Tòa nhà quản lý nhiệm vụ của dị năng giả nằm ở phía đông của căn cứ. Diện tích của nó vô cùng rộng, dường như trước mặt thế, nơi này là một tòa trung tâm thương mại. Bên ngoài tường được sơn màu vàng kem, thỉnh thoảng cách một đoạn lại có một cửa kính để ánh sáng chiếu vào bên trong, kiến trúc đơn giản tới không thể đơn giản hơn, thế nhưng không che giấu được sự đặc biệt và đồ sộ của những tòa nhà này.
Ở ngoài cổng lớn làm bằng kim loại nặng đang mở rộng, có vài binh lính quân đội đang đứng thẳng canh gác. Những người lính này dáng đứng uy phong kiên nghị, sắc mặt người nào cũng giữ nguyên một biểu cảm lạnh lùng, cơ thể cao lớn, trên tay cầm vũ khí, quả thực làm cho người đối diện bị không ít áp lực.
Ánh mắt của những người lính sắc bén như đao, cứ có ai tiếp cận tới gần tòa nhà liền sẽ bị bọn họ nhìn xem đối phương có đeo huy hiệu chứng minh thân phận dị năng giả hay không. Nếu có đeo liền cho vào, nếu không đeo sẽ bị mời ra ngoài, còn người có ý gây rối… xử ngay tại chỗ không cần xin lệnh cấp trên.
“Dừng bước, nơi này chỉ có dị năng giả mới được tiến vào.” Khi Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh đi tới nơi, lúc chuẩn bị đi vào cửa liền bị một binh sĩ ngăn lại. Trong mắt gã lóe lên một tia kinh ngạc đối với vẻ ngoài của hai người nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm cẩn chấp hành đúng quy định được đề ra “Không có chứng minh thân phận, không được vào.”
“A…” Nam Cung Lãnh Dạ đưa mắt nhìn người lính, tuy thần thái thản nhiên thế nhưng… người lính kia không biết vì sao lại cảm thấy áp lực như núi. Gã không thể ngờ được có một ngày mình lại khí thế của một người trẻ tuổi như vậy dễ dàng chấn áp.
“Lãnh Dạ, hình như phải đeo huy hiệu mà lúc chúng ta được phát ở ngoài cổng căn cứ lên trên ngực thì mới đi vào được.”
Cố Diệp Ninh ở sát cạnh anh đảo mắt liếc qua vài dị năng giả vừa mới đi vào bên trong, ngay lập tức tinh nhạy phát hiện ra điểm khác lạ này. Cô liền nhanh chóng kịp thời quay sang nói với anh phát hiện của bản thân, hoàn toàn không hề biết tới bản thân vừa giúp anh chàng binh lính sắp bị áp lực tới phát điên kia một phen.
“Là cái huy hiệu đó sao?” Quả nhiên nghe thấy cô nói, Nam Cung Lãnh Dạ liền buông tha không tiếp tục nhìn chằm chằm vào người lính trước mặt nữa. Anh hơi nghiêng nghiêng đầu hỏi cô, thanh âm vô cùng ôn nhu.
“Huy hiệu đó chính là dấu hiệu chứng minh thân phận dị năng giả. Đeo vào mới được đi vào bên trong. Đây là quy định!”
Người lính kia thoát khỏi ánh mắt của Nam Cung Lãnh Dạ, ngay lập liền cảm cảm thấy áp lực đang đè ép mình chợt biến mất. Gã nhịn không được đổ mồ hôi lạnh trên trán, thở phào một tiếng, thân thể to lớn có chút vô lực. Nghiêm túc đánh giá người thanh niên đẹp trai trước mắt này, xem chừng đối phương là một cường giả thực lực vô cùng mạnh và nguy hiểm, gã hiểu với loại người này tốt nhất không nên gây thù hằn dây dưa vào.
Mắt thấy hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh ù ù cạc cạc ở đối diện đang đoán già đoán non, gã hiểu hai người bọn họ hẳn là người mới không rõ tình huống, vì thế liền trực tiếp giúp họ giải đáp thắc mắc, nói ra yêu cầu để có thể đi vào bên trong tòa nhà. Đồng thời, một mặt khác cũng nhấn mạnh… không phải gã làm khó hai người cô và anh, mà đây là quy định, là quy tắc mà bất cứ ai cũng phải tuân theo!
“Hiểu rồi.” Anh cũng không tiếp tục tính toán chuyện ban nãy, gật gật đầu, lấy ra huy hiệu rồi đeo lên trước ngực.
Ban nãy tưởng là người lính này cố tình gây khó dễ nên anh mới uy áp một phen, nhưng nếu không phải… vậy thì anh cũng không có hứng thú tiếp tục ở đây đấu mắt với đối phương. Thấy Cố Diệp Ninh cũng đã đeo huy hiệu lên, anh kéo bàn tay của cô vẫn đang được mình nắm chặt, cùng cô đi vào bên trong tòa nhà.
