Trùng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 51: Chương 51: Thân phận




“Cố… Cố Tĩnh Huyên…?” Mặc Sở Minh run rẩy nhìn Tĩnh Huyên. Y lặp đi lặp lại ba chữ này, sau đó quay ngoắt sang nhìn Cố Diệp Ninh “Anh ta thật sự là Cố Tĩnh Huyên sao?” Trong thanh âm đè nén sự kinh ngạc.

“Anh ấy tên là Cố Tĩnh Huyên.” Cố Diệp Ninh không sao cả, gật gật đầu.

Cố Tĩnh Huyên, thì ra người thanh niên này là Cố Tĩnh Huyên sao? Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mục Hoằng thì không rõ ràng, thế nhưng Mặc Sở Minh đã từng tìm hiểu qua tư liệu về các đại gia tộc, như thế nào lại không biết tới Cố Tĩnh Huyên này.

Cố Tĩnh Huyên, thân phận chính là thiếu gia của Cố gia gia tộc. Phải, đây mới chân chính là vị thiếu gia của Cố gia gia tộc. So với ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ thì Cố Tĩnh Huyên này mới đích xác xứng với ba từ ‘Cố thiếu gia’.

Cố gia gia tộc thế hệ trước do Cố Vân đứng đầu. Ông cùng Cố lão phu nhân sinh ra được hai người con là Cố Tiệp Thu cùng Cố Tiệp Huy. Bốn anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Diệp Ninh cùng Cố Phong Hạ là con trai và con gái của Cố Tiệp Thu, tên họ ban đầu không phải như hiện tại, cũng không theo họ Cố. Sau này, khi Cố Tiệp Thu cùng chồng ly thân thì bốn anh em mới được Cố gia nhận nuôi và chuyển họ.

Cố Tĩnh Huyên là con trai độc nhất của Cố Tiệp Huy, cậu của bốn anh em Cố Diệp Ninh. Nói trắng ra thì anh ta mới chính là người thừa kế đời này của Cố gia gia tộc. Nhưng Cố Tĩnh Huyên từ nhỏ đã chung sống chơi đùa cùng với bốn anh em Cố Diệp Ninh, tình cảm cực kỳ thân thiết, tuyệt đối không ganh đua tị nạnh gì cả.

Từ khi còn bé, Cố Tiệp Huy cùng vợ của ông đã nói cho Cố Tĩnh Huyên biết, sau này bọn họ muốn để lại Tập đoàn Cố thị cùng chức tộc trưởng của Cố gia cho Cố Liệt Hạo quản lý. Cố Tĩnh Huyên không những không phản đối, ngược lại còn ủng hộ vô cùng. Anh ta là người thông minh, cũng biết bản thân về phương diện quản lý tính toán không tốt như anh họ, Cố thị và Cố gia trong tay anh họ mới có thể phát triển tốt nhất.

Chẳng hiểu Cố gia nuôi con nuôi cháu kiểu gì, thế nhưng nhà khác, con cháu vì tài sản đánh nhau tới mất mạng, Cố gia gia tài đồ sộ thì con cháu chẳng đứa nào thèm để tâm. Chung quy, hai chữ ‘tình thân’ mới là điều mà người Cố gia để ý nhất.

Sau đó, bước ngoặt là ở thời điểm 8 năm trước. Năm ấy, Cố gia xảy ra một sự kiện lớn. Tại ngay buổi lễ tốt nghiệp tiểu học, Cố tam tiểu thư Cố Diệp Ninh cùng Cố thiếu gia Cố Tĩnh Huyên bị bắt cóc. Vụ bắt cóc này đã làm chấn động cả thủ đô. Lúc đó Cố gia huy động lực lượng quân đội, gây áp lực cho phía cảnh sát, hòng muốn nhanh chóng tìm kiếm thông tin về hai đứa nhỏ. Đáng tiếc, trải qua gần một tháng cũng không có thông tin gì. Cố gia khi ấy trong nhà u ám một mảnh, lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng như muốn đứt dây đàn.

May mắn, một thời gian không lâu sau, Cố gia cùng lực lượng quân đội cảnh sát tìm được Cố Diệp Ninh ở trong một kho hàng cũ đã bị bỏ hoang tại cần bến cảng. Thế nhưng, chỉ thấy có một mình Cố Diệp Ninh mà không tìm thấy được Cố Tĩnh Huyên.

Cố Diệp Ninh lúc được tìm thấy thì toàn thân lành lặn, chỉ bị xây xát vài chỗ không đáng kể và bị trói chân trói tay. Thế nhưng phần đầu của cô bị va đập rất nặng, chảy không ít máu. Cố gia đưa Cố Diệp Ninh đi tới bệnh viện, sử dụng thế lực của mình, ngăn chặn toàn bộ thông tin về Cố Diệp Ninh, bảo vệ cô chặt chẽ không một kẽ hở.

