Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 76: Chương 76: Hôn sự của Lam Chi




“Lão gia, An đại thiếu gia đã đến!” Quản gia đi tới thư phòng, đem sự tình bẩm báo với Lam Kiến Quân.

Lam Kiến Quân đang ở thư phòng thảo luận công việc trong quân doanh cùng Lam Mặc Huyền, nghe quản gia đến báo, sắc mặt có chút không tốt nói: “Hắn tới làm gì?” Lam Kiến Quân không thể nào quên được những chuyện ngày hôm đó An gia muốn làm với nhi tử và nhi nữ mình, bây giờ ông cũng không muốn nể mặt An gia nữa.

Quản gia bất đắc dĩ nói: “Vì hôn sự của nhị tiểu thư ạ!”, quản gia cảm thấy lão gia thật sự không quá để ý mọi chuyện, dù gì đi nữa thì trên danh nghĩa cũng là nữ nhi của ông, bây giờ trong sạch của nữ nhi đã bị vấy bẩn, nhà trai đến bàn chuyện hôn sự ông là phụ thân chẳng lẽ đã quên chuyện này.

“Nhị tiểu thư?” Lam Kiến Quân nhớ lại, cũng đã biết sự việc xảy ra ngày hôm đó, xem ra An phủ chuẩn bị cưới Lam Chi vào phủ để tránh gièm pha, còn Lam Mặc Huyền thì ngay sau đó đã kể lại mọi chuyện cho phụ thân nghe, cho nên đối với chuyện nữ nhi mất đi trong sạch trong lòng Lam Kiến Quân cũng không có chút đồng tình nào.

“Còn cần bàn bạc sao, đưa đến An phủ là được rồi!” Bây giờ Lam Kiến Quân chỉ mong sao có thể đuổi Lam Chi ra khỏi phủ, tránh việc ông nhìn thấy nữ nhi này lại cảm thấy phiền.

“Phụ thân, nói thế nào đi nữa thì cũng là nữ nhi Lam phủ, hay là người đi xem một chút đi, nếu không không biết An phủ lại muốn đưa ra yêu cầu gì!” Lam Mặc Huyền nói, tuy bề ngoài hắn như ánh sáng mặt trời, nhưng cũng không phải người thiện tâm, huống chi những người đó muốn làm tổn thương muội muội của mình, cũng từng đoạt vị trí của hắn, mặc dù Lam Mặc Huyền là người của Minh Vương nhưng chưa bao giờ tham dự, có điều bây giờ hắn đã quyết định đứng về phía Minh Vương trợ giúp tứ vương gia đoạt vị. Dù sao thì tứ vương gia và hắn cũng có chút giao tình, cách làm người không tệ có thể đảm nhận trách nhiệm to lớn, hơn nữa nếu để nhị vương gia lên ngôi, vậy không chỉ không bảo vệ được muội muội còn không bảo vệ được Lam phủ, nếu ắt phải tiến vào vòng xoáy này, hắn chỉ có thể đứng chung một chiếc thuyền với Minh Vương mà thôi.

“Ừ, được, vậy đi xem xem!” Lam Kiến Quân nói xong liền dẫn theo Lam Mặc Huyền đi tới đại sảnh.

“Tham kiến Lam tướng quân!” An đại thiếu gia An Bình đứng dậy hành lễ, hôm nay An Bình mặc chiếc áo bào dài màu xanh ngọc, sắc mặt u ám, vô cùng tiều tụy. Có thể không tiều tụy sao? Từ khi An Bình biết mình bị bệnh hoa liễu, vẫn luôn tìm Quỷ Nhất công tử của Vô Tình y quán, hắn ta đã phái rất nhiều người đi tìm nhưng Quỷ Nhất công tử không có ở y quán, dù hắn ta nghĩ biện pháp gì cũng không thể nào tìm được Quỷ Nhất công tử.

Tuy nhìn bề ngoài của An Bình bây giờ không có gì nhưng thực ra bên trong đã bắt đầu khó chịu, nguyên nhân là do An Bình bỏ ra một cái giá rất lớn mới mua được một loại thuốc mỡ, loại thuốc mỡ này có thể trị hết bong bóng mọc loang lổ trên da, nhưng chỉ trị được ngọn không trị tận gốc Gần đây An Bình cũng không còn ngủ lại trong phòng thê thiếp, mỗi lúc trời tối cơ thể đều ngứa ngáy khó chịu, nghĩ đến đau khổ mình phải chịu đựng, An Bình đã muốn giết chết Lam Chi, cho nên bây giờ hắn ta mới đến Lam phủ muốn nghênh đón Lam Chi vào An phủ, sau đó hắn ta có thể muốn làm gì thì làm mà hành hạ Lam Chi, chỉ như vậy mới có thể dẹp yên lửa giận trong lòng hắn ta.

