Sở Thiên Dương xuống máy bay, đã thấy quản gia Tyson mặc bộ lễ phục màu đen đứng chờ anh ở cổng ra.
“Ông Tyson, lâu quá không gặp rồi.” Sở Thiên Dương buông hành lí, bước đến ôm lấy ông.
Tyson cũng vươn tay ôm lại anh một chút, sau đó đẩy Sở Thiên Dương ra, chỉnh lại cổ áo, hơi khom lưng, “Cậu chủ, hoan nghênh về nhà.”
Sở Thiên Dương nhìn nụ cười cũng rất đúng mực của Tyson, bất đắc dĩ nói, “Ông Tyson à, có thể đừng gọi cháu là cậu chủ không, gọi là Chris hay Thiên Dương là được mà.”
Tyson cười lắc đầu, “Lễ nghi không thể bỏ được.” Nói xong liền nhấc hành lí của Sở Thiên Dương lên, bước ra ngoài. Sở Thiên Dương vội vã vượt lên, cầm lại hành lí của mình, đùa à, anh làm sao dám để ông ấy cầm hành lí giúp mình? Nếu mà để ông nội anh biết, khéo bị lột mất lớp da ấy chứ!
Hai người lên xe, Tyson bảo tài xế lái xe về nhà chính của họ Sở.
Sở Thiên Dương buồn bực, không phải nói công ti xảy ra chuyện sao?
“Ông Tyson, chẳng phải nói công ti con gặp chuyện rắc rối, cho nên ông mới bảo cháu về ngay sao?”
“Đúng là có chút việc nhỏ.” Tyson thảnh thơi ngồi, cười nhìn Sở Thiên Dương, dáng ngồi thẳng tắp mà vẫn tao nhã, nụ cười chuẩn mực, nhưng lại khiến Sở Thiên Dương thấy sau lưng phát lạnh từng cơn. Từ nhỏ, Sở Thiên Dương rất rõ ràng một chuyện, anh có thể đắc tội với bất luận người nào, thậm chí có thể tóm cả cá chép gấm ông nội đem nướng ăn, chỉ riêng vị quản gia lúc nào cũng cười tủm tỉm này, không thể đắc tội!
“Ông Tyson à, có chuyện gì ông cứ nói thẳng với cháu đi, dù sao thì cháu cũng đã về rồi.” Sở Thiên Dương nghĩ thông suốt, liền hiểu mình đã bị người nhà lừa về, cho nên thẳng thắn nói chuyện.
“Ừm” Tyson thỏa mãn gật đầu, ngón tay thon dài gõ gõ đầu gối, “Chuyện là thế này, lúc về nhà ông chủ có nói với tôi, cậu đang theo đuổi một cậu bé ở đó?”
“Đúng ạ.” Sở Thiên Dương gật đầu, nếu ông nội Sở Hùng đã biết, anh không định giấu Tyson làm gì.
“Có thể nói về cậu ta một chút cho tôi biết không? Cậu ta tên là Tô Thần đúng không? Nếu có ảnh chụp thì tốt, tôi muốn nhìn xem bộ dáng cậu ta thế nào?”
Sở Thiên Dương sờ sờ mũi, anh không có ảnh của Tô Thần, không phải không nghĩ tới, nhưng lần trước bị cậu bé vừa đánh đấm vừa đá khỏi cửa, Sở Thiên Dương lại vội vàng ra sân bay, căn bản không có thời gian đòi ảnh của Tô Thần.
“Ông nội cháu đã gặp cậu ấy một lần rồi, ông ấy không nói với ông ạ?”
Tyson suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Ông chủ chỉ nói cậu ta khá cao, bộ dáng thanh tú, chỉ có điều gầy quá, ôm chắc sẽ khó chịu.”
Ôm sẽ khó chịu á?
Trán Sở Thiên Dương bắt đầu nổi gân xanh, anh có nhớ đã bảo ông nội đừng nói về chuyện này nữa cơ mà?
“Ông cháu còn nói gì nữa ạ?”
“Ông chủ chỉ nói thế thôi. Tôi hơi tò mò nên đành hỏi cậu.”
“Thế nên ông lừa cháu về đây?”
Tyson cười lắc lắc ngón tay, “Cái này sao gọi là lừa được? Công ti đúng là đã có chuyện xảy ra, chỉ có điều đã giải quyết xong trước khi cậu về thôi. Còn nữa, cậu xa nhà lâu như vậy, tôi cũng rất nhớ cậu đấy.”
Sở Thiên Dương bất đắc dĩ vỗ vỗ trán mình, anh có thể nói gì sao? Cái gì cũng không nói nổi nữa rồi!
“Tốt rồi.” Tyson vỗ tay, “Chris, giờ cậu đã hiểu rồi, vậy nói cho tôi biết về cậu bé cậu đang theo đuổi đi ha?”
Sở Thiên Dương nhìn nụ cười quen thuộc của Tyson, đành gật gật đầu.
“Được rồi, ông Tyson còn muốn biết gì nữa ạ?”
