Đoàn người nhà Nam
Cung gia tới không bao lâu thì hai vị tiểu thư nhà Lưu gia cùng Phùng
gia cũng đã tới. Lưu Khinh Vũ trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, mái tóc tạo
kiểu búi lên. Cô ta mặc một bộ váy màu vàng nhạt, bộ váy phần trên được
thiết kế bó sát vào cơ thể, hiển lộ ra đường cong mỹ miều, phần dưới xòe ra như một chiếc đuôi cá xinh đẹp tinh tế. Phùng Nhiên Nhiên tuy không
có vẻ ngoài xuất sắc như Lưu Khinh Vũ, nhưng sở hữu một khuôn mặt tươi
trẻ ưa nhìn. Mái tóc màu nâu đỏ gợn sóng xõa tung, phối hợp với bộ váy
dạ hội màu đỏ rượu, làm cho Phùng Nhiên Nhiên tựa như một ngọn lửa kiều
diễm.
Hai người này vừa mới tới, lập tức khiến cho những
người có mặt trong bữa tiệc sôi trào. Đại đa số những người đàn ông trẻ
tuổi đều nhanh chóng tiến tới vây quanh Lưu Khinh Vũ và Phùng Nhiên
Nhiên, hướng bọn họ tung ra những lời tán tụng ca ngợi. Lưu Khinh Vũ và
Phùng Nhiên Nhiên đều là mỹ nhân gia thế, lại sở hữu dị năng, người muốn được hai vị tiểu thư này để mắt tới không hề ít.
“Chỉ giỏi
làm màu!’ Nam Cung Nguyên Nguyên tay trái khoác cánh tay của Hạ Thiên
Khải, tay phải khoác cánh tay của Nam Cung Lãnh Dịch, mở to mắt nhìn đám đàn ông đang xum xoe khen ngợi Lưu Khinh Vũ và Phùng Nhiên Nhiên, nhịn
không được hừ một tiếng khinh thường.
“Được rồi, mặc kệ bọn
họ.” Hạ Thiên Khải mi mắt không thèm nâng, cầm một miếng thịt nướng đưa
tới tận miệng của Nam Cung Nguyên Nguyên.
“Dịch ca ca, tiểu
Khải, hai người tuyệt đối không thể bị bọn họ mê hoặc.” Trong mắt lóe
lên chán ghét, Nam Cung Nguyên Nguyên hướng anh trai cùng với vị hôn phu cảnh cáo. Phùng Nhiên Nhiên và Lưu Khinh Vũ kia tuyệt đối không phải
loại người hay ho gì, tốt nhất là không nên dính vào!
“Không cần em nhắc.” Nam Cung Lãnh Dịch bất đắc dĩ thở dài, không khỏi có chút khinh bỉ chỉ số thông minh của em gái mình.
“Anh còn có thể nhìn ai khác ngoài Nguyên nhi sao.” Xoa xoa mái tóc mềm mại
của cô bé, Hạ Thiên Khải trong mắt tràn ngập yêu thương cưng chiều. Lưu
Khinh Vũ gì đó, Phùng Nhiên Nhiên gì đó, làm sao có thể sành được bằng
một phần vạn của Nguyên nhi.
“Ai nha, yêu tiểu Khải chết đi
được ~ ~ ~” Nam Cung Nguyên Nguyên vui sướng đánh yêu Hạ Thiên Khải một
cái, mặt đỏ lên, cọ cọ cánh tay của vị hôn phu, nũng nịu.
“Anh cũng yêu Nguyên nhi chết đi được.”
“Tiểu Khải ~”
“Nguyên nhi ~”
Nam Cung Lãnh Dịch: … Anh đây trở về chỗ anh hai có được không? Buồn nôn chết người! ( = = )
Bên này, ngay từ lúc Lưu Khinh Vũ cùng Phùng Nhiên Nhiên bước vào, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mục Hoằng đã nhìn thấy. Thế nhưng cả hai người không ai
bận tâm, đang uống rượu cứ tiếp tục uống rượu, đang ăn thì cứ tiếp tục
ăn. Lưu Khinh Vũ với Phùng Nhiên Nhiên đẹp lắm hả? Không ai quan tâm
đâu!
Mặc Sở Minh sau một hồi đi thăm dò cuối cùng cũng đã trở về, nhận một ly rượu mà Mục Hoằng đưa cho, nói: “Chậc, bữa tiệc đính
hôn này, xem ra Đoan Mộc gia với Mạch gia đã bỏ hết vốn liếng. Mười gia
tộc lớn, ngoại trừ Cố gia chưa tới cùng với Âu Dương gia đang đảm nhiệm
chức vụ chấn giữ thành trì ra thì những gia tộc còn lại đều đã tới đủ.”
Vũ gia thiếu gia Vũ Thanh, Dật gia thiếu gia Dật Phong cùng trúc mã Bách
Di Quyền, Lưu gia tiểu thư Lưu Khinh Vũ, Phùng gia tiểu thư Phùng Nhiên
Nhiên, Hạ gia thiếu gia Hạ Thiên Khải, toàn bộ đều là những người có
danh tiếng cực cao trong giới thượng lưu nói riêng cùng căn cứ thủ đô
nói chung. Chưa kể tới ba anh em nhà Nam Cung gia tộc là Nam Cung Lãnh
Dạ, Nam Cung Lãnh Dịch cùng Nam Cung Nguyên Nguyên cũng đều đang có mặt ở đây. Bữa tiệc đính hôn này, quả thực có thể ngầm hiểu là một cuộc gặp
gỡ của các đại gia tộc.
