Nói tới Nam Cung gia tộc, mọi người sẽ nghĩ ngay tới đại gia tộc nằm quyền lớn nhất trong quân đội tại thủ đô. So với các đại gia tộc khác trong giới thượng lưu, nó không có lịch sử lâu đời, cũng không có gốc gác truyền thống danh gia bằng.
Tổ tiên của Nam Cung gia tộc vốn nguyên bản là làm nông, sau đó, khi loạn chiến giữa chế độ phong kiến và chế độ phương tây đô hộ, người của Nam Cung gia tộc mới bắt đầu nhập ngũ đi lính. Thế nhưng, phải tới tận khi ông nội của Nam Cung Lãnh Dạ là Nam Cung Tĩnh Hải sinh ra thì Nam Cung gia tộc mới chân chính quật khởi, từ đó từng bước từng bước một trở thành gia tộc lớn thâu tóm một nửa số lượng binh sĩ trong quân đội.
Nam Cung Tĩnh Hải được coi là thiên tài quân sự. Lão rất có mưu lược, làm người quyết đoán và tài giỏi, vững chắc đi lên, cho tới khi đạt được chức vụ cao nhất trong quân đội. Từ chức vụ Đại tướng quân sau đó kiêm luôn chức Tổng tham mưu của bộ binh, không ai không phục Nam Cung Tĩnh Hải. Lã kết hôn cùng thanh mai trúc mã của mình từ lúc còn rất trẻ, sau đó sinh ra bốn người con.
Bốn người con của Nam Cung Tĩnh Hải gồm có ba nam một nữ. Cả bốn người khi lớn lên đều gia nhập quân ngũ hoặc làm những công việc có liên quan tới quân đội cảnh sát. Hơn nữa, không phụ công dạy dỗ của người cha tài giỏi của mình, bốn người con của Nam Cung Tĩnh Hải đều là những người có danh tiếng xuất sắc trong ngành. Trong đó, người ưu tú nhất, tài giỏi nhất chính là con trai trưởng Nam Cung Dịch Khương, cha của Nam Cung Lãnh Dạ.
Nam Cung gia tộc xuất thân bình dân, sau mới phát triển thành gia tộc, không có những quy củ như liên hôn như các đại gia tộc khác. Trong nhà toàn người làm quân nhân cảnh sát, tính cách sống phóng khoáng, không cần phải suy tính danh lợi quá nhiều, chỉ cần thân thế trong sạch là có thể đồng ý nộp đơn xin kết hôn được.
Vì thế cho nên từ trước tới nay, mọi người trong Nam Cung gia tộc vẫn luôn lấy tình yêu chân thành của con cháu làm tiền đề, chưa bao giờ bắt buộc ép hôn ai, mặc dù có rất nhiều người mong ước được bước một chân vào đại gia tộc quyền thế này.
Hai người chú và cô út của Nam Cung Lãnh Dạ đều cưới người có điều kiện bình thường, đa phần đều đồng đội cùng trong ngành, quen lâu sinh tình. Chỉ duy nhất vợ của con trưởng Nam Cung Dịch Khương là đặc biệt hơn cả, bởi vì bà là Âu Dương Trúc, tiểu thư của Âu Dương gia tộc, một gia tộc lớn trong quân giới.
Điều đặc biệt là, Nam Cung Dịch Khương cùng Âu Dương Trúc kết hôn là do yêu nhau, hoàn toàn không liên quan gì tới liên hôn gia tộc. Hai người bọn họ gặp nhau khi còn học đại học, qua một cuộc diễn tập của quân đội, không ngờ vừa quen đã sinh tình, cứ như vậy dần dần phát triển.
Nam Cung Dịch Khương thời còn trẻ mạnh mẽ quyết đoán, là thiếu niên thiên tài danh tiếng bậc nhất trong quân đội. Với danh tiếng của ông năm đó, có rất nhiều cô gái nguyện ý theo đuổi yêu thích, tuy nhiên ông vẫn chỉ một lòng một dạ với mối tình đầu cũng là người vợ sau này mình kết hôn, Âu Dương Trúc.
Âu Dương gia tộc so với Nam Cung gia tộc tuy thua kém hơn một chút, thế nhưng Âu Dương Trúc, mẹ của Nam Cung Lãnh Dạ cũng tuyệt đối không tầm thường. Bà cực kỳ xinh đẹp, năm đó là một trong ba vị tiểu thư danh tiếng bậc nhất. Tính tình bà mạnh mẽ, từ nhỏ đã yêu quân đội, mười mấy tuổi tham gia quân ngũ, là một trong những binh sĩ không quân đặc biệt xuất chúng, được chọn ra để bồi dưỡng đặc biệt.
Sau khi tốt nghiệp không bao lâu, đám cưới của cả hai nhanh chóng được phê duyệt, hai bên gia đình cũng rất vừa ý, thuận buồm xuôi gió trở thành vợ chồng. Cho tới hiện tại, dù đã kết hôn bao nhiêu năm, tuy rằng vợ chồng công việc bận rộn, nhưng tình cảm vẫn nồng thắm, có thể nói là đôi vợ chồng nổi tiếng nhất trong quân giới và giới thượng lưu.
Nhắc tới Âu Dương Trúc và Nam Cung Dịch Khương, người ta lập tức nhớ tới một mối tình chung thủy hiếm có trong vòng luẩn quẩn thượng lưu hỗn loạn này.
Nam Cung Dịch Khương và Âu Dương Trúc kết hôn tới nay là hơn 20 năm, hai người có tất cả ba đứa con: Con trai trưởng Nam Cung Lãnh Dạ, con trai thứ Nam Cung Lãnh Dịch, con gái út Nam Cung Nguyên Nguyên.
Đối với Nam Cung Lãnh Dạ, bởi vì thời điểm sinh anh ra, hai vợ chồng Nam Cung Dịch Khương còn quá trẻ, bận rộn công việc rất nhiều, có những khi phải đi công tác hết cả tháng chẳng thấy mặt mũi đâu. Hai người không có cách nào ở bên con trai, lại không an tâm thuê bảo mẫu, vì vậy liền bàn bạc nhau nhờ lão thái gia là Nam Cung Tĩnh Hải tạm thời trông nom anh một thời gian.
