Trùng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 35: Chương 35: PHẪN NỘ




“Grào!!!” Con tang thi nữ kia cảm nhận được sát khí điên cuồng của Cố Diệp Ninh, như bị đánh động gào lên uy hiếp. Nó biết người trước mặt không phải đối thủ cùng cấp với nó, không sợ hãi, nó muốn xông lên xé xác ăn tươi kẻ dám đối với nó đe dọa.

Cố Diệp Ninh từ từ nhắm lại đôi mắt tràn ngập hận thù của mình, tinh thần lực lần nữa được vận khởi, luồng không khí xung quanh tựa như bị ảnh hưởng gợn lên từng đợt từng đợt gió nhè nhẹ. Những nguyên tố lần nữa lại ồ ạt được hấp thu vào trong cơ thể của Cố Diệp Ninh khiến cho tinh thần lực của cô bị kéo căng. Nguyên tố càng đi vào nhiều, đầu của cô càng đau tới lợi hại, nhưng cô vẫn không thèm quan tâm. Nhịn một chút nữa, chỉ cần nhịn thêm một chút là có thể thành công. Cô không sợ bị con tang thi tấn công bất ngờ bởi vì Nam Cung Lãnh Dạ đang đứng bên cạnh, anh sẽ không để cô gặp nguy hiểm. Cố Diệp Ninh hoàn toàn không biết, bản thân mình đang dần dần tín nhiệm Nam Cung Lãnh Dạ.

Nam Cung Lãnh Dạ luôn quan sát cô nhìn thấy hiện tượng này, lúc này quả thực là đã bị cô chọc giận rồi. Thấy nguyên tố càng lúc càng bị cô hấp thụ nhiều, những ánh sáng màu xanh, màu lam cùng màu trắng không ngừng lập lòe khiến anh nhịn không được nhíu chặt hàng lông mày. Chết tiệt! Cô gái này, không phải đã nói không được sử dụng cách thức nguy hiểm này nữa rồi sao? Tại sao không nghe lời, liều mạng như thế?

“Chu Nhi, đứng bên kia, chúng ta phải bảo vệ tiểu Ninh, hiện tại cô ấy đang hấp thu nguyên tố xung quanh.” Trong lòng bực bội nhưng anh cũng không dám làm ra điều gì để cô mất tập trung, một khi mất tập trung nếu bị phản phệ thì còn nguy hiểm hơn. Quay sang Chu Nhi, anh nói, một mặt cũng đứng bên còn lại canh phòng cho cô.

“A… dạ…” Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo của anh, Chu Nhi rùng mình một cái. Người này không tin tưởng mình, đó là suy nghĩ của cô bé.

Đúng, Nam Cung Lãnh Dạ không tin tưởng Chu Nhi. Muốn có được lòng tin tưởng của anh vốn đã không hề dễ, chưa nói tới ban nãy Chu Nhi còn thiếu chút nữa hại chết ba người đồng đội của anh. Nếu không phải anh lo lắng năng lực của mình không thể bao quát hết được mọi thứ, sợ con tang thi sắp đột phá cấp 2 kia sẽ đột kích Cố Diệp Ninh thì anh tuyệt đối không nhờ tới Chu Nhi. Nếu Chu Nhi dám bày trò gì giữa chừng làm cho Cố Diệp Ninh gặp nguy hiểm, kể cả là Minh Tu đứng ra bảo vệ thì anh cũng không tha thứ, sẽ không để cho cô bé chết tử tế.

Cố Diệp Ninh nén xuống đau đớn ở đầu, cảm giác trong huyết quản đang sôi lên ùng ục, thứ gì đó vẫn đang vùng vẫy lúc này phá vỡ phòng tuyến mà thoát ra. Hét lên một tiếng, cơ thể co rút lại, tinh thần lực trong phút chốc tăng vọt lên.

“Mèo con!!!” Nam Cung Lãnh Dạ thấy tình trạng của cô, lúc này cũng bất chấp tất cả lao tới đỡ Cố Diệp Ninh đang lảo đảo “Có sao không hả? Cơ thể có sao không?” Anh sốt ruột nhưng vẫn ân cần dịu giọng hỏi.

“Hộc… hộc…” Quá trình hấp thụ nguyên tố kết thúc, cảm nhận được mình đang được anh ôm vào trong lồng ngực ấm áp, Cố Diệp Ninh cũng không phản kháng. Ngược lại cô còn thuận theo mà dựa vào ngực anh, thở dốc như con cá bị mất khí, cả người mồ hôi ướt đẫm chứng tỏ sự đau đớn khó chịu mà cô vừa phải trải qua.

“Tiểu Ninh?” Nhìn cô như vậy, Nam Cung Lãnh Dạ càng gấp gáp không yên.

