Trong đại sảnh, lặng
ngắt một mảnh, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc tột độ nhìn về
hướng thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ váy trắng thanh khiết như nắng ban mai
kia. Khuôn mặt cô tinh xảo, đôi mắt màu bạc hút hồn sâu thẳm, đôi mi
cong vút như cánh bướm, mái tóc đen buông xõa xuống càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn không chút tì vết, đôi môi chỉ hồng đầy đặn, mỗi một
đường nét đều như được tỉ mỉ họa nên. Chỉ cần ăn mặc đơn giản, thế nhưng cũng đủ để toát ra một khí chất thanh tao cao quý thấm thuần từ tận
xương tủy.
Người của Cố gia?
Thiếu nữ kia… thực sự là người của Cố gia?
Những ai đã từng gặp qua Cố gia nhị thiếu gia đều có thể dễ dàng nhận ra một
điều, đó chính là thiếu nữ trước mặt này, có khuôn mặt giống Cố Diệp Phi tới sáu bảy phần.
Mặc kệ bọn họ có muốn tin tưởng hay không
thì không thể phủ nhận được một sự thật… cô gái tự xưng tên là Cố Diệp
Ninh này rất có thể là ‘tiểu công chúa’ được nâng niu như trân bảo của
đại gia tộc Cố gia! Vị tiểu thư có địa vị cao quý nhất mà cũng bí ẩn
nhất của giới thượng lưu!
“Chị… chị về bao giờ vậy?” Người
lấy lại tinh thần đầu tiên chính là Đoan Mộc Nguyệt Vy. Cô ta bước xuống bục, lôi kéo tay của Mạch Dĩnh, tiến về phía nhóm người Cố Diệp Ninh.
Bộ dáng cười vui vẻ thân thiết nhưng không che giấu được một tia cứng
ngắc cùng kinh ngạc trên mặt.
“Ai da, là tiểu Ninh sao? Con
về lúc nào, sao không nói cho dì Phùng biết, để dì Phùng đi đón con.”
Phùng Xuân thấy vậy cũng vội vàng đi tới, trên mặt bày ra vẻ yêu thương.
Đoan Mộc Chính thấy con gái nhưng cũng không thèm chào hỏi gì, thái độ xa lạ chẳng khác gì người dưng. Phát hiện ra Dương Phục đã nhân lúc mọi người đặt tầm chú ý lên Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên để trốn thoát mất,
ông ta lập tức trầm mặt, đối với mấy tên dị năng giả thuộc quyền quản lý dưới chướng của Đoan Mộc gia, ra lệnh: “Truy! Nhất định phải bắt được!”
Ba người còn lại nhà Mạch gia sắc mặt cực kỳ không tốt đứng nguyên tại chỗ nhìn về Cố Diệp Ninh, trong mắt nổi lên hoảng hốt, tâm tình rối loạn.
Mà Đoan Mộc Nhật Tử bất động khinh thường hừ một tiếng, mặc kệ mẹ cùng
em gái của mình đang bày ra bộ dáng thân thiết tình thâm hỏi han Cố Diệp Ninh. Gã chán ghét người nhà họ Cố, cho nên quan hệ của gã với Cố Diệp
Ninh cũng chẳng phải thân thiết gì.
“Chị, em không biết là
chị đã về. May mắn chị về kịp, tham dự được lễ đính hôn của em và Dĩnh
ca.” Đoan Mộc Nguyệt Vy kéo kéo khóe môi, quay sang kéo kéo tay của Mạch Dĩnh.
Ngay từ giây phút thiếu nữ xuất hiện, Mạch Dĩnh trong
mắt chỉ còn lại một mình bóng dáng của cô. Hắn không quan tâm động tác
ngầm nhắc nhở của vị hôn thê, chỉ chằm chằm nhìn vào Cố Diệp Ninh, giống như muốn trút hết bao nhiêu tình cảm nhung nhớ suốt thời gian qua ra.
