Phong Dĩ Sương mặc bộ váy đỏ thẫm cổ áo hơi thấp, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mặt tựa phù dung, mi như liễu, đôi mắt quyến rũ hơn cả hoa đào vô cùng quyến rũ nhân tâm, da thịt như tuyết, mái tóc đen vấn lên cao, cài đầy ngọc trai, dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng chói mắt, nàng ta khẽ nhếch đôi môi đỏ, nữ tử lập tức trở nên thật tuyệt mỹ.
Phong Dĩ Sương vừa xuất hiện khiến rất nhiều công tử quan gia nhìn không chớp mắt, còn nàng ta khi thấy được nhiều người lộ vẻ sùng bái như vậy cực kỳ hài lòng, cười càng thêm xinh đẹp nhưng lại quên mất bản thân là công chúa không phải nữ tử thanh lâu bán rẻ tiếng cười.
Hoa Hưu Nghi cũng đưa mắt nhìn Phong Dĩ Sương, vừa vặn Phong Dĩ Sương cũng nhìn về phía Hoa Hưu Nghi, dung mạo của hắn quả là mỹ nam tử hiếm thấy, hơi thở quyến rũ ma mị trên người khiến Phong Dĩ Sương lập tức đỏ mặt.
Vào lúc này Phong Dĩ Sương không hề nhìn thấy chán ghét và khinh thường trong mắt Hoa Hưu Nghi, với hắn dạng mỹ nhân gì mà chưa từng gặp qua, cho dù Phong Dĩ Sương rất đẹp nhưng ở trong mắt Hoa Hưu Nghi bất quá chỉ là nữ tử đê tiện mà thôi.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, Phong Dĩ Sương bắt đầu xoay tròn…
Vũ y màu đỏ như đoá hoa nở rộ giữa đại điện, Phong Dĩ Sương như đoá hoa đang nhẹ nhàng nhảy múa, dáng người mềm mại, nhanh nhẹn như bươm bướm.
Không thể không nói, vũ đạo của Phong Dĩ Sương Vũ rất đẹp, bản lĩnh vũ đạo cũng rất sâu, nếu không dáng người cũng không mềm mại được như vậy, khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt.
Phong Dĩ Sương nhảy xong, tiếng vỗ tay trong đại điện vang lên không ngớt, rất nhiều người đều cảm thấy phần trình diễn của nàng rất tốt nhưng những người có thân phận lại không chút cảm thụ, Phong Dực Hiên từ đầu đến cuối đều không có nhìn Phong Dĩ Sương nhảy múa, hắn chỉ dán mắt vào bóng dáng lúc ẩn lúc hiện sau bức bình phong, Niệm Niệm của hắn đang ở đó.
Phong Dĩ Sương múa xong liền nhìn về phía Hoa Hưu Nghi, quả nhiên thấy Hoa Hưu Nghi đang nhìn mình, nàng ra cảm thấy rất đắc ý, bản thân nhiều năm khắc khổ luyện múa nhất định sẽ khiến tất cả mọi người sùng bái ái mộ.
Sau khi đổi y phục Phong Dĩ Sương trở lại chỗ ngồi, nàng ta nghĩ chắc chắn mình sẽ là người chiến thắng, sau này không chỉ nổi danh ở Phong Quốc mà các quốc gia khác đều biết đến nàng.
Không thể không nói Phong Dĩ Sương đã nghĩ quá nhiều, bởi vì người tới tham gia đại hội giao lưu các quốc gia ngoại trừ đại biểu các quốc gia còn có các quan viên công tử có danh tiếng, mặc dù vũ đạo của nàng ta rất đẹp nhưng bọn họ đã từng gặp được người múa xuất sắc hơn, cho nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Chờ sau khi mọi người yên tĩnh lại, Nguyệt Thiên Linh mới bước lên sân khấu.
Nàng ta chọn bộ váy áo xanh biếc, nếp váy dài còn phối thêm chút màu xanh hoa cỏ, người khoác sa mỏng, bờ vai mượt mà thắt lưng thon thon, da thịt nõn nà như hoa lan, kiều mỵ không xương vô cùng xinh đẹp. Cho dù Lam U Niệm rất ghét Nguyệt Thiên Linh nhưng không thể không thừa nhận tướng mạo của nàng ta đúng là không tệ, mặc dù kém Nguyệt Bạch Liên nhưng một mình đứng ở đó cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Vũ đạo của Nguyệt Thiên Linh rất mới lạ, nàng ta vận dụng trường tiên kết hợp cùng vũ đạo, khi nàng ta nghe tiếng đàn, cầm trường tiên trong tay nhẹ nhàng bước ra sân. Vừa mở đầu đã vung roi hai cái, chân dùng sức đạp xuống đất lợi dụng khinh công bay lên không trung, xoay hai vòng, váy dài biến thành cái vòng lớn xinh đẹp, cộng thêm dung mạo mỹ lệ quả thực khiến người ta cảm thấy huyền ảo đẹp mắt. Lúc rơi xuống đất, vừa thập phần tự nhiên vun trường tiên vừa xoay tròn tại chỗ. Lần nữa lợi dụng khinh công bay lên cao, rồi lại rơi xuống.