“Vũ Thanh, Dật Phong và Bách Di Quyền cũng tới?” Đây là ba người bạn thân của Cố Liệt Hạo, không nghĩ tới bọn họ cũng nhận lời đi dự tiệc đính hôn này, Mục Hoằng hiếu kỳ.
“Bạn bè là bạn bè, trách nhiệm gia tộc thì vẫn phải gánh vác. Vũ gia cùng
Dật gia tuy liên kết với Cố gia, thế nhưng cũng không thể giống như Cố
gia, trực tiếp xé rách mặt đối với Đoan Mộc gia.” Nam Cung Lãnh Dạ nhấp
một ngụm rượu, thản nhiên nói.
Trong căn cứ thủ đô này, dám
cự tuyệt lời mời của Đoan Mộc gia thì chỉ có Nam Cung gia cùng Cố gia.
Bọn họ dám cự tuyệt bởi vì bọn họ đủ mạnh để không e ngại Đoan Mộc gia,
ngược lại, Đoan Mộc gia còn phải e ngại bọn họ. Còn những gia tộc khác,
hoặc có thực lực tương đương, hoặc có thực lực yếu kém hơn so với Đoan
Mộc gia, sẽ không có tư cách từ chối lời mời. Vũ gia cũng thế, Dật gia
cũng thế, mà Hạ gia cũng thế…
Âu Dương gia lần này có thể từ
chối tới dự tiệc, đó là bởi vì nguyên nhân đặc biệt. Ông ngoại cùng cậu
của Nam Cung Lãnh Dạ là Âu Dương Phục và Âu Dương Tuấn đang phải chỉ huy tiêu diệt tang thi ở các vùng phụ cận quanh căn cứ thủ đô. Mà người
thừa kế Âu Dương gia đời này tên là Âu Dương Thiên thì phải chấn thủ
thành trì. Một nhà toàn bộ là quân nhân đang thực thi chiến đấu, đương
nhiên không có ai có thời gian rảnh để đi dự tiệc.
Đấu tranh quyền lực, lúc nào cũng phức tạp rối rắm và giả tạo như vậy!
“Dạ, xem ra Đoan Mộc gia đã thu vào tay không ít dị năng giả. Ban nãy tớ để ý thấy có vài tiểu đội dị năng giả cấp 2 tới cấp 3 canh phòng cẩn thận
khắp bốn phía đại sảnh, hẳn là để bảo vệ không cho ai gây rối trong bữa
tiệc đính hôn.” Mặc Sở Minh nói ra một phát hiện nữa của mình.
“Nói là tiệc đính hôn nhưng kỳ thực là tiệc tuyên bố công khai sự liên kết
của hai nhà Đoan Mộc gia cùng Mạch gia, không bảo vệ cẩn thận mới là
lạ.” Nhướng mày, Nam Cung Lãnh Dạ đáp lời.
Nói thật, đối với
hành vi thu nhận dị năng giả làm thuộc hạ của Đoan Mộc gia, ba người Nam Cung Lãnh Dạ hoàn toàn không quá mức để tâm. Cho dù Đoan Mộc gia có cố
thu thêm nhiều dị năng giả hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng được tới địa vị cùng quyền lực của Nam Cung gia bọn họ. Dưới tay Nam Cung gia không
phải chỉ có vài mống tiểu đội dị năng giả lèo tèo phân rã, mà là trăm
nghìn binh lính đã được huấn luyện cơ bản, rèn luyện tính kỉ cương cực
kỳ cao, trải qua không ít mưa bom bão đạn, người người đều là khí thế
sát phạt tứ phương. Hai bên so sánh với nhau, chẳng khác nào bảo lấy
trứng chọi với đá.
.
.
.
Trong lúc
ba người Nam Cung Lãnh Dạ đang đàm đạo câu được câu chăng, thì tại một
góc khuất, một nhóm tiểu đội dị năng giả được Đoan Mộc gia tộc thu nhận
đang không ngừng đưa mắt liếc nhìn chằm chằm những vị khách nhân ăn mặc
sa hoa quý phái đi đi lại lại trong đại sảnh. Nhóm tiểu đội dị năng giả
này có bảy người, trong đó có ba nữ và bốn nam.
Tên đội
trưởng đang đứng sau cùng tựa người vào tường có một vóc dáng cao to,
tuổi khoảng 30 gì đó. Hắn mặt vuông chữ điền, tuy không đẹp trai cho lắm thế nhưng toàn thân toát ra hơi thở nam tính hoang dại, mê hoặc không
ít nữ nhân. Bộ quần áo bó sát màu đen ôm chặt lên từng đường nét cơ thể, hiển lộ ra từng cơ bắp dũng mãnh của hắn.
Đứng bên trái của
hắn là một người đàn ông dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt hốc hác toàn là
xương, quai hàm có chút nhô ra trông na ná gương mặt của một con chuột,
hoàn toàn là dạng người âm hiểm mưu mô. Đứng bên phải là một người phụ
nữ khuôn mặt thanh tú, nét mặt cười thản nhiên, không để lộ ra bất cứ
suy nghĩ nào của bản thân.
