Cô bé này tên là Chu Nhi, là em gái kết nghĩa cùng nhau lớn lên của Minh Tu, năm nay vừa lên 7 tuổi. Chu Nhi là con lai, cha mẹ đều có nửa huyết thống phương đông. Sau khi lau sạch sẽ mặt mũi cùng chải lại tóc tai liền lộ ra được khuôn mặt xinh xắn pha trộn hài hòa giữa phương Tây và phương Đông, nhìn như một con búp bê sứ, khiến cho người ta cầm lòng không được mà sinh ra yêu thích. Mái tóc xoăn nhẹ như tơ màu nâu xõa tung tới nửa lưng, đôi mắt xanh biếc như bầu trời, trong vắt không tạp chất. Cho dù trên người đang mặc một bộ váy đã vấy bẩn rách nát nhưng vẫn không che giấu được khí chất trong trẻo.
Mấy người Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ nhìn mà có chút ngây người hoài nghi... cô bé trước mặt này, thực sự là cô bé tràn ngập điên cuồng và sát khí ban nãy muốn tấn công giết hại bọn họ sao?! Đặc biệt lúc này Chu Nhi ghé bên cạnh Minh Tu, được cậu nhóc vuốt vuốt đầu, càng như con thỏ nhỏ, nhu thuận và ngoan ngoãn tới khó tin.
“Chắc mấy anh chị cũng đoán ra… từ thân thủ của em. Tiểu Chu Nhi và em đều là những đứa trẻ lớn lên trong một tổ chức sát thủ bí mật. Tổ chức này thường bắt cóc những đứa trẻ hoặc các thanh thiếu niên về để huấn luyện trở thành những sát thủ hoạt động cho tổ chức.” Minh Tu chầm chậm kể ra.
“…” Mọi người im lặng nghe nó nói.
“Em bị bắt về ở thời điểm hơn 3 tuổi, khi ấy đã bắt đầu hình thành tính cách cùng suy nghĩ. Còn Tiểu Chu Nhi bị bắt về khi em ấy còn là trẻ sơ sinh, cho nên Tiểu Chu Nhi bị đám người trong tổ chức kia gần như tẩy sạch cảm xúc. Nếu không phải em cùng vài người nữa luôn ở bên em ấy, có lẽ giờ em ấy chả khác một cỗ máy giết người là mấy.”
Minh Tu thở dài một tiếng, lại vươn tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Chu Nhi. Nó không phải là người quá mức dễ xúc động nhưng thực sự vẫn luôn thương tiếc Chu Nhi, vì vậy mới coi cô bé như em gái, chiếu cố từ nhỏ tới giờ. Kỳ thực cô bé hoàn toàn không phải là người xấu, tính cách cũng rất đơn thuần hồn nhiên, chỉ là dưới áp bức và bắt buộc của cái tổ chức kia mà hai tay trở nên dính đầy huyết tinh. Giết người đối với nó hay với Chu Nhi mà nói, không đáng sợ cũng không hề có áp lực tâm lý nào. Bởi vì giết người là bản năng, là cách sinh tồn, là sự tồn tại đương nhiên tựa như hít thở mà hai đứa chúng nó được học từ khi còn nhỏ cho tới hiện tại.
“Trước khi mạt thế xảy ra khoảng gần 1 tuần, em đã kéo Tiểu Chu Nhi đã cố gắng chạy trốn khỏi tổ chức. Không ngờ vẫn bị phát hiện ra. Bọn em cố chạy trốn thế nhưng thế lực của tổ chức kia không tầm thường. Vì vậy cho nên khi bọn em chạy tới phụ cận thành phố Y, em đã giấu Tiểu Chu Nhi vào trong một khu nhà cũ sắp bị phá bỏ gần ngoại ô, còn bản thân tự mình làm mồi dẫn dắt đám người truy sát kia tiếp.”
“Anh… Tu ca…” Chu Nhi tựa như nhớ tới đoạn thời gian đó, trong đôi mắt xanh xinh đẹp hiện lên một tia sợ hãi, nép vào trong lồng ngực nhỏ bé của Minh Tu.
“Không sợ. Có anh ở đây rồi…” Vỗ vỗ đầu của cô bé, nó thấp giọng an ủi “Trước khi đi em có nhắc với Tiểu Chu Nhi là phải ngoan ngoãn ở yên đây, chờ em trở lại…” Nó quay về phía mấy người Cố Diệp Ninh, tiếp tục kể tiếp câu chuyện.
