(Lén bò lên quăng chương, chuồn mất)
Sau khi thấy Lý Triết Thiên, Sở Ngôn có hơi sửng sốt, cũng không biết nên nói gì.
Sau này cậu mới từ chỗ nhân viên đoàn làm phim biết được, sau khi Lý Triết Thiên biết việc mình không lấy được vai nam thứ hai thì cực kì tức giận, muốn đạo diễn đổi người. Nhưng ai nói chỉ có một mình Lý Triết Thiên có thể đi cửa sau? Dưới áp lực từ Thiên Thịnh, đạo diễn Vương càng không có khả năng thay đổi vai của Sở Ngôn.
Dưới tình huống như vậy, Lý Triết Thiên phải nuốt giận chọn nhân vật nam chính mà thôi.
Việc này cùng lý giải của đạo diễn Vương là giống nhau, gần đây nhân khí của Lý Triết Thiên thực không tệ, bề ngoài tốt, diễn xuất nhanh nhẹn, sắm vai nhân vật chính là thừa đủ.
Chẳng qua Lý Triết Thiên không vui vẻ gì, đầu năm nay ai nói nhân vật nam chính nhất định có cảm giác tồn tại hơn so với nam phụ?
Bạn không thấy, bao nhiêu nhân vật chính bởi vì vấn đề thiết lập nhân vật, bị nam phụ hung hăng áp ở dưới?
Đương nhiên, Lý Triết Thiên khẳng định sẽ không thừa nhận diễn xuất của mình kém hơn so với Sở Ngôn, nhân khí của cậu ta sau khi tuyên truyền nếu không bằng Sở Ngôn, vậy kia nhất định là vì nhân vật nam chính quá bình thường, mà giá trị của nhân vật nam phụ quá cao!
Bởi vậy sau khi Sở Ngôn chính thức gia nhập đoàn làm phim, giá trị cừu hận của Lý Triết Thiên xoẹt xoẹt xoẹt bay lên cao, chỉ kém nước trực tiếp hướng Sở Ngôn trừng mắt, gây khó dễ.
Đối với vấn đề này, Sở Ngôn không quá để trong lòng. Ngày đầu tiên cậu tới đoàn làm phim là để xác định tạo hình, ngày hôm sau sẽ chính thức bắt đầu quay phim. Trong đoạn thời gian này, không biết tại sao Chu Hòa Huy có nhiều thời gian nhàn rỗi thế, vậy mà không trông coi những nghệ nhân dưới quyền khác, chỉ chuyên môn phụ trách Sở Ngôn, theo cậu công tác tại đoàn phim «Huyết Chiến».
Vào ngày thứ ba gia nhập đoàn, cuối cùng Sở Ngôn cũng phải đối diễn cùng Lý Triết Thiên.
Đây là cảnh gặp mặt lần đầu tiên của nhân vật chính Niếp Chinh và nam thứ hai Trử Thần.
Nhân vật chính của «Huyết Chiến»- Niếp Chinh sinh ra trong một gia đình quân nhân bình thường, quốc gia lâm nguy, anh tất nhiên sẽ dũng cảm đứng ra, đầu nhập vào quân đội của nam thứ ba Trử Tùng, từng bước một từ binh lính bình thường trở thành tướng quân ưu tú của quốc gia.
Lần đầu gặp mặt Trử Thần, là khi Trử Tùng thăng Niếp Chinh làm vệ binh bên người do một lần lập công, lúc đến Trử gia thì gặp vị thiếu gia hoa hoa này. Con người Niếp Chinh chính trực, hiên ngang lẫm liệt, tất nhiên sẽ không có chút hảo cảm nào đối với Trử Thần, hai người liền bất hòa.
Vì vậy bây giờ giữa trường quay phát sinh cảnh tượng “Thiếu gia vô lại, xấu xa áp bức binh lính trẻ tuổi”. (sao cứ thấy sai sai)
«Huyết Chiến» là một bộ phim về tinh tế, ban đầu trong đó trang phục đều là theo khuôn mẫu bình thường ở thế giới này, bây giờ Sở Ngôn đang mặc một thân quân trang vô cùng đẹp trai, dáng người anh tuấn sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, ngồi bắt chéo chân dưới bóng râm trong sân, vừa ăn hoa quả, vừa vui vẻ nhìn binh lính trẻ.