“Không… không sao, tôi ổn, chỉ có điều hơi mệt một chút.” Lắc lắc đầu tựa tay chống lên ngực anh, muốn đứng thẳng dậy.

“Cô…”

Muốn mở miệng trách mắng cô, nhưng cuối cùng Nam Cung Lãnh Dạ vẫn nhịn xuống. Anh… không nỡ nặng lời với Cố Diệp Ninh. Bỏ đi, bình thường thương tiếc cô còn không đủ hiện tại có giận cũng chỉ có thể hậm hực nhịn xuống mà thôi. Con mèo nhỏ bướng bỉnh này đúng là khắc tinh của anh mà! Sau này cố gắng mạnh hơn, mạnh tới mức đủ để bao dung và bảo vệ cho sự tùy tính bướng bỉnh của cô. Trong lòng Nam Cung Lãnh Dạ âm thầm phát thệ. Trước vẫn luôn vì con mèo nhỏ này mà cố gắng, hiện tại lại vì cô mà càng tăng thêm động lực nỗ lực để trở thành cường giả mạnh nhất.

RUỲNH!!!

Một tiếng động lớn cắt ngang suy nghĩ của Nam Cung Lãnh Dạ, cũng gợi sự chú ý của Cố Diệp Ninh. Hai người đồng loạt nhìn về phương hướng âm thanh rúng động phát ra, chỉ thấy con tang thi thủ lĩnh không biết từ lúc nào đã tiến tới gần chỗ bọn họ đang bị Chu Nhi dùng chiêu thức Khống chế để ngăn cản. Thế nhưng rõ ràng Chu Nhi không phải đối thủ của con tang thi, chỉ ngăn lại được vài giây đã bị con tang thi dùng dị năng hệ thủy phóng ra thủy cầu tấn công ngược trở lại.

Thủy cầu tuy là chiêu thức đơn giản nhưng với năng lực của một con tang thi sắp đột phá cấp 2 mà nói thì vẫn vô cùng mạnh. Chu Nhi cơ thể nhỏ bé lập tức trúng chiêu, bị văng lên sau, đập mạnh lên trên một tủ đông lạnh. Lực va chạm không hề nhẹ, cho dù Chu Nhi đã là dị năng giả, cơ thể đã được cải tạo qua cũng nhịn không được mà phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

“Chu Nhi!” Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ nhận ra Chu Nhi là vì che chở cho hai người nên mới bị thương, trong lòng nảy sinh áy náy.

“Lãnh Dạ, anh tới đỡ cô bé dậy.” Nhíu mày Cố Diệp Ninh nói với Nam Cung Lãnh Dạ “Tôi sẽ chiến đấu với con tang thi kia.” Hít một hơi cảm thấy sức mạnh đang dần khôi phục lại ở trạng thái tốt nhất, trong mắt của cô lui đi vài phần lửa giận nhưng tăng thêm vài phần kiên định. Con tang thi thủ lĩnh kia, cô nhất định không tha cho nó!!!

“Nhưng mà…”

“An tâm, tôi ổn rồi. Hơn nữa không phải có anh ở sau tôi sao?” Nhếch môi cười, cô liếc mắt nhìn anh một cái, trong lời nói không hề che giấu sự tín nhiệm.

“Được, tôi ở sau bảo hộ cô.” Nam Cung Lãnh Dạ bị câu nói của cô làm cho ngây người, vài giây sau mới kịp phản ứng lại. Anh không nhịn được khóe miệng cong lên mang theo vài phần vui vẻ vài phần sung sướng sau đó lui về phía sau đỡ Chu Nhi đứng dậy.

“Hôm nay, nợ máu phải trả máu!” Thấy Nam Cung Lãnh Dạ cùng Chu Nhi đã lui về sau để lại phần chiến đấu cho mình, Cố Diệp Ninh quay đầu lại nhìn thẳng về con tang thi thủ lĩnh nãy giờ đang thét gào phẫn nộ vì bị tấn công. Nụ cười vẫn ở trên môi, chẳng qua sự tín nhiệm không còn mà là huyết tinh tàn nhẫn phẫn hận.

“Grào!!!” Không biết con tang thi có phải hiểu lời của cô hay không, gào lên một tiếng, phóng ra không ít những đinh châm kim loại. Một chiêu thức khá giống với chiêu Kim vũ của Minh Tu.

“Xoáy!!!”