“Vết thương trên người em, là do tổ chức kia gây ra?” Nếu là như vậy thì cô đã hiểu rồi, bởi vì khi cô tìm được Minh Tu trong siêu thị nhỏ ở thành phố D kia thì toàn thân nó cao thấp đều là vết thương. Chính vì vết thương không được xử lý tốt mới dẫn tới bị sốt và nhiễm trùng.
“Đúng, thực ra lúc rời đi em đã mang tâm lý là chết. Không ngờ chạy được tới tận thành phố D, trốn ở trong kho hàng của siêu thị kia. Đám người của tổ chức chưa kịp tìm thấy em thì mạt thế đã bùng nổ, có người bị nhiễm virut trở thành tang thi, từ đó tự bọn họ diệt bọn họ. Nhưng đồng thời em cũng bị nhiễm trùng sốt tới hôn mê… chạy không được, may mà có Diệp tỷ tỷ cứu…”
“Gì chứ? Là anh cứu nhóc con cậu mới đúng.” Hạ Kỳ Phong nhìn gương mặt hơi ửng hồng của Minh Tu đang hướng về phía Cố Diệp Ninh ngại ngùng cười, có chút bất mãn mà lầm bầm. Rõ ràng khi đó… là cậu xin Diệp tỷ tỷ cứu thằng nhóc này, vậy mà giờ dám gạt hết công của cậu.
“Anh ấy à? Hừ!” Liếc mắt khinh bỉ nhìn Hạ Kỳ Phong, Minh Tu bĩu môi hừ lạnh.
“Này, thái độ đó là gì chứ!!!” Cậu trừng mắt thấp giọng quát lại, rõ ràng là không chịu thua. Thấy hai cậu con trai này chuẩn bị lại gây nhau, Mặc Sở Minh vô cùng bình tĩnh quen thuộc mở miệng để can ngăn cả hai.
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau, chính sự là quan trọng.”
Gần đây hai đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong và Minh Tu gây nhau nhiều quá, hiện tại mọi người trong đội ngũ đã thành thói quen rồi. Khi nào cần can ngăn liền mở miệng can ngăn, khi nào không cần can ngăn… vậy thì cứ để hai đứa cãi nhau, cãi tới chán liền tự động phải ngừng. Minh Tu cũng biết là không có thời gian để gây với Hạ Kỳ Phong, vì thế lại tiếp tục nói tiếp câu chuyện dang dở ban nãy.
“Sau khi gia nhập cùng đội ngũ mọi người, lúc tới gần thành phố Y, kì thực em đã tính sẽ bí mật đi tìm Tiểu Chu Nhi một chút, nhưng cũng không ôm hi vọng gì quá lớn, sợ là Tiểu Chu Nhi không còn ở trong thành phố Y nữa. Không ngờ…” Không ngờ cô nhóc vẫn chờ nó, Minh Tu ánh mắt tràn ngập sủng nịnh lại vò vò mái tóc của Chu Nhi thêm một lần nữa.
“Anh… đã hứa…” Dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy tay đang vò đầu mình của nó, Chu Nhi cất giọng, thanh âm trong trẻo mang theo vui sướng “Em chờ được rồi…”
“Vậy vì sao cô bé lại tấn công đám Cố Diệp Ninh? Hơn nữa rõ ràng là có mang theo sát khí, muốn giết chết ba người bọn họ!” Nam Cung Lãnh Dạ trước câu chuyện của Minh Tu vẫn không đơn giản nhượng bộ bỏ qua, cau mày lạnh nhạt hỏi.