Tuy nhiên sau đó, Nam Cung Lãnh Dạ bộc lộ ra khả năng hơn người của mình, Nam Cung Tĩnh Hải thấy vậy liền đặc biệt giữ anh lại bên người nuôi nấng và dạy dỗ. Khi ấy, Nam Cung Dịch Khương cùng Âu Dương Trúc không cảm thấy sao hết, tới khi công việc ổn định rồi, mới chợt phát hiện ra con trai đã lớn, đã độc lập mất rồi. Lúc đó, cho dù có hối hận đi chăng nữa thì hai vợ chồng cũng không biết làm cách nào để thu lại khoảng cách với Nam Cung Lãnh Dạ.
Khoảng thời gian về sau này, hai vợ chồng luôn cố gắng để thân thiết với con trai hơn, đáng tiếc tính tình Nam Cung Lãnh Dạ thực sự rất lạnh nhạt, mà Nam Cung Dịch Khương cùng Âu Dương Trúc cũng không phải người biết cách thể hiện cảm xúc. Kết cuộc, dẫn tới quan hệ giữa đôi bên trở nên bình bình đạm đạm. Mãi tới khi hai người em trai em gái của anh ra đời, Nam Cung Lãnh Dạ cùng với cha mẹ mới hòa hoãn gần gũi hơn được một chút.
Thời điểm xảy ra mạt thế, Nam Cung Lãnh Dạ cùng hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng tới thành phố D để khảo sát tình hình thị trường, không ngờ lại gặp phải tai họa lớn. Trong lúc ba người cùng nhóm Cố Diệp Ninh lập thành đội ngũ, một đường chém chém giết giết trở về thì trong nhà Nam Cung cũng loạn cả lên.
Cố gia còn được Cố Diệp Ninh hứa hẹn, Nam Cung gia thì chẳng ai rõ tình hình sống chết của Nam Cung Lãnh Dạ. Tuy quan hệ cha mẹ - con cái bình thường có chút gượng gạo, thế nhưng cũng không thể phủ nhận sự yêu thương quan tâm âm thầm của Âu Dương Trúc và Nam Cung Dịch Khương đối với anh. Hai người một bên bận rộn với công tác, một bên phái người đi tìm tung tích của con trai, khổ nỗi chẳng thu được chút thông tin gì.
Hai tháng nay, mọi người trong nhà, đặc biệt là Nam Cung Tĩnh Hải, Nam Cung Dịch Khương cùng Âu Dương Trúc lo lắng gấp gáp tới bốc hỏa luôn rồi. Hai vợ chồng Nam Cung Dịch Khương hối hận không thôi… đáng nhẽ không nên chần chừ lưỡng lự, không nên xấu hổ quẫn bách, phải quan tâm anh hơn một chút, gần gũi với anh hơn một chút…
Không một ai muốn nghĩ tới trường hợp xấu nhất có thể xảy ra! Không một ai muốn nghĩ tới hai chữ ‘chẳng may’!
Khi mà kiên nhẫn sắp tới hạn cuối, không ngờ lại có thông báo gửi tới nhà chính là Nam Cung gia tộc, rằng Nam Cung Lãnh Dạ cùng hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng đã trở về.
Nam Cung Tĩnh Hải đang nghỉ ngơi ở nhà nhận được tin một cái liền ngay lập tức báo cho mọi người trong nhà. Hai vợ chồng Nam Cung Dịch Khương dù đang ở trong quân đội cũng bất chấp hết nhanh chóng thu xếp trở về, muốn nhìn xem con trai có bị thương hay không, tình trạng có khỏe hay không.
Cho nên, thời điểm Nam Cung Lãnh Dạ cùng hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lái xe về tới gần cổng lớn nhà chính của Nam Cung gia tộc thì đã thấy ông nội Nam Cung Tĩnh Hải, cha mẹ Nam Cung Dịch Khương và Âu Dương Trúc và cô út đã đứng chờ sẵn từ sớm. Một tia ngạc nhiên thoáng lướt qua trong đáy mắt, thế nhưng sau đó rất nhanh liền trở lại bình thản lạnh nhạt như thường.
“Ông nội, cha mẹ, cô út.” Nam Cung Lãnh Dạ một thân thẳng tắp sạch sẽ, thản nhiên bước xuống xe. Đôi chân dài bước nhanh hai bước liền đi tới trước mặt các vị trưởng bối, thần sắc lạnh nhạt nghiêm túc chào hỏi từng người một.
“A, lão thái gia, lão gia, phu nhân,…” Mục Hoằng và Mặc Sở Minh cũng nện bước đi theo phía sau, mở miệng liên tục chào hỏi. Hai người họ coi như là con cháu của Nam Cung gia tộc rồi, cũng không hề ngại ngùng xa lạ gì với các vị trưởng bối.
“Trở về là tốt rồi.” Nam Cung Tĩnh Hải chống chống gậy gỗ nặng chịch, vành mắt đỏ bừng, hài lòng nhìn ba người Nam Cung Lãnh Dạ khỏe mạnh vô thương đang đứng trước mắt.
“Lãnh Dạ, có bị thương chỗ nào không? Có khỏe không? Trên đường về thủ đô có nguy hiểm không? Sao không cố gắng liên lạc một chút với mọi người trong nhà? Mọi người lo cho con vô cùng con có biết không?” Cô út tính tình tháo vát thoải mái, lao tới ôm anh một cái, sau đó kích động hỏi liên tục không ngừng nghỉ.
“Còn nghĩ là nếu như chờ thêm vài ngày nữa mà không có tin tức của con, chúng ta sẽ ra ngoài tìm. May mắn… may mắn…” Âu Dương Trúc ngây ngốc nhìn con trai lớn của mình một lúc, sau đó mới bước tới. Cô út thấy thế, tránh sang một bên, nhường chỗ lại cho bà. Bà một tay nắm tay của anh, một tay xoa xoa khóe mắt đỏ bừng, nghẹn ngào.
