“Đoan Mộc Chính, ông đúng là người cha tốt.” Cố Phong Hạ nheo mắt lại, cậu dùng vẻ mặt vô cảm liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Đoan Mộc Chính, thanh âm thanh lãnh vô tình lại ẩn ẩn mang theo trào phúng “Đáng tiếc, thực lực của ông hiện tại so với anh hai lại không đáng kể bao nhiêu.”
“Anh hai, khỏi cần nói nhiều, ông ta rõ ràng chính là muốn tấn công anh!” Cố Diệp Phi nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ở trong mắt như muốn tràn ra, thiêu đốt Đoan Mộc Chính.
Có lẽ ánh mắt của Cố Diệp Phi quá mức lãnh liệt, khiến cho không chỉ Đoan Mộc Chính mà ngay cả Mạch Dĩnh, Đoan Mộc Nguyệt Vy cùng Phùng Xuân đứng cạnh ông ta cũng bị ảnh hưởng tới toát mồ hôi lạnh. So với hai người em, phản ứng của Cố Liệt Hạo lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh phất tay xua đi hỏa lực vẫn còn chưa tán, sau đó chỉnh chỉnh lại caravat hơi lệch ở cổ, cuối cùng đôi tròng mắt lạnh lùng đen láy mới chậm rãi thờ ơ lướt qua Đoan Mộc Chính.
Rõ ràng ánh mắt lạnh nhạt như vậy, lại khiến cho Đoan Mộc Chính nổi đầy da gà, cảm giác còn uy hiếp áp bách hơn cả ánh mắt của Cố Diệp Phi.
“Vốn tôi cũng không muốn tới, chẳng qua chiều lòng Ninh nhi nên mới đi dự bữa tiệc đính hôn này. Chẳng qua làm tôi không ngờ là Đoan Mộc gia thái độ tiếp đón khách quả thực rất đặc biệt. Tôi sẽ xem đây như lời thách thức của Đoan Mộc gia đối với Cố gia chúng tôi.”
Cố Liệt Hạo thanh âm tuy nhàn nhạt thế nhưng ý nghĩa trong lời nói lại đủ để khiến cho tất cả mọi người hoảng hốt. Đoan Mộc Chính cũng không ngờ rằng Cố Liệt Hạo lại không nói lý tới như thế, nói trở mặt liền trở mặt, một chút cũng không thèm để ý tới lời ‘nhắc khéo’ ban nãy của Đoan Mộc Cổ. Mặc kệ Đoan Mộc Chính có yêu thích anh em Cố Liệt Hạo hay không thì việc cùng Cố gia trở mặt hoàn toàn chẳng mang lại ích lợi gì đối với Đoan Mộc gia, ngược lại, chuyện này còn khiến cho Đoan Mộc gia rất dễ dàng bị các danh gia quý tộc khác trong cao tầng căn cứ xa lánh.
“Đợi…” Đoan Mộc Chính nghẹn một hơi nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Bảo ông ta hạ mình xin lỗi Cố Liệt Hạo, ông ta không làm được.
“Anh hai, anh đừng như vậy. Nể mặt Nguyệt nhi, anh bớt giận đi có được hay không? Chúng ta là người một nhà mà...” Đoan Mộc Nguyệt Vy cố gắng mở một nụ cười, tiến tới muốn thay cha mình hòa giải, đáng tiếc lại bị Cố Diệp Phi cắt ngang.
“Ai anh em gì với cô? Lỗ tai điếc rồi à? Không nghe thấy ban nãy bổn thiếu gia nói gì à?”
Cố Diệp Phi trong thâm tâm quả thực có chút bội phục độ cứng cỏi, nhẫn nhịn cùng mặt dày của Đoan Mộc Nguyệt Vy. Y ban nãy ngay cả từ ‘con hoang’ cũng sử dụng, ở trước mặt bao nhiêu người nhục mạ cô ta, vậy mà cô ta vẫn có thể mặt nóng áp mông lạnh, gọi Cố Liệt Hạo một tiếng ‘anh hai’ rồi còn bảo người một nhà gì đó được. Nói chung cô ta so với ông anh trai Đoan Mộc Nhật Tử thiếu kiên nhẫn kia còn ‘tài giỏi’ hơn nhiều.
