Mọi người ngồi quanh bàn nhưng không phát hiện sự thay đổi của Lam U Niệm, chỉ có Phong Dực Hiên luôn luôn chú ý đến nàng nên mới phát hiện sự thay đổi này.
Phong Dực Hiên lo lắng nhìn Lam U Niệm, khi vừa chạm vào bàn tay của nàng hắn đã phát hiện sự bất thường, tuy nhiệt độ cơ thể Niệm Niệm bình thường hơi thấp nhưng khi hắn nắm lấy bàn tay của Niệm Niệm, trên tay giống như đang cầm tản băng rét lạnh, đó không phải là nhiệt độ cơ thể người thường.
Cơ thể như bị kim đâm lan truyền cả người, đây mới chỉ là cảm giác đau đớn khi độc vừa phát tán, Lam U Niệm biết bây giờ nàng phải rời đi ngay lập lức nếu không nhất định sẽ bại lộ trước mặt mọi người, tuy nàng coi bọn họ là bằng hữu, nhưng ở trong lòng Lam U Niệm vẫn cho rằng nàng chỉ có một mình.
Phong Dực Hiên nhìn Niệm Niệm ngồi ở đó, nàng cúi đầu nên hắn không nhìn rõ vẻ mặt, hắn không biết Niệm Niệm bị cái gì, nhưng hắn có thể cảm giác chuyện không thích hợp, nhìn mọi người cười vui vẻ, Phong Dực Hiên chuẩn bị mở miệng nói mọi người rời đi, để hắn đưa Niệm Niệm trở về, đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư, tam công tử muốn gặp người.” Lam Vũ đã trở lại bên cạnh Lam U Niệm, lo lắng nói, còn Lam Khúc vẫn ở cạnh Lam U Niệm đã bắt đầu đổ mồ hôi. Mặc dù tiểu thư của các nàng chịu đựng rất giỏi, nhưng mỗi lần độc phát tán các nàng đều rất lo lắng, không chỉ bởi vì sợ tiểu thư bị đau đớn, mà là sợ tiểu thư không chịu đựng nổi.
Tất cả mọi người trong phòng đều tò mò nhìn về phía Lam U Niệm, nhưng lúc này Lam U Niệm cúi đầu nên bọn họ không nhìn thấy gì, thật ra rất nhiều người biết Vô Tình các là thế lực của Vô Tình công tử, nhưng Vô Tình công tử thực sự quá thần bí, cho nên Vô Tình các sẽ do các vị công tử trong truyền thuyết quản lý, mà các vị công tử đó tuy cũng rất thần bí nhưng lại có thể nhìn thấy, hơn nữa bọn họ chỉ là giúp Vô Tình công tử quản lý sản nghiệp, cho nên mọi người cũng không mấy tò mò về bọn họ như Vô Tình công tử.
“Thật xin lỗi, Niệm Nhi có chút việc phải đi trước.” Lam U Niệm nhịn xuống đau đớn ngày một mạnh mẽ trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn mọi người mỉm cười nói.
“Ừ, không có việc gì, muội đi làm việc của mình đi. Chúng ta đợi muội cùng nhau trở về nha?” Hoa Mộc Khuynh không để ý khoát tay, nhưng vẫn quan tâm hỏi.
“Muội sẽ tự về nhà, Lam Khúc, lát nữa nói với quản sự mang điểm tâm mới nhất vẫn chưa đưa ra ngoài lên cho mọi người dùng thử!” Lam U Niệm căn dặn.
Nghe nói là điểm tâm Trân Vị các chưa bán ra ngoài mọi người đều cảm thấy hứng thú, khỏi phải nói đến thạch hoa quả lần trước đã ăn qua, tha thiết nhìn Lam Khúc, Lam Khúc gật đầu, biết tiểu thư nhà mình đang muốn nói sang chuyện khác.
Lam U Niệm cúi chào sau đó rời khỏi ghế lô, lại không nghĩ rằng vừa đi vài bước đột nhiên lảo đảo suýt ngã sấp xuống, còn may là Lam Vũ và Lam Khúc phản ứng nhanh đỡ Lam U Niệm lên, chỉ là một điểm nhỏ như vậy cũng khiến cho mọi người lo lắng.
“Niệm Nhi muội muội không sao chứ?” Hoa Mộc Khuynh lo lắng hỏi, chỉ là nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, cho rằng Lam U Niệm không nhìn rõ đường mà thôi.