“A…”
Chu Nhi dường như vẫn bị ám ảnh bởi cuộc chiến ban nãy với Nam Cung Lãnh Dạ, lúc này thấy toàn thân anh tỏa ra sát khí mơ hồ thì có chút co rụt lại. Thực ra… khi nãy Nam Cung Lãnh Dạ tàn khốc ra tay không nhân nhượng, một cô bé con như Chu Nhi đâu phải là không biết sợ. Chẳng qua ban nãy là cố gắng gượng, vì chờ đợi Minh Tu, cho nên không khuất phục, dù bị đánh thực đau cũng kiên quyết không kêu nửa chữ. Nhưng mà hiện tại Minh Tu đã ở đây rồi, Chu Nhi không cần cố gắng gồng mình lên nữa. Từ sâu trong lòng của cô bé có một sự tin tưởng vô hạn với người anh kết nghĩa Minh Tu này. Cô bé trong tiềm thức luôn tin rằng nhất định Minh Tu sẽ bảo vệ mình cho nên liền đem mặt yếu đuối của mình bộc lộ ra
“Cái này…” Minh Tu cũng không biết giải thích ra làm sao, đành phải quay đầu nhìn Chu nhi, thấp giọng nói “Tiểu Chu Nhi, vì sao em lại tấn công các anh chị ấy?”
“Em...” Chu Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Minh Tu, nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói ra “Em tưởng anh không muốn đem theo em, muốn cướp lại anh, phải hủy diệt tất cả. Anh ta, là con mồi để dẫn anh tới.” Chỉ vào phía Hạ Kỳ Phong.
Suy nghĩ của Chu Nhi rất đơn giản, khi còn nhỏ, những gì được dạy đều rất trực tiếp. Muốn thứ gì đó cần phải cướp, cướp được thì phải giết tất cả những người đã từng sở hữu thứ đó, như vậy mới có thể nắm chắc được đồ vật mình muốn.Từ lúc đội ngũ của bọn họ tiếp cận thành phố Y thì đã bị tinh thần lực của cô bé phát hiện. Dị năng giả hệ tinh thần có thể sử dụng tinh thần lực bao phủ lên trên diện rộng, có thể tạo được ra bản đồ lập thể chính xác toàn bộ mọi thứ trong khu vực đó.
Bắt đầu từ lúc ấy cô bé thiết lập ra một kế hoạch, bắt lấy một người thân thiết nhất của Minh Tu để uy hiếp, bắt Minh Tu không được bỏ rơi mình. Sau khi đó trước khi Minh Tu phát hiện liền giết sạch những đồng đội mới kia của Minh Tu. Khi ấy Chu Nhi thấy được Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu ngồi ở ghế cuối đang đùa giỡn, bèn nghĩ người này chính là người thân với Minh Tu nhất trong nhóm. Cho nên… Hạ Kỳ Phong đáng thương cứ như vậy bị chọn làm ‘con mồi’ để cô bé dụ Minh Tu tới.
Vốn việc đội ngũ bọn họ tách làm hai càng làm cho kế hoạch của Chu Nhi dễ dàng thành công hơn. Thế nhưng mà người tính không bằng trời tính, nói cho cùng thì Chu Nhi cũng là xui xẻo, gặp phải vị Nam Cung Lãnh Dạ có dị năng tương khắc với dị năng của cô bé. Hơn nữa, chung quy, Chu Nhi cũng chỉ là đứa nhỏ, nếu có gì bất ngờ xảy ra làm chệch với dự kiến ban đầu trong kế hoạch thì cô bé cũng không biết phải làm thế nào.
“Tiểu Chu Nhi, lần sau tuyệt đối không được ra tay linh tinh tùy tiện với người khác nữa, có được không?” Đối với cách xử lý của Chu Nhi, Minh Tu cũng trách không được, chỉ có thể bất đắc dĩ cố gắng dạy bảo nhắc nhở mà thôi.
Những thứ tư tưởng hay suy nghĩ chết chóc huyết tinh này đều là từ nhỏ cô bé bị bắt buộc học. Chính vì ngay từ lúc còn chưa định hình tính cách đã bị nhồi nhét vào đầu những điều chết chóc như vậy nên đã hình thành thành một thói quen hành động theo bản năng cho cô bé. Chỉ cần coi trọng hay muốn cái gì, vậy thì hãy giết chóc, hãy cướp đoạt. Hiện tại, đã không còn bị tổ chức kia bắt ép, Minh Tu cũng chỉ có thể tại một bên nhắc nhở cô bé sau này không được tùy tiện đối với người khác mà ra tay. Trước kia vốn cô bé cũng đã rất nguy hiểm, giờ lại có thêm cái dị năng hệ tinh thần này, quả thực là hổ mọc thêm cánh mà.
“… nhưng mà…” Cô bé tròn mắt ngây thơ nhìn.