“Hừm, không biết hôm nay ngươi đến Lam phủ có chuyện gì?” Lam Kiến Quân đi thẳng vào vấn đề, vừa nhìn thấy người An phủ đã khiến ông tức giận.

“Tiểu chất và Lam Chi biểu muội thật lòng yêu nhau, xin Lam tướng quân đồng ý gả Lam Chi biểu muội cho tiểu chất làm thiếp!” An Bình cười nham hiểm nói, vốn dĩ hắn ta muốn cưới Lam Chi làm tiểu thiếp, nhưng bây giờ nghĩ lại hắn ta rất muốn giết Lam Chi, nên chỉ có thể cho nàng ta một thân phận là thiếp. Hắn ta không sợ Lam tướng quân không đồng ý, dù sao chuyện giữa hắn ta và Lam Chi mọi người đều biết, không gả Lam Chi cho hắn ta thì có thể gả cho ai?

“Ừ, được! Không biết ngày nào ngươi rước Lam Chi vào cửa?” Lam Kiến Quân căn bản không thèm để ý chuyện Lam Chi làm thê hay thiếp.

“Nếu như Lam tướng quân cho phép, tiểu chất hi vọng ngày mai có thể rước Lam Chi biểu muội về.” An Bình vui vẻ, quả nhiên Lam Kiến Quân không phản đối việc hắn ta để Lam Chi làm thiếp, thiếp thì không cần đón dâu, ngày đó mang kiệu đến đưa nữ tử vào phủ là được, đây cũng là bi ai nhất của tiểu thiếp.

“Có thể, nếu không có chuyện gì thì ngươi về đi, nhớ ngày mai đến rước Lam Chi về phủ.” Lam Kiến Quân bắt đầu đuổi người, ông vốn là võ quan, vả lại cũng vô cùng chán ghét phải lắm lời cùng đám người lòng dạ khó lường như cả nhà An thừa tướng.

“Tạ tướng quân tác thành, tiểu chất xin cáo lui!” An Bình đã được như ý muốn, nên hiện giờ rất vui vẻ rời Lam phủ, dọc đường đi đều đang suy nghĩ sau khi đưa Lam Chi vào phủ phải hành hạ nàng ta như thế nào, làm sao để hủy hoại nàng ta.

Giờ đây Lam Chi đang nằm trên giường, từ khi biết mình bị bệnh hoa liễu Lam Chi ngã bệnh không dậy nổi nữa, nhưng An di nương cũng là người có thủ đoạn, lấy ra phần lớn đồ cưới của mình đi Vô Tình y quán xin thuốc, chỉ có điều An di nương không thể nào ngờ được, khi bà ta đi Vô Tình y quán xin thuốc thì Lam U Niệm đã nhận được tin tức.

Lam U Niệm để quản sự y quán đưa thuốc giải cho An di nương, thật ra bệnh của Lam Chi và An Bình không phải bệnh hoa liễu, đó chỉ là một loại độc Lam U Niệm lấy từ chỗ Quỷ Tam, khi phát độc tương tự với bệnh hoa liễu, đại phu bình thường không thể nào chuẩn đoán đúng bệnh được. Nếu An di nương đã đưa nhiều tiền như vậy thì Lam U Niệm cũng rất tốt bụng cho thuốc giải, để Lam Chi chậm rãi khôi phục lại những vết tích không thể loại trừ trên thân thể.

Còn nhớ lúc đó, Lam Vũ khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, hỏi: “Tiểu thư, sao người lại cho Lam Chi thuốc giải, hành hạ Lam Chi như vậy không tốt sao?”

Lam U Niệm không trả lời, Lam Khúc thay Lam U Niệm trả lời câu hỏi của Lam Vũ: “Chắc chắn tiểu thư cảm thấy làm vậy chơi không vui, giải độc thay Lam Chi để nàng ta cho rằng cuộc sống còn hi vọng, khi nàng ta hoàn hảo gả vào An phủ, vị đại thiếu gia kia bắt đầu giày vò, làm như thế không phải càng đau khổ hơn sao?”

Lam U Niệm gật đầu xem như đồng ý với lời giải thích của Lam Khúc, để Lam Chi trúng độc chỉ là trừng phạt nhẹ nhàng mà thôi, vừa được An di nương đưa tiền lại có thể để Lam Chi tiến vào An phủ, hơn nữa nếu như không giải độc nhất định Lam Chi sẽ mất hết hi vọng với cuộc sống, như vậy sau này An Bình hành hạ Lam Chi như thế nào đi nữa e là nàng ta cũng không có cảm giác, nhưng bây giờ thì khác.