“Không sao, muội đi trước đây.” Lam U Niệm nói xong, Lam Vũ và Lam Khúc lập tức đi đến đỡ nàng rời khỏi ghế lô, trong phòng ánh mắt lạnh lẽo của Phong Dực Hiên tràn đầy lo lắng nhìn phương hướng Lam U Niệm rời đi, tuy hắn rất muốn hỏi rốt cuộc Niệm Niệm bị làm sao, nhưng hắn biết Niệm Niệm có suy nghĩ và cách làm riêng, nếu như hắn can thiệp quá sâu chỉ sợ sau này muốn gần gũi với Niệm Niệm cũng rất khó.
Bởi vì lo lắng không biết cuối cùng Lam U Niệm bị sao, cho nên rõ ràng tâm tình của Phong Dực Hiên cũng không được tốt, khi Lam U Niệm rời khỏi ghế lô Phong Dực Hiên lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo người lạ chớ tới gần, lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng, tất cả mọi người đều lập tức im lặng, nhưng dưới hơi thở khủng bố ngày càng nặng nề bên trong, Hoa Mộc Khuynh và mọi người đều không chịu nổi, mấy người bọn họ nhanh chóng rời khỏi ghế lô, chỉ có điều trước khi đi đương nhiên cũng đóng gói điểm tâm mang theo, ba người quả đúng là kẻ tham ăn. Lam Mặc Huyền bị Hoa Mộc Khuynh lôi ra ngoài, còn Hà Sơ Dương bởi vì trong nhà còn có chuyện chưa làm xong đã đi trước, nên trong phòng chỉ còn lại có bốn người.
“A Hiên, đệ làm sao vậy?” Phong Hạ Kỳ lo lắng hỏi, hắn rất hiểu đệ đệ của mình, dù bình thường rất lạnh lùng nhưng không có nôn nóng như bây giờ.
“Vì Niệm Nhi muội muội sao?” Kinh Vô An tựa vào ghế, nghi ngờ hỏi, hắn phát hiện, cho tới bây giờ bạn tốt của mình chưa từng để tâm đến bất cứ ai, nhưng với Lam U Niệm thì khác, giống như hôm nay cuộc gặp gỡ này không có gì đáng lọt vào mắt hắn, ánh mắt lúc nào cũng hướng theo Lam U Niệm.
“Hả? Niệm Nhi muội muội làm sao?” Vũ Lưu Ly khó hiểu hỏi, không thể trách mấy người bọn họ không biết, dù bề ngoài bọn họ đều là người hung ác, nhưng ở đây chỉ có bằng hữu thân cận, rất tự nhiên thu hồi đề phòng và tâm tư bày mưu tính kế, cho nên mới không phát hiện Lam U Niệm không thích hợp, nhưng mà Kinh Vô An lại khác, bản thân hắn là quân sư dù cho thu lại tâm tư nhưng vẫn mẫn cảm hơn Phong Hạ Kỳ và Vũ Lưu Ly.
“Quả thực, lúc nãy Niệm Nhi muội muội suýt chút nữa té ngã, ta cảm thấy có gì đó bất ổn!” Phong Hạ Kỳ cũng cau mày nói, hiện tại hắn đã xem tiểu cô nương này như muội muội, cho nên không tránh khỏi quan tâm nhiều hơn.
“Đúng vậy, có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Vũ Lưu Ly vô cùng lo lắng hỏi, nhưng hắn còn chưa dứt lời, Phong Dực Hiên đã rời khỏi phòng nhảy tới một gian phòng khác ở lầu ba.
Phong Dực Hiên càng nghĩ càng thấy lo lắng, một mặt sợ Niệm Niệm xảy ra chuyện, một mặt sợ mình can thiệp quá nhiều sẽ làm Niệm Niệm phản cảm, Phong Dực Hiên hắn sống nhiều năm như vậy chưa từng sợ bất kì điều gì, nhưng bây giờ lại lo nghĩ nhiều như vậy? Bây giờ bởi vì người đó là người trên đầu quả tim của hắn cho nên phải suy nghĩ rất nhiều, Phong Dực Hiên vẫn không yên lòng, dù sau này Niệm Niệm có trách móc hắn cũng không thể Niệm Nhi gặp chuyện, hơn nữa rõ ràng hắn cảm giác được cơ thể Niệm Nhi không đúng, hắn nói sau này sẽ ở cùng nàng, cho nên nhất định hắn phải ở cạnh nàng. Nếu như đúng là Niệm Niệm không thoải mái hắn sẽ tìm cách giúp nàng, còn nếu như là do hắn nghĩ nhiều Niệm Niệm muốn làm gì hắn cũng được, sau này hắn vẫn làm như vậy.