“Vậy kể mọi chuyện từ lúc cậu quen biết cậu bé kia thế nào đi.”
——— ———–^ ^——— ———-
Tô Thần đang tập trung xem sổ sách, doanh thu tháng này của Tô ký cơ bản cũng ổn định, Hương Mãn Đường vì mới đưa thêm danh mục bàn nướng cá nhân vào kinh doanh, doanh thu tăng khá cao so với trước đó, đây là lúc cân nhắc mở rộng mục này cho các nhà hàng khác. Song khi Tô Thần làm vài phép tính, nhận thấy kết quả còn xa mới được như cậu mong muốn, hiện tại Tô ký ở Bắc Kinh và Thiên Tân đã đạt tới qui mô cơ bản nhất, Hương Mãn Đường mới chỉ nổi danh trong phạm vi nhỏ, kế hoạch của Tô Thần là cố gắng đến khi tốt nghiệp có thể phát triển Tô ký và Hương Mãn Đường thành một dạng chuỗi nhà hàng, nay còn không đến một năm nữa cậu sẽ tốt nghiệp mà tốc độ phát triển của hai thương hiệu này còn kém xa lắm. Tô Thần buông bút, vặn thắt lưng, xem ra, cho dù được sống lại một lần, con người ta cũng không thông minh hơn so với trước kia bao nhiêu, chỉ là biết trước một số việc mà thôi. Trèo cao vươn xa, chung qui sẽ có ngày ngã đau.
Tô Thần không khỏi nghĩ tới Sở Thiên Dương, người này, so với hình ảnh luôn lạnh như băng, bình thường chỉ xuất hiện trên bìa tạp chí tài chính trong ấn tượng khi xưa của cậu thật khác xa. Ai có thể ngờ vị được coi là George Soros của phương đông lại là người như vậy? Tô Thần cười lắc đầu, nghĩ đến anh ta làm cái gì? Gõ gõ đầu, vẫn là nên nhanh chóng làm cho xong báo cáo tài chính quí này đi. Chờ xong vụ này, phải tuyển một nhân viên tài chính mới được.
“Con à, con xong việc chưa?”
Tô Thần đang làm báo cáo, Tô Kiến Quân gõ cửa phòng cậu, bước vào, trên tay bê một bát to, trên còn đậy một cái đĩa. Tô Thần không cần ngẩng đầu cũng đã ngửi được một mùi thơm ngậy khiến cậu chảy cả nước miếng.
“Cha, cha có món gì mà thơm thế?”
Tô Kiến Quân đặt bát tới trước mặt Tô Thần, nhấc đĩa đậy ra, là một bát sườn hầm đầy ụ. Tô Thần không thích ăn thịt nhưng lại thích gặm sườn, nhất là sườn lợn, thêm hạt tiêu hạt hồi và mấy gia vị nữa, ninh trong nồi áp suất, không cần chế biến thêm gì, cứ đập mấy nhánh tỏi, pha với nước tương chấm ăn, Tô Thần có thể xơi được cả nồi.
Tô Kiến Quân bỏ bát xuống, đi ra ngoài lấy đĩa tương chấm mang vào, thấy Tô Thần nhìn chằm chằm bát sườn chảy nước miếng thì vỗ đầu con cười ha hả, “Thơm không? Sáng nay chú Lưu nhà bên cho đấy, họ hàng nhà chú ấy đem lên cho một tảng thịt lợn lớn, nhà chú ấy ăn không hết, sợ thời tiết nóng không để được lâu nên chọn mấy miếng đem cho nhà mình, bảo là nuôi ở quê, lợn béo lắm nhưng không phải vỗ bằng thức ăn công nghiệp đâu, nấu lên thơm lắm. Con đi rửa tay đi, ăn mấy miếng.”
“Dạ!” Tô Thần đáp lời, nhảy dựng lên chạy ra ngoài, Tô Kiến Quân nhìn thấy, lắc lắc đầu, thằng bé này, ai tranh với nó đâu cơ chứ!
Tô Thần rửa tay, về liền cầm một miếng sườn lên gặm, đúng là không giống thịt lợn chăn nuôi công nghiệp, nhai thích hơn mà lại thơm nữa, “Cha, cha cũng ăn mấy miếng đi.”
Tô Kiến Quân lắc đầu, “Ăn mấy miếng thịt thôi, xương này cha không gặm được. Răng lợi yếu cả rồi.”
Tô Thần vui vẻ, cầm một miếng xương, gỡ thịt ra chấm nước tương, nhét vào miệng Tô Kiến Quân, ông nhai nhai mấy cái, nuốt vào, Tô Thần lại nhét miếng khác.
Tô Kiến Quân ăn mấy miếng, thấy Tô Thần định tiếp tục gỡ thịt, vội vã nói, “Thôi thôi, con ăn đi, cha ăn miếng nào sẽ tự gỡ, hơn nữa cái này là nấu cho con ăn đấy, trong tủ lạnh còn một ít xương ống, để hôm khác cha sẽ đập ra lấy tủy nấu canh.”