“Con bình an về là tốt, em đừng khóc, đừng khóc… Khóc rồi mắt sẽ sưng, thị giác sẽ không tốt…” Nam Cung Dịch Khương nhìn vợ mình luôn mạnh mẽ cứng rắn, nay vui mừng xúc động tới phát khóc, ông thở dài vỗ vỗ vai vợ, an ủi.
Kì thực Nam Cung Dịch Khương trong lòng lúc này cũng giống như vợ mình, rất cao hứng khi thấy con trai bình an trở về, chẳng qua ông không quen biểu hiện cảm xúc ra ngoài mà thôi. Khóc trước mặt vợ và con trai… rất rất xấu hổ. Tuy nhiên, chỉ cần tinh ý, vẫn nhận ra được tia kích động ẩn ẩn dưới con ngươi đen sâu thẳm của ông.
“Mệt mỏi lắm phải không? Vào nhà đi đã…” Nam Cung Dịch Khương thấy Âu Dương Trúc đã dần bình tĩnh lại rồi, ngẩng đầu nhìn ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng, nhẹ giọng nói.
“Đúng đúng, vào nhà, vào nhà…” Nam Cung Tĩnh Hải giật mình nhớ ra cháu trai mới phong trần một đường trở về, không nên tiếp tục đứng gió nữa, liên tục gật đầu đồng ý. Vì vậy, mọi người cũng lục tục kéo nhau đi vào trong nhà chính.
Từ cổng lớn đi vào trong nhà chính phải đi một con đường dài hơn chục mét, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lái xe đi vào chỗ để xe trước còn bốn người nhà Nam Cung thì thong thả đi bộ. Cô út là người hoạt bát, nói không ngừng, chỉ chốc lát là Nam Cung Lãnh Dạ đã có thể nắm được tình hình hiện tại của Nam Cung gia tộc.
Nhà chính là Nam Cung gia tộc rất lớn, là một khu kiến trúc bao gồm một tòa nhà lớn ở giữa cùng hai tòa nhà nhỏ hơn ở hai bên, ngoài ra còn có chỗ để xe, hầm vũ khí, sân vận động, sân tập bắn. Các tòa nhà được xây theo phong cách cổ Châu  nhưng trang trí đơn giản tiện lợi, không chút cầu kỳ, phù hợp với tiêu chuẩn của quân nhân.
Trước mạt thế, gia đình của hai chú và cô út của Nam Cung Lãnh Dạ không sống trong nhà chính mà có nhà riêng ở bên ngoài. Cả căn nhà như vậy thế nhưng cũng chỉ có gia đình năm người nhà Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Nam Cung Tĩnh Hải và thêm vài người quản gia giúp việc nữa sống mà thôi. Sau khi mạt thế bùng nổ, để đảm bảo an toàn cho các con các cháu, Nam Cung Tĩnh Hải đã bảo tất cả chuyển vào đây sinh sống.
May mắn nhà chính rất rộng, hoàn toàn không lo sợ bị thiếu chỗ ở. Gia đình hai chú của Nam Cung Lãnh Dạ sống ở trong tòa nhà nhỏ bên trái, gia đình cô út sống ở trong tòa nhà nhỏ bên phải cùng với quản gia của gia tộc, còn Nam Cung Tĩnh Hải cùng với một nhà năm người Nam Cung Dịch Khương vẫn như cũ sống trong căn nhà lớn nhất ở chính giữa.
Hiện tại vợ chồng hai người chú của Nam Cung Lãnh Dạ đang có công việc khẩn cấp trong quân đội, chồng cô út làm bác sĩ cũng đang phải làm việc trong trại cứu thương, không thể về kịp đón anh được. Chỉ có cha mẹ của anh là bởi vì có đặc quyền của chức vụ thượng tướng, cho nên mới có thể tạm thời rời đi một lúc. Cô út của anh trước là cảnh sát, giờ rất ít khi bị điều động, cho nên thường ở nhà chăm sóc cho Nam Cung Tĩnh Hải và quản lý quán xuyến mọi việc trong gia tộc.
Đối với việc một nhà đông như vậy cùng sống chung, Nam Cung Lãnh Dạ không có ý kiến gì hết. Gia tộc anh tình cảm rất tốt, mọi người hòa thuận, cho dù sống chung cũng chẳng gây nên mâu thuẫn gì. Điều khiến anh để ý nhất chính là toàn bộ các thành viên của Nam Cung gia tộc đều không có ai bị biến thành tang thi. Ngược lại, ngoại trừ cô út và ông nội của anh ra thì tất cả đều là dị năng giả, hơn nữa thực lực còn không hề tầm thường.
Ngoại trừ trưởng bối bao gồm cha mẹ, vợ chồng của hai chú cùng vợ chồng cô út ra thì anh còn có hai đứa em ruột cùng mười anh em họ… Ừm ~ tính sơ sơ là vào khoảng gần hai mươi dị năng giả. Lúc này thì anh không có gì ngạc nhiên hay thắc mắc về việc tại sao Nam Cung gia tộc và Cố gia gia tộc lại được coi như hai gia tộc mạnh nhất hiện tại trong căn cứ nữa rồi.
“Anh hai ~ ~ ~ ~” Đường không xa, đi một đoạn đã tới nơi. Nam Cung Lãnh Dạ mới bước chân tới bậc thềm cửa nhà chính đã có một ‘vật thể lạ’ mặc áo bông trắng tinh, dùng tốc độ ánh sáng lao ra. ‘Vật thể lạ’ kia còn chưa kịp tiếp cận đã bị anh vươn tay chuẩn xác xách đúng cổ áo sau, nhấc lên, khiến cho cả người đối phương bị treo lơ lửng giữa không trung.
“Nguyên Nguyên, chạy từ từ thôi!!!” Ở phía sau, một thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi hớt hải chạy tới, khuôn mặt anh tuấn non nớt tràn ngập lo lắng, mở miệng kêu lên “A, anh hai!”
“Tiểu Dịch.” Anh khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn thiếu niên có chút dịu đi.