“Anh tư, cái này…”
Bị Cố Diệp Phi mạnh mẽ cắt ngang chất vấn làm cho Đoan Mộc Nguyệt Vy không khỏi nghẹn lời, sắc mặt có chút không được tốt, chỉ có thể cố gắng gượng gạo mỉm cười. Cô ta vươn ta kéo kéo cánh tay của Mạch Dĩnh, hi vọng hắn có thể đỡ lời. Đáng tiếc Mạch Dĩnh lúc này lại im lặng, cúi đầu hạ mi mắt, làm như không thấy vẻ chật vật cùng xấu hổ của Đoan Mộc Nguyệt Vy.
Đoan Mộc Nguyệt Vy trong lòng tức tới rướm máu, cô ta biết vì sao Mạch Dĩnh thái độ lại thất thường như vậy, cho nên căm giận trong lòng càng tăng thêm vài lần.
Quả nhiên, cứ có Cố Diệp Ninh xuất hiện là không tốt đẹp gì!
Phùng Xuân bất bình cực kỳ cho con gái cùng con trai, thế nhưng bà ta quả thực không dám giở trò bẻm mép ở trước mặt Cố Liệt Hạo cùng Cố Diệp Phi. Anh em nhà họ Cố trừ Cố Diệp Ninh ra, những người còn lại chẳng ai là người hiền lành. Thù giết mẹ còn đó, bà ta không có lúc nào không lo sợ sẽ bị anh em bọn họ trả thù, ngày ngày nơm nớp không an lòng. Hiện tại là mạt thế, đúng như Cố Diệp Ninh nói, rẻ nhất chính là mạng người.
Mà Đoan Mộc Chính lúc này còn đang gấp muốn chết muốn tìm đường cứu vãn tình thế, làm gì còn tâm tư đi để ý con gái cưng Đoan Mộc Nguyệt Vy của mình đang bị khinh thường sỉ nhục.
“Anh là anh trai của cô chứ, đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ.”
Không muốn tiếp tục mất thời gian với người của Đoan Mộc gia nữa, Cố Diệp Phi nhìn sang anh trai: “Anh, giải quyết cho xong hai người kia đi, sau đó chúng ta trở về. Nếu tiếp tục đây thêm một lúc nữa, em sợ sẽ nhịn không được huyết tẩy một lần đấy.” Nụ cười tà mị của y dường như bị phủ thêm một tầng hắc khí u ám cùng đen tối khiến bất cứ ai cũng phải rét lạnh.
“À…” Cố Liệt Hạo cũng theo tầm nhìn của y, nhìn về hướng Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu ban nãy tạm thời bị lãng quên.
“Không… không…” Không ngờ mũi nhọn một lần nữa lại chuyển về hướng mình, Khúc Miêu Miêu run rẩy. Cô ta theo bản năng giật giật người lùi về phía sau Triệu Thiên Nam, tựa như muốn tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần.
“Cố… tam tiểu thư.” Đúng lúc này một người đàn ông tuổi ngoài 30, góc dáng cao lớn, khuôn mặt nam tính tự tin bước ra, phá ngang bầu không khí căng thẳng hiện tại.
Hắn khom người đối với Cố Diệp Ninh, từ tốn nói: “Tôi là Hoàng Trịnh Kha, là đội trưởng của Miêu Miêu. Miêu Miêu chỉ là bị kích thích, ăn nói không suy nghĩ, xin Cố tam tiểu thư có chuyện gì từ từ rồi chúng ta bàn luận, không nên đụng dao đụng kiếm.”
Hoàng Trịnh Kha không ngờ là hai người Khúc Miêu Miêu cùng Triệu Thiên Nam lại có quen biết với Cố tam tiểu thư của Cố gia, hơn nữa… nghe bọn họ nói chuyện, hình giữa đôi bên còn có khúc mắc. Tuy nhiên việc này không quan trọng, quan trọng trước hết chính là phải tìm cách giải cứu cho Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam.
Khúc Miêu Miêu là dị năng giả hệ không gian dự trữ, nắm giữ toàn bộ vật tư cùng thức ăn của đội ngũ bọn họ, nhất quyết không thể để người khác đụng tới cô ta. Triệu Thiên Nam là chủ lực chiến đấu trong đội ngũ của bọn họ, càng không thể để anh ta xảy ra chuyện gì. Hoàng Trịnh Kha tròng mắt khẽ đảo, bên trong lóe lên một tia tính toán. Nếu có thể bắc cầu nối quan hệ đối với Cố gia thì tốt rồi. Đối với thực lực của anh em nhà họ Cố, Hoàng Trịnh Kha không thể không tán thưởng khâm phục, đồng thời lại mang theo một tia ghen tị.
