Hôm sau, Tô Thần vừa vào tới phòng làm việc đã bị Đỗ Thăng làm cho khiếp vía. Hôm trước còn đang bình thường, giờ trông hai mắt đã sưng mọng, mũi đỏ bừng, cả người uể oải úp sấp trên bàn. Thấy Tô Thần vào thì đờ đẫn ngẩng lên, bắt chuyện.
“Cậu tới rồi à” nói xong lại ụp mặt xuống bàn.
“Ừ”
Tô Thần buông túi, bước đến bên cạnh, sờ lên trán hắn, lại sờ trán mình, quả nhiên là phát sốt rồi, không chừng còn khá cao đây. Đã bảo tên này đừng có mà vừa mới đầy người mồ hôi liền đứng hóng gió, xem ra căn bản là không nghe lọt tai rồi.
“Cậu bị cảm, uống thuốc chưa?”
“Rồi” Đỗ Thăng bắt lấy tay Tô Thần đặt lên trán mình, tay thằng nhóc này mát ghê, áp lên trán thật dễ chịu.
Tô Thần bị Đỗ Thăng làm cho hắc tuyến, tên này định mượn mình làm đá hạ nhiệt chắc? Rút tay về, không để ý tới ánh mắt ai oán của Đỗ Thăng, xách hắn lên, tay còn vòng qua thắt lưng hắn, “Đã thành thế này còn làm lụng gì nữa, về nhà ngay, bảo người nhà đưa đi bệnh viện.”
Đỗ Thăng đẩy vài cái, thấy mình không cự lại được Tô Thần, phát sốt khiến hắn bủn rủn toàn thân, không còn tí sức nào, nghĩ nghĩ, dứt khoát tựa cả người lên Tô Thần, khiến cậu tí nữa thì dập mặt xuống đất.
“Bác sỹ của gia đình đến khám rồi, thuốc cũng uống rồi.” Đỗ Thăng ho khan hai tiếng, thở hào hển, “Thể chất của tôi như thế, chả cần uống nhiều thuốc đâu, nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra chịu hai ngày là khỏi mà.” Nói xong lại ho tiếp.
“Vậy cậu cũng phải về nhà, nằm vẫn dễ chịu hơn ngồi nhiều.” Tô Thần nói xong liền quay người, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Đỗ Thăng, “Lên đi”
“Làm gì?”
“Cõng cậu xuống lầu bắt xe về nhà.”
Đỗ Thăng muốn nói mình cao hơn cậu ta, chả chắc cõng được đâu, lại bị Tô Thần trừng mắt, không dám nói gì nữa. Kể cũng lạ, mỗi khi bị Tô Thần trừng mắt, Đỗ Thăng lại có cảm giác giống như ông ngoại đang đứng trước mặt, tay cầm roi ngựa uy hiếp muốn quất hắn vậy. Sờ sờ mũi, đành ngoan ngoãn nằm lên lưng Tô Thần, hít sâu một hơi, hương vị sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trên người cậu khiến hắn thấy thoải mái không ít.
Tô Thần cũng chả quan tâm Đỗ Thăng nghĩ cái gì, cõng hắn ra ngoài. Cậu nhóc này nhìn có vẻ gầy gò vậy mà khá nặng đây, hơn nữa hôm nay trời nóng, nhét được Đỗ Thăng vào taxi thì Tô Thần đã ướt đẫm cả người.
Nói cho tài xế địa chỉ nhà Đỗ Thăng, Tô Thần ấn đầu hắn lên vai mình, “Ngủ đi một lát, đến nơi tôi gọi dậy.”
Đỗ Thăng từ nhỏ lớn lên bên ông ngoại, đến 7 tuổi lên tiểu học mới về với cha, ông ngoại hắn một đời chinh chiến, thờ phụng phương thức giáo dục sắt thép của quân đội, nhất là đối với cháu trai càng không thể nuông chiều. Mỗi lần Đỗ Thăng nhức đầu sổ mũi đều là uống thuốc xong thì tự mình chịu qua, không có người chăm sóc. Cho tới khi trở về bên cha mẹ thì đã rèn thành thói quen, người nhà còn tưởng tính hắn như vậy, vậy nên từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được người khác quan tâm như thế này. Hành động của Tô Thần hôm nay khiến cho Đỗ Thăng có một cảm giác thực kì quái, giống như ôm một con mèo trong lòng, cứ cào cào khiến hắn ngứa ngáy tâm can nhưng lại luyến tiếc rời khỏi chút ấm áp này.