“Anh hai, mừng anh đã về.” Thiếu niên không ai khác chính là Nam Cung Lãnh Dịch, em trai ruột của Nam Cung Lãnh Dạ. So với anh, xem chừng tính cách của cậu ôn hòa hơn không ít. Lúc này, Nam Cung Lãnh Dịch vui mừng chạy tới, chào hỏi anh trai mình “Aiz ~ anh hai, anh lại treo ngược Nguyên Nguyên lên nữa rồi.” Chào hỏi xong rồi, ánh mắt mới chuyển tới em gái nhỏ.
“Anh hai, anh hai, mau thả người ta xuống đi mà ~”
Nam Cung Nguyên Nguyên khua loạn tay chân, nũng nịu ngước nhìn ông anh lớn của mình. Cô nhóc có khuôn mặt tinh tế non nớt, làn da trắng nõn, hai má hồng hồng, mái tóc dài màu nâu nhạt xoăn tự nhiên như búp bê. Điểm nổi bật nhất chính là hai mắt to tròn lấp lánh, con ngươi đen bóng như hắc ngọc. Khóe miệng nâng lên, nở ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu, khiến cho người ta vừa nhìn đã không có cách nào rời mắt đi.
“Còn dám chạy thục mạng nữa không?” Đáng tiếc, ở trước mặt cô không phải người khác mà lại chính là ông anh lớn tâm cứng như sắt. Nam Cung Lãnh Dạ không chút bị sự đáng yêu của cô bé làm ảnh hưởng, giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt hững hờ hỏi.
“Anh hai, Nguyên Nguyên sai rồi ~” Bẹp bẹp miệng mếu máo nhận sai.
“Cho nên?”
“Sau này không dám nữa. Anh hai, anh tha em đi mà, tại em kích động muốn gặp anh hai mà thôi…” Hai mắt long lanh, chớp chớp.
“Nhớ kĩ lời mình nói.” Cuối cùng anh mới chịu thả tay buông ra.
“Anh hai là vì tốt cho em thôi, chạy nhanh quá nhỡ ngã ra đó rồi có sẹo, xem sau này ai dám lấy em.” Nam Cung Lãnh Dịch đứng bên cạnh nhìn em gái út phụng phịu, buồn cười vươn tay xoa xoa đầu cô nhóc, mở miệng giải thích hộ cho Nam Cung Lãnh Dạ.
“Người ta có Khải Khải rồi…” Nam Cung Nguyên Nguyên không cho là đúng, trừng mắt với Nam Cung Lãnh Dịch “Có mà anh không có ai lấy thì có.”
“Cái con nhóc này…” Dám trù ẻo anh nhóc không có ai lấy sao, Nam Cung Lãnh Dịch bực bội cú một cái lên trán con nhóc con láo toét này “Hừ, tí tuổi ranh mà bày đặt yêu đương! Lại còn vị hôn phu! Hừ hừ hừ!!!” Giọng điệu nghe thế nào cũng có chút… ghen tị…
“Được rồi, hai cái đứa này, không thấy anh trai hai đứa vừa về, rất mệt mỏi sao hả? Còn ồn ào nữa, đá hết ra ngoài không cho vào nhà bây giờ.” Nam Cung Tĩnh Hải nhìn hai đứa cháu không ngừng ồn ào, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, giả bộ bực mình lớn giọng nhắc nhở. Khụ, đương nhiên, một phần cũng là vì xót cháu trai trưởng Nam Cung Lãnh Dạ thật.
Lão tuy là lên chức ông, nhưng vẫn thỉnh thoảng có chút thiên vị một chút…
“Để anh các con nghỉ ngơi đi.” Quan hệ giữa vợ chồng Nam Cung Dịch Khương với hai đứa con nhỏ tốt hơn nhiều so với Nam Cung Lãnh Dạ. Âu Dương Trúc phẩy phẩy tay xua hai đứa nhóc kia qua một bên, lại dịu dàng nói với anh “Lãnh Dạ, con lên phòng nghỉ ngơi một chút đi. Có gì đợi tới tối cả nhà về đủ rồi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”
“Đúng thế, nghỉ ngơi trước đi.” Nhìn anh có vẻ rất bình thường, thế nhưng một đường chiến đấu như vậy, sao có thể không mệt mỏi. Nam Cung Dịch Khương và Nam Cung Tĩnh Hải cũng đồng thanh nói “Có chuyện gì để nói sau cũng được.”
“Dạ…” Nam Cung Lãnh Dạ đối với trưởng bối vẫn rất nghiêm cẩn, trả lời kính ngữ đoàng hoàng “Cô út, chúng con có chút vật tư, lát nữa cô tìm hai người Minh và Hoằng để lấy nhé?” Nhớ tới chút vật tư còn dư lại trong xe, anh quay đầu nói với cô út.
“Được, không thành vấn đề.” Toàn bộ vật tư cùng mọi chuyện trong nhà đều do cô út quản lý, cho nên đưa cho cô út là đương nhiên. Cô út nghe anh nói vậy, lập tức vỗ ngực đảm bảo “Con cứ đi nghỉ đi.”
.
.
.
Phòng của Nam Cung Lãnh Dạ nằm ở tầng ba tòa nhà lớn. Vì anh rất thích yên tĩnh, cho nên cả khu vực tầng ba này có thể nói là dành riêng cho anh, bình thường cho dù người giúp việc có lên dọn dẹp cũng phải đi lại nhỏ nhẹ, còn cần xin phép trước. Tất cả những điều này đủ để hiểu sự thiên vị của Nam Cung Tĩnh Hải đối với Nam Cung Lãnh Dạ.
Dù xa cách vài tháng nhưng căn phòng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ. Căn phòng rất rộng, lấy màu ba màu trắng đen và xám làm chủ đạo. Đi vào là có thể thấy được bộ sopha cùng bàn nước ngay ngắn cùng màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn đặt chính diện; rẽ phải là phòng tắm cùng phòng thay đồ với rất nhiều tủ quần áo giày dép; rẽ trái thì sẽ tới phòng ngủ chính thức với một chiếc giường King size nổi bật.
Bên cạnh phòng ngủ còn có thư phòng, trong đó có vài tủ sách, tủ hồ sơ, giàn loa nghe nhạc cùng hộp đĩa, laptop cùng bàn đặt máy tính. Thư phòng có lắp một cửa sổ sát đất, bên ngoài có ban công đặt một hàng cây xương rồng nho nhỏ vô cùng ngộ nghĩnh đáng yêu.