Sau khi đảm bảo chắc chắn an toàn cho Cố Diệp Ninh rồi, Cố gia tiếp tục huy động lực lượng tìm kiếm Cố Tĩnh Huyên. Đáng tiếc… Cố Tĩnh Huyên giống như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút manh mối cũng tìm không được. Qua nửa năm tìm kiếm, Cố gia dù muốn hay không muốn cũng phải chấp nhận kết luận mà bên cảnh cục đưa ra… Cố Tĩnh Huyên đã chết.

Chính bởi vì vụ bắt cóc này, cho nên Cố gia mới âm thầm xây dựng lực lượng tại hắc đạo. Cố Vân và Cố Tiệp Huy không thể tha thứ cho việc có người dám hại tới con cháu của Cố gia. Bọn họ muốn Cố gia có thể lực trên mọi mặt, để có thể phòng tránh và đe dọa những kẻ dám đánh chú y lên người của Cố gia.

Mà Cố Diệp Ninh từ sau vụ bắt cóc cũng được bảo vệ chặt chẽ, không để lộ ra bất cứ một chút thông tin nào. Ngay cả học tập cũng là học gia sư tại nhà, gần như rất ít khi bước chân ra khỏi cửa.

Mọi người nghe xong Mặc Sở Minh nói, không khỏi có chút kinh dị nhìn hai anh em Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên. Trách không được vì sao Cố Tĩnh Huyên lại quan tâm Cố Diệp Ninh như vậy! Trách không được vì sao Cố Diệp Ninh lại có chút ỷ lại vào Cố Tĩnh Huyên như vậy! Thân thiết từ nhỏ, huyết thống chặt chẽ liên kết, cho dù cách xa 8 năm thì cũng không ảnh hưởng tới tình cảm hai bên.

“Tiểu Chu Nhi, Tu, hai đứa biết gì đúng không?” Chu Tề Sa thấy sau khi Mặc Sở Minh tiết lộ quan hệ của Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên, mặt của Minh Tu cùng Chu Nhi cực kì bình tĩnh, liền biếtcChắc chắn hai đứa nhỏ này biết cái gì đó mà cô ta không biết.

“Trước đây có lần đang trong huấn luyện, Tĩnh Huyên ca ca đều có kể cho bọn con là anh ấy có một cô em gái rất đáng yêu, tên là Cố Diệp Ninh. Cũng nói cho bọn họ biết kì thực anh ấy không phải là không có gia đình, nhà của anh ấy ở thủ đô, là đại gia tộc Cố gia.” Chu Nhi thực bình thản đáp.

“A!!! Chuyện này sao mẹ không biết?” Cái gì chứ? Thật sao? Cố Tĩnh Huyên là người của Cố gia đại gia tộc cực kỳ có thế lực ở thủ đô sao?!

“Tĩnh Huyên ca ca nói… không được tiết lộ cho người khác, chỉ có hai bọn em biết thôi.” Minh Tu tự đắc vênh váo khoe khoang. Nó cảm thấy địa vị bản thân cùng Chu Nhi trong lòng Cố Tĩnh Huyên cao hơn một bậc so với Chu Tề Sa.

“Tĩnh - Huyên, anh giỏi lắm!!! Thế mà lúc nào cũng bảo là đồng bạn!!!” Làm đồng bạn bao năm, Chu Tề Sa lúc này mới biết, vô cùng oán giận trừng mắt với Cố Tĩnh Huyên.

“Nhưng tôi quý Chu Nhi với Tu hơn cô.” Cố Tĩnh Huyên lại không chút áp lực hay cảm thấy áy náy, nhún nhún vai mỉm cười đáp, trong giọng nói mang theo một chút trêu đùa. Nhìn đại mỹ nữ lúc nào cũng cao ngạo như nữ vương bị mình chọc tới nổi giận, cũng là một niềm vui mỗi ngày.

Cố Tĩnh Huyên thời điểm 8 năm trước bị bắt cóc cùng Cố Diệp Ninh, vì để bảo vệ Cố Diệp Ninh, cho nên dùng bản thân mình làm mồi nhử, giúp cho Cố Diệp Ninh trốn thoát. Sau đó anh ta bị đưa vào trong một tổ chức sát thủ danh tiếng, từ đó trải qua mỗi ngày đều bị ép phải luyện tập và chém giết. Tổ chức sát thủ này đã khá lâu đời, căn cơ trong giới hắc đạo rất sâu, mạng lưới cực kỳ phức tạp và liên quan rất rộng, cho dù muốn trốn cũng trốn không được. Cố Tĩnh Huyên chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, chịu đựng không ngừng.

Cố Tĩnh Huyên phát hiện, không chỉ có một mình mình, tổ chức này rất thường xuyên đi bắt cóc những đứa trẻ có tuổi dưới 10, đem về để huấn luyện trở thành sát thủ. Cố Tĩnh Huyên thân mang huyết thống Cố gia, từ nhỏ được huấn luyện nghiêm khắc, đương nhiên ăn đứt những đứa nhỏ khác. Sau đó anh ta trở thành một trong những sát thủ giỏi nhất, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủn. Thế nhưng, anh ta vẫn không có được sự tín nhiệm từ cấp trên của tổ chức, vẫn bị giam cầm bắt chẹt rất gắt gao.

