Điều đầu tiên mà Cố
Diệp Ninh cảm nhận được khi mới thức dậy đó chính là một mùi hôi tanh
kinh khủng đập thẳng vào mũi mình. Nhịn không được nhíu chặt lông cố
nhấc mi mắt nặng chịch của mình ra nhưng cô lại thấy cơ thể giống như bị một thứ dịch nhờn nhợt, dinh dính, đặc sệt đổ khắp lên người khiến cô
rất khó cử động. Bên tai vang lên tiếng gầm gừ của tiểu Nha càng làm cho đầu óc cô nhanh chóng tỉnh táo hơn.
“Tiểu Nha…” Yếu ớt gọi một tiếng, Cố Diệp Ninh trong đầu tràn ngập nghi hoặc.
Hơi nghiêng nghiêng đầu, cô nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường ở trong
phòng ngủ của mình. Chỉ là… tiểu Nha không nằm cạnh cô, chăn ga cũng bị
nó đạp tung ra. Hiện tại nó đang núp ở sát sàn sạt phía cánh cửa, hướng
đôi mắt vàng xinh đẹp nhìn về phía cô.
“Grừ ~” Tiểu Nha cũng
ứng một tiếng đáp lại tuy nhiên không có ý định tiến lại gần, phản ứng
cũng rất kỳ quái. Rất nhanh chóng Cố Diệp Ninh biết được nguyên do.
Cơ thể lấy lại được sức lực, cô chống một tay gượng ngồi dậy, trong đôi
mắt tràn ngập phức tạp nhìn một thân đầy bẩn thỉu của mình. Đúng vậy,
mùi hôi tanh chính là từ trên người cô phát ra. Không phải, phải nói
chính xác nó là từ chất dịch sền sệt màu đen xì dính ở trên cơ thể cô
phát ra mới đúng. Bảo làm sao tiểu Nha lại tránh xa cô như thế.
Sói cũng là họ hàng với loài chó, mũi của nó vô cùng thính. Tiểu Nha lại có huyết thống lang vương thuần khiết nhất, thính giác càng vô cùng nhạy
bén. Mọi loại mùi ở trong mũi nó sẽ được phóng đại gấp 100 lần. Nó giờ
mà còn có thể nằm ở sát cô mới là lạ, không bỏ cô đi là may lắm rồi.
“Tao đi tắm rửa.” Vứt cho tiểu Nha một ánh mắt xin lỗi. Cố Diệp Ninh bật dậy khỏi giường phóng về phía nhà tắm. Thực sự không thể chịu được cái mùi
hôi tanh này thêm một chút nào nữa.
Tắm rửa gội đầu sạch sẽ
xong cũng đã là nửa tiếng sau. Soi gương, Cố Diệp Ninh không khỏi kinh
ngạc. Da của cô vốn cũng đã rất trắng rồi nhưng hiện tại càng trở nên
trắng mịn nhẵn nhụi hơn. Mái tóc dài cũng càng thêm mềm mại óng mượt như tơ tằm, sờ vào cảm giác rất thích. Đặc biệt hơn, đôi mắt vốn màu đen
của cô giờ đã biến thành màu bạc tựa như màu ánh trăng.
Màu
mắt đen cũ vốn đã rất đẹp nhưng màu mắt hiện tại phối với ngũ quan tinh
xảo xinh đẹp của Cố Diệp Ninh càng khiến cho cô toát ra một khí chất bí
ẩn thu hút lạ thường. Cô thở dài một tiếng, trước giờ cô cũng không quá
chú ý tới ngoại hình của mình nhưng cũng cảm thấy có một vẻ ngoài xinh
đẹp thì rất có lợi trong nhiều chuyện. Thế nhưng, ở trong mạt thế, xinh
đẹp chính là một phiền phức.
Không nói tới con gái, kể cả
con trai mà có chút thanh tú dễ nhìn thường rất hay gặp phải quầy rối.
May mắn Cố Diệp Ninh có năng lực mạnh, lại là dị năng giả, bằng không cô không biết đã gặp bao nhiêu tủi nhục. Hơn nữa có ngoại hình đẹp rất dễ
gây chú ý, đây là điều không tốt khi đang chiến đấu.