Không gian căn phòng hiện đại, có chút đơn giản hiện đại lại có chút sáng sủa phóng khoáng thoải mái.
Nam Cung Lãnh Dạ đi vào trong phòng mình, căn phòng quen thuộc khiến cho anh không khỏi thở dài một hơi, thả lỏng tinh thần. Cởi ra áo khoác bên ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi màu trắng ở trong, anh tháo xuống vài nút cài cổ, sau đó nằm phịch xuống ghế sopha.
Cuối cùng… đã về nhà…
Nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới biểu cảm của ông nội, của cha mẹ, của cô út ban nãy, trong lòng Nam Cung Lãnh Dạ có chút nôn nao.
Là một người vô cùng vô cùng tinh ý, anh làm sao không nhận ra vui sướng sâu thẳm trong con ngươi của cha. Còn cả vành mắt đỏ bừng của ông nội, cái ôm chặt chẽ của cô útvà cả cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay hơi thô ráp của mẹ truyền tới, tất cả khiến đầu óc của anh có chút đình trệ. Nhất thời trong phút chốc ngẩn ra, không biết phải phản ứng lại ra làm sao.
Trong kí ức của anh, dù từ nhỏ tới lớn luôn được ông nội chăm sóc thế nhưng một mặt khác, lão cũng rất nghiêm khắc, khiến cho anh ngoại trừ tôn trọng ra cũng không phải quá gần gũi. Với cha mẹ thì quan hệ hai bên gượng gạo ngượng ngùng. Với cô chú, chú thím dù thường xuyên gặp mặt, tuy nhiên anh rất ít khi giao tiếp cùng họ.
Không phải anh không quan tâm tới người thân, bằng không cũng sẽ không lo lắng vội vàng muốn trở về thủ đô nhanh chóng. Chỉ là tính cách lạnh nhạt bẩm sinh, dù có lo quan tâm thì cũng sẽ luôn giữ kín trong lòng, không muốn thể hiện ra ngoài. Hơn nữa, vì đã quen một mình độc lập, cho nên đối với ai cũng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Có lẽ ngoại trừ Mặc Sở Minh và Mục Hoằng được anh tin tưởng chấp nhận ra, thì có lẽ, em trai em gái chính là những người được anh tiếp xúc gần gũi nhiều nhất.
Tuy nhiên, chân chính bước vào lòng của anh, trước giờ chỉ có một người. Nghĩ cần mỗi lần nhớ tới chuyện đó, Nam Cung Lãnh Dạ khóe môi hơi cong lên, một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt điển trai hoàn mỹ như tượng tạc kia.
Đó là một kí ức bí mật ngọt ngào chỉ thuộc về riêng mình anh, được anh trân trọng bảo vệ…
Nhới tới cảm xúc của ông nội, của cha mẹ, của cô út, Nam Cung Lãnh Dạ có chút cảm thấy phức tạp. Nếu nói rằng không có chút nào xúc động, tuyệt đối là nói dối.
“Có lẽ… tại vì bởi vì ở cạnh người đó quá lâu đi…”
Vì thời gian khi ở cạnh Cố Diệp Ninh, anh đã được nghe kể rất nhiều về các anh em của cô, về người cậu hiền hậu Cố Tiệp Vân, về người ông ôn hòa Cố Vân. Anh biết, người của Cố gia thực sự vô cùng yêu thương cô. Bất tri bất giác, anh cũng bị cô ảnh hưởng không ít, trong vô thức, khái niệm ‘gia đình’ và ‘người thân’ cũng từ từ càng thêm hằn sâu in rõ hơn trong lòng của anh. Nay nhìn người thân vì an nguy của mình mà hốt hoảng lo lắng, Nam Cung Lãnh Dạ thực sự trong giây lát đã cảm nhận được sự ấm áp.
Cốc… cốc… cốc…
“Vào đi…” Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, anh hơi nhíu mày, không rõ là ai tìm mình. Chắc hẳn là không phải ông nội, cô út và cha mẹ. Ông nội hơi mệt, đã được cô út dìu đi nghĩ rồi. Còn cha mẹ thì sau khi anh lên phòng nghỉ ngơi thì cũng vội vàng trở về quân đội. Mà người giúp việc trong nhà cũng không có ai dám tự tiện tới gần phòng anh hết.
“Anh hai ~” Quả nhiên, cửa mở ra, đi vào chính là Nam Cung Nguyên Nguyên đang vui vẻ hớn hở kéo thay Nam Cung Lãnh Dịch. Ngoài ra, ở sau cùng còn có cả Mục Hoằng và Mặc Sở Minh đã sắp xếp xong công việc.
“Anh hai, thực xin lỗi, em đã nói với Nguyên Nguyên là để anh nghỉ ngơi, nhưng con bé…” Nam Cung Lãnh Dịch áy náy nhìn Nam Cung Lãnh Dạ đang nằm dài trên sopha.
“Không sao.” Anh phẩy tay, không để bụng “Đã giao vật tư cho cô út chưa?” Câu này là hỏi Mặc Sở Minh và Mục Hoằng. Số lượng vật tư tuy không phải rất nhiều, nhưng cũng đủ để toàn bộ Nam Cung gia tộc ăn trong vòng một, hai tuần.
“Rồi, an tâm đi.” Mặc Sở Minh giơ ngón OK với anh “Cô út sắp xếp tớ với Hoằng ca ở cùng chỗ với gia đình cô ấy. Đi lên thông báo với cậu một chút, để cậu biết.”
“Ừ.”
“Hình như lão thái muốn cậu gia nhập quân đội đấy.” Tủm tỉm cười, Mặc Sở Minh nói ra thông tin ban nãy mình nghe lén được.
“Không muốn.” Anh lắc đầu “Tôi có kế hoạch rồi.”
“Nam Cung đại thiếu, cậu muốn làm gì?” Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh đi tới ghế ngồi đối diện chỗ Nam Cung Lãnh Dạ đang ngồi, tò mò mở miệng hỏi. Bọn họ là trợ thủ của anh, đương nhiên phải nghe theo lệnh của anh. Bất luận Nam Cung Lãnh Dạ muốn như thế nào, hai người họ sẽ toàn lực trợ giúp.