Không chút nao núng, thân người đứng thẳng nghênh đón một màn đinh châm phóng tới. Ở thời điểm đinh châm chỉ còn cách mình khoảng vài mét, Cố Diệp Ninh phất tay, từ lòng bàn tay một luồng gió xuất hiện, càng lúc sức gió càng mạnh hơn, nguyên tố xoay chuyển càng thêm nhanh, nhanh chóng hóa thành một lốc xoáy cỡ nhỏ. Những kim châm của con tang thi thủ lĩnh bị lốc xoáy mà Cố Diệp Ninh tạo ra hút vào sau đó thổi bay qua một bên.

“Lốc xoáy sao?” Ở phía sau quan sát, đồng tử của Nam Cung Lãnh Dạ co rút. Dị năng hệ phong của cô… đã có thay đổi? Không chỉ tạo ra gió bình thường nữa mà còn có thể tạo ra cả lốc xoáy.

“Grào… grừ…” Con tang thi thủ lĩnh thấy đòn tấn công của mình bị đánh dẹp, tức giận phẫn nộ gầm rú, nanh vuốt hoàn toàn lộ ra, phóng ra uy áp cấp cao muốn đè ép Cố Diệp Ninh.

“Trò chơi mới bắt đầu mà thôi.”

Cố Diệp Ninh không bị ảnh hưởng, cơ bắp toàn thân gồng lên, sau đó, phùng… lấy cô làm trung tâm, từ cơ thể của cô, một luồng uy áp phóng ra khiến cho những đồ vật xung quanh bị thổi bay. Con tang thi bị đẩy ra sau vài bước, ngã vật ra mặt đất. Ngay cả Chu Nhi và Nam Cung Lãnh đứng ở sau cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, may mà có một chiếc tủ đông lạnh làm chỗ dựa nếu không chắc chắn cũng bị đẩy lùi.

“Này áp đó…” Đám người Mặc Sở Minh, Mục Hoằng, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong cũng cảm nhận được uy áp. Dù đang chiến đấu rất gay go với tang thi cũng phải quay lại nhìn về hướng của Cố Diệp Ninh một cái, trong mắt mọi người lóe lên sự kinh hỉ.

“Cấp 1 cao giai!” Chu Nhi ngạc nhiên kêu lên. Hóa ra hấp thụ nguyên tố điên cuồng là để trực tiếp đột phá từ cấp 1 trung giai lên cấp 1 cao giai.

“… cô gái này…” Cũng nhận ra mục đích hấp thụ nguyên tố ban nãy của cô, anh thực sự vừa bực vừa thương. Cố Diệp Ninh quả thực… quá mức không biết sợ mà, cô có biết cách làm này vô cùng nguy hiểm hay không. May mà Cố Diệp Ninh hiện tại đã thành công rồi.

“Grào…”

Con tang thi cảm nhận được nguy hiểm, người này thế nào lại ngang cấp với nó rồi? Vội vàng tung ra liên tục mấy thủy cầu về hướng Cố Diệp Ninh nhưng lại bị Cố Diệp Ninh sử dụng dị năng hệ phong hóa giải hết sạch. Càng như vậy nó càng gấp gáp, dần dần mất đi bình tĩnh kiêu ngạo ban đầu.

Cố Diệp Ninh nhìn con tang thi mất bình tĩnh ném thủy cầu cùng đinh châm lung tung, cười khinh thường. Có thể tương lai mày là vương tang thi một cõi nhưng mà bây giờ cũng chỉ là một con tang thi sắp đột phá cấp 2 mà thôi, chưa tới mức không tiêu diệt được! Càng gấp gáp vội vàng thì càng sai nhiều mà thôi!

Khom nửa người, cô rút ra thanh kiếm luôn đeo bên thân, nhún chân một cái dùng hệ phong dị năng bay về hướng sát bên con tang thi thủ lĩnh. Con tang thi còn chưa kịp phản ứng đã thấy một tia sáng màu ngân bạc hình bán nguyệt lóe trong không trung. Kế tiếp, một cánh tay của nó bị chém xuống. Tang thi thủ lĩnh thấy vậy, tuy không biết đau nhưng vẫn theo bản năng ré lên. Cố Diệp Ninh ở trong không trung lộn một vòng, lại chém đứt một chân của nó. Con tang thi bị chém đứt chân, ngã phịch xuống. Không còn chân, nó không đứng lên được. Không có tay, nó chỉ có thể chống bằng tay còn lại khiến cơ thể chao đảo. Tang thi thủ lĩnh tức giận nhưng cũng chỉ có thể giãy dụa bò lồm cồm trên mặt đất.

Cố Diệp Ninh ra chiêu hiểm toàn bộ chém đúng chỗ yếu hại, tấn công dồn dập không để con tang thi có bất cứ một chút khả năng để phản công. Cách đánh ngoan độc như vậy khiến cho Nam Cung Lãnh Dạ lui ở sau không khỏi tặc lưỡi… mèo con nhà mình quả thực không thể chọc vào.

