Hàn lão trước giờ vẫn luôn là người tốt tính mềm, cho dù lần trước Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên cùng nhau NG hết bảy lần ông cũng không phát hỏa, rất kiên nhẫn giảng diễn cho bọn họ. thế nhưng hiện tại, thật vất vả mới có một cảnh quay được tốt vô cùng, Bạch Kỳ Nhiên vậy mà lại vì một lý do không giải thích được liền NG, mọi người nói xem Hàn lão có giận không? Đều giận đến sắp phát nổ rồi!
Giữa lúc Hàn lão lôi kéo Bạch Kỳ Nhiên tàn nhẫn mắng một trận, Sở Ngôn nhìn quanh một hồi, nhanh chóng tìm được người đàn ông đứng ngoài điểm quay chụp không xa.
Vị trí Hạ Bách Thâm đứng ngọn đèn không chiếu tới, ánh mắt nhìn thẳng về phía này, thấy Sở Ngôn nhìn mình đôi môi mỏng khẽ cong, gương mặt thâm thúy mê người cũng lộ ra một nụ cười lịch thiệp ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu, vô cùng lịch sự khiến người ta không tìm được một chút lỗi lầm nào.
Anh tựa hồ chỉ là đơn thuần đứng ở nơi đó, dùng thân phận của tổng giám chế tự nhiên đường hoàng quan sát. Bởi vì anh chính là nhà đầu tư lớn nhất bộ phim vậy nên không ai có quyền đuổi người, Hạ Bách Thâm có thể tùy thời tiến hành giám sát thậm chí đưa ra ý kiến chỉ đạo —— đương nhiên, có được Hàn lão tiếp thu hay không lại là chuyện khác.
Bên này, Sở Ngôn khẽ híp mắt nhìn Hạ Bách Thâm, hai người cách hơn nửa trường quay đối diện với nhau, nhìn suốt một hồi, Sở Ngôn khẽ nâng cằm dùng ánh mắt liếc về phía Bạch Kỳ Nhiên và Hàn lão, sau đó Hạ Bách Thâm kinh ngạc mở to mắt, vô tội nhún vai, tựa hồ không rõ ý tứ của Sở Ngôn.
Mà đằng kia, Bạch Kỳ Nhiên đang cúi đầu khom lưng nghe Hàn lão răn dạy. Hàn lão nói một câu, Bạch Kỳ Nhiên liền cúi đầu nhận sai một lần, thái độ đoan chính đến chỉ hận không thể lập tức đi viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ nộp lên, đọc to diễn cảm trước cả đoàn phim. Thái độ này khiến Hàn lão rốt cục cũng không trấn được, cư nhiên giận đến phì cười.
Mãi đến cuối cùng, Bạch Kỳ Nhiên giơ cao hai tay, chỉ kém quỳ xuống biểu thị với Hàn lão mình và Sở Ngôn là bạn tốt, thật sự hôn không xuống! vậy nên Hàn lão cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý dùng góc quay tạo cảnh hôn.
Dù sao ở thế giới này kỹ thuật quay phim đã phát triển rất nhiều, mười mấy camera mini đồng thời quay chụp tại nhiều góc khác nhau, cảnh hôn ăn gian cũng không phải khó làm, hơn nữa còn có thể khiến người ta không phát hiện được sơ hở. Vậy nên đáp ứng việc này cũng không phải chuyện khó khăn gì lớn.
Mạnh mẽ pha trò làm nũng một hồi, Bạch Kỳ Nhiên cuối cùng cũng thành công đào thoát khỏi tay Hàn lão, lần nữa bước vào trường quay, chuẩn bị cùng Sở Ngôn quay lại cảnh vừa rồi.
Bất quá lúc này, trong khi tổ ánh sáng đang căn chỉnh lại, Sở Ngôn chợt cười nhẹ, nói: “Thực sự là hôn không được?”
Bạch Kỳ Nhiên sửng sốt: “Cái gì?”
Sở Ngôn ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ Nhiên, ánh mắt lộ vẻ tổn thương, nói: “Tôi không ngờ đến, anh hóa ra lại ghét bỏ tôi như vậy.”
Sau một hồi lâu Bạch Kỳ Nhiên mới hiểu được ý chỉ của Sở Ngôn, cười gượng hai tiếng giải thích: “Anh nào có ghét bỏ cậu chứ, anh thích cậu còn không kịp đâu! Anh là người như thế sao? Anh thật sự xem cậu như bạn tốt nha… A!!!”
Bởi vì Sở Ngôn đột nhiên ghé sát vào khiến Bạch Kỳ Nhiên theo bản năng thét to lên một tiếng, lông tơ dựng đứng lập tức lui lại né sang một bên tránh né tập kích.