“Phu nhân, vừa rồi An đại thiếu gia của An phủ đến cầu hôn nhị tiểu thư?” Thu Nhi bẩm báo lại tin tức thăm dò được cho An di nương và Lam Nhã nghe, hiện giờ thân thể Lam Chi đã tốt hơn những vẫn cần phải tịnh dưỡng, cho nên An di nương và Lam Nhã không bận việc gì sẽ đến nói chuyện cùng nàng ta.

“Thật không? Biểu ca đã đến đề nghị cầu thân với phụ thân sao?” Lam Chi đột nhiên kích động ngồi dậy nói, có trời mới biết mấy hôm nay nàng ta lo lắng biểu ca sẽ không lấy nàng ta, vậy sau này nàng ta còn có thể gả cho ai? Mặc dù nàng ta đã từng muốn gả cho vương gia, nhưng bây giờ việc đã như vậy, vả lại trải qua khuyên nhủ của mẫu thân và tỷ tỷ nàng ta biết mình gả cho biểu ca là biện pháp tốt nhất, sau này nàng ta sinh nhi tử vậy ở trong phủ thừa tướng nàng ta cũng sẽ nở mày nở mặt.

“Bẩm nhị tiểu thư, quả thực là An đại thiếu gia đã hướng lão gia cầu hôn, hơn nữa lão gia đã đồng ý!” Thu Nhi nói.

“Chi Nhi, con xem mẫu thân không có lừa con, Bình Nhi nhất định sẽ cưới con, tuy chỉ là tiểu thiếp, nhưng chỉ cần có thủ đoạn thì không bao lâu nữa con sẽ trở thành chính thê.” An di nương cũng yên tâm, mấy ngày trước bà ta còn cho người đưa tin về nhà mẹ đẻ nói cho phụ thân biết, để cháu trai cưới Chi Nhi, bà ta biết chính thê của cháu trai phải là tiểu thư thế gia có lợi cho An phủ, nhưng Chi Nhi làm thiếp cũng được, chỉ cần Chi Nhi sinh nhi tử tất nhiên có thể được phù chính.

“Dạ, Chi Nhi nhất định ghi nhớ lời mẫu thân dạy!” Lam Chi thẹn thùng nói, nghĩ đến ngày mình gả cho biểu ca, Lam Chi vẫn có chút thẹn thùng.

“Phu nhân, Lam Bá đến rồi!” Thu Nhi đi tới trước mặt An di nương nói, bọn họ đều cười, khẳng định Lam Bá đến đây để nói chuyện An Bình cầu hôn, hơn nữa còn muốn thảo luận chuyện thành thân.

“Để ông ta vào đi!” An di nương cười nói, còn Lam Chi lại thẹn thùng lôi kéo tay Lam Nhã cúi đầu cười trộm.

Lam Bá đi vào ngoại thất, đứng bên ngoài buồng cúi đầu hành lễ với An di nương: “An di nương, lão gia dặn dò để nhị tiểu thư thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất giá.”

An di nương khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ lão gia đã chọn được ngày lành tháng tốt rồi?” Bình thường khi nữ tử lập gia đình, dù là thiếp hay chính thê cũng cần phải chọn ngày tốt để gả đi thuận lợi, vả lại cần phải tổ chức tiệc cưới, cho nên An di nương thấy lạ, sao lại chọn ngày nhanh như vậy?

“Đúng vậy, ngày mai An đại thiếu gia sẽ đến đón nhị tiểu thư về An phủ, kính xin nhị tiểu thư chuẩn bị sẵn sàng, không nên làm lỡ thời gian.” Lam Bá nói xong đứng tại chỗ, còn ba mẹ con trong nhà đã kinh ngạc đến ngây người.

“Mẫu thân, hôn sự này sao lại vội vàng vậy?” Lam Nhã cảm giác không ổn, cau mày hỏi.

“Mẫu thân, chuyện gì thế này? Ngày mai? Việc hôn sự của con và biểu ca sao có thể qua loa như vậy? Dù muốn làm tiệc cưới cũng không kịp!” Lam Chi giữ chặt cổ tay áo An di nương, khẩn trương hỏi.

An di nương đi ra khỏi buồng hỏi Lam Bá: “Lam Bá, cuộc hôn nhân này sao vội vàng vậy, e là muốn mời khách tổ chức tiệc cưới cũng không kịp? Chuyện này là thế nào?”

Trên gương mặt tang thương của Lam Bá lộ ra ý cười sâu xa: “An di nương nghĩ nhiều rồi, chỉ là thiếp hầu nên không cần tổ chức tiệc cưới? Ngày mai An phủ sẽ cho người đến đón nhị tiểu thư về An phủ là được rồi!” Lam Bá nói xong liền rời đi.