Cố Diệp Ninh ánh mắt âm trầm chuyển dời từ Đoan Mộc Chính sang Hoàng Trịnh Kha. Thời điểm cô vừa nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Trịnh Kha, đồng tử co rút lại. Trong đầu một mảnh hỗn loạn cùng rối rắm… người này sao lại xuất hiện ở đây?
Dùng khóe mắt liếc về hướng sau lưng Hoàng Trịnh Kha, như ý nguyện, cô thấy được ba người Đỗ Tịch, Dịch Dương cùng Dịch Thiến. Ban nãy mải chú ý tới một nhà Đoan Mộc gia cùng Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam, cho nên cô đã bỏ lỡ sự tồn tại của bọn họ.
Còn về phần Cố Minh Hi, thực xin lỗi, Cố Diệp Ninh không nhớ người này là ai, cho nên không để ý tới.
“Tiểu Ninh, không sao chứ?” Cảm giác được bàn tay nhỏ bé đang được mình nắm chặt đột nhiên run rẩy, Nam Cung Lãnh Dạ hơi hơi nhíu mày quan tâm hỏi Cố Diệp Ninh, đồng thời cũng như có như không nhìn lướt qua Hoàng Trịnh Kha để đánh giá.
Tên Hoàng Trịnh Kha này là ai?
“Ninh nhi?” Cố Tĩnh Huyên cũng phát hiện ra sự bất thường của cô, nghiêng đầu ôn nhu hỏi, khóe mắt lại như có như không đánh giá Hoàng Trịnh Kha.
“Không sao.” Qua một lúc, Cố Diệp Ninh mới khẽ lắc đầu đáp lại.
Cô rũ mi xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Đám người Hoàng Trịnh Kha này thế nhưng lại xuất hiện ở thủ đô? Hơn nữa còn là dị năng giả gia nhập dưới chướng của Đoan Mộc gia? Xem tình hình này, có vẻ như đám người Hoàng Trịnh Kha là đồng đội của hai người Khúc Miêu Miêu cùng Triệu Thiên Nam.
Ông trời, đúng là biết trêu đùa. Gom hết những kẻ thù của cô vào chung một nhóm, vui thật!
“Tiểu Ninh, con khuyên anh hai của con đi, chúng ta là người một nhà, không nên vì một hiểu lầm mà trở mặt lẫn nhau.” Phùng Xuân nhìn Cố Diệp Ninh im lặng trước lời cầu xin của Hoàng Trịnh Kha, còn tưởng cô mủi lòng, lập tức xum xue bước tới, dùng đôi mắt lưng tròng nhìn cô, ngữ điệu khẩn thiết.
Cố Liệt Hạo và Cố Diệp Phi thì bà ta không dám dây dưa vào, nhưng Cố Diệp Ninh thì khác. Bởi vì được người Cố gia bảo bọc quá tốt, cho nên tâm tư của cô vô cùng trong sáng. Điều này khiến cho Phùng Xuân tự tin bản thân biết cách để có thể đả động tình cảm của cô, vãn hồi lại tuyên bố trở mặt với Đoan Mộc gia của Cố Liệt Hạo.
“Anh hai.” Híp mắt lại, không thèm nhìn Phùng Xuân hay Hoàng Trịnh Kha, Cố Diệp Ninh ngẩng đầu lên nhìn Cố Liệt Hạo, thanh âm mang theo một tia trào phúng khó nhận ra “Buông tha cho hai người đó.”
“Ninh nhi?” Cố Liệt Hạo không quá vui nhìn về phía Cố Diệp Ninh “Bọn họ xúc phạm tới em.” Anh cực kỳ ghét người nào dám xúc phạm tới người nhà của anh. Hơn nữa Khúc Miêu Miêu cùng Triệu Thiên Nam trước đây còn dám lừa dối và tổn thương Ninh nhi, anh đương nhiên không muốn bỏ qua cho hai người bọn họ.
“Ninh nhi, ngoan, người ngu xuẩn thì nên trị, không nên mềm lòng mà buông tha.” Cố Diệp Phi cũng nhíu mày, hiếm có khi nào không ‘chấp hành’ ngay ‘lệnh’ của em gái.