Đoan Mộc Nguyệt Vy nhận ra phản ứng của Mạch Dĩnh, sắc mặt tái nhợt mang theo mất tự nhiên, thế nhưng không muốn mất mặt, đành phải cắn răng
chịu đựng khó chịu.
“Tiểu Ninh…”
Thanh âm ôn nhu
quen thuộc vang lên, trong nháy mắt khiến cho Cố Diệp Ninh khựng lại. Cô chuyển tầm mắt sang Mạch Dĩnh, trong đôi mắt bạc lóe lên một tia phức
tạp, hơi hơi gật đầu, thái độ thân thiện hơn không ít: “Đã lâu không
gặp, Mạch Dĩnh ca.”
Mạch Dĩnh ca? Trong lòng Mạch Dĩnh chua
sót. Trước kia rõ ràng cô luôn gọi hắn là ‘Dĩnh ca’, hiện tại… ‘Mạch
Dĩnh ca’ nghe thế nào cũng xa lạ. Mạch Dĩnh tâm thần hốt hoảng, vốn là
người trầm ổn ôn nhu, lúc này cũng không khỏi có chút kích động. Quên
mất đây là tiệc đính hôn của mình, quên mất hiện tại xung quanh có bao
nhiêu tầm mắt nhìn chằm chằm, quên luôn cả vị hôn thê Đoan Mộc Nguyệt
Vy. Hắn chỉ thấy duy nhất một người, Cố Diệp Ninh!
“Tiểu Ninh, anh…” Thời điểm hắn muốn vươn tay ra nắm lấy tay của Cố Diệp Ninh thì bị hai người đột nhiên ngăn cản.
“Mạch đại thiếu gia, xin tự trọng.” Bàn tay của hắn bị một bàn tay khác túm
lấy, lực đạo bóp rất chặt, khiến cho Mạch Dĩnh không khỏi bị đau. Chủ
nhân của bàn tay chính là người thanh niên anh tuấn mặc tây trang màu
trắng tới cùng Cố Diệp Ninh. Trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười hòa nhã
nhưng sát khí ở trong đáy mắt lại khiến cho Mạch Dĩnh hoảng sợ.
“Tiểu Ninh…”
Cố Diệp Ninh chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, lúc định thần lại thì bản
thân đã ngã vào trong lồng ngực của một người. Lồng ngực ấm áp, rộng lớn lại tràn ngập an toàn, quen thuộc như vậy… Thanh âm thanh lãnh nhưng
không che giấu được quan tâm vang lên bên tai, khí nóng sượt qua vành
tai, khiến cho tim cô nhịn không nổi mà nảy lên. Hai gò má đỏ bừng, có
chút e ngại mang theo xấu hổ ngước lên nhìn chủ nhân của lồng ngực.
“Lãnh Dạ, anh sao vậy…?” Người này đột nhiên kéo cô ra sau, còn túm chặt lấy
hai tay của cô. Hành động kỳ quái như vậy khiến cho Cố Diệp Ninh có chút không biết phải làm sao.
“Có một số thứ dơ bẩn, tôi không
muốn cô chạm phải mà thôi.” Hài lòng nhìn thấy cô xấu hổ, Nam Cung Lãnh
Dạ đỡ cô đứng thẳng dậy, sau đó dùng bàn tay to lớn có chút thô ráp của
mình xoa xoa nhẹ lên bàn tay mịn màng nhỏ bé của cô. Lúc anh nói những
lời này, ánh mắt không khỏi lơ đãng mang theo cảnh cáo lướt về hướng
Mạch Dĩnh.
“Thứ dơ bẩn?”
“Ừ, thứ dơ bẩn.” Một kẻ
đã chạm qua người con gái khác, còn đính hôn rồi, là dơ bẩn, không có tư cách chạm vào mèo con của anh. Rũ mi xuống, Nam Cung Lãnh Dạ thản nhiên che giấu huyết tinh lãnh khốc bên dưới đáy mắt.