Lúc nãy còn vì hai bên chênh lệch cấp độ mà lo lắng nhưng hiện tại Cố Diệp Ninh trực tiếp thăng làm cấp một cao giai, coi như ngang cấp với con tang thi kia, Nam Cung Lãnh Dạ cũng không còn sốt ruột như trước. Năng lực của cô không phải anh không biết, rất là lợi hại. Tuy Nam Cung Lãnh Dạ không biết con tang thi này đắc tội cô ở đâu nhưng thấy được sát khí trong mắt của cô thì anh biết là con tang thi này chết chắc rồi.

RẦM!!!

Cố Diệp Ninh như nữ vương cao cao tại thượng đi tới bên con tang thi đã bị cô đánh cho lê lết, trước khi nó kịp sử dụng dị năng tấn công lần nữa, cô phẩy tay: “Băng hóa.” Ngay tức thì, từ cổ con tang thi thủ lĩnh trở xuống bị băng đông lại, ngăn chở nó động đậy.

“Băng cũng thay đổi sao?” Anh nghi hoặc.

Băng mà Cố Diệp Ninh vừa sử dụng để đông tang thi không giống băng lúc trước. Trước kia băng mà cô phóng ra tuy lạnh nhưng cũng chỉ ở mức độ lạnh mà thôi. Còn băng mà ở trên người con tang thi bây giờ, dù đứng cách xa vài mét vẫn cảm nhận được độ lạnh âm hàn thẩm thấu vào tận từng tế bào khiến người ta rùng mình. Khối băng màu lam còn trong hơn trước vài phần, dưới ánh sáng lập lóe như kim cương, tỏa ra từng luồng khí trắng mang theo hơi lạnh thấu xương buốt óc.

Con tang thi dù các tế bào trong người đã chết nhưng vẫn bị lạnh lẽo của băng ngấm vào trong người, khiến nó không cách nào cử động nổi, dị năng trong người cũng như bị lạnh giá làm cho ngưng trệ không thể điều động.

“Tao tuyệt đối sẽ không để mày chết dễ dàng đâu.” Đạp mạnh lên đỉnh đầu của con tang thi, cô từ trên cao nhìn xuống nó, khinh thường cùng hận thù không che giấu. Chân dùng lực di di khiến con tang thi không khỏi kêu lên vài tiếng gầm gừ trong cổ họng.

“Grào!” Nó muốn cắn xé kẻ đang hạ nhục nó, nhưng nó không có biện phát thoát ra khỏi tảng băng bao trên người. Hàn khí lạnh lẽo thẩm thấu vào khiến cho tang thi không biết đau cũng phải rên lên vì lạnh. Tang thi thủ lĩnh cảm giác xương tủy đang dần dần bị bóp lại, hóa thành băng, trong phút chốc sẽ vỡ vụn ra vậy.

“Liệt băng.”

Cúi người đặt một ngón tay lên trên phần trán nguyên vẹn nhất của con tang thi thủ lĩnh, ánh mắt của Cố Diệp Ninh bình tĩnh như hồ nước nhưng cũng sâu thẳm mang theo lệ khí điên cuồng. Thanh âm nhẹ nhàng tuy nhiên làm cho mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm. Lời vừa mới dứt, ở đầu ngón tay của Cố Diệp Ninh đang chạm trên trán con tang thi thủ lĩnh lóe lên một tia sáng màu băng lam xinh đẹp.

Tia sáng kia như một con trùng chui vào trong trán của tang thi, sau đó lặn dưới lớp da. Nam Cung Lãnh Dạ cùng Chu Nhi cau mày, căng thẳng theo dõi. Không rõ cô tính làm gì nhưng mà… có cảm giác… không hay ho cho lắm.

Linh cảm cảm giác của Nam Cung Lãnh Dạ và Chu Nhi quả thực không sai, con tang thi vài giây sau khi bị tia sáng băng lam kia chui vào người thì gào lên điên cuồng. Nó bị đông cứng toàn thân không thể cử động nhưng đầu điên cuồng lắc trái lắc phải như muốn giãy khỏi thứ gì đó đang tra tấn mình. Vẻ mặt vốn bị cắn nát đầy máu me lúc này không ngừng kêu gào càng khiến cho con tang thi thủ lĩnh trở nên vô cùng ghê tởm.

Vì đầu lắc quá mạnh khiến cho một con ngươi đã bị mục ruỗng rơi cả xuống, máu cùng dịch vàng cũng theo đó nhây nhớt vãi đầy trên mặt đất. Đối với cảnh tượng kinh khủng đó, Cố Diệp Ninh một cái cũng không chớp mắt, bình thản theo dõi con tang thi vật lộn đau đớn từ đầu tới cuối, như thưởng thức một vở kịch hay vậy.