Vì thế, Cố Tĩnh Huyên bắt đầu lập mưu. Anh ta âm thầm ở trong những sát thủ, liên kết với một số người, cùng nhau hợp tác tìm cách để lật đổ tổ chức và trốn thoát. Khoảng trước mạt thế bùng nổ một thời gian, Cố Tĩnh Huyên đã chế tạo ra thời cơ, thừa dịp hỗn loạn tại trụ sở của tổ chức sát thủ, cùng các đồng bạn trốn ra bên ngoài.

Số lượng người trốn ra không ít hề ít thế nhưng Cố Tĩnh Huyên chỉ muốn giữ lại mẹ con của Chu Tề Sa và Chu Nhi, Minh Tu cùng Alvin đi theo bên mình. Còn những người khác, anh ta không quá quan tâm cũng không tin tưởng. Chung quy thì cũng chỉ là lợi dụng nên mới liên kết hợp tác với nhau, giờ mục đích đã đạt được, đương nhiên đường người nào người nấy đi. Đã bỏ trốn lại còn dẫn theo nhiều người, chỉ tổ càng nhanh chóng bị bắt lại. Cố Tĩnh Huyên không phải người ngu ngốc mà phạm sai lầm đơn giản như thế.

Đáng tiếc sau đó tổ chức kia truy lùng quá gắt gao, cho nên nhóm của anh ta bị tách ra làm hai. Ba người lớn là Cố Tĩnh Huyên, Chu Tề Sa cùng Alvin bị lạc mất Chu Nhi cùng Minh Tu. Tìm kiếm một hồi không được, bất đắc dĩ Cố Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa và Alvin phải tạm tránh đi, trong lòng thầm hi vọng hai đứa nhỏ không có việc gì.

Kế tiếp, mạt thế bùng nổ, khắp nơi tang thi tấn công, đối với khả năng sống sót của hai đứa nhỏ, ba người càng lúc càng cảm thấy xa vời. Chu Tề Sa cùng Alvin rất yêu thương Chu Nhi và Minh Tu, bọn họ lại càng thêm hận tổ chức tới tận xương tủy.

Cố Tĩnh Huyên cũng căm thù tổ chức. Nhớ tới 8 năm bản thân phải nhẫn nhịn, phải cố gắng che giấu thân phận của mình, có nhà mà không về được, anh ta chỉ hận không thể lóc da lóc thịt từng kẻ đứng đầu trong tổ chức sát thủ kia.

Ba người đều kích phát dị năng, hơn nữa thiên phú người nào cũng rất tốt, cho nên Cố Tĩnh Huyên đã đề ra một kế hoạch lớn mật… bọn họ ba người sẽ tiêu diệt tổ chức. Khi chuẩn bị xong kế hoạch, bọn họ nghe ngóng thông tin về tổ chức, biết được tổ chức muốn nhân dịp mạt thế hỗn loạn, chuyển tới thành phố K để nắm giữ xây dựng quyền lực riêng, ba người lập tức đuổi theo.

Chính là trên đường đi, dừng chân tại thành phố D thì Cố Tĩnh Huyên đã nhìn thấy Cố Diệp Ninh cùng Minh Tu. Bởi vì hi vọng được nhanh chóng đoàn tụ cùng người thân, Cố Tĩnh Huyên giống như bị kích thích, trong hơn một tháng, bằng với sức mạnh cùng mưu tính của mình, liều mạng đánh đổ được tổ chức sát thủ kia, rửa hận cho bản thân cùng đồng đội.

Thế nhưng ở thời điểm ba người bọn họ chuẩn bị rời khỏi thành phố K, hướng về phía thủ đô thì lại bị một tên may mắn sống sót thuộc tổ chức sát thủ kia bất ngờ tìm đến trả thủ. Alvin lại bởi vì nhận đỡ cho Cố Tĩnh Huyên một đòn tấn công mà hi sinh. Đây cũng là đau đớn và tiếc nuối của Cố Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa.

Kì thực nói cho Chu Nhi cùng Minh Tu nghe chuyện về Cố gia, về Cố Diệp Ninh cũng chỉ là tiện mồm, hoàn toàn không phải có chủ ý. Ngày hôm đó Cố Tĩnh Huyên làm huấn luyện viên, huấn luyện hai đứa nhóc này tập đấu cận chiến. Cho dù mồ hôi đổ như mưa, thế nhưng Minh Tu vẫn rất ra dáng anh trai, giúp đỡ chọc ghẹo để Chu Nhi mỉm cười, phân tán áp lực cho cô bé. Nhìn thấy cảnh tượng đó Tĩnh Huyên chợt nhớ tới bản thân trước đây ở Cố gia, cũng cùng các anh em họ luyện tập. Bất tri bất giác, lại cùng hai đứa nhỏ kể lại chuyện xưa của mình.