Mặc Sở Minh, Mục Hoằng cùng ba người Vũ Thanh, Dật Phong và Bách Di Quyền ở một góc
độ khác quan sát được sự bất thường của Nam Cung Lãnh Dạ, đánh rùng mình một cái. Năm người bọn họ theo bản năng lui về sau, tránh thoát khỏi
khu vực nguy hiểm của người nào đó kia.
Nam Cung đại thiếu gia này quả thực không phải là người dễ chọc đâu!!! QAQ
Mọi người lại lần nữa xôn xao, bàn tán không ngớt. Nam Cung đại thiếu gia
và Cố tam tiểu thư, sao lại có hành động thân mật tới như vậy? Nam Cung
đại thiếu gia trước đó còn cao lãnh bất xâm, không để ai vào mắt, không
thèm quan tâm tới ai, tại sao hiện tại lại ôn nhu như nước như vậy? Nam
Cung gia và Cố gia rốt cuộc có quan hệ gì ẩn giấu sau lưng mọi người
sao?
Tất cả mọi người hoang mang khó hiểu, thế nhưng không
ai đưa ra được một lời giải thích hợp lý. Dù là Cố Diệp Ninh hay là Nam
Cung Lãnh Dạ thì cũng đều là nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu,
làm sao có chuyện hai người qua lại thân mật như vậy, lại chẳng có ai
nghe ngóng được gì?! Một số bộ phận người không khỏi đánh mắt về hướng
Lưu Khinh Vũ và Phùng Nhiên Nhiên đã tái mét cả mặt.
Nhà họ
Lưu vài ngày trước tự chủ trương đồn ra tin tức muốn kết thân với Nam
Cung gia tộc, trong bữa tiệc này Lưu Khinh Vũ cũng đã có hành động chủ
động muốn tiếp xúc với Nam Cung Lãnh Dạ. Tuy nhiên Nam Cung Lãnh Dạ
không chỉ cự tuyệt cô ta một cách phũ phàng, mà hiện tại, anh lại còn tỏ ra dịu dàng quan tâm Cố Diệp Ninh trước mặt tất cả mọi người. Đây chẳng khác nào cho một cái tát vào mặt Lưu Khinh Vũ và Lưu gia. Người có lòng tự trọng cao như Lưu Khinh Vũ, làm sao không tức giận.
Phùng Nhiên Nhiên cũng nhận ra Cố Diệp Ninh chính là cô gái mà mình đã muốn
khi dễ ngày hôm qua, sắc mặt cũng không tốt cho nổi. Nghĩ tới bản thân
hôm qua còn dám lôi ra cả Phùng gia ra để đe dọa Cố Diệp Ninh, quả thực
là hành động cực kỳ ngu xuẩn. Phùng Nhiên Nhiên ngốc nghếch ngang ngược, thế nhưng chỉ dám bắt nạt người yếu hơn mình mà thôi. Hiện tại thấy Cố
Diệp Ninh là tiểu thư nhà Cố gia, cô nàng hận không thể chui xuống đất
để cho Cố Diệp Ninh không phát hiện sự tồn tại của mình. Phùng gia tuyệt đối không phải là đối thủ của Cố gia đâu!!!
Nam Cung Lãnh
Dịch, Nam Cung Nguyên Nguyên cùng Hạ Thiên Khải có lẽ là những người bị
sốc nhất ở đây. Ba người đều từ Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng biết được ông anh lớn khó tính Nam Cung Lãnh Dạ nhà mình đã thích một ai đó. Hơn nữa, không phải chỉ là thích bình thường, mà còn là cực kỳ dịu dàng quan tâm yêu thương. Bọn họ cũng đã phỏng đoán không biết bao nhiêu lần, xem xem chị dâu tương lai có thể là tiểu thư nhà ai. Chỉ không ngờ…
Mẹ ơi, đó là Cố Diệp Ninh, Cố tam tiểu thư đó!!! Nam Cung Lãnh Dịch gào
thét trong lòng. Những lo lắng gì đó trước đây giống như mây bay, bay
sạch bách chẳng còn đọng lại tí nào. Cậu sai rồi, cậu sao lại có thể
nghi ngờ mắt nhìn của anh hai!!! Nếu là Cố Diệp Ninh, đừng nói là mẹ
cậu, chỉ sợ ngay cả ông nội cùng với cha và các cô các chú trong nhà
cũng khó có ai mở miệng phản đối.
