Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 124: Chương 124: Lam Ngân chết




Editor: Bộ Yến Tử

Phong Dực Hiên và bằng hữu đang ngồi ở lầu ba Trân Vị các, Lam U Niệm được hắn ôm vào lòng, nếu theo cách nói của hắn thì nàng chính là bảo vật vô giá. Nàng cũng không phải người hay cãi lí, nếu đã chấp nhận tình cảm của hắn liền thoải mái hưởng thụ.

“Ây yo, hai người các ngươi có thể nghĩ tới cảm nhận của chúng ta chút không?” Vũ Lưu Ly nhìn dáng vẻ dịu dàng đó của bằng hữu, trên người lập tức nổi hết da gà.

“Vậy thì ngươi cứ xem như không thấy!” Phong Dực Hiên tiếp tục ôm Lam U Niệm, tỉ mỉ bóc vỏ trái cây đút cho nàng.

“Từ lúc nào mà A Hiên nhà chúng ta đã trở thành người thấy sắc quên bạn rồi, quả nhiên sức quyến rũ của Niệm Nhi lợi hại vô cùng!” Phong Hạ Kỳ chua chát nói, đệ đệ chưa bao giờ chăm sóc hắn như vậy, huống chi là dịu dàng?

“Đừng nói nữa, hại ta lúc trước ta còn nghĩ vương gia là đồng tính. Bây giờ thì hay rồi...” Kinh Vô An trêu ghẹo, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt lạnh lùng của ai đó nên ngoan ngoãn cúi đầu, xem ra chỉ khi ở chung với Lam U Niệm hắn mới dịu dàng dễ nói chuyện, còn khi đối mặt với bọn họ thì vẫn vậy.

“Ha ha ha...” Phong Hạ Kỳ không sợ chết bật cười.

Lam U Niệm cũng cười, nhìn Phong Dực Hiên: “Chàng thích nam tử sao? Không biết vị kia đang ngồi ở đâu nhỉ?”

Vừa nghe nàng nói vậy cả đám đều bật cười không chút kiêng nể, hiện tại bọn họ đã rõ dù Phong Dực Hiên có tàn nhẫn đến mức nào khi ở trước mặt Lam U Niệm liền trở nên ngoan ngoãn, từ cô lang hung mãnh biến thành cừu nhỏ ôn hòa, chỉ cần Lam U Niệm ở đây bọn họ không cần e ngại Phong Dực Hiên.

“Nếu nàng là nam tử, ta vẫn thích!” Phong Dực Hiên nhéo mũi ngọc của nàng, sủng ái nói.

“Ta nói các ngươi đấy, đã đủ chưa hả? Có thể để ý cảm nhận của đám người cô đơn chúng ta chút không?” Vũ Lưu Ly bất mãn kháng nghị, cả đám bọn họ vẫn còn cô đơn lẻ bóng, người mà bọn họ từng cho rằng sẽ cô độc cả đời đùng một cái có người yêu, hắn đã bị chuyện này đả kích không nhẹ.

Phong Dực Hiên không thèm để ý bọn họ, hắn cảm thấy chỉ ôm nàng còn chưa đủ, hắn rất muốn nuốt nàng vào bụng, chỉ có như vậy bọn họ mới không thể tách rời.

“Niệm Nhi muội muội, muội xem, hiện tại xú danh của An di nương đã truyền khắp kinh thành. Muội phát hiện Lam Ngân không phải hài tử của Lam Kiến Quân từ bao giờ?” Phong Hạ Kỳ có chút tò mò, chuyện này quả thật bọn họ không tra được chút manh mối nào.

Lam U Niệm cười đáp: “Chẳng lẽ các huynh không phát hiện hài tử của An di nương không giống Lam tướng quân sao? Dù Lam tướng quân không thích An di nương, ông ấy cũng sẽ không liên lụy đến hài tử!”

“Đúng là như thế, chẳng lẽ muội chỉ dựa vào điểm này?” Kinh Vô An hỏi.

“Muội biết Lam tướng quân thật lòng yêu mẫu thân, nếu thật lòng sao có thể chạm vào nữ nhân khác, hơn nữa còn có tận mấy hài tử? Việc này không hợp lý chút nào, cho nên chỉ có một khả năng hài tử không phải của ông ấy!” Chuyện này nàng rất hài lòng cách làm của Lam Kiến Quân, nam nhân như vậy mới đáng để mẫu thân yêu.