Đương nhiên, sau đó Cố Tĩnh Huyên cũng đã bắt Minh Tu và Chu Nhi thề độc, tuyệt đối không được đem thân thế của anh ta nói cho bất cứ ai, trừ phi là được anh ta cho phép. Vì vậy, Chu Tề Sa dù có thân thiết với Minh Tu, cho dù có là mẹ của Chu Nhi thì cũng không được hai đứa nhỏ này hé răng tới nửa lời.

“Alvin… đã chết sao?” Minh Tu và Chu Nhi nghe được tin này, hốc mắt đỏ lên.

Chu Tề Sa xoa đầu hai đứa nhỏ. Alvin giống như cha chú của hai đứa, đau lòng cũng là đương nhiên. Thế nhưng, Chu Nhi và Minh Tu dù muốn hay không muốn thì cũng phải chấp nhận sự thật này. Sát thủ bọn họ luôn phải đối mặt với cái chết, nhìn sinh tử đã quen rồi. Hơn nữa, thời điểm Alvin mất đi, tiếc nuối chỉ có một, đó là không gặp được gặp lại được Chu Nhi và Minh Tu. Hiện tại, hai đứa nhỏ đều bình an sống sót, Alvin ở trên trời biết được nhất định là rất vui vẻ.

“Anh bị rơi vào tổ chức sát thủ? Đám người bắt cóc đó là tổ chức sát thủ?”

Cố Diệp Ninh thì không quan tâm lắm tới Alvin. Cô không quen người này, vì vậy không có tình cảm như Chu Nhi và Minh Tu. Cô cau chặt mày, tới đây thì cô đã hiểu vì sao kiếp trước Minh Tu lại đối tốt với cô vô điều kiện rồi. Chỉ là, nhớ lại khi ấy Cố Tĩnh Huyên bất chấp bản thân để cứu mình, sau đó anh bị bắt ép làm sát thủ ngày ngày sống trong giết chóc, tất cả khiến cho lòng Cố Diệp Ninh đau như cắt.

“Đã qua rồi.” Cố Tĩnh Huyên vươn tay, xoa xoa mái tóc dài của Cố Diệp Ninh, trong đôi mắt tràn ngập ôn nhu “Những việc dính máu hai tay này, anh thà để bản thân chịu đựng một chút, còn hơn để cho em phải chịu khổ.”

“Đó không phải một chút!” Đó là 8 năm, là 8 năm trời!

Cố Diệp Ninh thở dài nhìn Cố Tĩnh Huyên đứng trước mắt, giọng nói nghèn nghẹn: “Năm đó… cảnh sát có tới hỏi em về chuyện bắt cóc, muốn tìm manh mối để lần theo tung tích của anh. Đáng tiếc, em khi đó bị mất trí nhớ tạm thời, kí ức rất hỗn loạn. Em chỉ nhớ anh cứu em, nhưng nhớ không được hình dạng của đám bắt cóc kia.”

“Được rồi, đừng nhắc lại những chuyện không vui nữa. Không phải hiện tại anh vẫn vui vẻ đứng đây sao? Hơn nữa còn luyện được một thân công phu. Về sau tuyệt đối sẽ không bất cứ ai bắt nạt Ninh nhi của chúng ta.” Nói rồi, đôi mắt đen lạnh nhạt như vô ý lướt qua cơ thể của Nam Cung Lãnh Dạ đang đứng một bên.

Nam Cung Lãnh Dạ: … cảm giác này, thật áp lực… hình như mình đã đắc tội với anh họ của vợ rồi… ( ̄. ̄;)

“Kì thực… em đã giết người rồi…” Hai tay cô đâu còn trong sạch nữa. Cố Diệp Ninh cô từ lâu đã không còn là cô em gái trong sáng, ngây thơ trong kí ức của Cố Tĩnh Huyên rồi.

“Không sao. Ninh nhi ngoan, sau này anh giết người thay em.” Cố Tĩnh Huyên ngược lại không có phản ứng gì là giật mình. Anh ta vẫn trước sau như một, ôn nhu như nước, thanh âm trầm thấp ấm áp đầy sủng nịnh đối với cô dỗ dành.

Mọi người: Đây mà là lời dùng để dỗ dành em gái sao? (º﹃º )

“Đúng rồi, anh nói anh là hệ thổ biến dị?” Cố Diệp Ninh nhớ ra ban nãy Cố Tĩnh Huyên giới thiệu, không phải dị năng hệ thổ mà là dị năng hệ thổ biến dị. Điều này khiến cho cô hết sức kinh ngạc.

“Ừ. Ban đầu nó chỉ là hệ thổ bình thường, nhưng lúc Alvin cứu anh, anh bị kích thích, dị năng bị biến dị.” Nhớ tới lúc đó, trong huyết quản sôi lên, tựa như có gì đó bị phá vỡ, sau đó Cố Tĩnh Huyên phát hiện dị năng của mình đã có thay đổi “Anh có thể điều khiển đất, cát, thậm chí là hóa tượng.”