Sợ sao?

Không, có gì mà sợ chứ. Chết qua rồi còn sợ mấy thứ như mấy con tang thi này ư?

Cô biết con tang thi này đang ngàn lần vạn lần đau đớn, bị tra tấn tới phát điên. Liệt băng, chiêu thức âm hiểm nhất cho tới hiện tại cô sở hữu, cho dù kiếp trước cô cũng rất ít khi sử dụng tới.

Liệt băng trực tiếp dẫn băng vào trong cơ thể đối phương, từ trong cơ thể đối phương sinh ra muôn ngàn những lưỡi dao mỏng sắc bén hình bông hoa, đâm vào xương tùy nội tạng của đối phương. Đồng thời cùng dùng hàn khí để đông toàn bộ máu thịt khiến cho cơ quan tế bào không thể nào tái tạo lại được. Đối phương không chết vì mất máu, mà là chết vì đau đớn tê tâm liệt phế. Một khi sử dụng Liệt băng, tức là Cố Diệp Ninh đang muốn tra tấn hành hạ một ai đó tới chết.

Chết qua một lần, Cố Diệp Ninh biết mình vĩnh viễn không thể trở lại, là một tiểu công chúa vô tư không lo lắng luôn suy nghĩ tốt đẹp về mọi thứ như trước kia nữa rồi. Nói thẳng ra, tâm lý của cô, ở một phần nào đó cũng đã hơi vặn vẹo rồi.

“Grào… grào…” Con tang thi bị tra tấn gần mười phút đồng hồ, cho tới những lưỡi băng ở trong cơ thể của nó đâm nát sọ não của nó thì nó mới chính thức được giải thoát khỏi tra tấn. chỉ mười phút nhưng đó là địa ngục, đau đớn không thể diễn tả bằng lời.

“Tiểu Ninh…” Nam Cung Lãnh Dạ nhìn hình bóng của Cố Diệp Ninh, không biết vì sao sinh ra một tia thương tiếc. Bóng lưng của cô đứng trước con tang thi kia, thật đau đớn, thật cô đơn.

“Tôi không sao.” Thu lại sát khí, Cố Diệp Ninh đạp mạnh lên trên tảng băng đông cứng cơ thể con tang thi thủ lĩnh “Tan!” Quát một tiếng, cơ thể của con tang thi thủ lĩnh theo đó hóa thành những bụi băng, tiêu tán trong không trung không còn để lại bất cứ dấu vết nào.

“Nó chết rồi, đừng tức giận nữa.” Vươn tay xoa xoa tóc của cô, sợi tóc mềm mại mang theo cảm giác mát lạnh khiến Nam Cung Lãnh Dạ yêu thích không muốn buông tay.

Anh không rõ Cố Diệp Ninh phẫn nộ cái gì, nhưng anh cũng không muốn hỏi, sợ gợi ra đau lòng của cô. Không phải chỉ giết một con tang thi thôi sao? Giết nó có thể làm cho cô nguôi ngoai, vậy thì cứ giết đi. Giết thẳng tay không cần nghĩ nhiều gì hết. Cô có năng lực đủ mạnh để có thể giết con tang thi thủ lĩnh kia, khiến anh vô cùng tự hào. Mà nếu cô không đủ năng lực để giết nó, anh liều phụ giúp cô, sao phải băn khoăn.

Hiện tại không phải cô đã bắt đầu tin nhiệm tin vào anh rồi sao?! Cho nên Nam Cung Lãnh Dạ anh đây tin tưởng một ngày nào đó Cố Diệp Ninh sẽ mở lòng nói cho anh tất cả những bí mật của lòng cô!

Rầm!!! Rầm!!! Rầm!!!

Cố Diệp Ninh vừa kết thúc thì bên kia nhóm Mặc Sở Minh cùng Minh Tu, Mục Hoằng và Hạ Kỳ Phong cũng đã giải quyết xong hai con tang thi cấp 1 sơ cấp. Tuy nhiên, vì năng lực không trâu bò như Cố tam tiểu thư, trên người mỗi người đều có vài vết thương chứ không được sạch sẽ phiêu dật như cô. Khi bốn người họ đi tới tập hợp cùng một chỗ với nhóm Nam Cung Lãnh Dạ, hai đứa nhóc Minh Tu và Hạ Kỳ Phong lao tới đầu tiên, vây quanh người Cố Diệp Ninh.

“Diệp tỷ tỷ, chúc mừng chị năng lực lại tăng lên một giai.” Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu cũng thấy được một tay Cố Diệp Ninh xử con tang thi thủ lĩnh này, sùng bái trong lòng thêm lần nữa tăng vọt. Quả nhiên, Diệp tỷ tỷ của chúng nó là mạnh nhất, ngầu nhất, tuyệt nhất!!!