“Thiếp hầu?” Lam Chi quát, làm sao có thể làm thiếp hầu? Không phải mẫu thân đã nói, dù nàng ta không làm được chính thê cũng là tiểu thiếp sao? Bây giờ lại biến thành thiếp hầu?

An di nương cũng thấy khó hiểu, phụ thân đã đồng ý với bà ta cho Bình Nhi cưới Chi Nhi làm tiểu thiếp, nhưng trong nháy mắt lại trở thành thiếp hầu. An di nương hận nhất là thiếp hầu, bởi vì bà ta cũng chính là thiếp hầu, vì quá yêu Lam Kiến Quân nên liều lĩnh trở thành nữ nhân của ông, dù là thiếp hầu cũng cam chịu, nhiều năm qua, bà ta cũng chỉ là thiếp hầu, dù vị trí chính thê đã để trống nhiều năm nhưng bà ta vẫn không thể nào được nâng lên làm chính thê.

“Mẫu thân, người đã đáp ứng để nữ nhi làm tiểu thiếp, nữ nhi sao có thể làm thiếp hầu?” Lam Chi gào khóc cầu xin, thân là thiếp hầu thì nàng ta còn mặt mũi gì nữa: “Mẫu thân, nữ nhi không muốn gả, người cầu xin ông ngoại có được không? Để biểu ca cưới con làm tiểu thiếp được không? Chi Nhi không cầu làm chính thất, tiểu thiếp cũng được, mẫu thân!”

“Đủ rồi!” Lam Nhã nhìn muội muội mình quát lớn, tiện tay tát Lam Nhi một cái.

“Tỷ tỷ?” Lam Chi không thể tin được nhìn tỷ tỷ mình: “Tỷ đánh muội? Nếu không phải vì kế hoạch của tỷ không chu toàn thì sao muội mất trong sạch, tại sao người mất đi trong sạch không phải là tỷ, nhiễm bệnh càng không phải tỷ, bây giờ tỷ lại đánh muội?”

“Muội gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả!” Lam Nhã không nhìn dáng vẻ gào khóc của muội muội mình, miệng vẫn quát lớn. Muội muội đã mất trong sạch nếu không gả cho biểu ca, làm ầm ĩ lên nhất định sẽ kinh động đến tất cả mọi người trong kinh thành, đến lúc đó thanh danh của nàng ta cũng sẽ bị liên lụy, nếu là như vậy sau này nàng ta muốn gả cho tứ vương gia chỉ sợ càng thêm khó khăn, cho nên nàng ta sẽ không cho phép muội muội cản đường mình, thân muội muội cũng không được!

“Tỷ...” Lam Chi xa lạ nhìn tỷ tỷ, run rẩy không biết nói gì để phản bác.

“Được rồi!” An di nương thấp giọng thở dài, nói với Lam Nhã: “Nhã Nhi, con về trước đi, ta ở lại nói chuyện với Chi Nhi một lát.”

Lam Nhã đi rồi, Lam Chi chảy nước mắt nói: “Mẫu thân, tỷ tỷ vứt bỏ Chi Nhi rồi, chẳng lẽ người cũng không cần nữ nhi nữa sao?”

“Ôi, Chi Nhi.” An di nương ôm Lam Chi vào lòng, yêu thương nói: “Con cũng biết trong sạch của con đã cho Bình Nhi, nếu con không gả cho Bình Nhi thì con có thể gả cho người nào? Ai dám lấy con? Mẫu thân biết con ủy khuất, mặc kệ là thiếp hầu hay tiểu thiếp con nhất định phải gả, nếu không sau này con làm gì bây giờ?”

“Mẫu thân, con...” Lam Chi không cam lòng chuẩn bị phản bác.

“Chi Nhi, mẫu thân đã nói với con, chỉ cần con có bản lĩnh, cho dù là thiếp hầu con cũng có thể leo lên chính vị, mẫu thân sẽ giúp con, hơn nữa An phủ không phải là nhà ông ngoại và cậu con sao? Nếu con không lấy chồng, sau này con muốn vào An phủ sẽ rất khó!” An di nương an ủi, bà ta không biết bây giờ An phủ bị làm sao mà buông tha cho nữ nhi, nếu bây giờ bà ta đối nghịch với nhà mẹ đẻ, sau này bà ta sẽ càng khó khăn thêm. Chuyện của Chi Nhi chỉ có thể làm vậy, nhưng bà ta vẫn còn Nhã Nhi, sau này có thể Nhã Nhi sẽ gả cho vương gia, như vậy bà ta sẽ...

Lam Chi không nói gì suy nghĩ thật lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình: “Mẫu thân, nữ nhi đã hiểu, nữ nhi sẽ gả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.