Sở Ngôn cơ bản cũng không định thật sự hôn lên, chỉ là nhìn động tác tránh như tránh tà này của Bạch Kỳ Nhiên, y cố tình thở dài nặng nề, ngữ điệu mất mát nói: “Quả nhiên vẫn là ghét bỏ mà.”
Bạch Kỳ Nhiên lập tức khóc không ra nước mắt, rốt cuộc nhịn không được mà đem tiếng lòng phơi bày toàn bộ: “Anh cũng đâu có dễ dàng gì chứ?! Hai người là một đôi thì cứ trực tiếp cùng nhau quay phim luôn đi, vì sao còn phải mang theo anh?” Dừng một chút, Bạch Kỳ Nhiên sờ sờ lớp da gà nổi lên trên người, nỗ lực không để ý đến ánh mắt như dao đang đâm vào lưng mình, thống khổ nói: “Cậu thực sự không phát hiện sao? Tiểu Ngôn, trong nửa tháng nay anh diễn với cậu, ánh mắt của Hạ tiên sinh đã có thể giết anh hơn một nghìn lần đấy!”
Sở Ngôn nghe xong lời này chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Bạch Kỳ Nhiên lại nói: “Giống như vừa nãy, anh dám cam đoan nếu như thực sự hôn xuống, Hạ tiên sinh tuyệt đối có thể đem anh chém thành tám khúc! Ô ô ô, Tiểu Ngôn, cậu nỡ nhìn thấy người đẹp trai như anh bị chém thành tám khúc sao? Thiếu nữ của cả hệ tinh tế đều sẽ khóc thét cho xem!”
Đúng là càng nói càng quỷ dị, bản lĩnh tự kỷ của Bạch Kỳ Nhiên lại bắt đầu biểu đạt ra ngoài, mắt thấy chủ đề đã sắp vẹo thành ‘Bộ dạng của anh đẹp trai như vậy, fans nam fans nữ nhiều không kể xiết’, ‘Bộ dạng của Tiểu Ngôn quả thực rất đẹp mắt, chỉ tiếtc so với anh còn thiếu chút nữa’ gì gì đó, Sở Ngôn chỉ đành hung hăng vỗ mạnh lên mu bàn tay Bạch Kỳ Nhiên một cái, lúc này mới khiến gã ngốc tràn đầy oán niệm kia không tiếp tục lải nhải.
Mà không bao lâu sau, cảnh quay này lại lần nữa mở máy.
Đã có kinh nghiệm của lần trước, lúc này biểu hiện của cả hai đều phi thường xuất sắc, thậm chí so với lúc nãy còn phải nhập tâm hơn vài phần. Đợi đến cuối cùng, Bạch Kỳ Nhiên và Sở Ngôn giả vờ hôn nhau xong, toàn cảnh quay cũng theo đó thông qua, chuẩn bị chụp phần diễn của nam nữ chính.
Vừa nghe Hàn lão hô cut, Bạch Kỳ Nhiên khẽ vuốt trái tim còn sợ hãi của mình chạy thẳng ra ngoài, nói là muốn đi thả lỏng giải tỏa tâm trạng. Mà Sở Ngôn lại đi dặm trang điểm, uống chút nước, sau đó cất bước đi tới bên cạnh Hạ Bách Thâm, ngẩng đầu nhìn anh.
Sở Ngôn không nói gì, chỉ im lặng nhìn, hai người đối diện một lát vẫn là Hạ Bách Thâm lên tiếng trước: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Sở Ngôn hừ nhẹ một tiếng: “Anh đều dọa Tiểu Bạch đến nước này, tôi nào dám không nhìn anh.”
Hạ Bách Thâm vô tội chớp mắt: “Tiểu Bạch? Tôi lại không biết ai là Tiểu Bạch.”
Sở Ngôn nói: “Bạch Kỳ Nhiên đấy, anh đừng giả ngu.”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng ‘Ồ’ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Em gọi cậu ta là Tiểu Bạch nhưng vẫn gọi tôi là Hạ Bách Thâm?”
Khóe miệng Sở Ngôn cong lên, thanh âm réo rắt êm tai: “Thâm Thâm.”
Ngữ điệu cố ý kéo dài, âm cuối còn mang một tia ám muội, đôi mắt trong suốt lấp lánh của Sở Ngôn phản chiếu thân ảnh của Hạ Bách Thâm, người sau lại chậm rãi nheo mắt lại, dùng biểu tình phức tạp nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, lát sau mới thấp giọng đáp lại: “Ừ, Ngôn Ngôn.”