“Em không có mềm lòng. Nghe em.” Không giải thích nhiều, cô chỉ nói hai câu như vậy.
“Anh hai, nghe theo quyết định của chị đi.” Trong đôi mắt của Cố Phong Hạ lóe lên một tia sáng, cậu hiếm có khi nào chủ động lên tiếng can ngăn hành động của anh lớn nhà mình “Chị ấy quyết định như vậy, tất nhiên sẽ tự có suy nghĩ của riêng mình.” Câu sau, cậu hạ thấp âm xuống, không để cho Đoan Mộc Cổ cùng Điền lão ở phía sau nghe được.
Dường như hiểu được thâm ý trong mắt của Cố Phong Hạ, Cố Liệt Hạo thở hắt ra một cái, phất tay triệt tiêu dị năng của mình, ngầm ý đồng ý với quyết định của Cố Diệp Ninh. Em gái so với trước kia đã trưởng thành hơn không ít, cô có suy nghĩ của riêng mình. Cố Phong Hạ nói đúng, anh cần phải tin tưởng vào quyết định của Ninh nhi. Cùng lắm, nếu như Ninh nhi có phạm sai lầm gì thì lúc đó cứ để anh ra mặt giải quyết cũng không muộn.
“Anh hai…” Cố Diệp Phi thấy anh trai buông lỏng, lập tức bất mãn ý kiến.
“Tin tưởng Ninh nhi.” Ném lại đúng một câu như vậy, Cố Liệt Hạo sải bước đi xuống cầu thang, hướng thẳng phương hướng của mấy người Cố Diệp Ninh đang đứng. Cố Phong Hạ cũng nhanh bước nhanh theo anh trai lớn.
“Hừ! Coi như hai người mạng lớn!” Thấy các anh em trai đã quyết định như vậy, một mình mình kiên trì thêm nữa cũng chẳng có ích gì, Cố Diệp Phi hừ một tiếng, ánh mắt híp lại mang theo một tia ngoan độc nhìn về hướng hai người Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu.
Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu còn chưa kịp thở phào vì may mắn được thoát chết thì đã bị ánh mắt của y làm cho đánh một cái rùng mình, mím chặt miệng cúi đầu không dám hó hé nửa điểm. Khúc Miêu Miêu cúi đầu, che đi khuất nhục cùng không cam lòng trong mắt, thế nhưng một lần được kiến thức qua sự nguy hiểm cùng khủng bố của mấy anh em nhà họ Cố, cô ta không còn dám manh động như trước nữa.
Hoàng Trịnh Kha không hề nghĩ tới Cố Diệp Ninh lại quả thực dễ dàng buông tha cho hai người kia như vậy, những lời cầu xin đã nghĩ sẵn trong đầu còn chưa kịp phun ra thì lại phải nuốt xuống cổ họng. Hắn ta ngây ngẩn một hồi lâu, sau đó lại nhíu mày. Với tình huống này, xem chừng người của Cố gia cùng Nam Cung gia không hề dễ chút nào! Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?!
“Nam Cung đại thiếu gia, mời tự trọng, thu tay.” Cố Liệt Hạo bước xuống cầu thang, không thèm quan tâm tới ai, đi lướt qua mọi người tiến tới trước mặt Cố Diệp Ninh. Ánh mắt anh chằm chằm nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay em gái mình của Nam Cung Lãnh Dạ, khuôn mặt nghiêm nghị tựa như bị phủ thêm một tầng băng.
Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nhìn Cố Liệt Hạo sát khí hằm hằm, không hề như mọi khi nhảy ra bảo hộ, ngược lại nén nhịn cười tới nội thương. Nam Cung Lãnh nheo nheo mắt, suy nghĩ một lát rồi cũng rụt tay vào. Cố Liệt Hạo là anh lớn của Cố Diệp Ninh, tầm ảnh hưởng cao hơn nhiều so với Cố Tĩnh Huyên, trước chưa hiểu rõ về đối phương, anh không dám ‘mạo hiểm’ quá mức, bẳng không sau này con đường truy thê e là sẽ rất gian nan.
“A…” Cố Diệp Ninh lúc này cũng mới nhớ ra nãy giờ mình nắm tay của Nam Cung Lãnh Dạ, khuôn mặt một lần nữa bừng đỏ, có chút lúng túng “Cái đó… Lãnh Dạ… tôi…” Cô muốn giải thích với Nam Cung Lãnh Dạ, nhưng lại chẳng biết bản thân muốn giải thích cái gì.