Phía trước, hai thiếu nữ tuổi rất
trẻ đang nhoài người ra nhìn cảnh tượng sa hoa lộng lẫy trong đại sảnh,
hai mắt sáng ngời mang theo khát khao pha lẫn ghen tị. Một thiếu nữ tóc
dài nhuộm đủ màu, trên mũi còn đeo khuyên, quần áo ăn mặc khá hở hang,
vừa nhìn đã biết là một người phóng đãng không kiềm chế. Một thiếu nữ
khác hoàn toàn trái ngược lại với người đang đứng cạnh mình, dáng người
nhỏ bé nhu mì, khuôn mặt thanh tú lại đáng yêu, hai mắt to tròn trong
sáng khiến cho người ta dễ sinh ra mềm lòng.
Đứng cách hai
thiếu nữ kia một khoảng có hai người thanh niên. Một người thanh niên
cao lớn, dàn da ngăm đen, bộ dáng lưu manh, mặc trên người chiếc áo sơ
mi lỏng lẻo, bày ra bộ ngực rắn chắc của mình. Một người thanh niên khác vóc dáng thư sinh, vẻ mặt tuấn tú nho nhã, toát lên hơi thở của trí
thức.
“Hừ, trong lúc những người khác trốn chui trốn lủi, khổ sở chật vật để sinh tồn, bọn họ lại có thể mở tiệc ăn uống, mặc quần áo sa hoa xinh đẹp. Đúng là bất công!” Người thanh niên thư sinh lên
tiếng, miệng thì nói thế, nhưng trên mặt vẫn hiện lên một tia bất mãn
cùng ghen tị.
“Thiên Nam, phải bình tĩnh, chúng ta sớm muộn
gì cũng sẽ đạt được thành công.” Người phụ nữ khuôn mặt thanh tú thản
nhiên thấp giọng nhắc nhở “Hiện tại vẫn đang làm việc cho Đoan Mộc gia
tộc, cậu nên kiềm chế một chút.”
“Minh Hi tỷ nhắc đúng.” Nghe thấy người phụ nữ nhắc nhở, thanh niên hít một hơi, kiềm chế xung động trong lòng, gật gật đầu.
“Minh Hi nói không sai, sẽ có ngày chúng ta cũng sẽ trở thành những người
tham dự bữa tiệc, chứ không phải đứng trong một góc tối để canh chừng
như thế này!” Đội trưởng trên mặt hiện lên kiên quyết, cười gằn một
tiếng.
Vốn dĩ bởi vì tình cờ phát hiện ra tinh hạch tang thi, cho nên thực lực của đội ngũ bọn họ luôn cao hơn so với những đội ngũ
khác. Một đường từ thành phố cũ chạy tới căn cứ thành phố C, lại từ căn
cứ thành phố C chạy tới thủ đô, không lúc nào bọn họ không tự hào vì
thực lực của bản thân. Người khác chật vật lên được cấp 1, bọn họ nhờ
hấp thu tinh hạch đã lên cấp 2.
Cảm giác siêu việt đó thật sự làm cho bọn họ vui mừng muốn chết, còn thầm nghĩ sau khi tới thủ đô
nhất định phải tung hoành ngang dọc một phen. Nào có ngờ, chuyện tinh
hạch tại thủ đô đã không còn là một bí mật, dị năng giả cấp 2 thậm chí
cấp 3 không hề thiếu. Thậm chí đã xuất hiện cả dị năng cả cấp 4 siêu
mạnh.
Bọn họ đánh mất ưu thế, không còn cách nào khác, bắt
buộc phải đi từng bước một, từ dưới tầng đáy mà đi lên tầng đỉnh. Mà
nương nhờ Đoan Mộc gia, chính là bước đầu tiên để bọn họ tìm cách phát
triển thế lực của bản thân.
“Hoàng đại ca nói đúng, Minh Hi nói cũng đúng…” Tên mặt chuột vội vàng nịnh nọt.
“Chậc chậc, kia là tiểu thư của Lưu gia và Phùng gia? Quá xinh đẹp, quá xinh
đẹp.” Gã thanh niên lưu manh lúc này không khỏi chép miệng cảm thán, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng Lưu Khinh Vũ và Phùng Nhiên Nhiên mới tới
“Ước gì có thể cùng hai mỹ nữ này ‘làm’ một đêm, nhất định sẽ sướng muốn chết!”
Cười thô bỉ hai tiếng, gã nham nhở nói tiếp, thanh âm phảng phất mang theo tiếc nuối: “Nam Cung tiểu thư kia ngây thơ đáng
yêu, cũng là bảo vật hiếm có, đáng tiếc đã có vị hôn phu, lại còn được
bảo vệ quá kĩ.”
“Đầu óc anh chỉ có như vậy thôi hả?” Thiếu nữ nhuộm tóc nhiều màu quay lại khinh bỉ.
“Anh chỉ nói sự thật mà thôi.” Cười hê hê hai tiếng, gã nhún vai không thèm
để ý tới em gái, quay sang khoác vai thanh niên anh tuấn bên cạnh “Thiên Nam, cậu nhìn xem, bất cứ trong bữa tiệc này cũng xinh đẹp và cao quý
hơn Miêu Miêu. Ngoại hình của cậu tốt như vậy, hay lát nữa thử trà trộn
qua tán tỉnh vài em đi.”
“Dịch Dương, anh đừng có quá đáng!
Nam là người yêu của tôi! Anh hư hỏng thì tôi mặc kệ, nhưng không được
dụ dỗ anh ấy!” Thiếu nữ nhỏ bé tức giận tới đỏ bừng mặt, hướng gã mắng.