“Để mai rồi nói đi.” Nam Cung Lãnh Dạ nhướng mi, vứt ra một câu rồi mặc kệ hai người Mục - Mặc khó hiểu quay sang nhìn nhau “Còn hai đứa, lên đây làm gì?” Tầm mắt chuyển về hai người Nam Cung Lãnh Dịch và Nam Cung Nguyên Nguyên.
Em trai là người ngoan ngoãn lễ phép biết suy nghĩ, em gái anh tuy có chút nghịch ngợm hiếu động thế nhưng cũng không phải người không hiểu chuyện, anh đang nghỉ ngơi, nếu không phải không có việc thì hai đứa nhóc này cũng không lên đây tìm anh để làm gì. Nam Cung Lãnh Dạ không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được Nam Cung Nguyên Nguyên có việc muốn ‘mật báo’ với ông anh trai là anh đây.
“Anh hai, anh hai, tối nay người của Lưu gia sẽ qua nhà chúng ta đấy.” Nam Cung Nguyên Nguyên thấy anh trai nói như vậy, nhao tới ngồi ghé sát mép ghế sopha, ôm lấy cánh tay của anh, lắc lắc kể lể.
“Lưu gia?” Nam Cung Lãnh Dạ não bộ vận động một cái, dễ dàng nhớ ra… Lưu gia không phải là một trong bốn gia tộc đứng đầu 10 gia tộc lớn hiện tại sao?! Khổ nỗi, Cố gia gia tộc và Đoan Mộc gia tộc anh đều đã nghe tên, toàn những gia tộc quyền lực bậc nhất chốn thủ đô. Chỉ có Lưu gia này… đúng là biết nắm bắt thời cơ, nhân dịp hỗn loạn mà phất lên,
Chỉ có điều, Lưu gia sang Nam Cung gia làm gì? Mà vì sao em gái anh lại lộ ra bộ mặt tươi cười nham hiểm như thế? Nam Cung Lãnh Dạ nheo mắt lại: “Có chuyện gì? Lưu gia sang thì sao? Đừng có cái kiểu nhử mồi kể nửa chứng như vậy.”
“Khụ… anh không biết đâu nha, Lưu gia đang muốn liên kết với Nam Cung gia tộc của chúng ta. Mà lần nào người sang nhà chúng ta đàm phán cũng là Lưu Khinh Vũ, tiểu thư của Lưu gia.”
“…” Anh nhướng mày, bình tĩnh nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyên Nguyên.
“Anh hai, anh thật chẳng thú vị gì cả, có chút phản ứng có được hay không?” Nhăn nhó, Nam Cung Nguyên Nguyên thực sự không hài lòng vì thái độ hờ hững này của anh trai mình. Khụ, tuy rằng cô bé cũng đã đoán được phản ứng như thế này từ trước rồi.
“Tiểu Dịch, có phải có việc gì không?” Mới trở về thủ đô, Mặc Sở Minh cũng không nắm được thông tin. Mà với cái kiểu nói chuyện của Nam Cung Nguyên Nguyên, có tới sáng mai cũng nói không xong chuyện. Cuối cùng, y bèn quay sang hỏi thằng Nam Cung Lãnh Dịch. Nam Cung Lãnh Dịch tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất chín chắn và đáng tin cậy.
“Chuyện là thế này, các anh hẳn đã nghe nói tới 10 gia tộc lớn nhất, trong đó có: Cố gia, Nam Cung gia, Lưu gia và Đoan Mộc gia là bốn gia tộc đứng đầu.” Nam Cung Lãnh Dịch, nhíu mày sắp xếp lại từ ngữ một chút rồi mới mở miệng nói.
“Đã nghe qua.” Mục Hoằng và Mặc Sở Minh gật đầu.
“Vậy đã biết hiện tại các thế lực của 10 gia tộc lớn này phân chia như thế nào chưa?” Cậu tiếp tục cẩn thận hỏi.
“Có bốn phe chính. Nam Cung gia tộc chúng ta liên kết với Âu Dương gia tộc và Hạ gia gia tộc. Đoan Mộc gia tộc liên kết với Mạch gia gia tộc. Cố gia gia tộc liên kết với Vũ gia gia tộc và Dật gia gia tộc. Cuối cùng là Lưu gia gia tộc liên kết với Phùng gia gia tộc.” Không thể không nói, trí nhớ của Mặc Sở Minh cực kỳ tốt.
“Về mặt ngoài là như vậy. Thực chất ra thì các phe phái giữa các đại gia tộc đang bị mất cân bằng quyền lực nghiêm trọng.” Nhíu mày, Nam Cung Lãnh Dịch giải thích “Mấu chốt nằm ở dị năng giả, đặc biệt là dị năng giả có thực lực cấp 4.”
Hiện tại trong căn cứ thủ đô, dị năng giả cấp 4 chỉ có sáu người. Một người trong số đó thuộc về phe của chính phủ không tính tới, như vậy, năm dị năng giả cấp 4 còn lại đều nằm trong 10 gia tộc lớn. Thế nhưng, số lượng dị năng giả cấp 4 này lại phân chia không đồng đều cho đủ cả bốn phe.
Phe của Nam Cung gia tộc, Âu Dương gia tộc và Hạ gia gia tộc có Nam Cung Dịch Khương chấn giữ. Phe của Đoan Mộc gia tộc, Mạch gia gia tộc có vị quản gia Điền lão chấn giữ. Phe của Cố gia gia tộc, Vũ gia gia tộc và Dật gia gia tộc thì một mạch sở hữu 3 vị dị năng giả cấp 4 là Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ. Bởi vậy, chỉ có duy nhất phe của Phùng gia gia tộc và Lưu gia gia tộc là không có dị năng giả cấp 4 nào cả.