Nam Cung Nguyên Nguyên nhìn Cố Diệp Ninh, gò má đỏ hồng lên, có chút ngại ngùng nép vào lồng ngực
của Hạ Thiên Khải. Ai nha, chị dâu tương lai thực xinh, so với mình còn
xinh hơn. Tư thái thực cao quý, so với mình còn giống quý tiểu thư hơn.
Không chỉ ngoại hình, khí chất mà kể cả gia thế cũng cực kỳ môn đăng hộ
đối với anh hai nhà mình. Ừm ~ cô bé thích chị dâu tương lai này! Nhưng
mà có chị dâu tương lai như vậy, bản thân thực áp lực nha ~
Hạ Thiên Khải cứng ngắc quay đầu sang nhìn người bạn thân Nam Cung Lãnh
Dịch, vẻ mặt vặn vẹo: “Lãnh Dịch, đối tượng thế này, có phải là quá hung tàn rồi hay không?” Anh vợ tương lai thực bá đạo, không yêu thì thôi,
yêu một phát liền chọn trúng người ‘độc nhất vô nhị’.
Bầu không khí trong nhất thời càng lúc càng trở nên kỳ quái, sóng ngầm mãnh liệt lan tràn!
Không thấy thái độ của mấy người nhà Đoan Mộc sao? Không thấy thái độ của Nam Cung đại thiếu gia sao? Không thấy thái độ của ba người Vũ thiếu gia,
Dật thiếu gia cùng Bách thiếu gia sao? Tới lúc này, không ai không tin
tưởng về thân phận của Cố Diệp Ninh nữa! Thiếu nữ kia tuyệt đối là Cố
gia tam tiểu thư thần bí trong truyền thuyết!
“Nam Cung Lãnh
Dạ, anh cũng nên tự trọng.” Cố Tĩnh Huyên tầm mắt lạnh nhạt từ Mạch Dĩnh chuyển sang bàn tay đang nắm tay Cố Diệp Ninh của Nam Cung Lãnh Dạ,
thanh âm ôn hòa nhưng mang theo cảnh cáo.
Nam Cung Lãnh Dạ hờ hững chẳng thèm để ý tới lời của Cố Tĩnh Huyên, tiếp tục ‘mặt dày mày
dạn’ cầm tay của Cố Diệp Ninh tiếp. Cô có chút lúng túng, không biết có
nên rút tay về hay không. Rõ ràng quan hệ của hai người chỉ là bạn tốt,
nhưng mà Cố Diệp Ninh lại không hề bài xích sự thân mật của Nam Cung
Lãnh Dạ. Thực kỳ lạ! Trong vô tri vô thức, cô đã hoàn toàn quên mất Mạch Dĩnh vẫn đang đứng ở một bên, chua xót nhìn mình.
“Khụ, con
như thế nào bồng bột bỏ đi như vậy. Lúc mạt thế bùng nổ, dì với cha con
lo lắng cho sự an toàn của con lắm. May mắn là hiện tại con đã bình an
trở lại.” Phùng Xuân nén xuống khó hiểu cùng bất an trong lòng, cố gắng
xen vào một câu. Bà ta vò vò cái khăn tay, đứng ở trước mặt Cố Diệp
Ninh, tròng mắt long lanh mang theo kích động cùng vui mừng.
“À, vừa về hôm qua…” Cố Diệp Ninh bị Phùng Xuân cắt ngang suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn bà ta, không tiếp tục xoắn xuýt nữa, cũng mặc kệ để cho Nam
Cung Lãnh Dạ tiếp tục nắm tay mình.