“Miêu Miêu, cô ban nãy không phải là nhìn mấy tên thiếu gia kia tới mức say
mê sao? Tại sao không cho Thiên Nam ngắm nghía mấy cô nàng tiểu thư xinh đẹp?”
Gã nhìn vẻ mặt tức giận của thiếu nữ, liếm liếm khóe
miệng, ánh mắt u ám tràn ngập dâm dục: “An tâm đi, nếu Thiên Nam leo
được lên giường quý bà hay tiểu thư nào đó, tôi sẽ thay cậu ấy phụ trách ‘hưởng thụ’ cô mà. Cô không cần phải lo lắng thiếu thốn cô đơn đâu…”
“Anh!!!”
“Được rồi, Dịch Dương!” Người thanh niên được gọi là ‘Thiên Nam’ vươn tay kéo thiếu nữ ra sau lưng mình, ánh mắt mang theo trách móc nhìn Dịch Dương.
“Dịch Dương, đừng trêu đùa quá mức.” ‘Hoàng lão đại’ nghiêm mặt trừng mắt
nhìn Dịch Dương, đôi con ngươi lóe lên một tia sáng cảnh cáo. Cái tên
Dịch Dương này cực kỳ phóng khoáng, muốn chơi đùa thế nào cũng được, hắn không quản, nhưng không thể chọc tới thiếu nữ tên Miêu Miêu kia.
“A… được rồi, là tôi đùa quá trớn…” Hiện tại đội ngũ bọn họ phải nhờ vào
thiếu nữ kia mới có thể gia nhập dưới trướng Đoan Mộc gia. Một khi chọc
cô ta quá mức, lúc đó thảm hại chính là mình. Dịch Dương nhớ ra điều
này, vội vàng thu liễm.
Người trong đội ngũ này không hề xa
lạ, toàn bộ đều là người quen cũ của Cố Diệp Ninh. Tên đội trưởng là
Hoàng Trịnh Kha, tên mặt chuột là Đỗ Tịch, gã thanh niên lưu manh cùng
thiếu nữ phóng đãng nhuộm tóc nhiều màu là đôi anh em Dịch Dương và Dịch Thiên. Ngoài ra còn có Triệu Thiên Nam, Khúc Miêu Miêu và Cố Minh Hi.
Bọn họ xuất phát sau, thế nhưng vì tìm được một con đường tắt, cho nên bọn
họ đã tới được thủ đô sớm hơn nhóm người Cố Diệp Ninh vài ngày. Khúc
Miêu Miêu cùng Triệu Thiên Nam dựa vào quan hệ cá nhân, giúp cho đội ngũ bọn họ có thể trong thời gian nhanh nhất, được tuyển vào nhóm dị năng
dưới chướng quản lý của Đoan Mộc gia. Nhiệm vụ bảo vệ tiệc đính hôn ngày hôm nay chính là nhiệm vụ được giao đầu tiên của bọn họ.
Đối với nhiệm vụ đầu tiên, bọn họ vừa hưng phấn lại vừa kích động. Nhiệm vụ bảo vệ này không quá khó khăn, hơn nữa còn có thể được nhìn thấy những
nhân vật cấp cao nhất trong căn cứ thủ đô, cho dù là Hoàng Trịnh Kha
thường ngày trầm ổn nhất cũng bị kích thích.
Chỉ là bọn họ
không nghĩ tới trong mạt thế, những người quản lý cao tầng của căn cứ
thủ đô này lại sa hoa tới như vậy. Nhìn đèn đuốc sáng trưng, nhìn đại
sảnh hoa lệ, nhìn người người y phục tinh xảo, nhìn những bàn ăn tràn
ngập những món tươi ngon,… tâm tình của bọn họ không khỏi sinh ra sự
chênh lệch cùng ghen tị.
“Cái người Nam Cung đại thiếu gia gì đó kia, quả thực tuấn mỹ chết đi được.” Dịch Thiến lúc này lại nhịn
không được, một lần nữa hướng bóng dáng cao lớn trong đại sảnh kia liếc
một cái, gò má khó có lúc đỏ bừng nóng lên. Khí chất cùng ngoại hình của người kia, quả thực làm cô nàng bị mê hoặc.
Nghe thấy lời ca ngợi của Dịch Thiến, trong mắt Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu cũng lóe lên một tia hoang mang. Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng, những người này hai người họ đều đã từng gặp qua ở thành phố D. Khí thế đó, ngoại hình đó, thực lực đó, làm sao mà quên đi được, đã in hằn
trong tâm thức. Nhưng mà không ai có thể ngờ tới thân phận của những
người này lại cao tới như vậy, lại là người của Nam Cung gia tộc.
Khúc Miêu Miêu ánh mắt có chút mê hoặc nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, trong đầu rối
loạn, không biết đối phương có còn hay không nhớ mình?!
Mà
Triệu Thiên Nam bất tri bất giac lại không khỏi nghĩ tới người con gái
kia. Không biết, cô ấy hiện tại như thế nào rồi? Liệu có tới thủ đô
không? Có còn ổn hay không? Hơn nữa, cô ấy… có quan hệ gì với Nam Cung
Lãnh Dạ kia?!
Cố Minh Hi ở một góc độ không ai nhìn thấy,
lẳng lặng chuyển tầm nhìn về hướng Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng
Mục Hoằng, ánh mắt lóe sáng, đôi môi đỏ hơn mím lại.
.
.
.