Đại sảnh của tòa nhà rất lớn, bên trong đã có không ít người tới nhận nhiệm vụ. So với những người bình thường ngoài kia, những dị năng giả quả nhiên sống tốt hơn nhiều lắm. Quần áo của họ không tới mức trắng không tì vết nhưng cũng vô cùng sạch sẽ, sau lưng đeo balo đựng lương thực hoặc là vũ khí công kích, trên ngực đeo huy hiệu chứng minh thân phận dị năng giả. Nét mặt có người hơi tiều tụy thế nhưng nhìn chung không có sự tuyệt vọng và ảm đạm, có người thì vẫn khá hồng hào xem chừng không hề thiếu thốn thức ăn hay bị bỏ đói. Thậm chí có không ít người bởi vì mình là dị năng giả mà trên mặt phô đầy sự kiêu căng tự mãn, ánh mắt nhìn lên trần nhà, cằm hất ngược lên.
Quả nhiên, hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh đi tới đâu liền gây sự chú ý tới đó. Hai người chân trước vừa bước vào đại sảnh đã bị toàn bộ ánh mắt của mọi người nơi này chăm chú nhìn lại. Thanh âm xôn xào xì xào bàn luận bên trong trong một giây liền hoàn toàn biến mất, cả đại sảnh im lặng tới mức dù tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được. Tất cả ngơ ngác nhìn người thanh niên cùng người thiếu nữ đang nắm tay nhau vừa bước vào.
“Đó… đó là ai vậy? Đẹp trai quá!!!” Qua một hồi, một nữ dị năng giả hoa si nào đó nhịn không được tru lên sung sướng, hai mắt trái tim dán chặt trên người của Nam Cung Lãnh Dạ.
“Cô gái đi cùng anh ta cũng thực xinh đẹp. Là người mẫu sao?” Một vài nam dị năng giả cũng nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt mang chút dục vọng ngắm nghía Cố Diệp Ninh. Dù hiên tại cô mặc bên ngoài một chiếc áo choàng đen bao trùm tới tận đùi nhưng cũng không ảnh hưởng đám đàn ông này trong đầu xuyên tạc tưởng tượng linh tinh.
“Mẹ ơi, nam đẹp trai, nữ tài sắc, vậy mà là một đôi!!!” Có người phát hiện tay hai người bọn họ đang nắm chặt, kìm không được mà ai oán. Thế nhưng, đương nhiên chỉ là hâm mộ mà thôi. Dù sao hai người đẹp đôi như vậy, cũng chẳng thể nào ghen tị cho nổi.
“Họ là người mới hả? Chưa từng thấy qua?” Nếu người đẹp như vậy không thể nào gặp rồi mà không nhớ, xem ra là người mới, một người khác đưa ra nghi vấn.
“Ừm, có thể là vậy. Không biết thực lực thế nào?” Vài người trong mắt hiện lên tính toán.
Về phần hai nhân vật chính gây xôn xao có cảm giác và suy nghĩ gì ư? Ha ha, thực có lỗi, chẳng có cảm giác suy nghĩ gì hết, thậm chí còn làm lơ đối với những ánh mắt nóng rực cùng suồng sã kia. Hai người từ nhỏ tới lớn sinh ra và lớn lên trong hai đại gia tộc có uy vọng nhất tại thủ đô, ít nhiều luôn luôn bị chú ý tới hành vi cử chỉ, tới hiện tại đã có thể dễ dàng để bỏ qua được ánh mắt cùng lời nói của người khác nói về bản thân. Cho dù cả nghìn người nhìn chằm chằm bọn họ, bọn họ cũng mặt thản nhiên không đổi sắc, đang làm chuyện gì cứ tiếp tục làm chuyện đó. Nói thẳng ra chính là… đã luyện thành thói quen, trơ rồi!
“Không biết bảng thống kê để xem nhiệm vụ ở chỗ nào?” Cố Diệp Ninh chưa từng thử nhận và làm nhiệm vụ kiểu như thế này, nhưng chung quy vẫn có một ít hiểu biết kiến thức từ kiếp trước, cho nên vừa vào cô liền quay trái quay phải, muốn tìm bảng thống kê nhiệm vụ.
“Tôi nghĩ là chỗ kia.”
Mắt của Nam Cung Lãnh Dạ rất tinh, đầu óc cũng nhanh nhạy, lướt một cái liền phát hiện thấy được ở khu vực góc trái đại sảnh có rất nhiều người đang đứng, dường như đang cố gắng nhìn xem thứ gì đó. Bảng thống kê nhiệm vụ là nơi liệt kê các nhiệm vụ mà dị năng giả có thể nhận. Dị năng giả đi vào trong đây mục đích chỉ có một, đó là nhận nhiệm vụ. Cho nên chắc chắn nơi bọn họ sẽ tập trung đông nhất sẽ là ở trước bảng thống kê.
Không thể không nói… Nam Cung đại thiếu, anh phán đoán thực tài tình. Cố gắng phát triển thêm một chút nữa thì có thể đi theo học tập thám tử lừng danh Conan được rồi đấy.
Vì thế, nhờ công của Nam Cung Lãnh Dạ, hai người không mất tới một phút liền xác định được chỗ bảng thống kê nhiệm vụ ở đâu. Cố Diệp Ninh cũng quên béng mất tay mình từ đó tới giờ vẫn được anh nắm chặt, ngây ngô được anh kéo đi theo phía sau.