“Ừ, cảm ơn…” Cố Diệp Ninh nhìn vẻ mặt hồn nhiên của hai nhóc này, chẳng biết vì sao trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Cô gật đầu, đối với Hạ Kỳ Phong và Minh Tu khẽ cười đáp lại.

“Tiểu Ninh à, bọn tôi còn chưa lên được cấp 1 mà em đã cao giai cấp 1 rồi. Em quả thực là không để cho bọn tôi sống mà.” Mục Hoằng vẻ mặt đàn ông nam tính lại lộ ra vẻ bất mãn oán trách khiến cho cô không khỏi rùng mình một cái.

“Khụ…” Cô chả biết đáp lại Mục Hoằng thế nào, cúi người nhặt từ đất lên một tinh hạch. Màu sắc không còn đục như viên tinh hạch của con tang thi cấp 1 ban đầu mà họ giết. Sắc đỏ của tinh hạch trong hơn, viên tinh hạch cũng to hơn, bằng một cái móng tay cái. Đây là tinh hạch của tang thi cấp 1 cao giai “Lãnh Dạ, cho anh.” Cố Diệp Ninh đưa tinh hạch cho anh.

“Hả?”

Nam Cung Lãnh Dạ có chút giật mình khi thấy cô đưa tinh hạch cho mình. Con tang thi thủ lĩnh kia là cô một mình đánh, anh hoàn toàn không giúp gì cả, vậy mà cô vẫn nhường tinh hạch cho anh sao? Mỉm cười nhận lấy, anh cũng không khách khí hay làm bộ từ chối gì hết: “Cảm ơn. Lần sau tôi săn tinh hạch cho cô.”

Vợ tặng chồng tinh hạch, chồng săn lại tinh hạch cho vợ, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Ầy, đây có coi như là tín vật hẹn ước không? Nam Cung Lãnh Dạ cầm tinh hạch trong tay, nụ cười càng tăng thêm vài phần sâu sắc. Có tinh hạch này, anh cũng sẽ rất nhanh thăng cấp. Phải nhanh nhanh đuổi theo kịp Cố Diệp Ninh mới được. Anh còn phải bảo vệ cô, cho nên nhất định phải mạnh hơn nữa.

Nhìn nụ cười như ánh dương của anh bắn ra toàn khí hồng phần của tình yêu, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng không khỏi rùng mình. Từ ngày Cố Diệp Ninh xuất hiện, khuôn mặt liệt vạn năm của Nam Cung Lãnh Dạ thường xuyên có các biểu cảm khác nhau. Đặc biệt nhất là anh rất hay cười, cười dịu dàng, cười tủm tỉm, cười sung sướng,… đủ các loại cười, khiến cho người đã quen vẻ lạnh lùng của anh là hai người hắn và y có chút… không chịu được.

Yêu vào… ai cũng bị giảm trí thông minh sao?

Mọi người ngoài tinh hạch mà Cố Diệp Ninh vừa đưa cho Nam Cung Lãnh Dạ ra thì mọi người trong đội ngũ còn thu thập được thêm hai tinh hạch cấp 1 sơ cấp. Tất cả quyết định phân chia là cho Mặc Sở Minh một viên, còn một viên thì để Hạ Kỳ Phong sử dụng.

“Tiểu Chu Nhi, em không sao chứ hả?” Minh Tu nghe thấy cô nói rằng chu Nhi bị thương, lo lắng chạy lại ôm cô bé vào trong lòng, hỏi han ân cần.

“Không sao, chỉ là bị đập trúng chút phần mềm ở bụng thôi.” Chu Nhi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đáp. Ngày trước huấn luyện sát thủ, Chu Nhi còn bị thương nặng hơn nhiều. Chút vết thương cỏn con này, cô bé không để vào mắt.

“Vẫn nên uống thuốc vào.” Cố Diệp Ninh liếc khuôn mặt tái nhợt của Chu Nhi một cái, từ trong balo lấy ra một hộp thuốc. Thuốc này sẽ giúp người bị thương phần mềm trong cơ thể không bị xuất huyết trong. Trước mạt thế, cô chuẩn bị rất đầy đủ, không có loại thuốc nào mà cô không nhét vào trong không gian dự trữ của mình.

“A… cảm ơn chị…” Run run nhận hộp thuốc từ cô, Chu Nhi có chút giật mình, khó tin mà lắp bắp cảm ơn.