Lúc này người bên cạnh Lưu Khinh Vũ và Phùng Nhiên Nhiên đã tán bớt đi. Lưu Khinh Vũ kéo theo Phùng Nhiên Nhiên đi về hướng ba người Nam Cung Lãnh
Dạ đang đứng, trên mặt nở ra nụ cười điềm đạm nhu hòa.
Những
người khác nhìn thấy động tác của Lưu Khinh Vũ, không khỏi giật mình.
Hóa ra là như vậy, Lưu tiểu thư nhắm trúng Nam Cung đại thiếu gia rồi.
Tầm mắt của Lưu tiểu thư quả thực là quá cao, xem ra những người khác
không còn cơ hội nào nữa. Trong lòng không ít người thầm thở dài, có
chút tiếc nuối.
Nam Cung Nguyên Nguyên thấy Lưu Khinh Vũ đang đi tới phía anh hai nhà mình, lập tức kéo tay Nam Cung Lãnh Dịch và Hạ
Thiên Khải: “Đi, mau đi, đi ngăn cản, không thể để đồ đáng ghét kia tiếp cận anh hai!”
Cô bé biết mà, Lưu Khinh Vũ sao có thể dễ dàng buông tha cho anh trai của cô bé được cơ chứ. Đồ thủ đoạn, đồ âm mưu,
muốn làm chị dâu của cô bé sao? Nằm mơ đi! Vô liêm sỉ, mặt dày, không có sĩ diện, không có phong phạm tiểu thư đài các!!!
“Nguyên
Nguyên, bình tĩnh, để anh hai tự giải quyết đi.” Nam Cung Lãnh Dịch và
Hạ Thiên Khải phối hợp kéo cô bé lại. Nam Cung Lãnh Dịch bất đắc dĩ nhắc nhở em gái. Chuyện của Nam Cung Lãnh Dạ, tốt nhất cứ để anh tự xử lý,
bọn họ là em, không có tư cách can thiệp quá nhiều.
“Nhưng mà…”
“Lãnh Dạ ca tuyệt đối không vừa mắt Lưu Khinh Vũ kia đâu, em cứ an tâm. Phải
tin tưởng anh hai của em chứ.” Hạ Thiên Khải cũng khuyên nhủ.
Hừ hừ mấy cái, cuối cùng Nam Cung Nguyên Nguyên cũng chịu thỏa hiệp.
Khoanh hai tay trước ngực, phồng phồng má, cô bé có chút giận dỗi thầm
nghĩ. Đúng thế, anh hai làm sao thèm để mắt tới hạng người như Lưu Khinh Vũ chứ! Bản thân cô bé còn nhìn ra Lưu Khinh Vũ kia chẳng phải hạng
người gì tốt đẹp, anh hai tinh nhạy như vậy, đương nhiên không thể không phát hiện. Hơn nữa anh hai đã nói là anh hai có người mình thích rồi!
Lưu Khinh Vũ, để xem xem cô ta có thể làm cách nào lay động được anh
hai!
Lưu Khinh Vũ kéo theo Phùng Nhiên Nhiên đi tới phía Nam
Cung Lãnh Dạ, không hề biết trong lòng Nam Cung Nguyên Nguyên đã khinh
bỉ mình vô số lần. Cô ta hiện tại vẫn còn tràn ngập hi vọng có thể lấy
lòng được tất cả mọi người trong Nam Cung gia tộc, sau đó biến Nam Cung
gia tộc thành tấm lá chắn cho Lưu gia của mình.
Nam Cung Lãnh Dạ là người tính cách lạnh nhạt kỳ quái lại cực kỳ khó gần, thế nhưng
Lưu Khinh Vũ không tin là anh không có tình cảm với mình. Nam truy nữ
cách một tầng núi, nữ truy nam cách một mành che. Sớm muộn gì, Nam Cung
Lãnh Dạ cũng sẽ bị cô ta gắt gao nắm chặt trong tay! Sớm muộn gì, Nam
Cung gia tộc cũng sẽ quỳ dưới chướng của Lưu gia!
“Nam Cung đại thiếu gia, lại gặp lại rồi, em không ngờ là anh lại tham gia bữa tiệc này.”
Nhớ tới thái độ không thèm nể nang mặt mũi bất cứ ai của Nam Cung Lãnh Dạ
tối ngày hôm qua, Lưu Khinh Vũ khôn khéo không dám gọi quá thân mật nữa, chỉ ngại anh sẽ lại đem cô ta trở thành trò cười trước mặt bao nhiêu
người. Một mặt khác, cô ta trong lời nói cũng ám chỉ thử thăm dò xem vì
sao Nam Cung gia tộc đột nhiên lại chấp nhận tới tham dự bữa tiệc đính
hôn của Đoan Mộc gia cùng Mạch gia. Hơn nữa, đích thân tới dự tiệc còn
là ba anh em Nam Cung Lãnh Dạ. Điều này liệu có phải là đang ám chỉ Nam
Cung gia tộc có ý định liên kết với hai gia tộc kia không?
Kỳ thực không chỉ Lưu Khinh Vũ mà tất cả đại đa số những người khách có
mặt tại đây đều đang xoắn xuýt đoán hành động của Nam Cung gia tộc. Hiện tại cao tầng căn cứ thủ đô rối tung rối mù, quyền lực tranh đoạt kịch
liệt, bất cứ động tĩnh nào của hai nhà Nam Cung gia và Cố gia cũng đều
sẽ được người ta nhìn chằm chằm.