Đây hoàn toàn là cảnh nhân vật phản diện gây khó dễ nhân vật chính mà!
Dưới ánh mặt trời nóng rát, hai tay Lý Triết Thiên nâng hai chiêc hộp nhỏ hình vuông màu đen, màn hình trên hộp hiện lên con số “200kg”. Đây là dụng cụ luyện tập thông dụng của tinh hệ, căn cứ vào khả năng chịu đựng mà có thể gia tăng trọng lượng, giới hạn cao nhất là 1000kg.
Đương nhiên, vật trên tay Lý Triết Thiên chắc chắn là đạo cụ, cầm lên nhẹ như lông vũ.
Có thể đóng vai nam chính, Lý Triết Thiên vẫn có đôi chút tài năng, ngay sau khi Sở Ngôn ăn xong quả nho đầu tiên thì, sắc mặt cậu ta liền biến thành màu gan heo, dường như cực kì tức giận, nhưng lại phải ẩn nhẫn không thể phát tác.
Đối với yêu cầu về diễn xuất ở thế giới này mà nói, Lý Triết Thiên cũng coi như biết diễn, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Sở Ngôn tự nhiên như một hoa hoa công tử xấu xa, ánh mắt bình tĩnh, không có chút biểu dương hay công nhận.
Lý Triết Thiên biểu hiện ra một Niếp Chinh tức tối bị đè nén cũng không tệ, nhưng cậu ta không nghĩ, một người với hai bàn tay nâng 400kg, sau nửa giờ sao có thể còn tinh thần sáng láng mà đi trừng người khác được? Nhìn sức chịu đựng này, không tham dự Olympic giành vinh quang về cho nước nhà, thật sự là lãng phí tài nguyên quốc gia nha!
Quả nhiên, sau khi quay cảnh này được 30s, liền bị đạo diễn Vương hô cắt.
Lý Triết Thiên bị đạo diễn gọi tới chỉ đạo một trận, còn Sở Ngôn thì đi bổ trang, đồng thời cậu còn nói đùa vui vẻ cùng cô gái nhân viên trang điểm, tiểu trợ lý tổ đạo cụ cũng cười hì hì đưa tới một chai nước, hai má vì xấu hổ mà đỏ bừng.
Lý Triết Thiên: “......”
Mẹ! Bố ở nơi này phơi nắng mặt trời, thằng nhóc kia thì cười đùa với mỹ nữ, ăn hoa quả uống nước, thuật tiện xem bố mày làm trò vui?!
Sau khi bắt đầu lần quay thứ hai, thuận lợi diễn đến cảnh “Niếp Chinh tức giận phản kháng, ném dụng cụ cử tạ tới trước mặt Trử Thần, lời nói chính nghĩa chê bai trách cứ vị đại thiếu gia này.”.
Lý Triết Thiên và Sở Ngôn có chiều cao tương đương, đoàn làm phim vì muốn thể hiện hình tượng nhân vật nam chính ngay thẳng mà trong cảnh này yêu cầu Lý Triết Thiên đi giầy tăng chiều cao, như vậy có thể hơi cúi đầu nhìn Sở Ngôn, gia tăng một phần khí thế.
Vì vậy bây giờ, binh lính trẻ tuổi bị nhục nhã bắt nạt sắc mặt đỏ hồng, hai mắt trợn lên, giận dữ nhìn thiếu gia hoa hoa, sắc mặt ngưng trọng, trách cứ nói: “Nhị thiếu gia, tôi là binh lính của Trử tướng quân, không phải binh của cậu. Cậu muốn khi dễ bắt nạt ai, đó là chuyện của cậu, không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ nghe mệnh lệnh của tướng quân, không phải cậu!”
Năng lực diễn cảnh thoại của Lý Triết Thiên không tệ, đạo diễn Vương xem đoạn phim qua màn hình giả lập, hài lòng gật đầu. Nhưng khi ánh mắt chuyển sang bên cạnh, sau khi nhìn thấy Sở Ngôn, ông bỗng nhiên sững sờ, rốt cuộc không cách nào che dấu ánh mắt kinh diễm của chính mình.