Kết thúc vũ điệu, Nguyệt Thiên Linh nghiên người cúi chào.
Vũ đạo của Nguyệt Thiên Linh không phải rất tốt nhưng thắng ở chỗ mới lạ, hơn nữa trường tiên cứng rắn lại kết hợp cùng vũ đạo ôn nhu, nhìn cũng rất đẹp mắt, nếu so với Phong Dĩ Sương vũ đạo của nàng ta liền trở nên rất tầm thường.
Mọi người đều rất bội phục Nguyệt Thiên Linh vì nàng ta có thể dùng trường tiên kết hợp cùng vũ đạo, cho nên tiếng vỗ tay mới nồng nhiệt như vậy. Nguyệt Thiên Linh cao ngạo ngồi xuống, nàng ta nhìn Lam U Niệm sau bức bình phong, không tin Lam U Niệm còn có thể lợi hại hơn mình.
“Người tiếp theo chính là Tam tiểu thư Lam phủ, không biết Lam tiểu thư hội có biết khiêu vũ không?” Nguyệt Thiên Linh trào phúng.
Người đầu tiên đứng ra nói đỡ cho Lam U Niệm không phải người Phong Quốc mà là Nguyệt Bạch Liên.
“Tam hoàng muội ăn nói cẩn thận, Tam tiểu thư Lam phủ thành danh vì nhạc khúc là điều không ai có thể so sánh, vũ đạo cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, biết cũng được mà không biết cũng không sao, có gì quan trọng đâu?” Không phải nàng cố ý chống đối Nguyệt Thiên Linh, chẳng biết tại sao nàng lại có ấn tượng rất tốt về vị đích nữ Lam phủ này.
Nguyệt Thiên Linh hung hăng trợn mắt nhìn Nguyệt Bạch Liên, nàng ta không ngờ Nguyệt Bạch Liên lại không thèm nể mặt mình như vậy, nhưng nàng ta vẫn biết hiện tại không phải lúc đấu khẩu.
Đèn trong đại điện mờ đi, chờ đến khi ánh sáng trở lại bình thường, Lam U Niệm đã đứng giữa đại điện. Nàng mặc váy lụa mỏng màu trắng, đây cũng không được tính là vũ y nhưng khi nàng khoác lên người liền trở nên cực kì đẹp mắt, khí chất trên người nàng không phải mềm mại mà là đặc biệt điềm tĩnh, làn da bên ngoài mạng che thật đẹp, trắng nõn như ngọc, đôi mắt đen láy thông thấu, nàng khẽ cong mắt, người xung quanh đã có thể cảm nhận được thiện ý từ nàng, trầm tĩnh như nước, trong trẻo dịu dàng động lòng người... Giờ phút này, ở phần đuôi mắt được vẽ một đoá hoa yêu dị, trong khí tức thánh khiết xen lẫn chút yêu diễm làm cho người ta không tài nào rời mắt.
Phong Dực Hiên thấy Niệm Niệm xinh đẹp như thế, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng sủng ái, chỉ là khi thấy nhiều người nhìn nàng hắn cảm thấy cực kì không vui…
Tiếng nhạc vang lên, chẳng qua mọi người không chú ý nên không nhìn thấy người thổi địch lại chính là Minh Vương.
Khúc tiêu rung động tâm hồn vang lên, Lam U Niệm vung ống tay áo ra nhảy múa, phong thái của bạch y thiếu nữ lúc này đẹp như thiên tiên, như phong lan trong u cốc, dáng múa của nàng nhẹ nhàng ưu mỹ, phiêu dật như tiên, váy dài phấp phới càng làm nổi bật dáng vẻ tuyệt trần của nàng.
Mọi người như si như say ngắm nhìn điệu múa uyển chuyển, quên cả hô hấp. Lam U Niệm khẽ đảo mắt đã khiến tất cả người có mặt ở đây tim đập dồn dập, không hẹn mà cũng nghĩ nàng đang nhìn mình. Vào lúc này tiếng tiêu đột nhiên trở nên cấp bách, thiếu nữ lấy chân phải làm trục, dãn nhẹ ống tay áo, thân thể mềm mại xoay tròn, càng xoay càng nhanh.
Lam U Niệm đột nhiên bay lên không trung, tay ngọc khẽ múa, dây lụa trong ống tay áo giương nhẹ, trong đại sảnh phảng phất nổi lên từng cơn sóng lớn màu trắng, Lam U Niệm nhẹ điểm mũi chân bay nhảy trên dải lụa, y phục tung bay hệt như Lăng Ba tiên tử.