“Không cần, chúng ta là đồng đội.” Cô bé này ban nãy vì giúp cô và Nam Cung Lãnh Dạ mà ngăn cản tang thi nên mới bị thương. Tuy có chút khúc mắc trước đó nhưng sau đó cô cũng hiểu cô bé này thật sự đúng như lời Minh Tu nói, không hề xấu xa. Đồng đội như vậy, Cố Diệp Ninh cô chấp nhận.

“Tiểu Chu Nhi, tốt quá rồi!”

Minh Tu thấy cô nói vậy, vui mừng nhéo nhéo má mềm mại của Chu Nhi. Chỉ cần được Cố Diệp Ninh đồng ý tức là Chu Nhi đã được chấp nhận vào đội ngũ rồi. Là thực sự được chấp nhận chứ không phải kiểu miễn cưỡng chấp nhận vì nể mặt nó nữa. Cái gì? Còn Mặc Sở Minh và Nam Cung Lãnh Dạ vẫn không chịu ấy hả? Không cần lo lắng.

Minh Tu đã để ý từ trước, chỉ cần là quyết định của Cố Diệp Ninh, không sớm thì muộn, Nam Cung Lãnh Dạ cũng sẽ thuận theo mà thôi. Còn Mặc Sở Minh, Nam Cung Lãnh Dạ đại Boss của y đã đồng ý, y còn có thể có ý kiến sao?! Tóm lại, trong đội ngũ này, qua được cửa của Cố Diệp Ninh là OK hết.

Hơn nữa, chỉ tại vì có chút khúc mắc ban đầu nên hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh có ác cảm với Chu Nhi mà thôi. Về sau tiếp cận nhiều, nó tin hai người sẽ đối tốt và hiểu được Chu Nhi.

“Chu Nhi, ở thành phố này còn nguy hiểm gì nữa không?” Mặc Sở Minh quay qua hỏi Chu Nhi.

“Nhìn chung hiện tại tạm thời là không, vì tang thi cấp cao đã bị tiêu diệt hết. Nhưng vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Thành phố Y này không thiếu nhất chính là tang thi, nếu chúng nó đánh hơi được chúng ta rồi tụ tập tìm tới thì nguy hiểm lắm.” Sử dụng dị năng dò xét một chút, cuối cùng Chu Nhi lắc đầu trả lời.

Tang thi bình thường tuy năng lực không thể so với tang thi cao cấp nhưng nếu là nghìn vạn con tang thi bình thường hợp lại… vậy thì khi đó cũng không còn là tình huống đội ngũ bọn họ có thể giải quyết được nữa. Thà rằng đối mặt với vài con tang thi cấp cao còn hơn là gặp một đợt thi triều cả nghìn con tang thi bình thường.

“Hiểu rồi. Chúng ta hoàn thành thu thập nhanh rồi rời khỏi đây thôi.” Y gật gật đầu, nhanh chóng phân tích tình huống, nói với mọi người. Phải mau mau rời khỏi đây trước khi trời tối. Khi trời tối, tang thi còn khó đối phó hơn.

“Ban nãy đã thu thập được bao nhiêu rồi?” Nam Cung Lãnh Dạ hỏi.

“Còn khoảng 1/3 nữa.” Mục Hoằng nhìn xung quanh, chép miệng. Đồ ở đây rất nhiều, mang vác có chút khó khăn nhưng nếu phải bỏ thì thực phí. Mỗi người cố gắng thêm một chút nữa là có thể thu thập xong. Chỉ cần có thể thu thập xong xuôi kho đông lạnh này thì đủ để bọn họ đi thẳng một đường không cần lo lắng về vấn đề thực phẩm nữa.

“Ừ, tiếp tục chia ra thu thập. Mười phút nữa lại tụ lại, sau đó chúng ta rời khỏi thành phố Y.” Không còn nhiều thời gian, tất cả phải nhanh tay nhanh chân.

“Được.” Mọi người thấy Nam Cung Lãnh Dạ phân phó như vậy, lập tức bắt đầu hành động.

“Tiểu Tu lo cho Chu Nhi, để cô bé nghỉ ngơi một chút đi.” Cố Diệp Ninh ngăn Minh Tu cùng Chu Nhi đang muốn rời đi lại, chỉ vào một bên ý muốn hai đứa nhóc nghỉ ngơi. Chu Nhi đang bị thương, tuy nói là không quá nghiêm trọng nhưng nếu như không cẩn thận chữa trị, còn cố làm việc nặng thì rất dễ để lại di chứng.

“Thế nhưng mà…” Chu Nhi đang tính mở miệng nói gì đó thì bị Nam Cung Lãnh Dạ cắt ngang.