Sở Ngôn cũng không dự định tiếp tục cuộc đối thoại buồn chán này, vừa nghe cách gọi ‘Ngôn Ngôn’ kia liền hừ lạnh một tiếng, nói: “Hạ Bách Thâm, anh đã ở đây hơn nửa tháng rồi, thật sự không có chuyện gì cần làm sao? Hạ thị không phải có rất nhiều việc cần anh xử lý à? Phung phí thời gian như vậy thực sự không thành vấn đề ư?”
Hạ Bách Thâm cũng nhướn mày: “Nếu tôi đi rồi, ai đến cho em trút giận?”
Sở Ngôn cười yếu ớt: “Vậy sao, tôi thế nào không phát hiện anh đang để tôi trút giận, trái lại càng giống đang chọc giận tôi rồi?”
Hạ Bách Thâm lập tức giả vờ kinh ngạc nói: “Lẽ nào Ngôn Ngôn không phát hiện những gì tôi đã làm?”
Suốt cả tháng nay, Hạ Bách Thâm vẫn luôn bận rộn cư nhiên vẫn lưu lại tinh cầu điện ảnh A-17 chưa trở về Thủ đô tinh, trong thời gian này trợ lý Lâm đã đi về ba chuyến, thế nhưng Hạ Bách Thâm lại phảng phất đã mọc rễ ở đây không chịu di chuyển. Rõ ràng anh không hứng thú với việc quay phim, cái danh xưng tổng giám chế cũng chỉ để làm màu, thế nhưng mỗi ngày anh đều có mặt tại trường quay khiến các nhân viên công tác khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giám chế là loại người có quyền lợi cao nhất trong đoàn phim, thậm chí ở một phương diện nào đó còn quan trọng hơn cả đạo diễn. Bọn họ phụ trách an bày nhân lực cho đoàn phim, trù tính tài chính và sắp xếp các loại trình tự quay chụp.
Người xưa đã nói ‘có tiền làm cha’, nếu như đoàn phim không có đủ tiền, cho dù kịch bản có hay hơn nữa cũng không thể quay tốt được.
Bất quá Hạ Bách Thâm muốn trở thành tổng giám chế cũng là có điều kiện, 《Tinh Quang》 vốn là dự án do Hằng Vũ toàn quyền phụ trách, chuyên môn hướng về việc lấy thưởng, Thiên Thịnh phải hy sinh vị trí nam chính trong hai bộ điện ảnh lớn năm nay mới có thể mua lại 《Tinh Quang》 từ trong tay Hằng Vũ, đồng thời còn lập hiệp ước với Hàn lão: Những quyết định có liên quan đến bộ phim của Hạ Bách Thâm đều phải trải qua sự đồng ý của Hàn lão mới có thể thực thi.
Đây cũng là chuyện bình thường, nhà sản xuất tuy rằng có quyền lợi lớn thế nhưng dù sao cũng phải tôn trọng đạo diễn, nói thế nào đi nữa đạo diễn mới là linh hồn của bộ phim. Thông thường phía sản xuất cũng không hy vọng điện ảnh bị làm hỏng, lỗ một số tiền lớn, vậy nên tự nhiên cũng sẽ nhường nhịn đạo diễn, tiếp thu ý kiến của đối phương.
Thế nhưng Hạ Bách Thâm lại không giống.
Tuy rằng tiền đầu tư vào 《Tinh Quang》 đã cao tới năm mươi triệu tinh tệ, thế nhưng với gia sản và sự hào phóng của Hạ Bách Thâm, nếu như anh muốn hủy 《Tinh Quang》 cũng chỉ là một câu nói. Vậy nên Hàn lão mới phải lập hiệp ước rõ ràng.
Cho dù là như vậy, sự tồn tại của Hạ Bách Thâm đối với những thành viên khác trong đoàn phim cũng là một áp lực cực lớn.
Đừng nói thân phận tổng giám chế làm màu kia, chỉ bằng việc anh là Hạ Bách Thâm đã đủ khiến các diễn viên và nhân viên cẩn thận từng lời nói việc làm, lo lắng khiến anh chướng mắt. Trừ khi bọn họ có thể đạt được cấp bậc như An Thiều Dương, hoặc giả ít nhất cũng là nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu như nam chính Đinh Thịnh, nếu không thực sự không ai dám chống đối với Hạ Bách Thâm.
Đương nhiên, thật sự không ai dám chống đối với Hạ Bách Thâm sao?
Thật là có một người.