Nháy mắt, Phong Dực Hiên đã xuất hiện trước cửa phòng Quỷ Tam, nhưng hắn chưa kịp đi vào, Lam Phong ở chỗ tối đã xuất hiện ngăn Phong Dực Hiên lại, cùng lúc đó Lam Vũ và Lam Khúc cũng ngăn cản Phong Dực Hiên, Phong Dực Hiên nắm chặt quả đấm, hiện tại hắn rất muốn giết người, nhưng hắn biết ba người trước mặt là người của Niệm Niệm.
Đi theo phía sau Phong Dực Hiên là là Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An và Vũ Lưu Ly, bọn họ vừa tới thì nhìn thấy Phong Dực Hiên đứng song song với ba nữ tử trước cửa phòng, bọn họ biết hai nữ tử kia là tỳ nữ của Lam U Niệm, vậy nữ tử còn lại chắc chắn là ám vệ của nàng.
Lúc này, trong phòng truyền đến đồ vật rơi xuống đất, Phong Dực Hiên lo lắng đến mức trán nổi đầy gân xanh, cả người đã khôi phục khí thế tàn nhẫn thích giết chóc, chuẩn bị đánh bay ba nữ tử chắn trước mặt mình, nhưng lúc này một nam tử từ trong phòng bước ra, mái tóc đen được buộc lên bằng một sợi tơ trắng, mặc quần áo tơ lụa trắng. Bên hông buộc một tua rua dài màu trắng, phía trên là khối Dương Chi Bạch Ngọc, áo khoác lụa mỏng mềm mại như khói. Mi dài sát tóc mai, hai mắt dài nhỏ nhã nhặn, mũi cao, làn da trắng nõn, trên tay cầm một cây quạt giấy trắng như tuyết, đây chính là hình tượng một vị công tử văn nhã, chỉ là lúc này nét mặt của nam tử rất nôn nóng, mặt mày đều là lo lắng.
“Tại hạ là Quỷ Tam, không biết Minh Vương đến đây vì chuyện gì?” Quỷ Tam vừa nói vừa tỉ mỉ đánh giá Phong Dực Hiên, Quỷ Tam không thể không thừa nhận người này thật sự tuấn tú vô song, có lẽ sẽ là đệ nhất mỹ nam tử ở đại lục này, nhưng với điều kiện không có khí tức thích giết chóc dọa người kia.
“Bổn vương muốn gặp Niệm Niệm!” Âm thanh lạnh lùng không cho phép cự tuyệt của Phong Dực Hiên vang lên, lúc này trong lòng hắn sốt ruột như có lửa thiêu đốt, khi nãy hắn nghe thấy trong phòng có tiếng đồ vật bị vỡ.
“Mong rằng Minh Vương thứ lỗi, hôm nay Niệm Nhi có việc, nếu Minh Vương có chuyện gì thì lần sau có thể tìm Niệm Nhi!” Quỷ Tam dầu muối đều không vào nói, hắn đã nhận được tin tức tiểu sư muội nói nàng đã là bằng hữu với đám người Minh Vương, cho nên Quỷ Tam cũng không làm khó, chẳng qua chuyện tiểu sư muội bị trúng độc hắn không thể nói cho bọn họ biết.
“Tránh ra!” Phong Dực Hiên giật giật ngón tay, hắn không muốn dài dòng với những người này.
Phong Hạ Kỳ thấy điệu bộ này của Phong Dực Hiên thì biết hắn chuẩn bị đại khai sát giới, nhưng nhìn đám người Lam Khúc, đây đều là người của Lam U Niệm. Nếu Phong Dực Hiên làm bọn họ bị thương thì lúc đó ăn nói như thế nào với Lam U Niệm, vả lại bọn họ nhận Lam U Niệm làm muội muội, thì không nên để Niệm Nhi muội muội buồn.
“A Hiên, bình tĩnh đi!” Phong Hạ Kỳ đi tới bên cạnh Phong Dực Hiên, trong giọng nói mang theo chút cứng rắn, nếu không hắn sợ đệ đệ sẽ không nghe lọt tai, sau đó ôn hòa nhìn về phía Quỷ Tam đang chắn ở cửa nói: “Có lẽ vị này là tam công tử đúng không, Lam cô nương bên trong là muội muội của chúng ta, không biết bây giờ Niệm Nhi muội muội có khỏe không, hi vọng tam công tử có thể giúp đỡ!”