Tới nhà Đỗ Thăng, Tô Thần mới phát hiện Đỗ lão gia tử và vợ chồng Đỗ Hành đều vắng nhà, cô giúp việc nói Đỗ lão gia tử hai ngày trước rời bến cùng bạn bè đi câu, vợ chồng Đỗ Hành đều đang ở nước ngoài. Cả căn nhà lớn chỉ có một cô giúp việc lo ba bữa cơm cho Đỗ Thăng. Tô Thần lúc này mới biết vì sao Đỗ Thăng bệnh đến thế này mà người nhà còn để hắn đi làm.
Hôm nay cậu vốn muốn cùng hắn trao đổi vụ tuyển nhân viên mới, xem ra phải dời sang ngày khác rồi.
Dìu Đỗ Thăng lên tầng hai sắp xếp xong xuôi, Tô Thần xuống lầu hỏi vị trí phòng bếp. Đỗ Thăng phát sốt, lại ho như vậy, uống thuốc không có tác dụng, Tô Thần nghĩ tới lúc mình bị ho, Tô Kiến Quân làm tuyết lê hấp với đường phèn cho cậu ăn, hiệu quả rất tốt, định làm cho Đỗ Thăng ăn thử.
Vào bếp, Tô Thần cảm thán, Đỗ gia quả là có tiền, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh còn phong phú hơn cả Tô ký, hai bên có hai tủ lạnh, bên chứa thịt cá tươi bên đựng hoa quả. Tô Thần lục lọi nửa ngày mới moi được ra hai quả tuyết lê, mở tủ tìm đường phèn, nhờ cô giúp việc tìm chõ, cậu rửa lê, khoét hạt ra, nhồi đường vào, dùng tăm nút lại, thả vào chõ chưng cách thủy. Suy nghĩ một chút, lại đánh hai quả trứng, làm một bát canh trứng gà, giã non nửa lon gạo nấu bát cháo. Cô giúp việc thấy Tô Thần làm đâu vào đấy, hớn hở khen cậu, khiến cậu có hơi xấu hổ, đành nói nhà mình mở hàng cơm, thường xuyên tới hỗ trợ, đợi cho canh trứng chưng tốt, mở nắp vung cho thêm chút hành hoa.
Lát sau, các món đã làm xong, Tô Thần múc ra mang lên lầu, đẩy cửa, phát hiện Đỗ Thăng ho càng nặng hơn. Tô Thần đỡ hắn ngồi lên, chèn một cái gối ở sau lưng. Cô giúp việc nhấc bàn ăn nhỏ lên trên giường, Tô Thần đặt mấy món ăn lên, nhét thìa vào tay Đỗ Thăng. Tuy nói Đỗ Thăng là bệnh nhân nhưng cậu không có hứng đút cho hắn đâu.
“Cho cậu, ăn đi, ăn xong có thể đỡ hơn đó.”
“Này là cái gì?” Đỗ Thăng lấy thìa chọc chọc vào quả lê, thấy mềm mềm, lại có mùi ngòn ngọt.
“Tuyết lê hấp đường phèn, chữa ho khan đấy.”
“Àh”
Đỗ Thăng tuy nói bị bệnh nhưng ăn uống vẫn ổn chán, chỉ một lát sau đã đánh sạch mấy món Tô Thần mang tới, vẫn còn thèm thuồng liếm liếm môi, “Còn không?”
“Hết.” Tô Thần thấy hắn ăn xong, để cô giúp việc dọn đồ xuống, lại đỡ hắn nằm về giường, rút nhiệt kế dưới nách hắn ra, quả nhiên nhiệt độ đã giảm. Nhìn xuống đồng hồ, hơn một giờ chiều rồi, không khỏi thởi dài, tiểu tử này thật là biết cách lăn qua lăn lại người ta, nhớ tới chiều nay có một môn bắt buộc, có vẻ Đỗ Thăng không đi được nhưng cậu không thể không đi, thời gian trước vì việc công ti cậu đã bị thầy giáo điểm danh vắng hai lần rồi, lại bị tóm được trốn học, cậu có nguy cơ khỏi thi luôn môn này.
Tô Thần đứng lên, vặn thắt lưng, đấm đấm vai, chăm sóc người khác thực là một công việc nhọc muốn chết, lần sau không làm đâu. Mở cửa, Tô Thần xuống lầu định tìm chút gì ăn, nói cô giúp việc thay khăn ướt cho Đỗ Thăng vài lần, cậu còn phải nhanh chân về đi học đây.
Cửa phòng ngủ một lần nữa đóng lại, bên trong lại khôi phục sự yên tĩnh, mà Đỗ Thăng nguyên bản đang ngủ lại đột nhiên mở mắt, nhìn khăn mặt và đá lạnh đầu giường, lại nhắm hai mắt, chỉ là lần này, khóe miệng hắn mang theo một độ cong rất đẹp mắt.