Mọi người nghe xong… toát mồ hôi. Cái dị năng biến dị đúng là biến thái mà. Giống như Cố Tĩnh Huyên, rõ ràng ban đầu chỉ là đơn hệ dị năng giả, thế nhưng sau khi biến dị một cái thì thực lực liền đã tương tự với một dị năng giả tam hệ dị năng rồi. Không chỉ điều khiển được đất giống như dị năng giả hệ thổ mà còn có thể sa hóa như dị năng giả hệ sa, hóa tượng như dị năng giả hệ thạch.

Cố Diệp Ninh nghe xong Cố Tĩnh Huyên kể, trong phút chốc lâm vào trầm tư. Dị năng được gọi là biến dị, đó là bởi vì khi dị năng khi bị biến dị thì tính chất hạn chế trong từng hệ dị năng sẽ được nới lỏng ra, khiến cho hệ dị năng bị biến dị đó trở nên ưu việt hơn nhiều so với dị năng bình thường.

Có một điều mà không ai giải thích được, đó là không hiểu vì sao, trong tất cả các dị năng, chỉ có hệ hỏa mới dễ dàng biến dị được. Còn những hệ dị năng khác, mặc dù các nhà khoa học đã thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần thì chúng vẫn không có biểu hiện phản ứng lại.

Tuy nhiên, ở kiếp này, Cố Diệp Ninh đặc biệt bởi vì kì ngộ cho nên cả ba hệ dị năng đều bị kích thích tới biến dị.

Hệ băng ban đầu tạo ra loại băng có độ lạnh bình thường, ở khoảng vài chục độ âm; nhưng hệ băng biến dị của Cố Diệp Ninh có độ lạnh xuống tới mức âm cực, có thể nói đó là loại băng cứng rắn nhất mang tính hàn tới cực độ.

Hệ phong ban đầu chỉ có thể khống chế được gió và không khí, không thể tự mình điều chỉnh khống chế thoải mái được độ dao động mạnh yếu của sức gió; nhưng hệ phong biến dị của Cố Diệp Ninh lại có thể thoải mái gây áp lực để tạo ra được gió lốc, thậm chí là vòi rồng và bão.

Hệ thủy ban đầu chỉ đơn thuần là điều khiển được nước hoặc là tạo ra nước; nhưng hệ thủy biến dị của Cố Diệp Ninh không chỉ khống chế nước không nữa mà cô có thể khống chế mọi loại chất lỏng.

Nói tóm lại, hệ hỏa biến dị được xếp vào loại dị năng ‘của chung’, dù ít người nắm giữ loại dị năng này nhưng không phải là không có. Còn dị năng hệ băng biến dị, thủy biến dị và phong biến dị của Cố Diệp Ninh là ‘của riêng’, có lẽ trên thế giới này chắc chỉ mình cô có được. Hiện tại, hệ thổ biến dị của Cố Tĩnh Huyên cũng tương tự như vậy, chỉ độc nhất thuộc về một mình Cố Tĩnh Huyên.

Cố Diệp Ninh đột nhiên cảm thấy thực kì quái. Không chỉ mình mà cả Cố Tĩnh Huyên lại có được loại dị năng biến dị đặc thù như thế này. Chẳng lẽ… thứ khiến cho dị năng của cô cùng Cố Tĩnh Huyên biến dị, thứ mà cô gọi là ‘kì ngộ’ kia có liên quan tới huyết mạch của Cố gia?

Xem ra, phải nhanh chóng trở về thủ đô một chút. Cô muốn nhìn xem các anh trai em trai của mình có dị năng hay không, dị năng là gì, khi ấy mới có thể xác nhận được!

.

.

.

“Chúng ta nên rời khỏi đây thôi.” Mặc Sở Minh nhìn bầu trời đã bắt đầu trải rộng một màu đỏ rực của hoàng hôn, đối với mọi người nói. Qua đêm ở bên ngoài thực sự không an toàn. Nhất là sau khi đại chiến một hồi với yêu thụ, hiện tại y không dám tin tưởng rằng nơi này không có nguy hiểm nào nữa.

“Không tìm tài liệu nữa sao?” Hạ Kỳ Phong nhớ tới bọn họ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

“Bỏ đi, nhiệm vụ này coi như không nhận nữa.” Mục Hoằng phất tay, bĩu môi nói. Cái nhiệm vụ tìm tài liệu này đúng là lừa đảo, thế mà dám bảo là đơn giản dễ hoàn thành. Bọn họ thực lực cao như vậy mà mấy lần thiếu chút nữa thì táng mạng dưới tấn công của yêu thụ luôn rồi!

Mọi người trong đội ngũ cũng dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Mục Hoằng, hiện tại còn làm nhiệm vụ cái khỉ gì nữa!!! Lúc về tới trong căn cứ thành phố C không kéo quân tới náo loạn cái Tòa nhà quản lý nhiệm vụ của dị năng giả là đã tốt bụng lắm rồi ấy!!!

Cố Diệp Ninh thấy mọi người quyết định trở về, liền quay sang nhìn Cố Tĩnh Huyên hỏi: “Bọn em có thuê một căn nhà trong căn cứ thành phố C. Anh đi cùng luôn nhé? Hiện tại đã gặp nhau, chúng ta đi chung về thủ đô luôn có được không anh?”