Phong Hạ Kỳ và Quỷ Tam cùng một loại người, mặt ngoài ôn nhu nhưng nội tâm độc ác muốn chết, hai người đều là hồ ly lòng dạ thâm độc, chẳng qua hồ ly Phong Hạ Kỳ che dấu bản tính tương đối sâu, còn hồ ly Quỷ Tam lại bày bản tính ra trước mặt mọi người.
“Đa tạ các vị quan tâm, có điều là hôm nay Niệm Nhi có chuyện không thể tiếp đãi mọi người được, xin các vị đừng làm ta khó xử!” Quỷ Tam mặt không đổi sắc trả lời, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, dù sao lời nói thân thiết của hắn cũng làm cho đám người Phong Hạ Kỳ hiểu, e là quan hệ giữa tam công tử và Niệm Nhi muội muội rất tốt.
Phong Dực Hiện đột nhiên ra tay đánh Quỷ Tam, tàn nhẫn không chút lưu tình, tuy võ công của Quỷ Tam không bằng Phong Dực Hiên nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng hơn nữa còn cấp tốc tấn công trở lại, dù Phong Dực Hiên không hạ tử thủ nhưng vì lo lắng vẫn dùng tới nội lực, cho nên sau đó Quỷ Tam bị một chưởng của Phong Dực Hiên đánh rơi xuống đất.
Thấy Quỷ Tam thua, Lam Phong cầm trường kiếm tấn công Phong Dực Hiên, nàng không thể để tiểu thư gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Phong Hạ Kỳ lo lắng không thôi, dáng vẻ hiện tại của đệ đệ căn bản ai cũng không thể ngăn cản, nhưng khi thấy tam công tử bị thương còn có Lam Phong đứng ra ngăn cản, Phong Hạ Kỳ cảm thấy rất đau đầu, nếu như Niệm Nhi muội muội biết sẽ rất tức giận, có lẽ bọn họ cũng không thể tiếp tục làm bằng hữu.
“Dừng tay!” Trong phòng truyền ra tiếng của Lam U Niệm, bọn họ đều nghe được giọng nói của nàng rất yếu ớt, Phong Dực Hiên càng thêm lo lắng, nhưng vẫn thu tay ngừng công kích.
“Niệm Niệm?” Phong Dực Hiên cẩn thận nhìn chằm chằm gian phòng, dường như làm như vậy có thể nhìn thấy Niệm Niệm trong lòng hắn, giọng nói vô cùng lo lắng, còn có chút sợ hãi không kìm nén được, hắn sợ nữ hài bên trong không được bình an.
“Ta không sao, chỉ có chút không thoải mái.” Lam U Niệm cắn chặt môi nói, sợ mình chịu không nổi cơn đau mà kêu ra tiếng, nàng biết Phong Dực Hiên quan tâm nàng, cũng rất vui vẻ khi nam nhân này quan tâm nàng như vậy, nhưng nàng lại không muốn để bọn họ biết nàng bị trúng độc, đè nén âm thanh kêu gào trong cổ họng, Lam U Niệm tiếp tục nói với người ngoài cửa: “Ta muốn ngủ một lát, các ngươi về trước đi!”
Phong Dực Hiên không ngốc, ba người Phong Hạ Kỳ cũng không ngốc, giọng nói của Lam U Niệm mang theo chút run rẩy làm sao bọn họ có thể không nghe thấy, thế nhưng bọn họ biết mỗi người đều có bí mật riêng của mình, cho dù bọn họ có xem Niệm Niệm là muội muội, nhưng không có nghĩa nàng sẽ để lộ tất cả trước mặt bọn họ.
Quỷ Tam lau khô máu tươi trên khóe miệng, nói với bốn người: “Đi đi!” Trong lời nói không hề tức giận, dù sao những người này cũng là vì quan tâm tiểu sư muội, đối với những người quan tâm tiểu sư muội hắn cũng có chút thiện cảm với bọn họ.
Quỷ Tam tiễn ba người Phong Hạ Kỳ rời khỏi Trân Vị các, Phong Dực Hiên lại không nói gì thậm chí không chịu đi, đứng trước cửa phòng giống như bức tượng.