“Diệp tỷ tỷ là người cứu anh. Nếu không có chị ấy thì anh đã chết.” Chỉ vào Cố Diệp Ninh, Minh Tu giải thích cho Chu Nhi “Chị ấy là người quan trọng của em, hiểu không?”
“Ừm…” Chậm rãi gật gật đầu. Dù trước kia bị dạy dỗ huyết tinh như thế nào thì cô bé vẫn hiểu… nếu người kia đã cứu Minh Tu thì mình không thể nào ‘lấy oán báo ân’ được. Vì vậy, cô bé mím mím mồi nhìn về phía Cố Diệp Ninh, trong con ngươi xanh biếc lóe lên một tia áy náy “Xin lỗi, em không biết, em sai rồi. Xin lỗi vì tấn công chị và mọi người.”
“… Tu, vậy, em định sắp xếp cho cô bé Chu Nhi này thế nào?”
Đối với lời xin lỗi của cô bé, Cố Diệp Ninh nhíu mày, cũng không nói gì thêm với Chu Nhi mà lại trực tiếp quay qua hỏi Minh Tu. Dù quả thực cô bé là vô ý, không đáng trách, thế nhưng dù sao chuyện xém chút nữa hại chết cô cùng Mục Hoằng và Hạ Kỳ Phong cũng là sự thực không thể chối bỏ được. Cho dù Cố Diệp Ninh có là người rộng lượng thế nào cũng khó có thể thoải mái bình tĩnh mà mỉm cười chào hỏi với một người vừa ban nãy có ý giết mình, coi mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra. Chưa kế tới sau khi sống lại, cô cực kỳ nhạy cảm với bất cứ nguy hiểm nào đe dọa tới tính mạng của mình.
“Em…” Minh Tu có chút khó xử nhìn mọi người trong đội ngũ đang nhìn mình chăm chăm, mấp máy mãi mới thử hỏi “Có thể… cho Tiểu Chu Nhi gia nhập chúng ta, được không ạ?” Nó thực cẩn thận len lén quan sát nét mặt của mọi người.
“Không được!”
“Tôi không đồng ý!” Hai âm thanh cùng lúc vang lên, người trước là Nam Cung Lãnh Dạ còn người sau không ai khác chính là Mặc Sở Minh.
Những người khác bị dọa, ngẩng đầu đồng loạt ngơ ngác nhìn hai người. Mà hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mặc Sở Minh cũng có chút bất ngờ trước sự phản đối có chút… gay gắt của bạn thân. Trước ánh mắt của tất cả mọi người, anh cùng y quay sang nhìn nhau vài giây, dường như đồng thời đạt được điều gì đó nhất trí từ trong mắt đối phương, khẽ gật gật đầu với nhau.
“Tóm lại, tôi cùng Dạ không đồng ý.” Mặc Sở Minh khụ một cái bước lên trước một bước, thay mặt cho cả hai, lần nữa lập lại câu phản đối ban nãy “Tôi không đồng ý cho cô bé này gia nhập với đội ngũ của chúng ta.”
“Tôi không tin cô bé này.” Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhạt nói, ánh mắt chuyển về hướng Chu Nhi mang theo lãnh khốc uy hiếp không che giấu.
Ba người bị hại là Hạ Kỳ Phong, Mục Hoằng cùng Cố Diệp Ninh còn chưa tỏ ra quá mức khó chịu và bài xích cô bé Chu Nhi kia vậy mà hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Mặc Sở Minh phản ứng còn gay gắt hơn. Trạng thái này rõ ràng là… hoàng đế chưa vội, thái giám đã lo.
Thực ra cũng không thể trách hai người bọn họ. Dù Nam Cung Lãnh Dạ luôn trưng ra một bộ dáng lạnh lùng, thế nhưng ai mà đã bước vào lòng anh, được anh coi là bạn bè thì tuyệt đối anh sẽ che chở và bảo vệ tới cùng. Đó là chưa nói tới… anh còn có tình cảm khá đặc biệt với Cố Diệp Ninh nữa. Mặc Sở Minh càng không phải nói, tên hồ ly này là một kẻ siêu cấp bao che, trong mắt không chứa nổi một hạt sạn. Trước đó Chu Nhi đối với ba người Cố Diệp Ninh là đồng bạn của hai người có sát ý, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mặc Sở Minh mà đồng ý cho cô bé gia nhập đội ngũ được mới là lạ.