“Vâng” Tô Thần chọn mấy miếng nhiều nhiều thịt cho cha, thấy Tô Kiến Quân bắt đầu từ từ ăn mới cúi xuống ra sức gặm phần của mình.
Hai cha con cứ thế cha một miếng con một miếng xử lí hết bát sườn hầm, trên bàn chỉ còn một đống xương sườn, Tô Thần gom vào bát, “Cha, con đem đổ đã.”
“Ừ” Tô Kiến Quân gật đầu, “Bát cứ để trong bếp ấy, đừng rửa vội, ra đây cha có chuyện muốn nói với con.”
“Dạ” Tô Thần đáp lời, râ ngoài đổ xương đi, sau đó cầm bát vào bếp tráng qua bằng nước, rửa tay rồi cầm một cái khăn sạch vò qua, mang vào phòng.
“Cha, cha lau tay đã.”
“Ừ”
Tô Kiến Quân vừa lau tay vừa chăm chú quan sát Tô Thần, cho đến khi Tô Thần thấy cả người mất tự nhiên.
“Cha, cha nhìn gì thế?”
Tô Kiến Quân buông khăn xuống, suy nghĩ một chút, cân nhắc rồi mở lời, “Con à, vị Sở tổng giám đốc kia sao không thấy đến tìm con nữa? Không phải là tại chuyện lần trước nên tức giận đấy chứ?”
“Cha, đang yên đang lành cha hỏi đến anh ta làm gì? Anh ta đi công tác, tuần sau mới về cơ ạ.”
“Thế à.” Tô Kiến Quân gật đầu, vẫn hơi lo lắng, “Con với anh ta, đã xác định rồi?”
Tô Thần suy nghĩ một chút, “Chuyện này con còn phải nghĩ lại đã, cha, sao hôm nay cha hỏi về anh ta mãi thế?”
Tô Kiến Quân chậc lưỡi, “Thì con cứ nghĩ kĩ đi, lần trước nghe anh ta nói, có vẻ nhà anh ta nhiều tiền quá, con cùng anh ta ở chung, liệu có phải chịu thiệt không? Con gặp người nhà anh ta chưa?”
“Con có gặp ông nội anh ta, có điều cũng chỉ nói chuyện vài câu.” Tô Thần nghĩ nghĩ, lại mở miệng, “Cha, con nói thật đấy, nếu cha thấy anh ta không ổn, con sẽ không gặp lại anh ta nữa.”
Tô Kiến Quân lắc đầu, “Chẳng phải lần trước cha đã nói, chỉ cần tốt với con, có thể cho con một mái nhà, là được rồi, chuyện khác, cha không yêu cầu gì nhiều. Được rồi,” Tô Kiến Quân dừng một chút, “Con và anh ta đã làm chuyện này chưa?”
“Chuyện gì ạ?” Nhất thời, Tô Thần chưa kịp phản ứng lại, nhìn ánh mắt Tô Kiến Quân, hiểu ra rồi, mặt cậu chốc lát đã đỏ bừng, tuy cậu không còn là đứa trẻ chưa từng trải nhưng bị cha mình hỏi thẳng vấn đề này, cậu vẫn thấy rất xấu hổ, “Chưa mà.”
“À” Tô Kiến Quân thở phào một cái, “Thế thì tốt. Con à, mọi việc phải lưu tâm một chút, con còn nhỏ tuổi, không được để người dụ dỗ, có hại cho bản thân con sau này.”
Tô Thần nhìn Tô Kiến Quân, không nói nên lời, cậu cũng chẳng phải xử nam gì, ai có hại còn chưa biết đâu!
——— ———-***——— ———–
Sở Thiên Dương đang bàn chuyện công ti với Sở Hùng, đột nhiên hắt xì một cái, Tyson bưng khay trà vào, thấy vậy liền nói, “Chris, chắc là người yêu bé nhỏ ở Trung Quốc đang nhớ cậu đấy.”
Sở Thiên Dương xoa xoa mũi, Tô Thần nhớ anh? Có khả năng này sao? Phỏng chừng là nghĩ muốn cho anh một trận nghe còn thực tế chút.
“Ông Tyson à, tuần sau cháu về Trung Quốc, nghe ông nội nói, ông cũng muốn đến chỗ cháu một thời gian ạ?”
“Đúng vậy.” Tyson buông khay trà, gật đầu.
“Vì sao?”
“Tôi nghe ông chủ nói cậu bé người yêu cậu quá gầy, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của hai người, tôi muốn đi gặp cậu ta một lần, nếu cậu ta gầy yếu quá, tôi muốn cải thiện cho cậu ta một chút, chí ít, cho đến mức có thể tiếp nhận nhu cầu của cậu sau này.”
Sở Thiên Dương nhìn vẻ mặt Tyson vô cùng nghiêm túc khi nói những lời này, lại nhìn ông nội mình đang vờ vĩnh thảnh thơi không thèm để ý, anh có thể đoán được, lúc Tô Thần gặp Tyson sẽ trưng ra vẻ mặt thế nào, tay lại vô thức xoa xoa bụng, trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, Amen!
——— —————-&&&——— ——————-