Chỉ có thể nói, Lưu Khinh Vũ và đám khách nhân quý tộc đã suy nghĩ quá nhiều cùng quá phức tạp. Nam
Cung Lãnh Dạ tham gia tuy danh là thay mặt cho Nam Cung gia, thế nhưng ý đồ thực sự chỉ đơn thuần là dẫn em trai cùng em gái đi gặp ‘chị dâu’
tương lai mà thôi.
“…” Đối với lời chào của Lưu Khinh Vũ, Nam Cung Lãnh Dạ chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi quay đi, ngay cả đáp
lời cũng không có hứng thú.
“…” Lưu Khinh Vũ nụ cười trên môi cứng lại, tròng mắt toát lên một tia lửa giận.
Nam Cung Lãnh Dạ, anh ta dám lại một lần nữa bỏ lơ mình!!!
“Khụ, xin chào Lưu tiểu thư.”
Mặc Sở Minh hắng giọng một cái, đối với Lưu Khinh Vũ chào hỏi, cố gắng chữa cháy. Hàng trăm con mắt đang đổ về phía này, y không thể không cứu vớt
mặt mũi cho vị Lưu đại tiểu thư kia. Aiz ~ cái tên Nam Cung Lãnh Dạ này, càng ngày càng khó tính khó chiều. Có thể hay không ‘thương hoa tiếc
ngọc’ một chút?! Hoặc ít nhất cũng phải hiểu rằng hiện tại chưa phải là
thời điểm xé rách da mặt với hai nhà Lưu - Phùng.
“Ặc, xin
chào Lưu tiểu thư.” Thấy Mục Hoằng đứng bên cạnh trơ ra như khúc gỗ,
chẳng giúp ích được gì, Mặc Sở Minh không thương tiếc thụi cả cùi chỏ
vào eo của hắn, nháy mắt ra hiệu. Mục Hoằng lúc này sắc mặt tái nhợt, dù muốn hay không cũng phải nhợt nhạt lễ độ chào một câu.
“Mặc
thiếu gia, Mục tiên sinh.” Mím mím môi nén lại giận, Lưu Khinh Vũ một
lần nữa lại bày ra vẻ hiền lành ôn hòa của mình, gật nhẹ đầu với Mặc Sở
Minh “Phải rồi, để tôi giới thiệu cho mọi người, đây là Phùng gia tiểu
thư Phùng Nhiên Nhiên, là chị em tốt của tôi.” Nói rồi lôi kéo Phùng
Nhiên Nhiên, trong thanh âm lộ ra thân thiết.
“Xin chào, tôi là Phùng Nhiên Nhiên.”
Phùng Nhiên Nhiên biết tới Nam Cung Lãnh Dạ, đương nhiên cũng biết tới uy
danh của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng. Đối diện với hai nam nhân dung mạo
vóc dáng xuất sắc trước mặt, cô nàng không khỏi hơi lộ ra xấu hổ. Thời
điểm tới gần nhìn rõ dung mạo của Nam Cung Lãnh Dạ, Phùng Nhiên Nhiên
ngây ra vài giây, sau đó mới có thể miễn cưỡng lễ phép chào hỏi.
Phù, Nam Cung đại thiếu gia không hổ danh nha ~ dung mạo khí chất làm sao
bất phàm tới như vậy?! Phùng Nhiên Nhiên cảm thấy thực may mắn khi bản
thân đã thích người khác, bằng không ban nãy nhất định sẽ bị Nam Cung
Lãnh Dạ hút hồn mất rồi.
Rùng mình một cái, Phùng Nhiên Nhiên tuyệt đối không bao giờ muốn bản thân ‘nhất kiến chung tình’ với Nam
Cung Lãnh Dạ, càng không bao giờ dám có bất kì ý đồ nào không trong sáng đối với anh. Đây là đối tượng Lưu Khinh Vũ nhắm tới, Phùng Nhiên Nhiên
chưa có điên mà đi tranh tình nhân với Lưu Khinh Vũ kia. Thủ đoạn của
Lưu Khinh Vũ, cô nàng cũng không phải không biết!
Phùng Nhiên Nhiên không dám thân cận, chỉ chào hỏi qua loa liền lui qua một bên,
giữ khoảng cách nhất định với ba người Nam Cung Lãnh Dạ. Thái độ thức
thời như vậy quả thực khiến cho Mặc Sở Minh và Mục Hoằng ngoài ý muốn.
Nhưng dù sao, Phùng Nhiên Nhiên này không có ý bám dính lấy bọn họ, coi
như cô nàng thức thời.
Nam Cung Lãnh Dạ từ đầu tới cuối một
mực chăm chú uống rượu, nửa ánh mắt cũng không nâng lên, mặc kệ Lưu
Khinh Vũ đang cố gắng thao thao bất tuyệt tìm đề tài bên người. Nói
thật, anh thực sự lười phải ứng phó với những người mưu toán giống Lưu
Khinh ũ, càng không có hứng thú đi cười cười nói nói giả tạo ứng phó với đám cáo già tranh đoạt quyền lực chính trị.
Nhìn Lưu Khinh
Vũ dáng người xinh đẹp, đường nét đúng chuẩn mỹ nhân phương Đông mềm mại hiền thục đang không ngừng quấn lấy Nam Cung Lãnh Dạ, mà Nam Cung Lãnh
Dạ thì chỉ hờ hững lạnh nhạt, không ít khách quý trong đại sảnh tâm
không khỏi sinh ra một tia thán phục với vị Đại thiếu gia nhà Nam Cung
gia này. Mỹ nhân trước mắt như vậy, vậy mà tâm không mềm, mắt không thèm chớp dù chỉ một cái!