“Đương nhiên, anh cố gắng hoàn thành mọi chuyện nhanh như vậy, không phải là muốn đuổi kịp em thôi sao?” Cố Tĩnh Huyên bật cười, ánh mắt nhìn về phía ba người Nam Cung Lãnh Dạ “Nam Cung đại thiếu, không ngại cho tôi cùng Chu Tề Sa đi chung đường chứ?”

“À… không sao…” Nam Cung Lãnh Dạ dời tầm mắt, thấp giọng đáp.

Nhớ tới địch ý ban nãy của mình đối với Cố Tĩnh Huyên, anh cảm thấy mất mặt chết đi được. Người ta đâu phải tình địch, là anh họ của vợ đấy. Anh em nhà Cố gia này đều là những kẻ nổi tiếng bao che khuyết điểm, nếu nhỡ chọc giận Cố Tĩnh Huyên, sau này trở về thủ đô rồi, chắc chắn con đường truy vợ của anh sẽ càng thêm khó khăn.

Mà… không biết vì sao, Nam Cung Lãnh Dạ lại cứ có cảm giác Cố Tĩnh Huyên này hình như cũng bị chứng ‘cuồng em gái quá mức’ thì phải. Ảo giác sao?

Đã nói như vậy rồi, những người khác trong đội ngũ cũng ngầm hiểu rằng từ nay về sau Cố Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa sẽ trở thành đồng đội của bọn họ. Đối với sự tình Cố Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa gia nhập đội ngũ, ngoại trừ Cố Diệp Ninh ra thì Chu Nhi cùng Minh Tu là những người cao hứng nhất. Mục Hoằng, Mặc Sở Minh và Hạ Kỳ Phong luôn coi quyết định của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh là nhất, đương nhiên càng không có ý kiến gì.

Đùng… đùng… đùng… đúng lúc này, một loạt những âm thanh kì quái vang lên, kế tiếp là tiếng la hét quát tháo vọng về từ phía xa xa.

“Có chuyện gì vậy?” Mặc Sở Minh nhíu mày nhìn về hướng thanh âm phát ra.

“Hình như là tiếng súng.” Mục Hoằng là người am hiểu về súng đạn nhất trong số những người ở đây, hắn chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể nhận ra loạt âm thanh kia chính là tiếng súng nổ “Nghe tiếng thì có lẽ là súng chuyên dụng.”

“Người của quân đội?” Nam Cung Lãnh Dạ híp híp mắt. Tuy anh mở miệng hỏi nhưng trong lòng cũng đã xác định chắc chắn được một, hai phần.

Dù hiện tại là mạt thế, khắp nơi đều loạn lạc, thế nhưng những loại vũ khí có lực sát thương cao như súng ống đạn pháo, không phải muốn là có được. Hầu hết những loại vũ khí này vẫn bị quân đội khống chế nghiêm ngặt. Còn người dân bình thường đều chỉ sử dụng các vũ khí đơn sơ hoặc vũ khí lạnh như dao, kiếm, đao,…

Lúc này tiếng súng không ngớt vang lên, hơn nữa theo như Mục Hoằng nói thì rất có thể đối phương sử dụng súng chuyên dụng. Thế lực có khả năng có được trong tay nhiều súng chuyên dụng cùng đạn như vậy, ngoại trừ người quân đội ra, anh không nghĩ ra được ai khác.

Chỉ có điều… người quân đội sao đột nhiên lại xuất hiện?

“Bọn họ đang chiến đấu với cái gì không biết?” Nghe tiếng súng liên hồi vang lên có thể thấy được người quân đội bên kia đang phải chiến đấu với thứ gì đó rất kinh khủng. Còn cả tiếng la hét không ngừng truyền tới nữa, đoán chắc đã bị thương không ít người rồi.

“Sẽ không phải lại có nguy hiểm gì nữa đó chứ?” Hạ Kỳ Phong có chút chán nản, hôm nay phải đấu với yêu thụ kia đã đủ khiến cậu mệt nhoài rồi.

“Tĩnh Huyên, hay là đám người quân đội chiến đấu với ‘thứ kia’?” Chu Tề Sa giống như nhớ ra gì đó, nghiêng đầu hỏi Cố Tĩnh Huyên. Mọi người nghe thấy cô ta nói vậy, cũng tò mò, đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm với Cố Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa.

“Thứ kia?” Cố Tĩnh Huyên cũng không hiểu ý của Chu Tề Sa cho lắm.

“Cái đống chuột vừa hôi vừa thối mà ban nãy anh dùng Thổ tường chặn lại ấy.”

Nhớ tới cái đồng chuột nhung nhúc, hôi tanh, thối rữa kia, Chu Tề Sa nhịn không được rùng mình một cái. Chu Tề Sa đại mỹ nữ là nữ hán tử, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi mấy con vật không xương như sâu và giun cùng với loài gặm nhấm là loài chuột.