“Bỏ đi. Dù sao đây cũng là trời sinh, không thể thay đổi được…”
Bĩu bĩu môi, cô vươn tay lấy khăn mặt lau qua loa vài cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Kiếp trước năng lực của cô đủ để cô chống lại đám
người có ý nghĩ dơ bẩn với mình. Mà hiện tại, cô so với kiếp trước càng
mạnh hơn, càng thuần thục hơn. Cố Diệp Ninh không tin có kẻ dở hơi tới
mức đi chọc vào một tam hệ dị năng giả trong đó có năng lực băng dị năng như cô.
Tiểu Nha thấy cô đi ra, hếch cái mũi ngửi ngửi vài
cái cảm thấy thân thể cô thơm ngát mùi sữa tắm thì hai mắt lóe sáng. Nó
quẫy quẫy đuôi vui sướng lao tới cọ cọ đầu vào chân cô. Cô cũng cười
cười mặc kệ nó. Đối với việc tiểu Nha làm nũng, Cố Diệp Ninh đã quá quen thuộc.
Nhanh chóng gom lại đống chăn ga gối đệm đã bị dính
bẩn ném vào trong một cái túi nilong cỡ lớn, cô bịt thật chặt không để
mùi hôi tanh lan ra ngoài không khí thêm nữa rồi mới quăng sang một góc. Cái mùi kia quả thực khiến cho người ta cảm thấy không khỏe chút nào.
Kế tiếp Cố Diệp Ninh nhìn đồng hồ điện tử trên tường, phát hiện thế nhưng
đã là hơn 9 giờ sáng ngày 20 tháng 12 rồi. Đôi mắt bạc xinh đẹp trầm
xuống, còn ba tiếng nữa… tất cả sẽ bắt đầu.
Tiểu Nha dường
như rất hứng thú với màu mắt mới của cô, liên tục cuốn quýt. Loài sói
quả nhiên rất thích mặt trăng, cho nên chúng cũng rất thích những thứ có hình tròn và màu có liên quan tới màu bạc. Mặc dù không muốn, nhưng
hiện tại chưa tới lúc để tiểu Nha xuất hiện trước mắt mọi người. Cố Diệp Ninh khom người xoa xoa phần lông ở cổ nó, híp mắt cười cười.
“Tiểu Nha, ở nhà một chút nhé. Tao ra ngoài một lát rồi về ngay.”
“Ử…” Giống như hiểu được cô nói gì, tiểu Nha hai cái tay hơi cụp xuống, cái
đuôi đang quẫy loạn cũng buông thõng. Mỗi lần Cố Diệp Ninh ra khỏi nhà
để đi học hoặc đi làm thêm, nó đều có phản ứng như thế này. Quả thực là
một tên nhóc bám dính cô mà…
“Yên tâm, hôm nay sẽ về sớm.”
Bình thường cô đi học đều tới tối muộn mới về. Tiểu Nha mỗi ngày đều bị
giam trong căn hộ này một mình, cô cũng thấy rất có lỗi nhưng không có
biện pháp nào khác. Tuy nhiên, hôm nay cô sẽ không tới trường.
Cố Diệp Ninh nhớ rõ ràng ở kiếp trước mình cũng vào ngày hôm nay tới
trường đại học. Sau đó thiên tai kéo tới, mưa đá làm cho giao thông bị
tắc nghẽn, cô cũng bị kẹt lại ở trường học một đêm. Ngủ một đêm tới khi
thức dậy cũng đã gần trưa ngày 21 rồi. Thấy mưa đá đã ngừng, trời quang
mây tạnh, cô lo lắng cho tiểu Nha nên muốn ngay lập tức trở về. Nào ngờ
vừa mới đi tới cửa trường thì ở trong đám sinh viên có người bị nhiễm
virut tang thi.
Chuyện tiếp theo chính là một cảnh tượng
kinh hoàng, máu me tới buồn nôn. Mặc dù sau đó cô cùng với Khúc Miêu
Miêu, Triệu Thiên Nam và một số bạn học khác thoát được nhưng cũng chật
vật vô cùng.
Hiện tại đã biết được trước thảm cảnh lúc đó, Cố Diệp Ninh cũng đâu có điên mà đâm đầu vào chỗ nguy hiểm. Có năng lực
tới mấy thì cũng không thể một mình đánh có trăm, cả nghìn tang thi.
Trước giờ cô luôn đi học đầy đủ vì cô sợ cúp học sẽ làm mất đi danh hiệu sinh viên xuất sắc hay học bổng cuối năm. Nhưng hiện tại những thứ danh hiệu đó chỉ là phù du mà thôi. Chỉ hết ngày mai trường đại học cũng sẽ
trở thành tòa nhà hoang tràn ngập tang thi rồi.