Bảng thống kê nhiệm vụ được làm từ một màn hình tinh thể lỏng rất lớn rất rộng, bên trên có các hạng mục nhiệm vụ cùng bình xét mức độ khó dựa trên bảng chữ cái alpha. Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ nhìn vài cái, muốn chọn một nhiệm vụ thích hợp với mình. Những nhiệm vụ phải rời cách quá xa căn cứ đều bị loại, những nhiệm vụ văn phòng phải di chuyển nhiều cũng bị loại, những nhiệm vụ có tính chất quá mức nguy hiểm loại thẳng tay,…
Bọn họ cần một nhiệm vụ có tính kích thích nhưng không quá nguy hiểm, thoái mái hành động không bị gò bó, không cần phải liên kết với những người khác, liên quan tới chiến đấu với hơn đấu miệng cùng dây dưa quan hệ dính líu tới những người khác, có thể ở gần căn cứ hoặc ngay trong căn cứ.
Đừng trách hai người đặt ra quá nhiều vấn đề. Bọn họ chẳng qua là buồn chán không có việc gì làm mới đi nhận nhiệm vụ, chứ không hề thiếu thồn vật tư lương thực. Làm nhiệm vụ theo kiểu tùy hứng thế này không cần thiết phải quá liều mạng hay ép uổng khiến mình khó chịu, đây là suy nghĩ đồng nhất của cả hai người.
“Làm nhiệm vụ này đi.” Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh đứng một hồi cuối cùng mới chọn được một nhiệm vụ thích hợp. Nhiệm vụ yêu cầu bọn họ tới khu ngoại ô vùng phía đông của căn cứ để thu thập một loại tài liệu nguyên cứu phân tích y dược của một bác sĩ Đông y. Đây là nhiệm vụ thuộc cấp C, độ khó cũng không quá cao cũng không quá thấp.
“Ừ.” Cố Diệp Ninh nhìn theo hướng tay anh chỉ, lập tức gật đầu đồng ý. Nhiệm vụ này ở vùng gần căn cứ, hơn nữa trên đó có viết không có gì quá nguy hiểm, một đội ngũ khoảng 6 tới 7 người đi là có thể bảo đảm được an toàn rồi.
“Mã số nhiệm vụ là 20455.” Nhớ mã nhiệm vụ xong, hai người không chần chừ thêm, xoay người tìm chỗ đăng ký làm nhiệm vụ.
Chỗ đăng ký so với cái bảng thống kê nhiệm vụ dễ tìm hơn nhiều, từ lúc bọn họ đi vào đại sảnh đã trông thấy. Chỗ đăng ký nằm ở đối diện cửa ra vào, cả một dãy dài bàn được chia thành từng ô từng ô, mỗi ô đều có nhân viên làm việc. Trước mặt các nhân viên được dựng một tấm kính nhựa dẻo ngăn cách với người bên ngoài. Mỗi lần đưa thông tin nhiệm vụ cho dị năng giả, các nhân viên đều đưa qua một cái khe hình bán nguyệt được khoét trên vách ngăn bằng kính nhựa dẻo trước mặt kia. Nhìn chung khá giống với bài trí của ngân hàng trong thời hòa bình.
“Tiểu Ninh, tôi vào đăng ký xếp hàng.” Nhìn lượng người ở khu đăng ký chẳng thua kém gì ở trước bảng thống kê, hơn nữa còn phải xếp hàng, Nam Cung Lãnh Dạ sợ Cố Diệp Ninh mệt nhọc. Anh ngó trước ngó sau, phát hiện ra ở trong này có một chỗ để nghỉ chân, liền vươn tay chỉ, bảo cô “Cô ra chỗ kia ngồi nghỉ chờ tôi một chút nhé.”
“Không cần đâu, để tôi đứng cùng anh.” Cô lắc đầu.
Cố Diệp Ninh cô cũng không nữ nhân yếu đuối, đụng một cái là kêu, đụng một cái là than. Tuy rằng đi cả sáng rồi nhưng chân tuyệt đối không mỏi. Nam Cung Lãnh Dạ hẳn là đã quên rằng cô có thể vừa chạy tốc độ cực nhanh vòng quanh một thị trấn vừa tấn công rồi. Thế nhưng trước sự săn sóc của anh, Cố Diệp Ninh vẫn không nhịn được mà dâng lên cảm động. Với lại để anh một mình đứng xếp hàng, còn mình lại thoải mái ngồi một bên, cô vẫn thấy không ổn.
“Không sao, không sao, tôi là đàn ông mà, cô để cho tôi ga-lăng một lần đi.”
Lắm lúc sự mạnh mẽ của Cố Diệp Ninh thật sự làm người đàn ông hoàn hảo anh đây cực kỳ áp lực. Cô đủ mạnh không cần anh bảo vệ, cô đủ kiên cường để không cần anh bao bọc che chở, cô có hiểu biết và quyết đoán để không cần phải quá dựa dẫm vào anh, thậm chí nhiều lúc anh còn phải hỏi ý kiến cô là đằng khác. Cho nên, thực ít khi anh mới có thể ở trước mặt cô, bày ra sự thông minh anh tuấn tài giỏi của mình. Điều này quả thực đã làm cho lòng tự tôn của Nam Cung Lãnh Dạ vô cùng tổn thương và phiền muộn.
“A, thôi được rồi, vậy… tôi ngồi chờ anh ở chỗ kia nhé?” Nhìn vẻ mặt kiên định kia, lại thêm giọng điệu khuyên nhủ, Cố Diệp Ninh đành thuận theo anh. Cô ừ một tiếng rồi vươn tay chỉ về một chỗ ngồi có vị trí khá dễ nhìn.
“Ừ, được.” Nam Cung Lãnh Dạ vui vẻ gật đầu.