“À ~” Giờ mới nhớ ra cái đám chuột ban nãy mà mình ra tay chặn lại, Cố Tĩnh Huyên bày ra bộ mặt bừng tỉnh. Anh ta quay qua giải thích với mọi người “Ban nãy trên đường đi tới đây, tôi cùng Chu Tề Sa gặp được một bầy chuột. Nhưng bầy chuột này rất bất thường, mỗi con đều rất to, phát ra mùi hôi thối…”

“Đó là tang thi chuột. Anh dùng Thổ tường chặn lại rồi sao?”

Cố Diệp Ninh nghe tới đây, nhớ ra hồi nãy Chu Nhi cũng cảnh báo về tang thi chuột cho mọi người trong đội ngũ. Nhưng đàn tang thi chuột này tựa như bị cái gì đó chặn lại, mãi không thấy tiến tới tiếp. Sau đó tất cả lại phải tập trung chiến đấu kịch liệt với yêu thụ một hồi, cho tới hiện tại thì tất cả đã chẳng còn ai nhớ tới sự tồn tại của bầy tang thi chuột kia nữa.

Tang thi chuột cấp bậc có thể không quá lợi hại nhưng chúng lúc nào cũng đi theo bầy, số lượng lớn, cho dù là dị năng giả cấp cao gặp phải cũng rất bất lợi. Tuy nhiên, dị năng giả hệ thổ cũng được coi là một trong những khắc tinh của tang thi chuột. Bọn họ có thể dựng lên những bức tường đất vừa dày vừa cao, vây hãm tang thi chuột ở bên trong trong một thời gian nhất định. Mà Cố Tĩnh Huyên thân là dị năng giả cấp 4, tường đất được anh ta dựng lên không phải vững chắc bình thường. Cho dù có trăm con tang thi chuột cùng lao lên gặm nhấm thì cũng phải mất thời gian mấy ngày mới hoàn toàn thoát ra được.

“Ừ. Anh cũng không biết nó là cái gì, lại thấy số lượng nhiều quá cho nên dựng tường đất lên chặn lại.” Cố Tĩnh Huyên nhíu lông mày “Tang thi chuột? Đó là cái gì? Chẳng lẽ bây giờ tới chuột cũng bị tang thi hóa sao?”

“Không chỉ chuột, các loài động vật khác cũng sẽ bị tang thi hóa, nhưng không dễ bị lây nhiễm như con người thôi.” Thở dài một tiếng, Cố Diệp Ninh trả lời.

“Phiền phức rồi đấy.”

Nụ cười trên mặt của Cố Tĩnh Huyên thu vào, ánh mắt thâm trầm. Giờ không phải chỉ đối phó riêng với con người mà ngay cả thú vật cũng cần cẩn thận. Lại còn thêm cả cái gì mà yêu thụ nữa chứ. Không biết… con người chỉ dựa vào dị năng, có thể hay không chống chọi được qua nạn kiếp hủy diệt này hay không nữa.

“Chuyện này để sau lại nói tiếp đi.” Tang thi thú, yêu thụ hay gì đó có nói nữa cũng không giải quyết được gì “Bây giờ chúng ta có nên đi tới chỗ đám người quân đội kia không?” Mục Hoằng nghe thấy tiếng súng càng lúc càng dồn dập, nhịn không được có chút sốt ruột.

“Không đi cũng phải đi thôi.” Chu Nhi tràn ngập bất đắc dĩ lắc đầu “Đàn tang thi chuột kia bị vây ở đoạn đường chúng ta bắt buộc phải đi qua mới có thể tới được nơi giấu xe.”

“Có thể xui hơn không?” Mặc Sở Minh đang tính bảo mọi người không nên đi tới đó, tránh gặp phải rắc rối không đáng có. Lúc này nghe thấy Chu Nhi nói vậy, y nhịn không được ngẩng đầu lên trời, đau khổ than oán.

“Không còn cách nào khác.” Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh liếc nhau, nhún vai.

Không thể tránh thoát phải đụng mặt với đám người quân đội, lại vừa không thể tiếp tục ở lại trong sân của sở nghiên cứu đã bị phá toang hoang sau trận chiến với yêu thụ, tất cả mọi người đành di chuyển.

Khi mà đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa giáp mặt với người của quân đội, thì tường đất do Cố Tĩnh Huyên dựng lên đã bị bắn thủng lỗ chỗ. Khắp nơi trên mặt đất đều là xác tang thi chuột với những dòng máu đỏ chảy dài. Hiện tại, đàn tang thi chuột vài trăm con đã bị người quân đội bắn hạ, chỉ còn lại chưa tới vài chục con.

Mà phía người quân đội cũng chẳng nhẹ nhàng gì, hơn 2/3 binh sĩ bị thương tổn xây xát. Ngoài ra, còn có gần chục người bị tang thi chuột cắn. Những người xui xẻo bị tang chi chuột cắn phải, bắt buộc phải tự mình tự sát hoặc để đồng đội giết chết.

“Lãnh Dạ, dùng hệ lôi của anh giết nốt đám tang thi chuột kia đi.” Hệ lôi của Nam Cung Lãnh Dạ cũng là một trong những khắc tinh của tang thi chuột.