Nam Cung Lãnh Dạ thấy phản ứng tiếp nhận của Cố Diệp Ninh, liền híp mắt mang theo ý cười: Tay mềm mềm, sờ thực thích…
Cố Tĩnh Huyên thấy Nam Cung Lãnh Dạ vui vẻ như con mèo ăn vụng được một
món ngon, lại ngại phát hỏa trước mặt Cố Diệp Ninh, đành khó chịu hừ
lạnh: Cứ đắc ý đi! Chờ đó! Chuyện về Nam Cung Lãnh Dạ này, nhất định phải nói lại cho mấy người Hạo ca biết!
“Đây là cách con ăn nói với dì Phùng sao? Không có lễ phép gì hết!” Đoan Mộc Chính thấy thái độ của cô lạnh nhạt như vậy, hàng lông mày rậm nhíu
lại. Ông ta không thích phản ứng này của Cố Diệp Ninh, nó khiến cho ông
ta có cảm giác bị coi thường.
“Vậy cha nói xem, con phải làm thế nào mới gọi là có lễ phép?”
“Phải gọi dì Phùng đoàng hoàng.” Trả lời đanh thép, Đoan Mộc Chính trong giọng điệu còn mang theo cả một chút ra lệnh.
Cố Diệp Ninh trong lòng âm thầm khinh thường, Đoan Mộc Chính còn dám mở
mồm ra ra lệnh cho cô sao? Ông ta xứng à? Muốn cô tiếp tục gọi Phùng
Xuân kia một tiếng ‘dì’, đúng là nằm mơ vẫn chưa chịu tỉnh!
“Tôi…” Đúng lúc muốn mở miệng ra phản bác một vài câu, đột nhiên, một tiếng
hét chói tai vang cắt ngang lời của cô. Tiếng hét này khiến cho những
người khác cũng nhịn không được cau mày lại.
Khúc Miêu Miêu
khuôn mặt trắng bệch, hoàn toàn không còn chút bình tĩnh nào, cô ta chỉ
tay về hướng Cố Diệp Ninh, quát lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Làm sao có chuyện cô ta là người của Cố gia? Cố Diệp Ninh, cô đừng có bịa chuyện!”
“Miêu Miêu!”
Triệu Thiên Nam cũng bị tin tức Cố Diệp Ninh là ‘viên ngọc quý’ của Cố gia đại gia tộc làm
cho hoang mang tới ngây người. Thế nhưng anh ta còn chưa kịp tỏ rõ phản
ứng thì đã bị tiếng hét của Khúc Miêu Miêu cắt ngang làm cho giật thót
mình. Thấy phản ứng Khúc Miêu Miêu cực đoan như vậy, Triệu Thiên Nam
không khỏi có chút bối rối gắt khẽ.
“Miêu Miêu, em im đi.”
Anh ta gằn giọng nhắc nhở Khúc Miêu Miêu bình tĩnh lại, đây không phải
là trường hợp để cô ta nổi điên. Một mặt khác lại khó xử len lén liếc
mắt nhìn về phía của Cố Diệp Ninh, lại chỉ thấy vẻ lạnh nhạt hoàn toàn
không chút quan tâm của cô.
“Em nói sai sao? Cả trường đại
học của chúng ta, ai cũng biết Cố Diệp Ninh chỉ là một đứa con gái mồ
côi đáng khinh thường mà thôi!” Thấy người yêu bênh vực Cố Diệp Ninh,
Khúc Miêu Miêu tiếp tục hét lên “Nam, Nam, anh tuyệt đối không được để ý tới cô ta, anh là người yêu của em!!!”
Đúng thế, chỉ là một
đứa mồ côi đáng khinh thường, dựa vào cái gì lại có thể thu được hết
thảy sự quan tâm chú ý của những người khác. Khuôn mặt xinh đẹp thì giỏi lắm sao? Học giỏi thì giỏi lắm sao? Thể thao giỏi thì giỏi lắm sao?
Không phải chỉ là một đứa không gia không thế không có người nhà quan
tâm thôi sao? Tại sao Triệu Thiên Nam lại cứ luôn thích Cố Diệp Ninh?
Tại sao chứ?