Suốt nửa tháng qua, Hạ Bách Thâm một hồi tự mình rót trà cho Sở Ngôn, một hồi lại đích thân giúp cậu lau mồ hôi, loại hành vi ngọt ngào như vợ chồng này khiến những người khác đều kinh ngạc không thôi, thậm chí ngay cả Hàn lão đều ý vị thâm trường nhìn về phía bọn họ, sau đó cảm khái: “Ai nói đây là quy tắc ngầm, đây nhất định là đang yêu đương nha!”
Hạ Bách Thâm đối tốt với Sở Ngôn là rất tốt, mọi người đều nhìn thấy được, thế nhưng Sở Ngôn lại không có phản ứng gì. Nếu như nói nữ 3 từng có tâm tư câu dẫn Hạ Bách Thâm trèo lên, hiện tại cô đã không dám nhìn thẳng vào Hạ Bách Thâm nữa.
Nữ diễn viên này chỉ là nghệ sỹ tuyến hai bình thường, thân hình phi thường nóng bỏng, đi theo hình ảnh quyến rũ gợi cảm. Cô cho rằng bộ dạng của mình tốt hơn Sở Ngôn nhiều, thân hình so ra cũng quyến rũ đốt mắt hơn, đối phương dù sao cũng là một người đàn ông cứng còng làm sao có thể so sánh được, chỉ cần cô nỗ lực một chút nói không chừng có thể khiến Hạ Bách Thâm coi trọng chính mình, khi đó từ chim sẽ liền bay lên đầu cành làm phượng hoàng, một bước lên mây!
Thế nhưng, trên đời này thực sự có loại kim chủ sẽ bày ra đủ trò lấy lòng minh tinh sao?
Lúc Sở Ngôn nghỉ ngơi, Hạ Bách Thâm liền gọi trợ lý đến đưa điểm tâm, cả đoàn phim ai cũng có phần, bất quá phần của Sở Ngôn là đặc biệt tốt. Sở Ngôn vừa quay phim xong, Hạ Bách Thâm liền đưa kịch bản đến tay cho cậu —— chính là kịch bản in trên giấy đó! Tuyệt đối không phải là kịch bản điện tử mô phỏng, còn dùng danh nghĩa ‘Đọc văn tự trên giấy sẽ có cảm giác hơn’ để bao biện.
… Mẹ nó, một tờ giấy giá thấp nhất là một nghìn tinh tệ, cái loại ‘cảm giác’ này ngoài các người ra ai hưởng thụ cho nổi chứ!!!
Loại cưng chiều vô điều kiện… không! Là nuông chiều này đã vượt qua giới hạn giữa kim chủ và minh tinh, thậm chí coi như là đang yêu đương cũng không có nhiều người có thể làm mù mắt chó của kẻ khác như vậy!
Mà khiến mọi người cảm thấy may mắn nhất là, đôi tình nhân này cũng không đường hoàng làm cái gì đó ♂ khó coi ♂ ngay tại đoàn phim, nếu bọn họ quả thực muốn làm, ngay cả Hàn lão cũng không tiện mở miệng ngăn cản. Bởi vì bọn họ chính là cặp đôi công khai chính đáng nha!
Giai đoạn đầu của yêu đương thực sự là theo đuổi, thế nhưng Sở Ngôn nguyên bản không muốn thừa nhận loại quan hệ tình nhân này, bất quá khi Hạ Bách Thâm nghe được lời nay lại nhẹ nhàng khép quyển sách trên đầu gối lại, ngẩng đầu lên: “Lẽ nào giữa bạn bè cũng có thể yêu đương sao?”
Sở Ngôn thoáng cái nghẹn lời.
Sau sự kiện NG hôm nay, Sở Ngôn đã quyết định phải thay đổi loại hành vi theo đuổi không biết ngượng của người đàn ông này, ít nhất cũng không thể để cho đối phương làm ảnh hưởng đến việc quay phim. Vì vậy y trực tiếp hỏi: “Thâm Thâm, làm một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, anh cũng đừng quên tự nâng cao bản thân, anh thực sự muốn lãng phí thời gian tốt đẹp nhất để thăng tiến tại đoàn phim sao?”
Một tiếng ‘Thâm Thâm’ này khiến Hạ Bách Thâm vô cùng hưởng thụ, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, thế nhưng nghe đến cuối cùng anh đã chậm rãi thu liễm ý cười trên môi. Đồng tử sâu thẳm của anh phản chiếu vóc dáng cao gầy của Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm cứ thế an tĩnh chăm chú nhìn cậu không lên tiếng, chỉ nhìn, phảng phất đã thấy được cả thế giới.
Một lúc lâu sau anh chợt thấp giọng cười rộ lên, nhấn giọng rõ từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, mục tiêu cuộc sống của tôi là theo đuổi em, đem em lần nữa cưới trở về, trở thành nửa kia trong sổ hộ khẩu của tôi.”