“Được.” Nam Cung Lãnh Dạ vung tay một cái, nói “Võng lôi.” Lập tức, trong không trung, một chiếc lưới điện trải rộng chụp lên trên người của những con tang thi chuột cuối cùng, giật chín chúng nó. Trong không trung bốc lên từng trận mùi thịt khét tới gay mũi.

Diệp Thiên là người dẫn đội bên phía quân đội, anh ta cũng là một trong số những người hiếm hoi không bị thương tổn gì sau khi chiến đấu với tang thi chuột. Ngay từ lúc nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ xuất hiện, anh ta đã phát hiện ra. Một vị đồng đội đứng cạnh Diệp Thiên cũng nhận ra hai người Chu Tề Sa và Cố Tĩnh Huyên, nhanh chóng bước tới, ghé sát vào tai vị đội trưởng nhà mình, mật báo.

“Diệp đội trưởng, hai người kia là hai người đã phá hủy khu lều kiểm tra ngoài thành vào sáng hôm nay.” Sáng nay gã chính là một trong số những người canh gác ở ngoài cổng thành. Đối với Cố Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa, đừng nói tới năng lực khiến người ta phải in sâu trong lòng, chỉ cần dựa vào vẻ ngoài cực kỳ nổi bật kia, cho dù nhìn từ xa gã cũng vẫn có thể nhận ra.

“Là hai người đó sao?” Diệp Thiên cũng nhận ra đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ, trong lòng dâng lên nghi hoặc và đề phòng, bàn tay cầm súng nhịn không được nắm chặt lại. Tại sao hai cái người ‘phá hoại’ khu lều trại vào sáng nay lại đi cùng cái đội ngũ thực lực trâu bò kia?!

“Phải, đội trưởng!”

“Mời Vũ trung tướng xuống đây một chút.” Thấp giọng lầm bầm, mắt của Diệp Thiên khẽ liếc về hướng chiếc xe được quân đội bảo vệ nghiêm ngặt ở phía sau.

Việc này… có lẽ nên dò hỏi ý của Vũ trung tướng một chút!

Tuy rằng binh sĩ kia cũng rất khó hiểu và tò mò, không biết Diệp Thiên muốn làm gì, thế nhưng trong quân đội quy định, lệnh của cấp trên luôn phải phục tùng vô điều kiện, gã cũng không dám hỏi thêm gì. Gã thấp giọng đáp ứng một tiếng, sau đó lui về phía chiếc xe đằng sau, muốn mời Vũ trung tướng xuống.

“Diệp Thiên, có chuyện gì vậy?” Vũ trung tướng động tác cũng không chậm chạp, ông biết Diệp Thiên sẽ không vô lý do mời mình xuống khỏi xe, lập tức đi xuống. Nhìn binh sĩ xung quanh rất nhiều người bị thương, trong mắt ông lóe lên một tia đau lòng “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao, thương vong vài người, còn lại chỉ là bị thương.” Diệp Thiên làm lễ chào với Vũ trung tướng, sau đó báo cáo tình hình.

“Aiz ~ đã bảo để tôi xuống giúp, cậu lại nhất quyết bắt ép tôi ở trên xe.” Ban nãy Vũ Huỳnh Trạch cũng muốn đi xuống góp sức tiêu diệt tang thi chuột. Khổ một nỗi Diệp Thiên nhất quyết không đồng ý, kiên trì bắt ông ở lại trên xe.

“Vũ trung tướng, ngài là người chỉ huy toàn quân, nếu không rơi vào đường cùng thì tôi không thể để ngài gặp nguy hiểm gì.” Hơn nữa tang thi chuột chỉ khó đối phó do số lượng quá lớn, Vũ trung tướng đi xuống chỉ càng làm cho các binh sĩ khác thêm cuống tay cuống chân. Lúc ấy sai nhiều hơn, thương tổn cũng càng lớn hơn.

“Được rồi, thế có chuyện gì?” Bây giờ mới hỏi vào chuyện chính “Mà tang thi chuột đã xử lý xong rồi sao?”

“Tang thi chuột còn vài chục con, nhưng binh sĩ bên chúng ta chưa ra tay thì đã có người giúp chúng ta tiêu diệt nốt rồi.” Nói rồi, anh ta vươn tay chỉ về hướng nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ đang dần đi tới “Bọn họ chính là hai nhóm người đã phá hủy khu lều trại kiểm tra ở ngoài căn cứ của chúng ta chiều hôm qua và sáng hôm nay mà tôi đã báo cáo với ngài.”

“Vậy sao?”

Vũ Huỳnh Trạch giật mình, mình còn chưa chủ động đi tìm thì bọn họ đã tới trước mặt mình rồi sao?! Ông mang theo tò mò, hứng thú và nghi hoặc nhìn theo hướng Diệp Thiên chỉ. Thế nhưng, khi nhìn thấy bóng dáng nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ, Vũ Huỳnh Trạch không khỏi giật mình sửng sốt.

Hóa ra… là như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.