“Ninh nhi ngoan.” Vươn tay xoa đầu cô, kéo cô ra phía sau lưng mình, Cố Liệt Hạo lạnh mắt khinh thường liếc Nam Cung Lãnh Dạ “Không việc gì phải lúng túng, không việc gì phải để ý, chỉ là va chạm bình thường mà thôi.” Tuyệt đối không thể để em gái sinh ra ngại ngùng với cái tên ‘sói xám’ muốn ‘ăn đậu hũ’ kia!
“Chị, để em lau tay cho.” Cố Phong Hạ ở bên cạnh lôi ra khăn tay, tỉ mỉ lau tay cho cô, trong thanh âm lạnh băng mang theo âm điệu nghiến răng nghiến lợi.
Nam Cung Lãnh Dạ: … cái cảm giác bị chán ghét như vậy, đúng thực là mới lạ! ( = = )
“Như vậy… còn chuyện Đoan Mộc gia cùng Cố gia…” Phùng Xuân rụt rè lên tiếng, bà ta rưng rưng nhìn Cố Diệp Ninh, lại không dám nhìn thẳng vào mắt của ba anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ. Dáng vẻ sợ hãi ba anh em họ Cố kia khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nhu nhược đáng thương.
“Chị…” Đoan Mộc Nguyệt Vy cũng long lanh nhìn cô, trong mắt tràn ngập hi vọng cùng ỷ lại.
“Chuyện của Cố gia đều do anh hai quyết định, tôi không có ý kiến.” Đáng tiếc Cố Diệp Ninh bây giờ không còn là Cố Diệp Ninh trước kia, người nào bị Phùng Xuân lừa chứ riêng cô thì không. Cô đối với ánh mắt mong mỏi của Phùng Xuân cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy, lạnh lùng đáp, không chút lưu tình.
“Tiểu Ninh…” Không nghĩ tới Cố Diệp Ninh lại nói như vậy, Phùng Xuân cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy sắc mặt có chút tái nhợt. Đoan Mộc Chính cắn chặt hàm dưới, cuối cùng cũng nheo mắt lại, quyết tâm mở miệng gọi tên con gái lớn của mình.
“Anh hai, em chán rồi, không còn hưng trí nữa, chúng ta trở về đi.” Cố Diệp Ninh không thèm nghe Đoan Mộc Chính nói gì, quay đầu đi.
Hôm nay như vậy là đủ rồi, cô không cần phải làm gì thì bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay của Mạch Dĩnh cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy cũng bị phá nát rồi. Đoan Mộc gia, Đoan Mộc Chính cùng mẹ con Phùng Xuân, không cần cô bận tâm cũng sẽ có anh hai xử lý bọn họ. Còn riêng nhóm người Hoàng Trịnh Kha cùng Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu kia, cứ chờ đó! Người ta dâng mình tới tận cửa, nếu như cô để cho bọn họ chết đi quá nhẹ nhàng đơn giản, vậy chẳng phải quá có lỗi với thảm kịch của bản thân kiếp trước hay sao?!
Hoàng Trịnh Kha, Đỗ Tịch, Dịch Dương và Dịch Thiến còn nợ tiểu Nha của cô một mạng! Cô - sẽ - nhớ - kĩ!
“Được.” Cố Liệt Hạo không hỏi nhiều thêm, chỉ xoa xoa tóc của cô, khuôn mặt vốn nghiêm túc lạnh băng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt sủng nịnh “Chỉ cần em muốn…” Muốn tới cũng là ý của cô, hiện tại cô muốn rời đi, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản.
“Chậc, đúng đó, về đi, em cũng không muốn ở đây thêm.” Không thể xử lý Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu, Cố Diệp Phi cũng không muốn tiếp tục ở lại Đoan Mộc gia thêm. Em gái ăn mặc xinh đẹp như vậy, người khác nhìn cô nhiều thêm một cái, y sẽ khó chịu thêm một phần. Hừ hừ hừ! Đặc biệt là cái tên họ Nam Cung nào đó!
Cố Tĩnh Huyên đứng một bên nhìn hỗ động giữa mấy anh em Cố Liệt Hạo, trong mắt toát ra một tia hiểu rõ. Đừng nhìn Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ đứng một cách tùy ý, nếu là người có kinh nghiệm chiến đấu cùng với khả năng quan sát cao, chắc chắn sẽ nhìn ra được ba người bọn họ đang tạo thành một vòng vây khép kín bảo vệ cho Cố Diệp Ninh. Bất cứ là ai, đứng ở vị trí nào trong đại sảnh này, đều không thể tấn công được tới trên người cô.