Lúc cô tính xoay người rời đi, đột nhiên cơ thể bị thứ gì đó níu lại kéo ngược về phía sau. Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ đều sửng sốt, hai người theo bản năng nhìn xuống mới phát hiện… từ lúc ở khu giao dịch mua bán ra tới giờ, bọn họ vẫn luôn nắm tay nhau!!! Hơn nữa còn là mười đầu ngón tay đan chặt!!! Đây không phải là kiểu nắm tay của tình nhân sao?
“À, xin lỗi…” Cố Diệp Ninh giật bắn người vội vàng thu tay mình lại, sắc mặt lần nữa biến hồng. Cô như thế nào lại quên béng mất mình đang nắm tay anh, thảo nào cứ có cảm giác tay rất ấm áp. ‘Tiểu công chúa’ của chúng ta từ nhỏ tới lớn rất ít khi tiếp xúc với con trai hiện tại cảm thấy vô cùng vô cùng xấu hổ và quẫn bách.
“Không sao đâu, không có gì...” Khụ một tiếng, cũng không níu tay cô lại, anh lơ đãng ngó đi nơi khác cũng chẳng dám nhìn vào cô. Ngoài mặt thì có vẻ bình tĩnh nhưng hai vành tai đỏ bừng như muốn chảy máu đã bán đứng tâm tình thật sự của Nam Cung Lãnh Dạ.
Kỳ thực anh rất muốn nói… Không sao đâu, không có gì, nắm thêm chút nữa thì càng tốt! Đáng tiếc, đại thiếu gia của chúng ta không có gan dám nói nửa câu sau, sợ chọc giận Cố Diệp Ninh.
“Chúng ta là bạn bè mà, nắm tay cũng không sao đâu.” Trong lòng dằn xuống cảm xúc sung sướng, không để nó lộ ra ngoài mặt, anh giả bộ như bản thân không quá để ý. Tùy tiện tìm cớ để lừa Cố Diệp Ninh, khiến cho cô không vì chuyện này mà bài xích sự tiếp xúc của anh.
“A, bạn bè… có thể nắm tay?” Cô cũng có vài người bạn khá thân, cũng có người là nam, thế nhưng chưa từng nắm tay đối với bọn họ.
“Có thể, nhưng mà chỉ đặc biệt thân mà thôi.” Anh cười cười, nheo mắt, trong đầu lại một hồi tính toán “Ví dụ tôi với cô, chúng ta là bạn bè đặc biệt thân mà. Vào sinh ra tử, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau tu luyện, hơn nữa chúng ta còn biết bí mật của nhau nữa. Đương nhiên tình bạn của chúng ta đặc biệt hơn những người khác.”
Cho nên… trừ ‘bạn bè thân đặc biệt’ là anh đây, em tuyệt đối không được thân mật nắm tay với ‘bạn bè thân’ nào khác nữa đấy!
“Ừm, đúng thế.” Cố Diệp Ninh suy tư một hồi, đúng là nói tới bạn bè, người thân nhất với cô là Nam Cung Lãnh Dạ. Aiz ~ nghĩ tới thiên tài nổi danh, Lôi đế cao cao tại thượng xa vời kiếp trước hiện tại là bạn thân của mình, trong lòng cô có một cảm xúc rối loạn vô cùng.
“Khụ khụ, được rồi, vậy cô ra ghế chờ tôi đi.” Biết đã lừa được cô, anh lập tức chuyển chủ đề. Cố Diệp Ninh rất thông minh, lừa gạt qua loa thì còn được, nói nhiều thêm nữa nhất định sẽ bị cô nghi ngờ rồi vạch trần. Vì thế nên… phải biết dừng đúng điểm, phải biết tranh thủ đúng mực.
“Được.”
Quả đúng như anh nghĩ, Cố Diệp Ninh tin tưởng giải thích của anh liền ném băn khoăn ra sau đầu, xoay người đi về hướng khu ghế nghỉ ngơi kia. Nam Cung Lãnh Dạ nhìn thái độ của cô liền biết mọi chuyện trót lọt. Khóe môi anh nhếch lên thành một độ cung bí hiểm mang theo chút vui vẻ khó giải thích, sau đó híp mắt đi về hướng chỗ đăng ký, cực kỳ ngoan ngoãn đứng xếp hàng chờ tới lượt.
.
.
.
“Em gái, em đi có một mình sao hả?”
Cố Diệp Ninh vốn đang ngồi chờ Nam Cung Lãnh Dạ, tâm trí có chút lơ đãng, đột nhiên nghe thấy từ trên đỉnh đầu mình truyền tới một thanh âm rất lớn mang theo sự cợt nhảm trêu chọc. Từ tiếng bước chân có thể phát hiện ra chủ nhân thanh âm kia là một người rất cao lớn to con, đi theo sau gã cũng có không ít người, hẳn là một đội ngũ đi chung với nhau. Là một người có nguyên tắc của mình, Cố Diệp Ninh khó chịu nhíu mày, nhưng cũng không nổi giận ra mặt. Cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem người tới là ai.
“Có chuyện gì?” Đôi mắt màu bạc lạnh băng không cảm xúc nhìn thẳng vào đối phương, thanh âm cũng đều đều trong trẻo thờ ơ.