“Chuyện này…” Mục Hoằng nhìn hai người kiên quyết như vậy lại quay đầu qua bên còn lại, thấy Cố Diệp Ninh thì nhàn nhạt không tỏ thái độ gì mà Hạ Kỳ Phong thì nghiêng đầu trầm tư. Hắn quả thực trong lòng dâng lên cảm giác vạn phần bất đắc dĩ.
Nói thật, Mục Hoằng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, cũng là người tay từng dính máu xông pha trận mạc, khi kiên quyết liền rất kiên quyết, tuyệt đối không có tính đàn bà. Ban nãy vì bị trúng ảo giác, tinh thần lực bị tổn thương đôi chút nên hắn cũng hơi hơi không có thiện cảm lắm với Chu Nhi. Nhưng mà sau khi nghe Minh Tu nói ra mọi chuyện, hắn cũng hiểu cô bé này không phải là người xấu, chẳng qua là tư tưởng từ nhỏ tới lớn bị dạy bảo trở nên có chút vặn vẹo sai lệch mà thôi. Mục Hoằng cũng không phải là không chấp nhận được cô bé này gia nhập, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã bị hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mặc Sở Minh phản đối mất rồi, giờ chẳng biết mở miệng thế nào.
Cũng hiểu được vì sao mọi người phản đối, cũng rõ vì sao thái độ của mọi người lại không nhiệt tình, thậm chí là bài xích Chu Nhi. Sẽ chẳng ai lại thanh cao tới mức thoải mái đồng ý cho người vừa cách đây vài phút còn muốn giết mình hết. Bất kể là vô ý hay cố ý hay có lý do nào khác. Minh Tu chỉ đành nhịn xuống tiếc nuối, cắn chặt răng, thở dài một cái.
“Em hiểu ý mọi người rồi, mọi người cũng không cần miễn cưỡng đâu. Em… xin lỗi, em chỉ có thể rời khỏi đội ngũ thôi.”
“Tiểu Tu!” Hạ Kỳ Phong giật mình nhìn nó.
“Tiểu Tu, chuyện này không được, em tách ra khỏi đội ngũ là quá nguy hiểm.” Lắc mạnh đầu, Mục Hoằng không đồng ý. Dị năng của Minh Tu rất tốt, thân thủ của thằng bé cũng rất tốt, nhưng chung quy vẫn chỉ là đứa nhỏ, tách ra khỏi bọn họ rất dễ gặp nguy hiểm.
“…” Cố Diệp Ninh cau chặt hàng lông mày, nhìn về khuôn mặt ủ dột như cái bánh bao nhúng nước của Minh Tu, chờ đợi nó nói tiếp.
“Dù không muốn tách khỏi các anh các chị, thế nhưng… em cũng không thể bỏ Tiểu Chu Nhi được.” Chu Nhi như em gái của nó, nó bỏ làm sao được. Hơn nữa cô bé tấn công đám người Cố Diệp Ninh, chung quy cũng là vì nó mà thôi. Aiz ~ Minh Tu dù có luyến tiếc không muốn chia tay mọi người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà tách ra.
“Aiz ~ em tội gì mà phải như vậy…” Mặc Sở Minh khoanh tay, thở hắt ra “Dạ…” Y quay lại nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, dù không muốn Chu Nhi gia nhập nhưng bọn họ cũng không muốn Minh Tu rời đi chút nào. Cậu nhóc này đã được coi là em út của cả nhóm rồi.
“Tiểu Tu, cậu cũng đừng nóng đầu chứ, rút lại lời nói đi.” Hạ Kỳ Phong sốt ruột vươn tay lay lay bả vai của nó. Cho dù có hay cãi nhau thật, nhưng mà cậu không hề chán ghét thằng nhóc láo lếu này. Nếu nó mà không còn trong đội ngũ, cậu sẽ rất buồn vì không có ai để đấu võ mồm nữa mất…
Bên này mọi người nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, Nam Cung Lãnh Dạ vẫn lạnh mặt không nói nửa chữ. Mà bên kia, Hạ Kỳ Phong cố gắng để Minh Tu thay đổi quyết định của mình, Minh Tu cũng lại vô cùng kiên trì không rút lại lời nói. Nhân vật chủ chốt Chu Nhi cũng đảo đảo mắt nhìn hết từ bên này sang bên kia, vẻ mặt khó xử, không biết phải làm thế nào. Cô bé không muốn rời khỏi Minh Tu nhưng cũng không muốn Minh Tu vì mình mà buồn và khó xử. Phải làm sao đây?