“Lam tướng quân cũng có chỗ khó xử...” Vũ Lưu Ly thở dài, sau đó liền thấy Lam U Niệm lạnh lùng nhìn mình, còn Phong Dực Hiên thì trực tiếp diệt sát hắn.

“Ngươi đồng tình ông ta?” Phong Dực Hiên lạnh mặt hỏi, hắn không quan tâm Lam Kiến Quân có nỗi khổ gì, hắn chỉ biết chính Lam Kiến Quân đã khiến Niệm Niệm của hắn chịu khổ, chỉ bấy nhiêu đó đã đủ để hắn giết chết Lam Kiến Quân. Hắn biết, mặc dù bề ngoài tiểu nhân nhi này không thèm để ý nhưng trong lòng lại rất khát khao tình thương của cha, cho nên hắn mới không động đến ông ấy, chỉ có điều quãng thời gian này ở quân doanh hắn liên tục chèn ép Lam Kiến Quân, khiến chúng tướng vô cùng khó hiểu.

Vũ Lưu Ly nhanh chân nấp sau lưng Kinh Vô An, cười hắc hắc chối: “Không có, sao ta có thể đồng tình?”

“Không có tiền đồ!” Phong Hạ Kỳ khinh bỉ, sau đó cười cười nhìn đệ đệ, lẫm liệt nói: “Ta cũng không đồng tình Lam tướng quân!”

“Hahaha - -” Lam U Niệm bật cười, nàng phát hiện đôi lúc suy nghĩ của đám người này thật là ngốc nghếch. Không chút tương xứng với hình tượng khôn khéo đó chút nào.

“Cốc cốc...” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó Lam Khúc bước vào.

“Tiểu thư, tối hôm qua Lam Ngân đã chết!”

Lam U Niệm sung sướng nhếch miệng, đẹp tựa hoa quỳnh đang nở rộ, làm cho ánh mắt của những người ngồi ở đây đều có chút tránh né vì quá chói mắt.

Đương nhiên nàng biết Lam Ngân sẽ không sống được bao lâu, hôm qua Đại ca đã tự mình hạ kịch độc, loại độc này vô sắc vô vị thế nhân rất ít người biết, không biết hiện tại An di nương đang đau lòng cỡ nào?

***

“Mẫu thân?” Lam Nhã bước vào phòng liền thấy mẫu thân đang cuộn người trong chăn.

An di nương siết chặt tay Lam Nhã, mở to đôi mắt sưng đỏ như hạch đào, thều thào: “Nhã Nhi, mẫu thân chỉ còn lại mình con, nhất định không được quên, nhất định phải giết chết con tiện nhân Lam U Niệm kia, biết chưa?”

Lam Nhã bị An nương nắm đau, lơ mơ hỏi: “Mẫu thân, ta thật sự không phải con gái của phụ thân sao?” Nàng có nghe bọn họ đồn đãi, thật là đáng sợ, từ thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng thoát cái biến thành dã chủng bị người ta ghét bỏ, sau này không còn thân phận tiểu thư Lam phủ, nàng có thể tìm được hôn phu như ý sao?

“Phải, con là nữ nhi của lão gia, các ngươi đều là hài tử của lão gia!” An di nương lớn tiếng khẳng định.

“Ca ca cũng là con của phụ thân?” Lam Nhã vẫn không hiểu, lấy máu nghiệm thân diễn ra dưới mắt bao nhiêu người, nàng vẫn không biết có nên tin tưởng điều đó hay không?

Ánh mắt An di nương vô cùng hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều do con tiện nhân đó làm! Chuyện của Ngân Nhi cũng do nàng hại!”

Lam Nhã vô cùng kinh hãi, nàng thật không ngờ Lam U Niệm nhìn có vẻ nhu nhược lại có bản lĩnh lớn như vậy, trước là tính kế ca ca sau đó là mẫu thân, nếu kéo dài e là sẽ tới phiên nàng, vừa nghĩ vậy nàng ta bắt đầu lo sợ.

***

“Phu nhân, Lam Bá muốn gặp người!” Tỳ nữ đến bẩm báo, trải qua việc lấy máu nghiệm thân bây giờ lòng dạ An di nương rất loạn, rất nhiều chuyện trong phủ bà ta không được rõ ràng, hơn nữa nhi tử đang bị thương bà ta cũng không có đi xem.

Vốn tưởng rằng Lam Bá đến gặp mình nói rõ chuyện nhận thân, nhưng nào ngờ ông ta đến báo tin Lam Ngân đã chết. Nhi tử của bà đã chết!