Đúng như cô dự đoán, ngoại hình của người mới tới hẳn nên miêu tả bằng một từ: con gấu. Gã có thân hình cao hơn 1m90, cơ bắp cuồn cuộn, da thịt màu nâu đồng, dường như mới vận động mạnh trở về nên toàn thân đầy mồ hôi. Nhìn cái màu da nâu nâu dính đầy mồ hôi kia, Cố Diệp Ninh không khỏi thầm nghĩ… thật giống thịt kho tàu. Gã có khuôn mặt bặm trợn, râu quai nón, hai mắt trợn tròn, nhìn liền biết đây là một kẻ vũ phu không biết suy nghĩ. Biểu cảm của gã huênh hoang vác theo một chiếc búa lớn làm bằng thép, lớn lối chẳng coi ai ra gì.
“Ha ha, bổn đại gia là Tần Doanh!” Gã vung tay, khí phách giới thiệu. Đáng tiếc, Cố Diệp Ninh nghe xong tên gã, vẻ mặt xinh đẹp vẫn như trước đạm mạc, không hề có biểu tình kinh ngạc hay là hâm mộ như gã nghĩ. Thu lại nụ cười, gã híp mặt nguy hiểm hỏi cô “Em gái, em chưa nghe tên của bổn đại gia sao?”
“Trước hết làm rõ một chút, tôi trên có hai anh trai lớn, bên dưới có một em trai nhỏ, thế nhưng không có ai đã già như chú đâu. Cho nên, cảm phiền đừng gọi tôi là ‘em gái’.” Người đàn ông tên Tần Doanh này hẳn phải trên 30 đi?!
“Mẹ nó, nhóc con, rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt hả?” Tần Doanh bị Cố Diệp Ninh không nể nang mặt mũi, tức tới sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
“…” Cố Diệp Ninh mặc kệ gã, quay mặt đi nơi khác, không thèm để ý.
“Anh em, chúng mày đi lên lôi con ranh này lại cho tao. Dám láo toét với Tần Doanh tao à? Đừng tưởng xinh đẹp thì tao sẽ bỏ qua cho hành vi vô lễ kia rồi tiếp tục thương hoa tiếc ngọc nhé! Đúng là không muốn sống!” Thái độ như vậy càng làm cho cơn tức của Tần Doanh tăng vọt. Gã mặt mũi đỏ bừng lên vì tức, gầm rú quát bọn đàn em đi sau.
Tần Doanh trước mạt thế là một sơn tặc, bị chính phủ truy nã, giết người không thấy ghê tay. Thế nhưng mạt thế tới, gã kích phát được dị năng, trở thành dị năng giả, cùng đám đàn em đi tới thành phố C này hoành hành. Tuy ở đây có quân đội áp chế nhưng dù sao người của quân đội cùng cao tầng của căn cứ thành phố C vẫn muốn mượn sức mạnh của dị năng giả.
Tần Doanh là dị năng giả cấp 2 cao giai, dưới có một đống các đàn em có thực lực có dị năng, vì vậy trở thành một nhóm người rất được quân đội cùng cao tầng căn cứ thành phố C ưu ái quan tâm. Chỉ cần đám người Tần Doanh không quá đáng quá mức thì quân đội cùng cao tầng căn cứ thành phố C sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hành động huênh hoang của bọn gã, kể cả việc trước đây bọn gã là sơn tặc từng bị chính phủ truy nã cũng được xí xóa hết.
Có thể nói… trước kia Tần Doanh sống luôn luôn là lão đại được đám đàn em tung hô, sau khi mạt thế tới gã cũng vẫn nhờ vào thực lực cùng đàn em, dành được sự ‘đặc cách’ của căn cứ thành phố C. Gã đã bị những điều này làm cho tự cao tự đại, nghĩ rằng mình là vô địch, ngày thường luôn luôn ức hiếp người khác nhưng mọi người sợ gã, không ai dám đối đầu với gã, chỉ có thể len lén nói xấu sau lưng. Thật không ngờ hôm nay lại bị một cô gái làm cho mất hết mặt mũi, Tần Doanh không thể nuốt được cơn giận này.
Vốn còn vì sự xinh đẹp của Cố Diệp Ninh mà gã muốn dịu dàng tán tỉnh một chút. Thế nhưng hiện tại, bởi vì gã bị cô chọc cho tức giận, nên liền thay đổi kế hoạch. Mẹ nó, cần gì phải ân cần, cứ trực tiếp dùng sức, cường bạo cô nàng này, chơi chán thì ném cho lũ đàn em. Hừ, xem lúc đó còn dám nói chuyện hỗn láo với gã không?
Mơ thì đẹp lắm, đáng tiếc… ruỳnh, ruỳnh, ruỳnh, thanh âm vang lên liên tiếp. Cùng theo sát đó, những đàn em đi theo Tần Doanh đang muốn tiến lên bắt người đều bị những băng chùy màu băng lam tỏa ra hơi lạnh kinh người đâm thẳng xuyên qua cơ thể. Bọn chúng lập tức ngã rầm xuống nền đất không cử động được nữa.
Mọi người bị cảnh tượng này khiến cho hoảng hốt, ngay cả Tần Doanh cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.
Lộp cộp… tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên tai, khi Tần Doanh bừng tỉnh thì nhận ra… từ khi nào cô gái mảnh mai nhỏ bé thấp hơn gã hẳn một cái đầu kia đã đi tới trước mắt. Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt kia, nhưng lúc này lại khiến cho gã áp lực tới khó thở.