Chỉ thấy trên màn hình giả lập, bất luận là dưới góc độ nào, tư thái kiệt ngạo ương ngạnh của thiếu niên đều được thể hiện tinh tế đến đỉnh điểm. Hơi nâng cằm, ánh mắt khinh thường nhìn nghiêng, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh, cùng người kia so sánh không có vẻ chính trực, nhưng sống lưng thẳng tắp!
Giống như thực sự có một vị nhị thiếu gia bá đạo, hoành hành đang xuất hiện trước mắt!
Thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp có gia thế đáng kiêu ngạo, từ nhỏ đã được ngậm thìa vàng sinh ra, cho dù cha mẹ mất sớm, đại ca của cậu cũng chưa từng khiến cậu ăn một chút khổ đâu, cậu chính là người có tư cách ngạo mạn nhất toàn bộ tinh hệ, bởi vì cậu là Trử Thần!
Đối diện với trách cứ của một binh lính nhỏ bé, Trử Thần phản ứng như thế nào?
Trong cảnh tương tự trên kịch bản AI, khuôn mặt Trử Thần mang vẻ xem thường liếc mắt nhìn Niếp Chinh một cái, rồi mới cười trào phúng binh lính trẻ tuổi có suy nghĩ kì quái, cậu ta chỉ cần nói một câu là có thể khiến đối phương triệt để biến khỏi đây.
Nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thiếu niên biểu hiện lại hoàn toàn khác biệt so với kịch bản AI!
Mắt phượng dài nhỏ của cậu hơi nâng lên, nhìn chăm chú như có thể trói chặt tiểu binh lính trẻ tuổi chính nghĩa này. Gương mặt tinh xảo trắng nõn kia không có một chút dao động tình cảm nào, ước chừng mười giây trôi qua, Sở Ngôn mới nâng khóe môi nở một nụ cười lạnh, môi mỏng khẽ mở, phun ra vài chữ: “Thì ra ngươi muốn chết như thế, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi được không?”
Chỉ sửa một động tác, nhất thời khiến một nhị thiếu gia danh tiếng ác bá càng trở nên lập thể rõ nét!
Nếu nói Trử Thần trong kịch bản AI là một hoa hoa công tử, tính tình xấu xa, trước mặt Niếp Chinh chỉ có thể cáo mượn oai hùm, hoàn toàn không thể dao động vị quân nhân trẻ tuổi này, vậy mà hiện tại, dường như Trử Thần thật sự đã trở thành thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) dương quang chói mắt.
Bạn có thể nói cậu ấy ương ngạnh không chịu sửa đổi tính xấu, bạn có thể nói cậu ấy ngạo mạn vô lễ, nhưng bạn không thể phủ nhận, cậu ấy dẫn đầu thế hệ trẻ, cậu ấy không có ý nghĩ muốn tham gia quân đội, nhưng năng lực tài hoa của cậu ấy, ai cũng không thể xóa bỏ!
Đạo diễn Vương trố mắt nhìn cảnh tượng trên màn hình giả lập, ông vừa muốn nói “Tiếp”, trên màn hình giả lập, Sở Ngôn đã diễn cảnh tiếp theo!
Ý cười bên môi cậu dần thu liễm, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt khó hiểu gần kề trước mặt quân nhân trẻ tuổi, thấp giọng nói một câu: “Biết hai chữ ‘Trử Thần’ này viết như thế nào không?”
Tình huống đột nhiên xảy ra khiến Lý Triết Thiên giật mình sửng sốt, không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng khi cậu ta cúi đầu nhìn ánh mắt tàn nhẫn ác độc của thiếu niên, không biết tại sao cậu bỗng nhiên nhận thấy một trận rét lạnh, vô ý thức mà nói: “Không biết.”
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời xán lạn rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp của thiếu niên giống như đoạt đi hết thảy tia sáng, cậu tùy hứng kiêu ngạo nhìn binh lính trước mắt, tóc tơ màu đen nhẹ nhàng phiêu động trong không trung, một thân quân trang vững trãi như núi.
Trong giọng nói của cậu tràn đầy sự ngạo mạn tùy tiện, bướng bỉnh trẻ tuổi của thiếu gia đời thứ hai.