Vốn Lưu gia xuất phát đã thấp hơn người khác, Phùng gia cũng chỉ là cái xác rỗng mục nát, nếu như không tìm cách để liên kết với các đại gia tộc khác, như vậy hai gia tộc này sẽ rất dễ dàng bị mất đi quyền lực. Bởi vì vậy, gia chủ Lưu gia là Lưu Gia Việt sau khi suy tính, đã chọn phe của Nam Cung gia tộc là ‘bến đỗ’ để mình dựa vào.
Sở dĩ chọn Nam Cung gia tộc, đó là bởi vì nếu gia nhập vào hai phe còn lại, thiệt, vẫn là bọn họ. Tựa như phe của Đoan Mộc gia cùng Mạch gia, hai gia tộc này có liên hôn vững chắc, mà gia chủ của Đoan Mộc gia làm người vô cùng ngoan tuyệt, cho dù Lưu gia và Phùng gia tham gia vào thì bọn họ sẽ không được đối xử bình đẳng, thậm chí có khi rất dễ bị thao túng ngược trở lại.
Còn phe của Cố gia, Dật gia và Vũ gia thì càng không được. Cố gia quá bài ngoại, không cách nào có thể để cho gia tộc đó tiếp nhận. Nếu không phải Vũ gia có Vũ Thanh, Dật gia có Dật Phong cùng Bách Di Quyền thì còn lâu Cố gia mới ‘vươn cành ô liu’ cho hai gia tộc này. Cho nên, phe của Nam Cung gia tộc là lựa chọn hàng đầu.
Lưu Gia Vũ đã năm lần bảy lượt tìm tới Nam Cung gia tộc, bày tỏ ý muốn muốn liên kết. Nhưng mà Nam Cung gia tộc lúc đó đang bận tối mắt tối mũi, lo lắng cho an nguy của Nam Cung Lãnh Dạ, ai rảnh rỗi mà lo tới Lưu gia kia.
Hơn nữa, Âu Dương gia tộc và Hạ gia gia tộc tựa như thân thích của Nam Cung gia tộc, đương nhiên thoải mái liên kết với hai gia tộc này không cần phải đề phòng. Thế nhưng, Lưu gia và Phùng gia, dù Nam Cung Tĩnh Hải hay Nam Cung Dịch Khương thì cũng đều không tin tưởng.
“Cho nên Lưu gia gia chủ kia bảo con gái của ông ta tới đàm phán với chúng ta?” Nam Cung Lãnh Dạ luôn nằm im lặng một bên nghe, lúc này mới lạnh nhạt mở miệng hỏi.
“Chỉ sợ không phải là ‘đàm phán’ đâu, anh hai.” Nam Cung Nguyên Nguyên xen vào, bĩu môi “Anh không biết đâu nhé, Lưu tiểu thư kia sang nhà chúng ta, đon đả gọi mẹ, gọi cô út, gọi hai thím là dì cực kỳ thân thiết; lấy lòng ông nội, cha và các chú. Đám anh em họ nhà chúng ta, Lưu tiểu thư cũng tìm cách tiếp xúc không thiếu một ai.”
“Cô ta làm vậy làm gì?” Mục Hoằng khó hiểu.
“Ha ha, đặc biệt là em với Dịch ca ca nha, rất được Lưu tiểu thư ‘để ý’.” Dùng ánh mắt vui vẻ khi người khác gặp họa nhìn Nam Cung Lãnh Dịch, Nam Cung Nguyên Nguyên tủm tỉm cười.
“Hừ!” Nam Cung Lãnh Dịch trừng mắt ngược lại, cảnh cáo cô bé.
“Cô ta có ý với em?” Nhướng mày nhìn Nam Cung Lãnh Dịch, anh hỏi. Tuy là hỏi thế nhưng giọng điệu cũng đã chắc chắn tới 99%.
Tới lúc này thì anh cũng có thể đoán được đôi chút rồi. Ắt hẳn Lưu gia cũng đoán được nhà bọn họ không dễ dàng liên kết với bọn họ, cho nên muốn giống như Âu Dương gia tộc cùng Hạ gia gia tộc, dùng liên hôn để cắn chặt không nhả. Mà đương nhiên, Lưu tiểu thư kia chính là mồi câu tốt nhất.
Tất nhiên đối tượng để Lưu gia lựa chọn nhắm tới chính là con trai của Nam Cung Dịch Khương chứ không phải các anh em họ khác. Nam Cung Lãnh Dạ có lẽ là đối tượng hàng đầu, khổ nỗi thời điểm đó anh không có mặt tại thủ đô, bởi vậy Nam Cung Lãnh Dịch đã phải chịu tội thay.
Lưu tiểu thư kia, mỗi lần cô ta sang Nam Cung gia đàm phán cũng tương đương với đang lấy lòng các vị trưởng bối, nịnh nọt Nam Cung Nguyên Nguyên và các anh em họ, đồng thời tìm cách nghe ngóng tìm hiểu sở thích của Nam Cung Lãnh Dịch, tìm cơ hội quyến rũ.
Đáng thương cho Lưu tiểu thư, không biết rằng dù là mấy anh em họ kia, hay là Nam Cung Nguyên Nguyên, hay là Nam Cung Lãnh Dịch, tất cả nhìn thì tưởng ngây ngô dễ lừa nhưng thực ra toàn mấy đứa nhóc cực kỳ tinh quái. Đặc biệt là Nam Cung Nguyên Nguyên, cô bé rất nhạy cảm, ai tốt thật, ai giả vờ, cô bé đều nhìn rõ ràng.
“Anh hai, anh không biết đâu, vị Lưu tiểu thư kia hơn Dịch ca tận 3 tuổi, bằng tuổi anh đó. Vậy mà vẫn chẳng chút xấu hổ, muốn ‘trâu già gặm cỏ non’, thật sự đúng là không còn gì để nói.” Nhìn Nam Cung Lãnh Dịch nhăn nhó, Nam Cung Nguyên Nguyên trả lời hộ “Em nói cho anh biết, có khi bọn họ đã nghe được tin anh trở về, cho nên mới lại muốn tới nhà mình tối nay đấy.”