“Nam Cung đại thiếu gia, em có việc muốn nói…”
Thời điểm Lưu Khinh Vũ đang muốn đề cập tới vấn đề lợi ích mà Lưu gia và
Phùng gia có thể đem tới cho Nam Cung gia tộc, hòng đánh động tâm của
Nam Cung Lãnh Dạ thì đột nhiên đèn của đại sảnh chợt tắt, chỉ còn lại
duy nhất một hàng đèn sáng là chiếu thẳng tới cái bục lớn được kê ở
chính giữa đại sảnh.
Lưu Khinh Vũ biết đây là lúc bữa tiệc
đính hôn chính thức bắt đầu, không khỏi bực tức cắn môi dưới. Chuyện sắp nói ra được rồi lại bị cản trở, thực tức chết người! Tuy lòng không cam ý không nguyện, nhưng Lưu Khinh Vũ cũng không dám thất lễ. Bữa tiệc một khi đã bắt đầu, vậy thì phải chờ cho tới lúc chủ nhân bữa tiệc phát
biểu xong, những người khác mới có thể tiếp tục chuyện riêng của mình.
“Thất lễ, đi trước.” Nhưng Nam Cung Lãnh Dạ không để cho Lưu Khinh Vũ có bất
cứ cơ hội nào. Anh nhàn nhạt bỏ lại một câu, mang theo hai người Mục
Hoằng và Mặc Sở Minh, lướt qua Lưu Khinh Vũ và Phùng Nhiên Nhiên, đi về
hướng ba người Nam Cung Nguyên Nguyên.
“Khinh Vũ tỷ…” Phùng
Nhiên Nhiên thấy Nam Cung Lãnh Dạ đã bỏ đi, lại nhìn sắc mặt vặn vẹo
chìm trong bóng tối của Lưu Khinh Vũ, không khỏi sợ hãi theo bản năng
lùi về sau vài bước, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Xiết chặt tay, trong mắt Lưu Khinh Vũ xẹt qua một tia oán độc. Hết lần này
tới lần khác làm cô ta bẽ mặt. Hành động bỏ đi của Nam Cung Lãnh Dạ rõ
ràng như vậy, đã khiến cho vài người xung quanh nhìn thấy được. Lưu
Khinh Vũ cảm giác được có không ít ánh mắt đang cười nhạo hướng về mình, cười nhạo bản thân không biết lượng sức muốn trèo cao.
Một cái Lưu gia là gì, còn dám đánh chủ ý lên đầu Nam Cung đại thiếu gia?!
“Giỏi! Giỏi lắm Nam Cung Lãnh Dạ!” Gằn từng tiếng cố găng không để cho vẻ hung ác dữ tợn của mình lộ ra ngoài, Lưu Khinh Vũ trong lòng điên cuồng tự
ám chỉ phải bình tĩnh lại “Một ngày nào đó… nhất định một ngày nào đó…”
Cô ta nhất định phải cho người kia biết, Lưu Khinh Vũ và Lưu gia không
phải người dễ chọc tới.
.
.
.
Trò hề của Lưu Khinh Vũ, mọi người đều thấy, nhưng đó cũng chỉ là một gợn sóng nhỏ không đáng kể tới. Rất nhanh, tất cả mọi người lại theo bản năng
dừng lại hoạt động riêng của mình, yên lặng quay đầu nhìn về hướng bục
lớn được kê ở chính giữa đại sảnh kia.
Trên bục, nhờ vào ánh
sáng sáng ngời, có thể thấy rõ được những bóng dáng đứng trên đó. Vợ
chồng Đoan Mộc Chính cùng vợ chồng Mạch Phi đứng ở hai bên, nhừng lại vị trí trung tâm cho bốn người trẻ tuổi. Trong số bốn người kia có hai
người chính là ‘nhân vật chính’ của bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay: Đoan Mộc Nguyệt Vy cùng Mạch Dĩnh. Hai người còn lại ăn mặc đẹp đẽ, nam
thanh nữ tú cũng tuyệt đối không thua kém gì so với hai ‘nhân vật
chính’. Trên tay hai người bọn họ cầm micro, tựa như đang muốn phát
biểu.
“Hai người đó là Đoan Mộc Nhật Tử cùng Mạch Uyển.” Nam
Cung Lãnh Dịch nhanh chóng đối với Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục
Hoằng nói ra danh tính của đôi nam thanh nữ tú đang cầm micro.
Đoan Mộc Nhật Tử khuôn mặt anh tuấn sáng sủa, nụ cười phóng khoáng, khiến
cho người ta có cảm giác y như hóa thân của ánh mặt trời. Người này
chính là anh trai cùng cha cùng mẹ với Đoan Mộc Nguyệt Vy, thực lực
trong căn cứ thủ đô cũng xem như rất có danh tiếng. Tuy nhiên, nếu đặt
gã lên bàn cân với anh em nhà họ Cố, gã có thúc ngựa chạy theo sau cũng
đuổi không kịp.
Còn Mạch Uyển là chị gái của Mạch Dĩnh. Cô ta xinh đẹp gợi cảm, mặc một bộ váy màu tím đậm ôm sát dáng người. Người
có ngoại hình như Mạch Uyển đáng nhẽ phải nên được rất nhiều theo đuổi,
thế nhưng nghe nói tính cách ả rất điêu ngoa khắc nghiệt, cho nên đã gần 30 rồi mà vẫn chưa kết hôn.