Vuốt ve lông của tiểu Nha một hồi để chấn an nó, Cố Diệp Ninh mới rời khỏi căn hộ.
Trước khi đi ra khỏi cửa, cô từ trong không gian dự trữ lấy ra một chiếc balo du lịch mà hôm qua mình đã mua.
Màu sắc của balo là
màu thuần xanh rêu cực kì không bắt mắt. Một cô gái xinh đẹp như Cố Diệp Ninh lại đeo loại balo có chút cảm thấy buồn cười, nhưng cô không quan
tâm. Mấy cái balo xinh đẹp bắt mắt mà bình thường các nữ sinh thường
thích mua thường không thể chứa được nhiều đồ, hơn nữa rất rườm rà gây
khó khăn khi chạy trốn.
Chiếc balo của cô là balo du lịch
được làm bằng vải bạt, khâu bằng dây dù nên cực kì chắc chắn và không sợ bị ngấm nước, hơn nữa có thể chứa được không ít đồ. Từng ấy công dụng
đã quá đủ để cô lựa chọn mua nó. Mặc dù Cố Diệp Ninh có không gian dự
trữ rồi nhưng cô không có ý định để lộ ra cho tất cả mọi người đều biết. Cô chính là muốn dùng balo để che mắt những người khác.
Đầu thời kỳ mạt thế, những dị năng giả có không gian dự trữ thường trở
thành con mồi cho không ít người lợi dụng. Phải tới năm thứ ba, khi các
căn cứ liên hợp lại giải quyết thì các không gian dự trữ dị năng giả mới có thể an ổn. Cô không ngại phải đánh nhau với người khác, càng không
sợ bị thua, tuy nhiên có thể giảm bớt phiền phức thì nên giảm.
Tang thi thì đáng sợ thật đấy, nhưng mà lòng tham lam và tính âm hiểm của con người còn đáng sợ hơn gấp trăm lần! Đây chính là đúc kết xương máu của Cố Diệp Ninh.
.
.
.
Cô cũng không đi đâu xa, chỉ lòng vòng vài vòng mấy cửa hàng tạp hóa bên
cạnh sát khu chung cư, dùng nốt chút tiền thừa trong ví để mua thêm đồ
ăn nước uống và vật dụng sinh hoạt nhồi vào trong balo. Hiện tại đối với những thứ như lương thực và vật dụng sinh hoạt, cô chỉ cảm thấy càng có nhiều thì càng tốt. Sau đó liền tới một tiệm salon để cắt tóc.
Tóc của Cố Diệp Ninh hiện tại dài tới gần thắt lưng, bình thường cô đều để
thả hoặc là tết hai bên trông cực kì nữ tính. Nhưng bây giờ cô chỉ muốn
cắt nó ngắn bớt đi cho đỡ vướng víu. Chủ tiệm đối với quyết định cắt tóc của cô không ngừng chép miệng tiếc rẻ. Trong lòng vị chủ tiệm salon
không ngừng thầm nghĩ, tóc đẹp như vậy chút nữa cắt xong nhất định phải
gom lại để làm thành một bộ tóc giả.
Đối với ý định của chủ
tiệm cắt tóc, cô không biết cũng không có ý định quan tâm. Nhìn mái tóc
dài hơn vai một chút của mình trong gương, cầm dây buộc tóc buộc túm lại một nửa, cô hài lòng gật đầu. Đột nhiên nhớ tới mình chưa từng cắt ngắn như vậy, tại vì ba vị anh em nhà cô rất thích cô để tóc dài.
Nghĩ tới nếu để mấy người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ nhìn thấy
mình hiện tại chắc chắn sẽ ca cẩm một hồi cho mà xem. Hai mắt của Cố
Diệp Ninh cong cong, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một mảnh nhu hòa
khiến cho cả tất cả nhân viên cùng với khách hàng trong salon không khỏi ngây ngẩn cả người. Người đã đẹp quả nhiên là làm gì cũng là đẹp hết,
cười lên lại càng là mỹ cảnh.