“Tiểu Ninh nói vậy rồi thì hai đứa cứ nghe theo đi.” Nam Cung Lãnh Dạ tuy vẫn chưa thể yêu thích Chu Nhi nhưng hành động ban nãy cứu nguy của cô bé đã tăng vài điểm trong mắt anh. Hơn nữa Cố Diệp Ninh đã nói vậy, anh đương nhiên phải nặng nhẹ, sao có thể để hai đứa nhỏ này tiếp tục làm việc thu thập vật tư.

“Vâng.” Thấy vẻ kiên định của hai ‘lão đại’, Minh Tu biết việc này không thể thay đổi. Hơn nữa nó cũng lo lắng cho tình hình vết thương của Chu Nhi, vì vậy không nói thêm lời nào nữa, gật đầu ngoan ngoãn kéo Chu Nhi qua một bên ngồi nghỉ.

“Chúng ta đi thôi.” Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh ở một tổ thu thập vì vậy hai người đi cùng nhau. Thấy anh vẫn đứng đó chưa đi, cô quay lại gọi anh.

“Sức khỏe của cô… không sao chứ?” Anh vẫn có chút lo cho sức khỏe của cô, hôm nay cô dùng hơi nhiều tinh thần lực “Nếu mệt mỏi cứ nghỉ đi, tôi làm một mình cũng được mà.” Vật tư quan trọng nhưng anh càng để ý Cố Diệp Ninh hơn.

“Không sao đâu, nếu mệt mỏi tôi sẽ không cố.” Cô lắc lắc đầu.

“Vậy được.” Quan sát cô từ đầu tới chân một chút, thấy cô đúng là không phải nói dối, anh mới cùng cô sánh vai đi về hướng ban nãy họ đang thu thập dở vật tư “Đúng rồi, tiểu Ninh, vừa rồi… chiêu thức hệ băng mà sử dụng…” Nhớ tới nghi hoặc của mình, Nam Cung Lãnh Dạ hạ thấp giọng bên tai cô hỏi.

“Không phải băng bình thường, nó là băng cực.” Nghe thấy lời thắc mắc của anh, Cố Diệp Ninh hơi rụt rụt cổ tránh đi hơi thở ấm áp vương bên vành tai mình, cũng không ngần ngại giải thích.

Băng cực là loại băng lạnh nhất mang theo độ lạnh âm hàn, không có gì có thể lạnh bằng nó. Băng cực sẽ thẩm thấu độ lạnh vào bất cứ thứ gì mà bị nó chạm phải. Không có thứ gì mà nó không thể đông lạnh, kể cả nguyên tố đi chăng nữa. Bị băng cực đông lạnh, tới độ lạnh cực điểm sẽ làm cho thứ đó bị vỡ vụn rồi tan biến.

Nói thẳng ra, giống như hệ hỏa biến dị của Nam Cung Lãnh Dạ, chẳng qua một cái tính chất là là lửa có nhiệt độ cao nhất có thể thiêu trụi tất cả, còn một cái là băng có thể đông vụn mọi thứ. Băng cực này là băng biến dị, hệ băng dị năng của Cố Diệp Ninh đã biến dị.

“Hệ phong ban nãy…” Anh tiếp tục thắc mắc, theo Nam Cung Lãnh Dạ biết thì hình như hệ phong dị năng hình như không thể tạo ra lốc xoáy.

“Hệ phong cũng có chút thay đổi, giờ tôi có thể tạo ra gió lốc và gió xoáy nữa.” Không để anh hỏi hết cô đã trả lời.

Ban nãy khi cố thăng giai cấp dị năng, chẳng biết vì sao, có cảm giác thứ gì đó bên trong mình thoát ra, sau đó dị năng hoàn toàn được nâng cấp biến dị. Tuy rằng cách thăng cấp này quá mức nguy hiểm, nhưng coi như trong họa có phúc đi. Cô hiện tại không chỉ tăng được cấp mà ba hệ dị năng đều được biến dị.

“À, hệ thủy của tôi cũng vậy. Giờ ngoài nước ra tôi còn có thể điều khiển các chất lỏng khác, đặc biệt là máu.” Híp híp mắt, cô cười với anh, tựa như có chút khoe khoang “Tóm lại, ba hệ dị năng đều biến dị rồi.”

Nam Cung Lãnh Dạ: … (# ̄__ ̄#)

Vốn anh tưởng anh ba hệ dị năng hệ lôi, hệ hỏa biến dị cùng hệ không gian đã là tốt lắm rồi, không ngờ giờ cả ba hệ băng phong thủy của Cố Diệp Ninh cũng biến dị…

Hầy, là một người chồng tương lai (tự nhận) của con mèo nhỏ họ Cố nào đó, Nam Cung Lãnh Dạ chia sẻ… anh thật áp lực nha ~

Nhỡ vợ còn mạnh hơn cả mình, thế thì thật không tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.