An di nương lập tức hôn mê bất tỉnh, Lam Nhã và nha hoàn vô cùng lo lắng chạy đi tìm đại phu, Lam Bá khinh bỉ lạnh mặt đứng nhìn!

Mặc dù Lam Ngân không phải hài tử của Lam Kiến Quân, nhưng tang lễ của hắn vẫn cử hành tại Lam phủ, không phải với thân phận thiếu gia, đến lúc chết hắn ta cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ! An di nương từng vì chuyện này mà náo loạn một trận nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của Lam Kiến Quân.

Dạo gần đây Lam phủ càng tĩnh lặng, hôm nay là ngày chôn cất Lam Ngân, Lam U Niệm đứng trên lầu nhìn vải bố trắng treo đầy trong phủ, nghe tiếng khóc nấc của An di nương vọng đến từ xa, trên gương mặt đẹp đẽ nở rộ nụ cười tuyệt mĩ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đó còn có chút chễ giễu.

Một cơn gió thổi qua, nàng liền rơi vào cái ôm ấm áp.

Phong Dực Hiên bế nàng lên, nàng không có từ chối ôm lấy cổ hắn tò mò hỏi: “Chàng định đưa ta đi đâu thế?”

Phong Dực Hiên không có trả lời chỉ hôn nhẹ lên trán nàng một cái, nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy rực rỡ như pháo hoa trong đêm, như ánh nắng phá tan mùa đông, lần nào cũng khiến tim nàng loạn nhịp.

Chờ đến lúc hắn đưa nàng đến phủ Minh Vương, nàng cười nói: “Sao lại dẫn ta tới đây? Chẳng lẽ Hiên muốn kim ốc tàng kiều?”

Phong Dực Hiên cẩn thận nhìn nàng, dù trong hoàn cảnh nào mắt nàng đều ấm áp như vậy, sau đó cũng học theo nàng trêu ghẹo: “Vậy chẳng hay Niệm Niệm có bằng lòng nhường bản vương kim ốc tàng kiều?”

Không đợi Lam U Niệm trả lời, Phong Dực Hiên đã kéo nàng đi đến phòng bếp, nàng phát hiện hôm nay vương phủ rất yên tĩnh ngay cả thị vệ và sai vặt đều không thấy, trong phòng bếp cũng vậy, yên tĩnh đến kì quái!

Phong Dực Hiên bê ghế nệm tới, tỉ mỉ đặt một tầng nệm dày lên trên sau đó kéo nàng tới ngồi.

Nàng thuận thế ngồi xuống ghế, tùy ý để hắn làm mọi thứ, hiện tại nàng rất tò mò không biết hôm nay hắn định làm gì.

Hắn đi vào bếp, xắn ống tay áo lên để lộ cánh tay trắng nõn, sau đó bắt đầu bận rộn bếp núc, nàng có chút bất ngờ vì hắn biết nấu ăn, vì vậy đứng dậy tới gần quan sát.

Hắn chưa bao giờ xuống bếp, chỉ thạo nấu dã ngoại, nhưng bây giờ hắn cam tâm tình nguyện làm mấy chuyện này vì nàng.

Nhóm lửa, sau đó đun nước, lấy mì sợi đã chuẩn bị sẵn trụng vào nồi, kích cỡ lớn nhỏ đủ hình dạng, thảm hơn nữa là trong thùng rác còn vứt không ít mì.

Hắn nghiêm túc luộc mì, tiếp đó lấy vài quả trứng đập vỡ cho vào nồi, cẩn thận nêm gia vị và thêm ít cải xanh.

Sau một lúc lâu hắn múc mì ra chén, vừa quay ra liền thấy nàng đứng ở cửa nhìn mình, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống người nàng sáng cả một góc trời, ánh mắt chăm chú như thể sẽ đốt cháy người đối diện.

Lam U Niệm cảm thấy cảnh tượng như vậy khắc sâu vào lòng mình, rất nhiều năm sau nàng vẫn có thể nhớ rất rõ việc xảy ra hôm nay, nhớ nam nhân kia đích thân xuống bếp, rõ ràng vô cùng chật vật nhưng hình ảnh đó trong mắt nàng lại cực kì vĩ đại.

Một tay bưng mì, một tay dắt tay nàng vào phòng, nam nhân này là người thích sạch sẽ hiện tại trên tay còn dính bột mì, quần áo đầy khói bụi, nhưng nó lại mang đến cho nàng cảm giác rất an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.