Khi Cố Diệp Ninh trở về căn hộ cũng đã là 11 giờ rưỡi. Tiểu Nha vui mừng nhào ra đón cô, ở quanh cô
nhảy nhảy xoay hai vòng. Vỗ vỗ đầu tiểu Nha, cô đem chiếc balo đặt trên
lưng nó, muốn thử xem xem nhóc con này có thể vác được đống đồ trong
balo này hay không. Không ngờ, balo vừa mới hạ xuống một cái, tiểu Nha
cả người gồng lên cứng ngắc, hơi lảo đảo mém chút thì té rầm.
“Nặng tới thế sao?” Không khỏi lộ ra một tia sửng sốt, cô bước tới vội vàng
nâng balo lên cứu sống tiểu Nha đáng thương chút nữa thì bị đè chết.
“Ử… ~” Tròng mắt vàng kim hiện lên một tia đáng thương hướng cô lên án.
“Khụ, thực sự nặng vậy sao?” Cô nhớ là tiểu Nha khi còn ở Cố gia được anh hai huấn luyện rất kĩ, có thể mang vác được một ít đồ nặng mà. Chả nhẽ tới
thành phố D ở với cô hơn một năm không rèn luyện, cho nên kĩ năng bị mai một sao?!
Tiểu Nha nào có biết cô chủ nhà mình đang ngầm
nghi ngờ hạ thấp năng lực của mình. Nó dùng bốn chi run run của mình cố
đứng thẳng, huých đầu vào cái balo mà Cố Diệp Ninh đang cầm trên tay tỏ ý chán ghét. Thực sự là rất nặng, rất rất nặng đó có biết không?! Sao cô
chủ của nó mảnh mai lại có thể dễ dàng cầm như vậy. Tiểu Nha cảm thấy
lòng tự trọng huyết thống lang vương của mình bị đả kích nặng nề.
Cố Diệp Ninh cuối cùng vẫn tin tưởng vào khả năng huấn luyện của anh hai
nhà mình cho nên đem cái balo kia đi vào phòng tắm. Cô là loại ăn nhiều
nhưng không béo, nhưng dù sao cũng là con gái. Con gái thì luôn luôn để ý vóc dáng cơ thể. Ở trong phòng tắm, cô có để một chiếc cân để một tuần
cân lại một lần giám sát nặng của mình.
“Hơn 50 kg???” Nhìn
cái kim vượt qua số 50, Cố Diệp Ninh há hốc cả mồm. Bảo làm sao mà tiểu
Nha không cõng nổi. Cân nặng này nặng hơn cả thân thể nó rồi còn gì nữa.
Lúc cô đeo, cũng chỉ cảm giác hơi hơi nặng mà thôi. Không nghĩ tới nó lại
nặng tới như vậy. Cố Diệp Ninh biết thể chất cơ thể mình vô cùng tốt,
bởi thế cho nên thể dục thể thao trong trường cô luôn đứng đầu, thành
tích ngang bằng các bạn nam. Nhưng mà chắc chắn cô không thể nào một tay nhẹ nhàng nâng lên một balo nặng 50 kg như lúc này được.
“Là nó! Nước tinh lọc!!!” Nhớ tới tối hôm qua mình uống nước tinh lọc, lập
tức Cố Diệp Ninh liền hiểu ra được nguyên nhân cho việc tự nhiên mình
trở thành lực sĩ.
Nhớ tới ban nãy khi cô đi loanh quanh mua
đồ dưới phố, cô cũng cảm giác được mọi giác quan của bản thân giống như
nhạy hơn rất nhiều. Ví dụ như khi cô đi tới tiệm tạp hóa cách khu chợ
một ngã đường đã ngửi thấy và phân biệt được mùi của từng loại đồ ăn mặc dù nó bị trộn lẫn vào nhau, hay cô có thể nhìn thấy rất rõ dòng chữ nhỏ nhất trên biển quảng cáo cách đó vài trăm mét, cô cũng nghe được những
tiếng động nhỏ nhất như tiếng côn trùng đập cánh, còn cảm nhận thấy động tác cơ thể nhẹ nhàng rất nhiều, tốc độ đi đường cũng rất nhanh,…
“Như vậy cái thứ chất đặc sệt tanh hôi kia là chất độc lắng đọng trong người mình?” Nghĩ tới đây, lông may Cố Diệp Ninh cau chặt lại, vẫn có chút
bài xích với thứ chất lỏng bốc ra mùi kinh khủng kia.