“Tần Doanh? Dị năng giả cấp 2 cao giai?” Cố Diệp Ninh thản nhiên nói ra cấp bậc dị năng của gã, tương đương nói cho Tần Doanh biết… cô thực lực cao hơn hắn.
“Cô… dị năng giả hệ băng…?” Tần Doanh toát mồ hôi lạnh, theo bản năng lui về sau.
Gã nhận ra… cô gái này không thể trêu chọc vào! Nhưng... đã quá muộn rồi!
“Không phải chú mạnh lắm sao?”
Nhướng nhướng lông mi, trên mặt cô lên một tia thích thú khi thấy vẻ kinh hoàng của Tần Doanh. Trong tay của Cố Diệp Ninh hiện lên một loạt băng chùy phát ra khí lạnh rét buốt cùng ánh sáng băng lam xinh đẹp, cô thản nhiên tiếp cận Tần Doanh. Cô không mấy khi thích phô trương thực lực, nhưng mà cô cũng không phải người yếu đuối để mặc người khác bắt nạt.
“Chúng ta chơi đùa một chút đi, chú già?” Híp mắt lại, sát khí hiện lên trong đôi mắt màu bạc xinh đẹp của Cố Diệp Ninh.
.
.
.
Mọi người há hốc mồm nhìn ác bá Tần Doanh cứ như vậy bị một cô gái nhỏ thoải mái đánh cho nằm bẹp không thể nhúc nhích trên mặt đất. Trên người của gã, toàn bộ đều có vết thương, máu chảy ra lại bị băng lạnh đông lại, khiến cho phần da thịt bị ứ máu tới sưng tím phù thũng cả lên. Cố Diệp Ninh ra tay hoàn toàn chỉ sử dụng các chiêu thức đơn giản bình thường nhất, thậm chí ngay cả kiếm cô cũng chưa lấy ra, nhưng tất cả mọi người có mặt ở khu nghỉ tại đại sảnh lúc này đã bị dọa cho không biết nên phản ứng thế nào.
“Hự!!!” Giậm mạnh một cái lên lưng của Tần Doanh đang bị nằm úp sấp. Cái giậm này mạnh tới mức khiến cho gã không khỏi rên rỉ một tiếng. Thậm chí có người còn nghe thấy thanh âm xương cốt bị long ra, nhịn không được rùng mình hoang mang nhìn cô gái trẻ xinh đẹp đang cao ngạo từ trên cao nhìn xuống bại tướng của mình.
“Chú già, chú nói xem, tôi nên kết thúc trò chơi này như thế nào nhỉ?” Trên tay một lần nữa lại lóe lên ánh sáng băng lam, băng chùy xuất hiện lơ lửng trong không trung.
“Khụ… khụ…” Tần Doanh bị đánh tới máu hộc ra khỏi miệng, nói không nên lời.
“Dừng tay!!! Dừng tay lại!!!”
Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh hoàng gấp gáp chặn ngang hành động cùng suy nghĩ của cô. Từ trong đám đông người đang hóng hớt vây xung quanh xem náo nhiệt, một thanh niên trẻ tuổi mang theo một đám người đi theo sau chen lấn xông vào. Thời điểm khi anh ta nhìn thấy thảm trạng của Tần Doanh cùng những xác chết la liệt của đám đàn em, sắc mặt anh ta từ xanh biến thành trắng, lại từ trắng biến thành đen.
“Vị tiểu thư này, xin dừng tay!” Anh ta dùng ánh mắt lướt qua Cố Diệp Ninh, sửng sốt vài giây nhưng rất nhanh che đi luống cuống của mình. Nhớ tới chính sự, khuôn mặt sáng sủa anh tuấn lập tức nghiêm lại. Sải bước đi tới phía trước nơi Cố Diệp Ninh đang đứng vài mét, anh ta lịch sự nỏi “Chuyện hôm nay, hi vọng tiểu thư có thể bỏ qua cho Tần đại ca.”
“Anh là ai?” Cố Diệp Ninh cũng không trả lời, ngược lại mở miệng hỏi đối phương.
“Tôi là Quách Phi.” Quách Phi trả lời, ánh mắt mang theo phức tạp nhìn cô lại chuyển sang nhìn Tần Doanh đã bị đánh cho nằm bẹp hấp hối.
“Vì sao tôi phải bỏ qua cho chú già này?” Người này cố tình gây sự với cô trước, nay cô giết đàn em của gã, đánh gã như vậy, nếu còn thả ra ai dám chắc sau này gã không quay lại tìm cô gây rắc rối. Sống ở mạt thế, dạy cho cô biết… diệt cỏ phải diệt tận gốc.
“Tôi là tam thiếu gia của Quách gia. Xin tiểu thư cân nhắc, chuyện của Tần đại ca ngày hôm, Quách gia sẽ đền bù cho cô.” Từ trong mắt của cô, Quách Phi chỉ thầy một màu bạc lạnh lùng u ám. Cô gái này còn trẻ nhưng lòng đã lãnh khốc tới mức này, anh ta biết cô đã sinh ra sát ý với Tần Doanh, hơn nữa cũng không hề sợ hãi khi giết người.
Cô gái này, quá mức nguy hiểm! Một người rất khó khống chế!
“Quách gia? Là cái gì? Tại sao tôi phải nhận đền bù của Quách gia?” Trong khi những người khác vì cô có thể nhận được đền bù của Quách gia mà âm thầm ghen tị thì Cố Diệp Ninh vẫn như trước, vẻ mặt thờ ơ không thèm quan tâm.
