Trùng Sinh Chờ Em Lớn

Chương 13: Chương 13: Làm bài giống như giải phẫu




Dịch: Ma Đạo Tử

Ngày 11 tháng 4, dưới áp lực của dịch SARS, dưới không khí ganh đua của toàn trường, tất cả học sinh cùng bước về phía kỳ thi Đại Học lòng đầy quyết tâm, nhất định không đình trệ.

Kì khảo sát hàng tháng của trường trung học Lệ Bắc cũng dần mô phỏng được như bài thi thử Đại Học lần thứ nhất ở thành phố Tiệm Nam, làm cho đề thi càng sát hơn.

Địa điểm thi được sắp xếp dựa trên thành tích thi cử của tháng trước, Hứa Đình Sinh thi ở phòng số 6, còn Hoàng Á Minh và Phó Thành thì ở các phòng tiếp theo.

Hôm nay mưa to, sắc trời âm u.

Đèn điện trong phòng thi được bật lên, ánh sáng chiếu xuống. Dưới ánh đèn, mọi người đều đeo khẩu trang, cầm bút, yên lặng và chăm chú làm bài, tựa như họ đang làm một cuộc giải phẫu vậy.

Bài thi đầu tiên là ngữ văn.

Lúc trước khi thi, một nam sinh ngồi sau lưng Hứa Đình Sinh nói, đến lúc làm bài thì cho cậu ta xem một chút.

Hứa Đình Sinh cũng đã quên mất tên cậu ta, chỉ nhớ mang máng đó là một bạn học ở lớp bên cạnh lớp mình.

- Ồ, được. - Hứa Đình Sinh nói.

Buổi chiều thi toán, cậu bạn kia cũng nói như thế.

Hứa Đình Sinh nói:

- Đừng, cậu mà chép của tôi là sai hết đấy.

Cậu nam sinh tức giận nói:

- Cậu đừng hẹp hòi như vậy chứ?

Hứa Đình Sinh nói:

- Đợi chút nữa cậu sẽ biết.

Sau khi phát đề, nghiêm túc làm được vài câu mà mình có thể hiểu xong, Hứa Đình Sinh bèn lôi ra một cục tẩy, dùng con dao nhỏ cắt cho nó thành hình lập phương rồi lần lượt khắc lên sáu mặt nó mấy chữ A, B, C, D, giống như số đáp án trong đề.

Hứa Đình Sinh bắt đầu ném xúc xắc.

Nam sinh ngồi phía sau giật mình, lập tức tẩy đi hai đáp án vừa nãy mình nhìn trộm được.

Đánh bừa đáp án xong, Hứa Đình Sinh liền nộp bài thi.

Sáng ngày thứ hai là thi khoa học xã hội tổng hợp.

Hứa Đình Sinh lúc này lại chủ động quay người lại nói:

- Lúc này thì cậu có thể nhìn bài tôi được rồi.

Cậu bạn học ngồi phía sau đành thở dài nói:

- Người anh em à... Đừng làm rộn nữa.

Bài thi cuối cùng là môn Anh, trước khi thi, Hứa Đình Sinh nói với Hoàng Á Minh và Phó Thành rằng:

- Các cậu đọc xong cảm giác câu nào là đúng thì cứ chọn đi.

- Nếu như không có một chút cảm giác nào thì sao?

- Bốn đáp án, ba ngắn một dài thì chọn cái dài, ba dài một ngắn thì chọn cái ngắn.

Đến khi thi xong, hai người đều vô cùng hưng phấn. Hứa Đình Sinh hỏi ra mới biết, thì ra đây là lần đầu tiên bọn họ đọc đề mà có thể hiểu được nó đang nói về cái gì.

Hứa Đình Sinh chính là muốn hiệu quả như thế này. Lúc trước cậu ta chỉ yêu cầu hai người nhận ra từ đơn mà không yêu cầu viết bởi vì không đủ thời gian, bọn họ chỉ cần nhận ra một vài từ đơn là có thể đại khái đọc hiểu được nội dung của đề, sau đó thì liên hệ được với đáp án cũng tốt, đoán liều cũng được, bởi vì đã có một cái khung và chỉ dẫn như vậy tính ra cũng dễ chọn được đáp án đúng hơn nhiều.

Còn lại, thì phải xem may rủi ra sao rồi.

...