Cô nào
có biết được tinh lọc cơ thể, đào thải chất độc là tống chất độc ra khỏi cơ thể thông qua tuyến mồ hôi và da cơ chứ. Hơn nữa những thay đổi về
cơ thể, sức mạnh và giác quan chưa quá rõ ràng khiến cho Cố Diệp Ninh
còn tưởng mình bị ảo giác. Xem ra quả thực nước tinh lọc này rất hiệu
nghiệm.
“Tiểu Nha, lại đây.” Nước tinh lọc cũng không cần
uống hết cả bình, chỉ cần một ngụm nhỏ liền có thể phát huy được công
dụng rồi. Nhớ tới trong bình nước còn rất nhiều nước tinh lọc, hai mắt
cô lóe sáng vui mừng.
Vẫy tay gọi tiểu Nha đi theo mình, cô
trở về phòng muốn lấy nước tinh lọc cho nó uống. Tiểu Nha cũng rất ngoan ngoãn, tin tưởng uống thứ nước cô đưa cho. Cô từ trong tủ quần áo lấy
ra một cái khăn tắm rất to đã có chút cũ, để tiểu Nha nằm lên trên đó.
Tiểu Nha uống xong nước tinh lọc hai mắt bắt đầu lờ mờ hiện lên tia mê
man, sau đó nó cũng không cưỡng lại mà thả lỏng cơ thể chìm vào trong
giấc ngủ.
Rất nhanh, Cố Diệp Ninh có thể nhìn thấy được trên bộ lông trắng muốt mềm mại của tiểu Nha bắt đầu xuất hiện những dịch
đặc sệt màu đen hôi thối. Hơi nhăn mi, cô liếc mắt một cái thấy tiểu Nha vẫn không có việc gì liền đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của mình. Theo
như cô đoán, thời gian bài trừ chất độc cũng cần 10 tiếng đồng hồ là ít.
Căn hộ của Cố Diệp Ninh thuê chỉ có một cửa sổ có thể nhìn ra ngoài đường,
cửa sổ đó nằm ở trong phòng khách. Đi vào trong phòng khách, cô nhanh
chóng bước tới bên cạnh cửa sổ, kéo rèm che ra. Hơi ngửa cổ nheo mắt
nhìn lên bầu trời, trong lòng âm thầm đếm ngược từng giây từng phút một.
Quả nhiên vào lúc tiếng chuông đồng hồ treo tường báo 12
giờ vang lên, bên ngoài bầu trời vốn trong xanh đột nhiên sầm tối lại.
Từ bốn hướng, mây đen ùn ùn kéo tới, sấm chớp lóe thành từng đợt kéo dài như muốn rạch nát thiên không. Tiếng sét nổ vang như mang theo cảnh báo hủy diệt không ngừng kéo dài. Trong không khí, từng đợt gió xoáy mạnh
mẽ thổi tới như muốn hất văng tất cả.
Thời tiết mùa đông
thất thường, thỉnh thoảng vẫn có vài đợt mưa không báo trước. Thế nhưng
lúc này nhìn những gốc cây bên đường, những biển quảng cáo bị gió thổi
cho nghiêng rạp, tất cả mọi người đang đi trên đường không khỏi giật
mình hoang mang. Ngước lên nhìn bầu trời hiện tại đen kịt âm u, không ít người cảm thấy rùng mình sợ hãi. Dường như có linh cảm chuyện gì đó
không tốt sắp ập tới.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, còn chưa kịp
để cho con người kịp phản ứng, thiên tai đã bắt đầu. Những viên đá to
lớn cứng rắn cùng những giọt nước ẩm ướt lạnh băng rơi xuống khiến cho
không ít người bị thương tới chảy máu. Xa xa vọng lại có thể nghe thấy
tiếng xe cộ đâm sầm vào nhau, tiếng đập còi inh ỏi, tiếng người liên tục hét và kêu gào không ngừng phát ra.
Chung cư của Cố Diệp
Ninh không nằm ở trên đường lớn cao tốc cho nên không có quá nhiều
phương tiện và người đi lại. Nhưng cô vẫn nhìn rõ ràng được khung cảnh
hỗn loạn ở phía dưới. Mọi người đi trên đường cũng không còn đứng yên
ngơ ngác như khi nãy mà nhanh chóng tìm chỗ chú ẩn. Trên đường, xe cộ
chèn ép vào nhau khiến cho đường bị tắc loạn. Ở vỉa hè, có không ít vết
máu chảy dài theo nước mưa rơi xuống cống. Có lẽ là máu của người nào đó ban nãy bị mưa đá làm bị thương.