“Cô không biết Quách gia?” Quách Phi tựa hồ vô cùng bị đả kích.
“Không biết.” Trả lời nhanh gọn mà dứt khoát. Bản thân cô đúng thực không biết Quách gia là gia tộc như thế nào, cũng không muốn phí tâm đi tìm hiểu.
Quách gia là một trong năm gia tộc lớn mạnh nhất ở thành phố C. Trước mạt thế, Quách gia theo thương nghiệp, có không ít tài sản cùng siêu thị cỡ lớn tại thành phố C cùng các vùng phụ cận. Sau mạt thế, nhờ vào lương thực tài lực của mình, Quách gia trở thành một trong các thế lực của cao tầng căn cứ thành phố C, lời nói có không ít hiệu lực.
Tới giờ có biết bao người đều muốn đổ xô được Quách gia thu nhận, được làm việc dưới trướng của Quách gia. Vì Quách gia danh khí lớn như vậy cho nên khi Quách Phi biết được Cố Diệp Ninh không hề biết tới sự tồn tại của Quách gia, anh ta đã sửng sốt không tin.
Thực ra Quách gia lớn mạnh cũng chỉ là gia tộc lớn ở thành phố C này mà thôi. Nếu để so sánh với đại gia tộc thâm căn cố đế có quyền lực gần như tuyệt đối ở thủ đô như Cố gia cùng Nam Cung gia thì Quách gia có thúc ngựa chạy theo cũng đuổi không nổi. Đi tới vùng khác hỏi có biết Nam Cung gia tộc cùng Cố gia gia tộc tại thủ đô không, chắc chắn 90% mọi người đều biết. Nhưng ra khỏi thành phố C cùng các vùng phụ cận mà hỏi có biết Quách gia không, e là khá nhiều người không rõ Quách gia là gia tộc nào. Vì vậy, không thể trách Cố tiểu thư của chúng ta không biết tới danh tiếng vang vọng của Quách gia.
“Hừ! Ngay cả Quách gia cũng không biết, cô là đang khinh thường Quách gia hay là bởi vì cô là dân nhà quê mới lên tỉnh vậy?” Thế nhưng lúc này có người không muốn dễ dàng buông tha cho cô, thanh âm trào phúng mang theo chán ghét vang lên, mục đích muốn để cô đắc tội với Quách gia cùng Quách Phi.
“…” Cố Diệp Ninh theo bản năng nhìn về chủ nhân âm thanh, phát hiện ra người nói là một cô gái rất trẻ, khuôn mặt khá xinh đẹp. Cô ta đứng sát ngay bên cạnh của Quách Phi.
Kì quái là… cô ta sao lại nhìn cô với ánh mắt thù hằn như vậy? Cô với cô ta có quen biết à? Mà… hình như nhìn cũng hơi quen mắt… Nhưng rốt cuộc thì Cố Diệp Ninh cũng chẳng nhớ ra mình đã từng gặp cô gái này ở đâu, vì sao lại tự nhiên bị gây thù chuốc oán oan.
“Cô không nhớ tôi là ai?” Cô gái kia cũng không quá ngốc, cô ta thông qua vẻ nghi hoặc xuất hiện trên mặt của Cố Diệp Ninh, phát hiện ra… kẻ mà mình căm ghét thế nhưng lại không nhớ mình là ai.
Trong lòng dâng lên một cảm giác bị sỉ nhục, cô gái kia mặt mũi tức tới đỏ bừng, nét mặt phẫn nộ khiến cho khuôn mặt vặn vẹo. Chưa từng có bất cứ ai dám khinh thường cô ta như vậy! Rõ ràng là mới ngay ngày hôm trước thôi, cô ta còn cố ý dằn mặt Cố Diệp Ninh, vậy mà tới hiện tại Cố Diệp Ninh lại không thèm để cô ta vào trong mắt, thậm chí còn chẳng nhớ cô ta là ai. Một người cao ngạo như cô ta, sao có thể không phẫn nộ, không bực bội, không cảm thấy mình bị coi thường!
“Cô, cô dám không nhớ tôi sao? Cô cố tình phải không hả?” Cô gái kia nhịn không được, vươn một bàn tay ra, chỉ ngón tay vào mặt Cố Diệp Ninh, quát lớn một tiếng chất vấn. Tiếng quát của cô ta rất chói tai, làm gì còn chút bộ dạng hiền lành trong sáng ban nãy.
“Cô là cái quái gì mà tôi cần phải cố tình quên cô?” Cố Diệp Ninh rất ghét bị người khác chỉ tay vào mặt, hơn nữa cô cũng chả hiểu não bộ của người trước mặt này có phải có vấn đề không, cô ta nghĩ cô ta là ai mà đáng để cô quan tâm chứ hả? Vươn một tay hất ngón tay đang chỉ vào mặt mình kia, sắc mặt Cố Diệp Ninh sầm xuống, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh băng.
“Cô!!!” Đối phương bị hàn khí của Cố Diệp Ninh làm cho sợ tới rụt cả người lại, cho dù trong lòng phẫn hận nhưng cũng không dám manh động.
“Minh Tuyền, em quen cô gái này sao?” Đúng lúc không khí giữa hai cô gái đang vô cùng căng thẳng thì thanh âm của Quách Phi lại vang lên. Vẻ mặt của anh ta hiện tại không còn phong độ như trước, ngược lại âm trầm tới khó tả.