“Được rồi, cứ để cô bé này tạm thời gia nhập đi. Nhưng mà, từ nay về sau phải bỏ hết mấy thói quen huyết tinh cũ đi. Không được tùy tiện tấn công người khác, đặc biệt tuyệt đối cấm ra tay với đồng đội. Cái này, Tu, giao cho em nhắc nhở quản lý.” Cuối cùng, người phá vỡ bầu không khí căng thẳng kia vẫn là Cố Diệp Ninh.
“A…” Minh Tu nghe thấy cô nói vậy, hai mắt sáng rực, vẻ mặt tràn ngập khó tin.
“Có nghe hay không?” Cũng biết thằng nhóc này cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ cho nên mới muốn tách khỏi mọi người. Hiện giờ nhìn vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa khó tin của nó, cô càng thêm bất đắc dĩ, lặp lại câu hỏi.
“A, vâng, vâng. Em nhất định quản lý tốt Tiểu Chu Nhi.” Chu Nhi rất nghe lời nói, bản chất cô bé cũng không xấu, nhắc nhở uấn nắn thì sẽ từ từ bỏ được mấy thói quen thích giết chóc kia đi được thôi “Tiểu Chu Nhi, nhớ những lời Diệp tỷ tỷ nói chưa?”
“Em nhớ rồi.” Thấy Minh Tu trừng mắt dặn mình, cô bé mở to đôi mắt xanh ngập nước, gật gật đầu, thanh âm trong trẻo đáp “Em… trước giờ luôn nghe lời Tu ca ca mà…”
“Ừ, ngoan.” Vươn tay, Minh Tu xoa xoa đầu đứa em gái kết nghĩa của mình.
“Tiểu Ninh…” Mặc Sở Minh có chút không đồng ý lắm vì cô đã thỏa hiệp, đi tới bên cạnh cô vỗ nhẹ vai “Cô bé Chu Nhi kia rất nguy hiểm, nhỡ mà Minh Tu không khống chế được cô bé…”
“Không sao đâu.” Phẩy phẩy tay, cô biết y lo nghĩ cái gì nhưng mà cô cũng đâu thể trơ mắt nhìn Minh Tu bỏ đi. Đã hứa là đời này nhất định phải chăm sóc cho nó thật tốt rồi “Dị năng hệ tinh thần rất mạnh nhưng không phải không có đối thủ. Sẽ có người trị được cô bé Chu Nhi kia nếu như cô bé có ý đồ không tốt với người trong đội ngũ chúng ta.” Nói xong, thần bí liếc về phía ai đó.
“Cô bé đó vừa mới…” Nam Cung Lãnh Dạ thấy cô nhìn về phía mình, vốn còn muốn nhắc nhở cô phải suy xét cẩn thận nhưng hiện tại lại thấy ánh mắt tín nhiệm của cô, chẳng biết vì sao lại ngập ngừng nói không nên lời “Thôi được rồi, cô nói vậy thì cứ như vậy đi.” Quả thực, từ lúc gặp cô, anh mất đi sự quyết đoán của mình mà.
“Thực ra, em cũng không có ý kiến. Cho cô bé gia nhập đi…” Hạ Kỳ Phong suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nghiêng về phương án cho cô bé gia nhập.
Tinh thần hệ không phải rất lợi hại sao? Bản thân đã tự mình trải nghiệm, Hạ Kỳ Phong đương nhiên sâu sắc cảm nhận được câu trả lời. Có thêm người lợi hại như vậy gia nhập đội ngũ, vậy thì cũng không hẳn là chuyện xấu. Hơn nữa cô bé gia nhập thì Minh Tu cũng sẽ đồng ý ở lại. Đây là điều quan trọng nhất.