Khúc Miêu Miêu chung quy là vì ghen tị, điều đó
khiến cho cô ta chán ghét Cố Diệp Ninh tới cùng cực. Trước kia mỗi lần
nghĩ tới Cố Diệp Ninh coi bản thân mình là bạn thân, Khúc Miêu Miêu liền cảm thấy vừa đáng khinh vừa ghê tởm!
Triệu Thiên Nam lúc này sắc mặt cũng không thể tốt được. Anh ta nhịn không nổi, muốn vươn tay
túm lại Khúc Miêu Miêu đã bị đả kích tới mức thần trí không bình tĩnh.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một quả cầu lửa màu lam bùng lên, mang theo khí
lạnh khiến người ta rét run, dùng tốc độ cực nhanh lao về hướng của Khúc Miêu Miêu. Khúc Miêu Miêu bị tấn công đột ngột, hét toáng lên. Cô ta
theo bản năng loạng choạng lùi về sau tránh, cuối cùng bị vướng chân,
thê thảm ngã ngửa ra sau.
Quả cầu lửa màu lam mất đi mục
tiêu, đập mạnh về trên thân chiếc cột lớn ở phía sau, khiến cho chiếc
cột oành một tiếng rồi nổ tung. Sau khi chiếc cột bị đánh nổ, tàn lửa
màu lam vẫn còn chưa chịu buông tha, tiếp tục ăn mòn cho tới khi toàn bộ đều bị thiêu thành bụi.
“Cái… cái gì vậy?” Nhìn thảm cảnh
của chiếc cột, Khúc Miêu Miêu hoảng sợ tới thiếu chút nữa khóc ra. Nếu
ban nãy… nếu ban nãy cô ta trúng một đòn này… Khúc Miêu Miêu quả thực
không dám nghĩ thêm nữa.
“Thanh viêm?” Những người khác trong đại sảnh hoảng hốt kêu lên.
“Dị năng hệ hỏa biến dị?” Nam Cung Lãnh Dạ khẽ nhíu mày quan sát ngọn lửa
kia. Hoàn toàn trái với Liên viêm mang độ nóng cực độ của anh, ngọn lửa
có tên Thanh viêm này lại mang độ lạnh cùng cực. Nói thẳng ra, nó có
cùng tính chất giống dị năng hệ băng biến dị của Cố Diệp Ninh.
“…” Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên cũng nhịn không được khẽ nhướng mày. Uy lực của ngọn lửa Thanh viêm này, thực đáng sợ nha ~
“Nam Cung đại thiếu / Dạ, nhìn kìa.” Mục Hoằng và Mặc Sở Minh sắc mặt nghiêm túc gọi Nam Cung Lãnh Dạ, chỉ tay về một hướng, nhắc nhở anh.
Không chỉ Nam Cung Lãnh Dạ mà cả hai anh em Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên
cũng nhìn theo phương hướng mà hai Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh chỉ. Chỉ
thấy không biết từ lúc nào, ở trên cầu thang lớn của biệt thự Đoan Mộc
gia đã xuất hiện năm bóng hình. Người vừa ra tay đứng đầu tiên, đó là
một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, nét mặt nghiêm cẩn lạnh lùng. Anh ta
mặc bộ tây trang phẳng phiu, sống lưng thẳng tắp, vóc dáng cao lớn bộc
lộ ra bá khí của kẻ đứng trên cao.
Tất cả mọi người đều cảm
nhận được một luồng uy áp cực kỳ nặng nề đang lan tỏa. Phải, luồng uy áp này chính là do người đàn ông kia phóng ra. Trong đại sảnh, ngoại trừ
một vài người có năng lực đủ cao để chống đỡ ra, bất cứ là ai cũng bị
luồng uy áp kia chèn ép làm cho không thở nổi.
“Phụt!!!” Khúc Miêu Miêu bởi vì bị người đàn ông cố tình tập trung uy áp chĩa mũi nhọn vào, hộc ra một ngụm máu đỏ tươi.
Người đàn ông nhìn về phía Khúc Miêu Miêu thê thảm ngồi bệt trên mặt đất, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Muốn chết!”