Reng… reng… reng… chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không khí yên lặng tới âm trầm trong phòng
khách. Tiếng chuông kéo dài không ngừng dường như mang theo cả sốt ruột
của người gọi tới khiến cho Cố Diệp Ninh không thể không quay đầu, nhìn
di động mình đang để trên tủ để tivi.
“Anh ba?” Nhìn dòng số quen thuộc trên màn hình, cô khẽ mỉm cười nghe máy.
“Ninh nhi, Ninh nhi, em có ổn không?” Cố Diệp Phi thường ngày luôn luôn trưng ra bộ dạng cà lơ cà phất lúc này thấy cô bắt máy liền phi thường hoảng
hốt hướng cô hỏi.
Trong mấy anh em, vì là song sinh nên Cố
Diệp Phi và Cố Diệp Ninh vô cùng thân thiết. Hiện tại đã rất lâu rồi
không nói chuyện với nhau nhưng cả hai vẫn thân thuộc giống như họ chưa
từng tách ra. Khi thanh âm của Cố Diệp Phi vừa vang lên, trong lòng cô
tràn ngập ấm áp và nhớ mong. Thực sự… rất muốn mau mau có thể gặp lại
các anh trai và em trai.
“Em không sao.”
Đối với
câu hỏi của Cố Diệp Phi, Cố Diệp Ninh nhẹ nhàng đáp. Hoàn toàn không
phải là để chấn an Cố Diệp Phi, mà thật sự cô không hề gặp nguy hiểm gì
cả. Mặc dù mưa đá và gió xoáy phá nát không ít công trình nhà cửa ở
thành phố D, nhưng vì khu chung cư của Cố Diệp Ninh nằm ở hướng thuận
gió cho nên không hề bị ảnh hưởng gì mấy. Hiện tại cô chỉ cần ngồi yên ở nhà và chờ đợi thiên tai kết thúc mà thôi.
“Ninh nhi, ở
thành phố D của em… có phải hay không cũng…” Nghe thấy cô rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn, Cố Diệp Phi bên kia đầu dây không khỏi nghi
hoặc. Rõ ràng y và anh hai nghe được tin tức từ bên sở khí tượng quốc
gia là khắp nơi đều đang xảy ra thiên tai mà?!
“Ở đây đang
có mưa đá và lốc xoáy.” Đoán được y nghi hoặc điều gì, Cố Diệp Ninh cắt
lời trước “Nhưng mà hiện tại em đang ở trong nhà cho nên không sao hết.”
“Vậy thì may quá…” Cố Diệp Phi thở phào một tiếng. Ninh nhi an toàn là y an
tâm rồi. Nhưng ngay sau đó, Cố Diệp Phi lại phát hiện ra một việc rất
khó tin “Nhưng mà, Ninh nhi, em không đi học sao?”Cố Diệp Ninh mà lại
nghỉ học?! Em gái chăm chỉ ngoan ngoãn của y lại nghỉ học?! Điều này có
thể xảy ra sao?!
Y còn nhớ rõ ràng ngày nhỏ khi còn học tiểu học, Cố Diệp Ninh bị sốt tới 40 độ nhưng vẫn nhất quyết ngang bướng
không chịu nghỉ học. Cuối cùng Cố gia bọn họ phải nhờ tới giáo viên chủ
nhiệm nói dối cô là hôm nay trường cho nghỉ thì cô mới chịu nằm ở nhà
dưỡng bệnh. Cho nên hiện tại việc cô không đi học lại làm cho Cố Diệp
Phi không khỏi lại bắt đầu sốt ruột nghĩ loạn một phen.
“Có
phải em xảy ra chuyện gì không, Ninh nhi?” Cố Diệp Phi nổi tiếng lãnh
khốc nham hiểm trong giới hắc đạo nhưng ở trước mặt em gái song sinh
cũng chỉ là một ‘bà mẹ già’ không ngừng lo lắng, không ngừng hỏi và
không ngừng lải nhải dặn dò.
“Em cúp học đấy…” Cô cười hì hì, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
“…”
Được rồi, trước mặt người nhà tự nhận mình cúp học cũng chỉ có cô mà thôi. Nhưng mà Cố Diệp Phi có thể mắng Cố Diệp Ninh sao?
Đương nhiên là… không rồi.