“Mạch Uyển?” Mặc Sở Minh, Mục Hoằng và Nam Cung Lãnh Dạ không khỏi hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia khinh thường.
Danh tiếng của người này thối nát cực kỳ, đừng nói Mặc Sở Minh, mà ngay cả
Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mục Hoằng không mấy để tâm tới tin đồn trong giới
thượng lưu cũng đã từng nghe qua tên. Trước mạt thế tiêu hoang phung
phí, cuộc sống sa hoa tới mức khiến cho đám tiểu thư thiếu gia cũng phải líu lưỡi. Hơn nữa thường xuyên bao dưỡng đàn ông, ra vào quán bar là
chuyện thường tình. Có lần Mạch Uyển này tham gia tiệc sex tập thể gì
đó, chơi thuốc lắc cùng thuốc phiện liều cao bị cảnh sát túm được, gây
chấn động dư luận một thời gian.
Cô út Nam Cung Hinh Hinh của anh từng làm cảnh sát một thời gian, còn đích thân chịu trách nhiệm tra án này, lúc đó mỗi ngày về nhà đều dùng ngữ điệu khinh thường để nói về nhân cách của Mạch Uyển. Mục Hoằng, Mặc Sở Minh và Nam Cung Lãnh Dạ lúc đó mới từ quân đội trở về, bị bắt trở thành đối tượng nghe cô út ca
thán.
“Nhìn tử tế như vậy…” Con người hiện tại không có cách
nào phán xét qua vẻ bề ngoài, Mục Hoằng nhìn Mạch Uyển mỉm cười đứng
trên bục, lắc lắc đầu than thở.
Mạch Uyển cùng Đoan Mộc Nhật
Tử ở trên bục người tung người hứng, đem chuyện tình của Đoan Mộc Nguyệt Vy và Mạch Dĩnh từ khi quen biết cho tới hiện tại kể ra một lần. Trong
lời kể còn bớt xén không ít sự thực để làm cho câu chuyện trở nên cảm
động hơn. Hai người lấy thân phận anh lớn và chị lớn, bày tỏ cảm xúc của mình đối với em rể và em dâu tương lai, hi vọng Đoan Mộc Nguyệt Vy cùng Mạch Dĩnh sẽ mãi mãi hạnh phúc.
“Tiểu Vy, sau này chúng ta
là người một nhà rồi.” Đoan Mộc Nhật Tử và Mạch Dĩnh khoác vai nhau một
cái, xem như bày tỏ tình hữu nghị. Mà Mạch Uyển đem Đoan Mộc Nguyệt Vy
ôm chặt, vành mắt đỏ lên mang theo chút lệ quang, thút thít nói “Em hãy
đối xử tốt với tiểu Dĩnh nhé.”
“Vâng, chị hai.” Đoan Mộc
Nguyệt Vy cũng vô cùng phối hợp, ôm ngược trở lại, nức nở đồng ý “Em và
Dĩnh ca nhất định sẽ hạnh phúc.”
Dù một màn trước mặt là giả
hay là thật, tất cả mọi người cũng sẽ vỗ tay để chúc mừng. Đoan Mộc
Nguyệt Vy cùng Mạch Uyển quyến luyến buông nhau ra, nhìn nhau mỉm cười,
trong ánh mắt tràn ngập thân mật, tựa như quả thực bọn họ đã trở thành
người một nhà. Sau đó Đoan Mộc Nhật Tử cầm tay của em gái cùng Mạch
Dĩnh, đặt vào chung một chỗ.
“Nhất định phải luôn hòa thuận
với nhau.” Giống như một người anh lớn yêu thương em gái, Đoan Mộc Nhật
Tử trên mặt lộ ra một tia không nỡ cùng cảnh cáo, trừng mắt nhấn mạnh
đối với Mạch Dĩnh.
“An tâm, tôi sẽ đối xử tốt với tiểu Vy.”
Mạch Dĩnh cười cười, thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Lời của hắn khiến cho
Đoan Mộc Nguyệt Vy không khỏi đỏ bừng cả mặt.
“Diễn giả tới
như vậy, bộ nghĩ mọi người bị mù hết chắc.” Nam Cung Nguyên Nguyên dựa
vào Hạ Thiên Khải, thì thầm. Cô bé tuy nhỏ tuổi nhưng cũng biết yêu là
gì. Trong mắt của Mạch Dĩnh kia khi nhìn vào Đoan Mộc Nguyệt Vy, không
có sự yêu thương, không có sự bao dung.
“Ngoan, mặc kệ bọn họ.” Hạ Thiên Khải xoa đầu cô bé.
Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cũng gật đầu đồng ý vụ diễn xuất của hai nhà
Đoan Mộc gia và Mạch gia này thực giả dối, liếc mắt một cái có thể nhìn
ra được mấu chốt ngay. Muốn diễn hình ảnh anh trai tốt, Đoan Mộc Nhật Tử kia đáng nhẽ nên đi thỉnh giao ba anh em nhà họ Cố một phen mới phải.
Nam Cung Lãnh Da không quan tâm lắm, nghiêng đầu nhìn về hướng cánh cửa chính của đại sảnh, hơi nhíu mày: Mèo con, vì sao còn chưa tới? Mình bắt đầu… cảm thấy mất kiên nhẫn với cái bữa tiệc giả dối và nhàm chán này rồi!