Phong Dực Hiên thấy Lam U Niệm như vậy, chẳng biết tại sao lại có cảm giác nắm bắt không được cho nên tiếng tiêu của hắn càng gấp gáp, nàng cũng xoay người càng lúc càng nhanh, tay ngọc uyển chuyển, váy áo tung bay, đôi thuỷ mâu như biết nói, lưu quang bay múa, cả người như hoa cách sương mù, mông lung mờ ảo, vô cùng xinh đẹp, lại xa không thể chạm tới…
Tiếng tiêu ngừng điệu múa cũng hoàn tất, mọi người vẫn còn đắm chìm trong vũ điệu của nàng, sau đó là từng đợt vỗ tay khen ngợi như sấm.
Lam U Niệm không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, chỉ là dáng vẻ này của nàng ở trong mắt những người khác lại đáng giận đến cực điểm, Nguyệt Thiên Linh không ngờ Lam U Niệm lại biết khiêu vũ còn nhảy tốt như thế, quả thực khiến người ta khó lòng sánh được, dáng vẻ lạnh nhạt hiện tại của Lam U Niệm càng là đả kích với Nguyệt Thiên Linh.
Nguyệt Thiên Linh độc ác nhìn Lam U Niệm, đột nhiên nàng ta nghĩ, Lam U Niệm nhảy đẹp hơn thì làm sao? Hát hay hơn thì làm sao? Chỉ cần có người nhìn thấy gương mặt ma chê quỷ hờn của nàng, còn ai dám thích nàng?
“Lam cô nương nhảy thật tốt!” Nguyệt Thiên Linh đứng dậy đi đến bên cạnh Lam U Niệm.
Mặc dù mọi người không rõ Nguyệt Thiên Linh nói vậy là có ý gì nhưng rất đồng ý lời nàng.
“Hahaha, Lam nha đầu quả nhiên rất giỏi!” Hoàng đế Phong Huyền vui vẻ tán dương: “Nếu mọi người đã xem qua cuộc tỷ thí, hôm nay người thắng là ai chắc mọi người cũng biết!”
“Đương nhiên là Lam Tam tiểu thư!” Mọi người đồng thanh nói, đây là điều mà không ai có thể phủ nhận.
“Lam nha đầu, nếu con đã thắng, con muốn ban thưởng cái gì?” Hoàng đế Phong Huyền hỏi, thật sự là Lam U Niệm đã giúp Phong Quốc thắng lớn.
Hai mắt nàng sáng lên, kỳ thật lúc đầu đồng ý thách đấu của Nguyệt Thiên Linh nàng đã có ý này, hiện tại bản thân đã có thể quang minh chính đại nói ra yêu cầu với hoàng đế.
“Hồi bẩm hoàng thượng, tiểu nữ muốn có thể không cần quỳ đại lễ khi gặp hoàng thượng!” Lam U Niệm thẳng thắng đáp.
Vừa dứt lời đã khiến nhiều người giật nảy mình, thế gian này có mấy ai không muốn hành đại lễ với đế vương, không phải là nàng nói mê sảng chứ, đa phần đều cho rằng Lam U Niệm sẽ bị hoàng đế trách cứ.
Phong Dực Hiên ngồi ở chỗ kia lại rất bình thản, kỳ thật sau lần đầu Niệm Niệm tham gia yến hội vờ quỳ lễ, hắn đã biết nàng rất ghét phải hành lễ.
Hoàng đế cũng rất sững sờ, nữ tử bình thường lúc nghe được ban thưởng không phải đều giả tạo từ chối sao? Sao đến lượt nữ tử mà con trai mình vừa ý lại khác thường như vậy, ông cảm thấy không hổ là người con mình nhìn trúng, bởi vì Phong Dực Hiên cũng không quỳ hành lễ, hai người này thật xứng đôi.
“Đã như vậy, trẫm chuẩn tấu!” Hoàng đế Phong Huyền trực tiếp trả lời, Lam U Niệm trở thành người thứ hai không cần quỳ hành lễ với hoàng đế.
“Niệm Nhi muội muội quá lớn mật rồi.” Hoa Mộc Khuynh đi đến bên cạnh Lam Mặc Huyền nói, quả thật chưa từng có nữ tử nào dám đưa ra thỉnh cầu như vậy với đế vương, Lam U Niệm là người thứ nhất.
Lam Mặc Huyền nheo mắt nhìn muội muội đứng giữa đại điện, kiêu ngạo nói: “Người Lam gia ta sao có thể nhu nhược!”
Còn Lam Kiến Quân sau khi nghe nhi tử nói cũng cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng mà vừa rồi ông cũng bị nàng doạ hết hồn, sợ nàng sẽ bị hoàng đế trách tội.
“Tiểu nữ đa tạ bệ hạ!” Lam U Niệm chuẩn bị trở về chỗ ngồi, không ngờ lại bị Nguyệt Thiên Linh giật mạng che mặt xuống, toàn bộ đại điện lập tức trở nên yên tĩnh.