Cậu nói_____________
“Trử trong Trử gia, Thần trong Tinh Thần.”
“Tiểu binh lính, trước khi ngươi bị đuổi ra khỏi Trử gia, ta cho phép ngươi biết tên của ta.”
“Ta là Trử Thần.”
..........
Tận đến mười phút sau khi cảnh quay này kết thúc, Lý Triết Thiên âm trầm ngồi trong phòng nghỉ của mình, vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào. Người đại diện của cậu ta đã rời khỏi vào hôm sau ngày khai máy, chỉ để lại một tiểu trợ lý chiếu cố Lý Triết Thiên, tiểu trợ lý kia đâu dám trêu trọc Lý Triết Thiên đang áp chế lửa giận, chỉ có thể đứng im bên cạnh.
Lý Triết Thiên có một phòng nghỉ riêng không tệ, ngược lại Sở Ngôn thì không có đãi ngộ tốt như thế. Ở một vài phương diện Thiên Thịnh cực lực vì cậu tranh thủ tài nguyên, nhưng ở một số phương diện khác lại có chút ý tứ hàm xúc không hiểu tại sao, giống như không hề muốn phủng cậu.
Sở Ngôn cùng nhều tiểu diễn viên phối hợp khác nghỉ ngơi tại phòng nghỉ công cộng của đoàn phim. Chu Hòa Huy lật xem kịch bản AI chính mình chuẩn bị cho Sở Ngôn, anh nhìn kỹ lưỡng vào đoạn có một màn kia của Trử Thần rất lâu, tiếp đó ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu vì sao không diễn dựa theo kịch bản tôi đưa cho cậu?”
Lúc này Sở Ngôn đang lật xem kịch bản, chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo của mình, nghe vậy, cậu kinh ngạc quay đầu: “Tôi dựa theo kịch bản anh đưa để diễn nha, Chu ca, đạo diễn Vương cũng nói tôi diễn rất tốt.”
Diễn viên quần chúng ngồi một bên nghe thấy thế: “.....”
Đâu chỉ rất tốt! Cảnh này vừa diễn xong, đạo diễn Vương cao hứng đến nỗi lông mày cũng muốn khiêu vũ đấy có được không!
Nghe thiếu niên nói, sắc mặt Chu Hòa Huy đổi thành màu tương, qua chốc lát mới nói: “Trong kịch bản AI tôi đưa cho cậu, Trử Thần rất khinh thường Niếp Chinh, cho nên mới có việc cậu ta đuổi Niếp Chinh về, không có khả năng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Niếp Chinh, cũng không có khả năng trịnh trọng cho Niếp Chinh biết tên của mình. Cậu lấy một chứng cứ diễn theo kịch bản tôi đưa xem.”
Nghe lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Ngôn lộ ra chút ý cười, cậu nói: “Nhưng mà Chu ca, ai nói tôi diễn dựa theo kịch bản AI anh đưa? Tôi diễn là dựa theo kịch bản chữ anh đưa cho tôi nha.”
Chu Hòa Huy: “.....”
Tạm thời Chu Hòa Huy lờ đi tâm tình buồn bực không dứt, anh từng phủng một ảnh hậu, ba diễn viên hạng một, đây vẫn là lần đầu tiên đụng tới diễn viên diễn dựa theo kịch bản chữ! Cho dù là vị ảnh hậu mà anh phủng kia, cũng chỉ thỉnh thoảng xem qua kịch bản chữ, chủ yếu vẫn tham khảo kịch bản Ai làm chính.
Chu Hòa Huy bỗng nhiên nghĩ đến: “Cậu sẽ không phải là chưa từng nhìn qua kịch bản AI tôi đưa cậu đấy chứ?”
Lời này vừa nói ra, Sở Ngôn cười một tiếng, sau đó cậu nói: “Tôi xem rồi.”
Chu Hòa Huy: “...... xem bao nhiêu tập?”
Sở Ngôn suy tư một lát, nói: “Một, hai tập?”
Chu Hòa Huy: “.....”
Mẹ nó thế này mà cậu ta cũng nói xem rồi?!