Chuyện giết chóc gì đó ban nãy coi như xí xóa đi, Hạ Kỳ Phong cũng không phải người thù dai. Minh Tu cũng đã nói tâm địa cô bé không xấu, cậu tin tưởng lời của Minh Tu, cũng tin tưởng Minh Tu có thể khống chế tốt được Chu Nhi, không để cô bé ra tay tùy ý. Hơn nữa, không phải như Cố Diệp Ninh nói rồi đó sao. Cũng không phải không có người trị được hệ tinh thần của Chu Nhi, trừ phi Chu Nhi có thể đánh bại được Nam Cung Lãnh Dạ rồi hãng tính.
“Ừ, Minh à, cho cô bé gia nhập đi.” Mục Hoằng cũng gật gật đầu, mắt nhìn Mặc Sở Minh vẫn im lặng nãy giờ.
“Các người đã nói như vậy, tôi còn gì để nói chứ. Hừ!” Mặc Sở Minh nhìn toàn đội ngũ đã đồng ý cho Chu Nhi gia nhập, chỉ có thể hừ lạnh giận dỗi quay đi chỗ khác.
Được rồi, là y quá nhạy cảm lại hay lo lắng, trong khi mấy người ‘bị hại’ lại chẳng tính toán gì. Nếu bản thân còn tiếp tục làm mình làm mẩy không đồng ý lại thành ra có chút khắc nghiệt ích kỉ. Cho gia nhập thì cho gia nhập! Hừ hừ hừ! Nhưng tốt nhất là chuyện này không nên có lần thứ hai, bằng không y nhất định không bỏ qua!
“Tiểu Chu Nhi, tốt quá rồi!!!” Minh Tu lúc này mới tin tưởng mọi người chấp nhận Chu Nhi, vui vẻ quay qua nhìn cô bé “Mau cảm ơn các anh các chị đi.” Nói rồi lôi kéo cô bé lại gần mọi người, muốn cô bé mau nói cảm ơn để tăng độ cảm tình tốt giữa hai bên.
“Em… cảm ơn…” Chu Nhi nhìn mọi người, bỗng chốc cảm thấy có chút thẹn. Ban nãy mình muốn giết người ta, hiện tại người ta bỏ qua tất thảy chấp nhận lại mình… cảm giác này, thực ấm áp…
“Ừ.” Cố Diệp Ninh đại diện mọi người gật nhẹ với cô bé một cái “Em là Chu Nhi đúng không. Chị là Cố Diệp Ninh, gọi chị là Diệp tỷ tỷ như Tu là được rồi.”
“Anh là Hạ Kỳ Phong, cứ gọi anh là tiểu Phong.” Hạ Kỳ Phong cũng bon chen giới thiệu.
“Anh là Mục Hoằng.”
“Anh xưng chú thì có, anh cái gì nữa chứ.” Mặc Sở Minh bĩu môi mở miệng đả kích Mục Hoằng không thương tiếc “Mặc Sở Minh.” Ánh mắt chuyển về phía Chu Nhi, vẻ mặt của y lại phủ lên một tầng băng sương, ngay cả giới thiệu cũng lạnh nhạt.
“Nam Cung Lãnh Dạ.” Thanh âm của Nam Cung Lãnh Dạ không chút cảm xúc.
Có chút khó xử nhìn Chu Nhi cùng đám mấy người Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu không khỏi bất đắc dĩ. Ngoại trừ Hạ Kỳ Phong cùng Mục Hoằng còn thân thiện một chút, Cố Diệp Ninh hơi lạnh nhạt nhưng cũng không tới mức tỏ thái độ gì ra thì hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh vẫn không hề có ý che giấu thái độ không ưa của mình. Quả nhiên dù là chấp nhận cho Chu Nhi gia nhập cũng chỉ là nhượng bộ vì bản thân mà thôi. Muốn Chu Nhi thật sự được mọi người đón nhận… xem ra cần phải trải qua thời gian để tự con bé chứng mình.
Không sao… nó tin tưởng, mọi người sẽ chấp nhận Tiểu Chu Nhi…
.
.
.
Để Chu Nhi gia nhập rồi, mọi người sau đó cũng ai làm việc đó, chia nhau ra bắt đầu công cuộc tìm tòi lục lọi khu đông lạnh để lấy vật phẩm đồ ăn. Khu đông lạnh này cũng khá rộng thế nhưng gần mười người chia ra cùng làm, lại có Chu Nhi rất quen thuộc chỉ dẫn, thực phẩm ở khu đông lạnh này cũng rất nhanh xử lý xong.