Nói không phải quá đáng, tuy Nam Cung Lãnh Dịch tài giỏi đẹp trai nhưng nếu để so sánh với ông anh lớn Nam Cung Lãnh Dạ, rõ ràng, về phương diện nào cậu cũng không bằng được. Hơn nữa xét tới tuổi tác, Lưu Khinh Vũ kia đương nhiên càng muốn dạng bằng hoặc hơn tuổi chứ không phải một đứa nhóc đẻ sau mình ba năm.
“Anh hai, Lưu tiểu thư kia không dễ đối phó đâu.” Nam Cung Lãnh Dịch thì chẳng ham gì Lưu tiểu thư, khổ nỗi… giờ nghĩ tới đối tượng bị nhắm tới chuyển rời lên anh trai mình, cậu không khỏi có chút thương cảm cho anh.
“Mặt dày thì mới có thể làm cái chuyện bán mình đổi lấy liên hôn. Chẳng phải có câu mặt dày là vô địch sao. Chẳng qua, mặt dày với ai thì với, cũng phải suy xét tới đối phương là loại người gì.” Mặc Sở Minh thì không cho là đúng, cười nhạt. Mặt dày đối phó với người thường có khi còn chiếm được tiện nghi, nhưng muốn đối phó với Nam Cung Lãnh Dạ thì rõ ràng là thất sách.
Chưa kể tới… Nam Cung Lãnh Dạ còn có đối tượng rồi…
“Mấy vị trưởng bối nhà mình có nhận xét gì với cô ta?” Nam Cung Lãnh Dạ vẫn bình thản như cũ, nhướng nhướng mi hỏi.
“Ông nội, cha và các chú thì vẫn lạnh nhạt, thế nhưng xem chừng mẹ, hai thím và cô út cũng có vẻ liêu xiêu. Lưu tiểu thư kia giả bộ tốt lắm, trước mặt mọi người là tiểu thư đài các, con gái ngoan, tri âm tri kỉ.”
Nam Cung Nguyên Nguyên nói xong, cọ cọ tóc vào cánh tay săn chắc của Nam Cung Lãnh Dạ, cười đùa trêu chọc “Anh hai, dù sao cũng chẳng ngăn cản được Lưu Khinh Vũ kia tới nhà chúng ta tối nay. Anh thấy cô ta rồi, nhất định không được xiêu lòng đâu đấy.”
Nam Cung Lãnh Dạ quay qua nhìn chằm chằm em gái: (눈_눈)
“Anh hai, nhìn em thế là sao hả?” o(>﹏<)o
“Anh khinh bỉ nhóc.” Nói xong vươn tay đẩy đầu của Nam Cung Nguyên Nguyên ra, nghiêng đầu nói với Nam Cung Lãnh Dịch “Đầu óc nó ấm lắm rồi, em hoặc tiểu Khải tốt nhất đem nó đi khám thử xem xem có bị chập dây nào bên trong không.”
Nam Cung Lãnh Dịch: ( ¬_¬ )
Nam Cung Nguyên Nguyên: (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Anh hai, anh thật sự là anh ruột của em sao…” (╥ω╥`)
“Không biết, anh cũng nghi ngờ lắm, có lẽ hôm nào nên đi kiểm tra ADN thử xem. Sao anh lại có đứa em ngốc như nhóc.” Tiếp tục khinh bỉ không chớp mắt.
Nam Cung Nguyên Nguyên: Dịch ca ca… cầu an ủi… ~ Anh hai bắt nạt em… (╥ω╥`)
Nam Cung Lãnh Dịch: Ngoan, chút anh đưa em qua Hạ gia, tìm tiểu Khải mà mách tội anh hai nha. Anh không dám cãi lại anh hai đâu… (; ̄Д ̄)
“Lưu tiểu thư kia xinh đẹp lắm sao?” Mục Hoằng nhìn ba anh em Nam Cung như vậy, mắt điếc tai ngơ, đã quá quen thuộc. Hắn càng tò mò hơn chính là không biết vị Lưu tiểu thư kia trông như thế nào mà Nam Cung Nguyên Nguyên lại nghĩ rằng cô ta có thể quyến rũ được cả Nam Cung Lãnh Dạ.
“Ừm, tuy em không thích cô ta lắm nhưng phải nói là rất xinh đẹp. Chính là mĩ nhân phương đông cổ điển, nhìn vào liền có cảm giác hiền thục nết na đó.” Nam Cung Nguyên Nguyên có khả năng hóng chuyện bậc nhất. Giây trước còn đang trong ưu thương bị anh trai lớn đả kích, giây sau thấy Mục Hoằng hỏi như vậy, lập tức đã hồi phục lại.
“Ồ…” Nam Cung Lãnh Dạ trong mắt lóe lên một tia cười chế nhạo. Xinh đẹp thì làm sao? Cùng anh có quan hệ gì chứ?
“Nói chung, cô ta có vẻ ngoài rất lừa người, dễ gây thiện cảm cho người khác.” Nam Cung Lãnh Dịch cũng bổ sung nói ra suy nghĩ của mình “Nếu không phải bọn em rất nhạy cảm, thì đã bị cô ta qua mặt rồi.” Diễn kịch của Lưu tiểu thư đó, quả thực là số một!
“Nói tóm lại, cứ an tâm đi, anh trai các em không bị câu đi đâu.” Mặc Sở Minh giơ ngón trỏ ra lúc lắc, cười cười bí hiểm, vô cùng tự tin chắc chắn cam đoan “Có đẹp hơn nữa, cũng sẽ không bị câu đi đâu!”
“Chậc, em biết chứ, anh hai chính là không quan tâm đẹp xấu mà. Với ai anh ấy cũng như tảng băng ấy.” Còn vùi dập cả tiểu mỹ nhân đáng yêu bậc nhất là em gái nhóc đây nữa kia mà, Nam Cung Nguyên Nguyên xì một tiếng thầm nghĩ.
“Không phải lí do là như vậy.” Y vẫn lắc đầu.
Nam Cung Lãnh Dịch và Nam Cung Nguyên Nguyên khó hiểu, hai mắt mở to tò mò: “Nếu vậy thì vì sao?” (⊙o⊙)
Mục Hoằng và Mặc Sở Minh thấy anh không có ý ngăn cản gì, đồng thanh trả lời.
“Anh trai mấy đứa thích người khác rồi.”