Nặng lời còn chẳng nỡ, sao lại có thể vì chuyện nghỉ học cỏn con kia mà
trách mắng em gái đáng yêu của y được kia chứ. Thậm chí Cố Diệp Ninh có
muốn bỏ học, y cũng sẽ giơ hai tay hai chân lên đồng ý. Cố gia hoàn toàn có thể nuôi cô cả đời, cô cần gì phải vất vả đi học đi làm cơ chứ. Chỉ
cần ở nhà làm ‘bảo vật’ để mấy anh em bọn họ bảo vệ, chăm sóc là được
rồi.
“Được rồi, chỉ cần em không sao là được rồi…” Cố Diệp
Phi lúc này hoàn toàn phát huy tối đa khả năng trung khuyển anh trai của mình.
“Anh ba, ở thủ đô có phải cũng có chuyện không?”
“Ừ, giống bên em, là mưa đá và lốc xoáy…” Thời tiết biến đổi quá nhanh,
thiên tai ập tới bất ngờ không cho phép ai trở tay “Nhưng mà Ninh nhi an tâm, anh hiện tại vừa trở về biệt thự cho nên không sao hết. Anh hai và tiểu Hạ đang ở Cố thị, có lẽ cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.” Sợ cô lo lắng, Cố Diệp Phi nói tóm tắt tình hình cho cô biết.
“Ông ngoại và cậu thì sao?”
Ông ngoại và cậu là hai người thân thiết thương yêu cô nhất sau Cố Liệt
Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ. Cô rất tôn trọng và kính yêu bọn họ,
đáng tiếc kiếp trước ngay vào thời điểm ba người Cố Liệt Hạo rời khỏi
thủ đô để đi tìm cô thì ông ngoại và cậu đã bị ám sát.
Cố
gia là danh gia vọng tộc vốn luôn khiến bao nhiêu kẻ đỏ mắt ghen tị, cho nên nhân lúc mạt thế tới, ở thời điểm hỗn loạn nhổ đi cái gai trong mắt mình. Bây giờ cô đã sống lại, ngoại trừ anh em của mình ra, đương nhiên cô cũng muốn bảo trụ tính mạng cho ông ngoại và cậu. Để họ có thể bình
an yên ổn sống thực lâu…
“Yên tâm đi, khu nhà quân đội vững
chắc lắm, ông ngoại và cậu sẽ không sao đâu. Chút nữa anh sẽ gọi điện
thoại cho anh hai hỏi xem có cách nào nào đưa ông ngoại và cậu về biệt
thự Cố gia không…” Cố Diệp Phi không biết vì sao từ lúc thiên tai kéo
tới có cảm giác không tốt cho lắm. Để ông ngoại và cậu bên ngoài y không an tâm.
“Đúng thế, nhất định phải đưa ông ngoại và cậu về
biệt thự Cố gia.” Cố Diệp Ninh vô cùng ủng hộ quyết định này của anh ba
nhà mình.
Trong bốn anh em Cố gia, chỉ có cô là không bị
chứng bài xích nghiêm trọng. Còn lại Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố
Phong Hạ tuyệt đối không cho phép bất cứ ai mà bọn họ mặc định là ‘người ngoài’ tiến vào biệt thự Cố gia. Bởi vì theo nhận thức của bọn họ, nơi
đấy là nhà, là không gian riêng tư. Cho nên cả cái biệt thự rộng như vậy người hầu ngoại trừ có thím Chu giúp việc lau dọn cùng lão quản gia lo
việc nấu nướng hàng ngày ra thì không còn ai khác.
Trước kia
cô luôn cho rằng thói quen này của mấy người bọn họ cần sửa đổi, nhưng
hiện tại Cố Diệp Ninh cảm thấy quá may mắn. Những người bị nhiễm virut
tang thi không có cách nào có thể phân biệt trước khi bọn họ bị hoàn
toàn biến thành tang thi. Nếu biệt thự của bọn họ có quá nhiều người hầu như vậy sẽ rất nguy hiểm. Giờ chỉ có thím Chu và lão quản gia, trường
hợp xấu nhất là cả hai đều trở thành tang thi thì cô tin tưởng ba người
Cố Liệt Hạo có thể dễ dàng giải quyết được.