Đồ đông lạnh vẫn còn đóng đá, thịt bên trong vẫn còn rất tươi. Mọi người cũng vui vẻ nhồi nhét vào trong balo, cố được bao nhiêu thì liền nhét bấy nhiêu. Cố Diệp Ninh cũng len lén thu vào trong không gian dự trữ được không ít. Trong lòng mọi người đều cảm thán, xem ra khu đông lạnh này được xây rất đúng tiêu chuẩn, bằng không làm sao đồ đông lạnh vẫn có thể giữ được độ tươi ngon kể cả khi kho hàng này đã bị cắt điện hơn một tuần.
“Tu ca ca, có chuyện này em muốn hỏi anh.” Chu Nhi cùng Minh Tu tạo thành một nhóm phụ trách phần hoa quả đông lạnh. Vốn còn đang miệt mài nhồi nhét, đột nhiên Chu Nhi quay sang hỏi Minh Tu.
“Ừ, có chuyện gì?” Biết rằng sau này Chu Nhi sẽ ở trong đội ngũ của mình, hiện tại tâm trạng của nó rất cao hứng, vui vẻ hỏi ngược lại.
“Anh… ngoại trừ việc được Diệp tỷ tỷ kia cứu cho nên mới muốn đi theo chị ấy ra, có phải còn là bởi vì…” Cô bé mím mím môi, có chút căng thẳng dò hỏi.
“Chị ấy là Cố gia tiểu thư.” Minh Tu biết Chu Nhi đã phát hiện thân phận của Cố Diệp Ninh rồi, chỉ có thể thở dài ẩn ý nói ra “Cho nên, Tiểu Chu Nhi, nhất quyết không được làm tổn thương chị ấy. Nếu không, Tĩnh Huyên ca ca sẽ không tha cho chúng ta.” Đó là người Tĩnh Huyên ca ca cưng chiều để ý nhất, hai đứa chúng nó phải bảo vệ Cố Diệp Ninh thật tốt.
“Đúng là như vậy sao?” Nhận được đáp án mình muốn biết, sắc mặt cô bé tái nhợt “Chết rồi, em tấn công Diệp tỷ tỷ, nếu để Tĩnh Huyên ca ca biết…” Nhắc tới người tên Tĩnh Huyên kia, Chu Nhi có vẻ e ngại sợ hãi, trong đáy mắt lại hiện lên sự sùng bái không che giấu.
“Không sao đâu, Diệp tỷ tỷ rất tốt… chị ấy sẽ nói đỡ cho em. Tĩnh Huyên ca ca nhất định sẽ không trách em đâu. Mọi việc chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Minh Tu biết được Chu Nhi đang lo sợ cái gì, chỉ có thể vuốt đầu cô bé an ủi. Tĩnh Huyên ca ca đối với chúng nó tốt lắm, thế nhưng người kia có một số vẩy ngược không thể đụng tới, mà Cố Diệp Ninh là vẩy ngược đặc biệt nhất. Nếu để người kia biết Chu Nhi tấn công Cố Diệp Ninh, còn làm cô thiếu chút nữa mất mạng, Chu Nhi nhất định sẽ bị trừng phạt. Chỉ hi vọng tới lúc đó Cố Diệp Ninh có thể che chở nói đỡ vài câu. Haiz ~ lửa giận của Tĩnh Huyên ca ca thực đáng sợ đó nha, cho dù là nó cũng phải im lặng không dám chống lại.
“Hi vọng là thế…” Ngay cả Chu Nhi cũng không tin tưởng lắm vào việc… Tĩnh Huyên không trừng phạt mình. Cô bé xị xị khuôn mặt non nớt thì thào nói.
Đột nhiên, thần sắc của Chu Nhi trở nên nghiêm túc, khẽ hô: “A!” một tiếng, sau đó kéo tay của Minh Tu chạy về hướng mấy người khác trong đội ngũ.
“Tiểu Chu Nhi, có chuyện gì vậy?” Minh Tu bị lôi kéo, không hiểu gì hết.
“Phải mau báo cho mọi người, có nguy hiểm!!!” Chu Nhi vẫn tiếp tục kéo Minh Tu chạy, không quay đầu lại, vừa trả lời “Nó sắp tới rồi, những con tang thi đứng đầu thành phố này!!!”