Trên thực tế, đây có lẽ là một trong những lần thi thử Đại Học đặc biệt nhất. Hội chứng SARS đã làm cho rất nhiều người sợ hãi, suy sụp, mà áp lực từ thi cử cũng không kém. Dưới hai tầng áp lực như vậy, tinh thần rất nhiều người cũng bị dồn ép tới điểm giới hạn.

Thời gian ôn luyện cũng làm mọi người hiểu rõ kỳ thi Đại Học đã gần đến thế nào, áp lực thi cử càng lúc càng lớn.

Cũng là trong lúc này, trong trường bắt đầu truyền ra lời đồn về việc huyện Lệ Bắc xuất hiện ca bệnh nghi ngờ là SARS.

Kiếp trước Hứa Đình Sinh cũng có nghe về lời đồn này. Cậu còn biết, sáu ngày nữa, bệnh nhân nghi ngờ là nhiễm SARS này dưới áp lực và sợ hãi đã phá cửa sổ phòng cách ly, nhảy lầu bỏ trốn. Trong quá trình bỏ trốn, hắn còn đánh bị thương nhân viên chăm sốc và hai y tá trẻ tuổi dũng cảm.

Cuộc bỏ trốn của người này đã khiến cho toàn thành phố khủng hoảng. Toàn bộ huyện Lệ Bắc giống như đã trở thành một thành chết vậy, các cửa hàng đóng cửa, trường học đóng kín, không ai dám đi ra ngoài, càng không có ai dám lại gần bất kì kẻ lạ mặt nào.

Người kia bỏ trốn đến ngày thứ ba thì bị bắt. Sau đó phát hiện, hắn chỉ là cảm cúm bình thường dẫn tới triệu chứng phát sốt.

Tránh được SARS, nhưng vẫn không thể được tai ương, sau đó hắn ta đã bị bắt vào tù.

Hứa Đình Sinh không thể ngăn cản được chuyện này. Tất nhiên là hắn cũng không có suy nghĩ như vậy, cuối cùng thì việc này cũng không tạo thành bất cứ hậu quả gì nghiêm trọng. Hai nữ y tá bị thương cũng nhờ thế mà nhận được vinh dự rất lớn, thậm chí còn giải quyết được vấn đề biên chế, thoát khỏi thân phận làm công tạm thời. Đồng thời, những chiến sĩ cảnh sát bắt được kẻ bỏ trốn cũng được khen ngợi.

Về phần trường, lớp, sau hai ngày thi cử này, cuối cùng đã có người không thể chịu được bầu không khí đầy áp lực này nữa.

Một nữ sinh bình thường rất biết nghe lời đã cãi nhau với giáo viên vào buổi tối tự học. Cô ta nói kỳ thi Đại Học là cứt chó, những giáo viên các người cũng là cứt chó, thế nhưng giáo viên kia đã tha cho cô... Cuối cùng, nữ sinh này đã nhào lòng của giáo viên mà khóc.

Một nam sinh bình thường vẫn lạc quan, trong buổi học tối, đã đột nhiên đứng dậy, rời khỏi phòng học như chỗ không người, ở trong toa lét ngâm đầu mình ở trong bồn rửa tay, dùng nước giội lên người cả nửa tiếng. Sau đó, cậu ta trở lại phòng học, xin lỗi giáo viên và bạn học, ngồi xuống tiếp tục học bài.

Những trường hợp “tình yêu tuổi học trò” thời trung học cũng bắt đầu phát sinh nhiều hơn.

Tình yêu thực sự có thể mang đến cho người ta dũng khí, hoặc là sự giải tỏa.

Một nữ sinh quan hệ rất tốt với tổ ba người Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh, Phó Thành, Tống Ny cũng ở dưới tình huống này bắt đầu mối tình đầu của mình.

Tống Ny rất bình thường, tướng mạo bình thường, gia cảnh bình thường, thành tích bình thường. Thế nhưng tính cách cô lại rất tốt, tốt bụng ngây thơ và dịu dàng. Bạn trai cô thích là ban 7, gia cảnh không tốt nhưng mà thành tích lại xuất sắc, đẹp trai vô cùng.

Tống Ny cùng cậu ta là bạn cùng lớp hồi cấp hai (trường THCS ở Trung Quốc chỉ có 3 năm, từ lớp 7-9). Cô vẫn một mực thích nam sinh này, tính ra cũng được sáu năm rồi, vốn là thầm mến cũng trở thành tình cảm mọi người đều biết.