Vốn Quách Phi ban đầu thấy vẻ mặt của Cố Diệp Ninh không giống là giả bộ, anh ta còn đang nghĩ: “Xem ra cô gái này không phải là nói dối mà không biết tới Quách gia thật, càng không biết quan hệ của Quách gia cùng Tần Doanh”. Quách Phi vốn có chút lúng túng, chả nhẽ danh tiếng của Quách gia không lớn như anh ta nghĩ? Cho nên cô gái này mới không biết? Thế nhưng ngay sau đó lại bị lời nói của Cố Minh Tuyền khiến cho bị lay động, thầm nghĩ… không biết có phải cô gái xinh đẹp đối diện này cố tình hạ nhục Quách gia của anh ta không.
Là một dị năng giả hệ băng cấp 3, đã vậy lại còn là một cô gái vừa xinh đẹp như Cố Diệp Ninh, anh ta đương nhiên muốn mời chào cô gia nhập thế lực dưới trướng Quách gia. Thế nhưng nếu Cố Diệp Ninh lại có ý thầm khinh thường Quách gia bọn họ, Quách Phi tuyệt đối cũng không nể nang mà cho cô một bài học. Uy danh của Quách gia bọn họ tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai coi rẻ!
“Một đứa con gái giả vờ giả vịt thanh cao!”
Cô gái đối chọi với Cố Diệp Ninh không ai khác chính là Cố Minh Tuyền. Cố Minh Tuyền chán ghét liếc nhìn cô một cái, dùng bằng mọi cách, bôi xấu Cố Diệp Ninh trước mặt Quách Phi. Hừ, cô ta tuyệt đối không để cho Cố Diệp Ninh có cơ hội được gia nhập vào đội ngũ dị năng giả phục vụ Quách gia. Cố Diệp Ninh chỉ xứng đáng bị dằn vặt dưới đáy tầng xã hội tại mạt thế này mà thôi.
Dám tranh Lãnh Dạ ca ca với Cố Minh Tuyền cô sao? Cô sẽ vùi dập ‘Tiểu Ninh’ này tới không ngẩng đầu lên được!
.
.
.
Vũ Huỳnh Trạch gần đây cảm thấy… căn cứ thành phố C mình đang đóng quân bị gặp hạn. Nhìn Diệp Thiên vẫn nghiêm túc đứng trước mặt mình, thanh âm đều đều thông báo về thảm trạng ở khu lều trại kiểm tra ngày hôm nay, thái dương của ông liên tục nảy lên. Một đám quái vật giờ thêm hai tên biến thái, các người vì cái gì mà lại còn dồn tới cùng một lúc, có để cho lão già ông đây được nghỉ ngơi không hả?! Đáng tiếc trời xanh không nghe thấu tiếng lòng ai oán bi thương của Vũ Huỳnh Trạch, bởi vậy… Vũ Huỳnh Trạch tiếp tục nuốt nước mắt vào trong tim, tự mình kể lể, tự mình than thở, tự mình nghe, chẳng ai thông cảm cho.
“Có biết hai người mới tới hôm nay đặc điểm thế nào không?” Ông mở miệng hỏi.
“Một thanh niên rất đẹp trai, nghe nói khí chất bất phàm, trên mặt luôn mỉm cười ôn hòa, thế nhưng lúc ra tay thì vô cùng đáng sợ. Người đó cũng là người khiến cho khu lều trại kiểm tra trở thành bình địa. Người còn lại là một người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ là con lai, lại rất quyến rũ. Tình hình cụ thể về hai người đó… thực xin lỗi, thủ trưởng, tôi chưa điều tra được.”
Diệp Thiên áy náy nhìn thủ trưởng của mình. Nhóm Nam Cung Lãnh Dạ không che giấu thực lực cũng không che giấu tung tích của mình, từ hôm qua anh đã nhận được thông tin cùng địa chỉ chỗ ở của bọn họ. Thế nhưng hai người mới xuất hiện ngày hôm nay, sau khi đi vào căn cứ xong liền giống như là bốc hơi, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng bọn họ muốn đi. Nhưng nghe miêu tả từ cấp dưới,
“Không sao, nếu đúng như cậu miêu tả thì sẽ rất nhanh tìm ra được thôi.” Vũ Huỳnh Trạch phẩy phẩy tay. Một người là con lai khí chất quyến rũ, một người thanh niên điển trai bất phàm, cho dù có che giấu tung tích thì cũng chẳng thể che giấu được bao lâu.
“Vâng…” Cảm thấy ông nói có lý, Diệp Thiên gật gật đầu “Thủ trưởng, còn về cái đội ngũ ngày hôm qua, bao giờ chúng ta tới gặp bọn họ?” Nghĩ tới một đám quái vật biến thái nguy hiểm khác vẫn đang nhởn nhơ bên ngoài khống chế của quân đội bọn họ, Diệp Thiên không khỏi nghi hoặc mang theo thắc mắc nhìn thủ trưởng.
“Cái đó… để tìm cơ hội thích hợp đã.” Nếu quân đội đột ngột xông tới sẽ dễ khiến người ta bị phản cảm, mà hiện tại thì ông lại đang rất muốn chiêu mộ cái đội ngũ kia, rất cần đội ngũ kia có ấn tượng tốt với người của quân đội.
Trước, vẫn nên tìm cơ hội thích hợp cái đã…