[Vì sao em không nói cho anh hai, Phi Phi cùng tiểu Hạ biết rằng em cũng là dị năng giả ư? Huyên ca, anh không cảm thấy nhìn ba người bọn họ khẩn trương bảo vệ em, rất thú vị sao?! Em muốn tận hưởng cảm giác này một thời gian thôi ấy mà ~]
Nhớ tới câu trả lời trước đó của Cố Diệp Ninh, lại nghĩ đến ba anh em Cố Liệt Hạo lo lắng bảo bọc kín kẽ sợ Cố Diệp Ninh bị tổn thương, Cố Tĩnh Huyên không khỏi bất đắc dĩ cười cười: “Cho nên mới nói, em đúng là nghịch ngợm mà… Ninh nhi…”
“Đợi đã…!!!” Thấy người nhà họ Cố muốn rời đi, Đoan Mộc Chính vội vàng kêu lên, muốn ngăn cản “Không được đi!!!”
“Cố gia các người thực sự muốn đối chọi với Đoan Mộc gia sao?” Mạch Phi từ nãy tới giờ không lên tiếng lúc này cũng nhịn không được sốt ruột hỏi. Ông ta là người đứng đầu Mạch gia, hiện tại bị cột chặt trên một thuyền cùng Đoan Mộc gia. Nếu như có thể, vì lợi ích của bản thân cùng Mạch gia, ông ta tuyệt đối không muốn trở thành phe đối địch cùng Cố gia.
“Chuyện này chúng ta sẽ làm rõ hơn ở Đại hội họp bàn vào tuần sau, Mạch gia gia chủ.”
Vẫn duy trì vẻ xa cách nghiêm nghị như trước, Cố Liệt Hạo trả lời xong liền vươn tay hộ tống em gái rời khỏi biệt thự của Đoan Mộc gia. Ba người Cố Diệp Phi, Cố Tĩnh Huyên cùng Cố Phong Hạ cũng nhanh chóng sải bước đi theo.
“Chúng tôi cũng có việc, Đoan Mộc gia chủ, Mạch gia gia chủ, thứ lỗi.” Nghe tới bốn chữ ‘Đại hội họp bàn’, thần sắc của Vũ Thanh cùng Dật Phong cũng biến đổi. Lôi kéo thêm Bách Di Quyền, hai người cúi chào Đoan Mộc Chính cùng Mạch Phi, sau đó đuổi theo anh em nhà họ Cố.
“Anh hai, Hoằng ca ca, Minh ca ca.” Lúc này ba người Nam Cung Lãnh Dịch, Nam Cung Nguyên Nguyên và Hạ Thiên Khải cũng bước tới bên cạnh nhóm Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng.
“Anh hai, đó là thật sao? Cái đó… chị dâu tương lai…” Nam Cung Nguyên Nguyên nửa phấn khích nửa lúng túng, khuôn mặt búp bê bầu bĩnh đỏ bừng hết cả lên, lắp bắp mãi không hỏi nên lời. Cô bé đã đoán không biết bao nhiêu lần, xem xem chị dâu tương lai có khả năng là ai, lại không ngờ tới… tiểu thư nhà họ Cố!!!
“Được rồi, biết rồi thì không cần phải hỏi lại.” Nam Cung Lãnh Dạ nhướng lông mày, tầm mắt lại nhìn về hướng cửa chính ra vào của biệt thự nhà Đoan Mộc gia “Chúng ta cũng về thôi.”
“Hả?” Những người còn lại há hốc mồm, ngay cả Mặc Sở Minh cũng có chút không theo kịp tư duy của anh.
“Tiểu Ninh cũng về rồi, người nhà Cố gia cũng về rồi, chúng ta cũng không còn việc gì nữa.” Dùng ánh mắt ‘đồ ngốc’ để nhìn mấy người bọn họ, anh xoay người đi thẳng, không thèm chào Đoan Mộc Chính cùng Mạch Phi một tiếng, kiêu ngạo tới mức khiến người khác phải căm tức.
Anh sớm đã mất kiên nhẫn với mấy bữa tiệc xã giao này rồi!