“Phải rồi, anh
ba, vậy anh hai có hay không đồng ý với đề nghị của em?” Biết chắc chắn
là Cố Liệt Hạo sẽ phải bàn với Cố Diệp Phi về vấn đề thu gom vật liệu và lương thực các loại mà cô đề nghị tối hôm qua. Anh hai đã nói sáng hôm
nay cho cô câu trả lời, nhưng giờ anh vẫn chưa gọi, cô đành hỏi thẳng
ông anh ba này vậy.
“Ninh nhi, thực ra em cũng đâu cần hỏi.
Đáp án không phải em cũng đoán được rồi sao.” Cố Diệp Phi sủng nịnh bật
cười “Em nghĩ anh hai bù cả đầu tối hôm qua ở Cố thị cả đêm để làm gì?
Kể cả tiểu Hạ vốn đang ở phòng nghiên cứu của trường cũng bị anh ấy gọi
về đấy…”
“Em biết nhưng em không dám chắc lắm. Dù sao, cũng
liên quan tới Cố thị…” Nheo hai mắt lại, cô khẽ thở dài. Cố thị là vật
duy nhất mà mẹ để lại, nó rất quan trọng với bốn anh em cô.
“… nó chỉ là vật chết. Ninh nhi quan trọng hơn…”
“Ha ha, anh càng ngày càng dẻo miệng rồi, anh ba…” Bật cười hai tiếng tuy
nhiên rất nhanh trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lại lộ ra một tia khổ sở
“Anh ba, anh không hỏi vì sao ư?”
Cô có thể từ chối không
trả lời Cố Liệt Hạo, nhưng nếu người hỏi là Cố Diệp Phi thì cô cũng
không chắc mình có thể hay không giữ kín bí mật. Không phải là nặng bên
này nhẹ bên kia gì cả, chỉ là… cũng giống như Cố Diệp Phi tín nhiệm và
yêu chiều cô vô hạn, ngược lại cô đối với y cũng là tín nhiệm và ỷ lại
vô hạn. Là song sinh, vĩnh viễn thân thuộc nhất, vĩnh viễn là đặc biệt
nhất.
“Không cần. Anh sẽ không làm khó Ninh nhi.” Giống như
là tâm tư tương thông, y biết nếu mình hỏi cô nhất định sẽ trả lời.
Nhưng đồng thời, cũng sẽ khiến em gái của y khó xử.
“…”
“Chỉ cần biết, bọn anh tin tưởng em.” Không giải thích hay an ủi, Cố Diệp
Phi chỉ nói đúng một câu duy nhất nhưng lại làm tim của Cố Diệp Ninh nảy lên. Hốc mắt lại không nhịn được mà dâng lên những giọt lệ trong suốt.
“Phi Phi…” Cô buột miệng gọi ra hai tiếng.
“Ninh nhi?” Từ sau khi Cố Diệp Ninh lên cấp hai, cô vẫn luôn gọi y là ‘anh
ba’. Hai tiếng ‘Phi Phi’ này làm Cố Diệp Phi chấn động trong giây lát,
trong lòng dường như có một dòng nước ấm áp thân thuộc liền tục bủa vây
“Ừ, Ninh nhi, có việc gì vậy?” Cưng chiều nở một nụ cười, y khẽ hỏi.
“Phi Phi, nhớ kĩ, nhất định phải ở thủ đô, chờ em trở về.”
“… Được, bọn anh sẽ chờ em trở về…”
Vốn Cố Diệp Phi vẫn bất an, trực giác của y vẫn luôn rất đúng cho nên y vẫn muốn tìm cách để đón Cố Diệp Ninh đang ở thành phố D. Nhưng hiện tại,
cô đã nói như vậy… trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn không thể nào cự
tuyệt được cô.
“Ninh nhi, nhất định phải an toàn trở về…”
“Nhất định, Phi Phi…”
Nói lời tạm biệt với Cố Diệp Phi, Cố Diệp Ninh cúp điện thoại, lần nữa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mưa đá vẫn rơi xuống, càng lúc càng
nhiều, càng lúc càng mau. Cuồng phong mỗi lúc càng lớn, đã có nhiều cây
bên đường bị thổi bật rễ. Sấm chớp rạch từng đường từng đường, sét không ngừng vang rền nhức tai, bầu trời u tối tựa như tương lai của nhân
loại.
Trong đôi mắt, một tia ảm đạm cùng kiên cường hòa vào
nhau, khiến cho tròng mắt bạc càng thêm sâu sắc và thâm thúy. Cô mấp máy môi, khe khẽ nói:
“Đây chỉ mới là bắt đầu…”