Hai ngày trước, Tống Ny từ chỗ ba người lấy đi mấy bao rễ Bản Lam đưa cho nam sinh kia.

Khi trở về, cô nói là cậu kia rất cảm động. Sau đó vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc cười cười, nói cho ba người rằng, người nam sinh mà cô thích cuối cùng đã đồng ý yêu cô, thậm chí còn là chính cậu ta chủ động thổ lộ ra nữa.

Vào buổi tối ôn luyện đầu tiên, Tống Ny đã trốn học. Sau khi hết tiết hai của buổi tối tự học, ba người Hứa Đình Sinh trong lúc đi tìm Tống Ny, lại phát hiện cô vừa khóc một trận, đầu tóc rối bời, quần áo dính đầy bụi đất và cỏ.

Phó Thành hỏi bị làm sao thì cô không chịu nói, sửa sang quần áo cho sạch sẽ rồi lén lút trở về phòng ngủ.

...

Đêm hôm đó, cậu nam sinh hẹn Tống Ny buổi tối gặp mặt ở chỗ cây tùng nhỏ đằng sau ký túc xá. Đây là cuộc hèn hò đầu tiên của họ, Tống Ny đã cố ý mặc thật đẹp, một áo sơ mi màu vàng nhạt cùng váy dài.

Đêm hôm đó, trăng sáng, trừ hai người bọn họ ra thì mọi người còn đang học, chỗ cây tùng nhỏ vừa tĩnh vừa kín đáo, rất thích hợp để hẹn hò.

Bọn họ trò chuyện được một lát thì cậu nam sinh nói là mình cảm thấy rất áp lực rồi ôm lấy cô.

Tống Ny còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, cô vòng một tay lại ôm chặt lấy cậu ta, tay kia vuốt ve đầu đối phương giống như đang an ủi một đứa trẻ đang bất lực vậy. Cô chưa thấy cậu ta bất lực đến như vậy bao giờ.

Cậu nam sinh này bắt đầu hôn cô, hôn đến điên cuồng.

Đây là nụ hôn đầu đời của Tống Ny, vốn là cắn chặt hàm răng rồi biến thành đáp lại một cách vụng về. Mặc dù hai người mới ở cùng nhau hai ngày, cô cảm thấy như vậy dường như có chút quá nhanh rồi, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt cậu ta.

Tay của cậu nam sinh kia đã bắt đầu không chịu ở yên. Tống Ny có chút sợ hãi, vào lúc tay cậu ta muốn luồn vào quần áo cô, Tống Ny vội vàng giữ bàn tay đó lại.

Cậu nam sinh nói:

- Xin cậu đấy.

Tống Ny nhìn vào đôi mắt cậu ta, cô thấy được ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đó, cô buông lòng cánh tay ra, cắn chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng lên như bị lửa đốt vậy.

Cậu ta luồn tay vào váy cô.

Tống Ny như con thỏ con bị giật mình mà nhảy cẫng lên, lắc đầu nói:

- Không được.

Cậu ta nói:

- Xin cậu.

Tống Ny suy nghĩ một chút:

- Đợi đến khi tốt nghiệp xong, tốt nghiệp xong có được không?

Cậu ta chảy nước mắt:

- Xin cậu, bây giờ tớ vô cùng áp lực... Hãy cho tớ, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu, tốt nghiệp xong tớ sẽ đến nhà cậu gặp cha mẹ cậu, tớ cũng sẽ dẫn cậu đến gặp cha mẹ tớ. Chúng ta sẽ cùng đi học một đại học ở trên thành phố, sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn.

Tống Ny do dự một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Hắn quỳ xuống:

- Xin cậu mà, tớ đã sắp điên lên rồi, tớ thật sự cần cậu.

Tống Ny hiểu rõ ý tứ của kẻ này, hắn cần phát tiết, cần giải tỏa.

Nhưng mà cô lại quá yêu hắn, cho nên đã khóc mà gật đầu.

Hắn nói “Cậu thật tốt”, nói “Tớ yêu cậu”, rồi không để ý đến nước mắt và vẻ mặt đầy đau khổ của Tống Ny, không chịu nổi mà xốc váy của cô lên.

Sau đó một ánh đèn pin đã chiếu tới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.