Nếu không phải trước đó Sở Ngôn diễn tương đối tốt, khiến Chu Hòa Huy cũng nhịn không được rung động, thì hiện tại anh thật muốn phất tay áo bước đi, không bao giờ muốn trông nom loại ly kinh bạn đạo này nữa, tiểu diễn viên không đi chính đạo!
Chu Hòa Huy sắc mặt đại biến tự nhiên cũng bị Sở Ngôn xem ở trong mắt, nhưng cậu chỉ dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn qua, không có biện giải. Vòng giải trí trong mắt mọi người ở thế giới này, kịch bản AI chính là kinh thánh của diễn viên, Chu Hòa Huy nhận định cậu không chuẩn bị tốt kịch bản không phải là không có lý do.
Nhưng chân lý thường hay nằm trong tay số ít người, còn sự thật sẽ thắng mọi lời biện giải.
Chờ cậu đứng trên đỉnh giới giải trí, dùng thực lực cùng địa vị khiến mọi người ngậm miệng, thế giới này sẽ biết, trí tuệ nhân tạo vĩnh viễn không thể thay thế nhân loại, chỉ có nhân loại mới có thể lý giải được tình cảm chân chính.
Từ sau cảnh này trở đi, cảnh đối diễn của Sở Ngôn cùng Lý Triết Thiên càng ngày càng tăng dần. Khả năng người ngoài không phát hiện ra, nhưng Sở Ngôn có thể cảm giác được, Lý Triết Thiên có ý tứ muốn đè ép đánh bại mình, luôn đợi cảnh diễn mình có thể chiếm thượng phong.
Hành vi lấy trứng chọi đá này, thật sự là đáng thương!
Bi kịch là mỗi khi Lý Triết Thiên muốn mình có thể sử dụng diễn xuất đột phá trâu bò khiến Sở Ngôn không thể đối diễn, thì người phải nghe chỉ đạo luôn là cậu ta, đạo diễn Vương bị tức đến không thể nhịn được nữa, cuối cùng quát mắng cậu ta um xùm!
Sau ngàn năm, thiết bị quay phim chụp ảnh đã hiện đại hóa rất mạnh mẽ, khiến tốc độ quay chụp tăng lên một khoảng lớn, đại khái qua một tháng, «Huyết Chiến» đã quay xong hơn nửa, phần còn lại cũng quay không sai biệt lắm, chỉ còn một số cảnh phải quay bổ sung.
Đoàn phim chuyển đến địa điểm quay tiếp theo, hai ngày sau, cuối cùng quay đến cảnh diễn kinh điển nhất của nam chính và nam thứ hai.
Sáng sớm, Lý Triết Thiên đã rời khỏi giường, đi tới phòng nghỉ riêng, cực kì cẩn thận xem lại kịch bản AI của mình, thậm chí lấy kịch bản chữ ra đọc, khí thế nhất định phải đè ép tiểu diễn viên không biết trời cao đất rộng kia.
Mà ở nơi khác, Sở Ngôn ngồi trong phòng nghỉ công tác nhân viên, đóng lại quyển tiểu thuyết «Huyết Chiến» thật dày.
Cảnh quay hôm nay là “Trử Tùng chiến tử (chết trận), tính tình Trử Thần đại biến”.
Bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn thấy một Trử Thần trẻ con, một nhị thiếu gia ương bướng, kiêu ngạo; Trử gia luôn vì quốc gia vào sinh ra tử, tắm máu chiến đấu, từ thế hệ trước đến thế hệ trẻ hiện nay, cuối cùng chỉ còn lại một mình Trử Thần.
Từ giờ trở đi, cậu sẽ đại diện Trử gia gánh vác trọng trách trung quân ái quốc, trở thành trụ cột của Trử gia.
『Sau khi trải qua máu và nước mắt, có người sẽ dần bị quên lãng. Cậu trưởng thành trong Trử gia đời đời vì nước quên thân, cậu đứng lên giữa tin dữ Trử Tùng thi cốt vô tồn, khi nhà cửa to lớn chỉ còn lại cậu một thân cô độc, cả người cậu chồng chất vết thương, cũng không rơi một giọt lệ. Cậu thẳng lưng đứng đó, giương cao lá cờ Trử gia.
“Ta là Trử Thần, Trử trong Trử gia, Thần trong Tinh Thần!”』