“Tiểu thư, vừa nhận được tin Đại công chúa bị cấm túc một năm, phạt bổng lộc ba năm ạ.” Lam Vũ bẩm báo lại tin tức với Lam U Niệm, khi nàng đang nằm trên giường ngẩn người.
“Xem ra lần này đã khiến đảng phái của An thừa tướng và hoàng hậu mất hết mặt mũi, sau này chỉ sợ không thể sống yên ổn rồi!” Lam Vũ ngồi bên cạnh giường êm, không ngừng gọt trái cây cho tiểu thư nhà mình.
“Thật ra có lẽ trước đó phe phái hoàng hậu cũng đã nhìn chằm chằm Lam phủ.” Lam U Niệm nhắm mắt lại nói, Lam Kiến Quân, Lam Mặc Huyền đi theo Phong Dực Hiên chinh chiến sa trường nhiều năm, ở trong mắt hoàng hậu bọn họ đã sớm là người của Tứ vương gia, hiện tại nàng lại ở An phủ tính kế con trai trưởng An phủ, còn đi lại gần gũi cùng Phong Hạ Kỳ và Phong Dực Hiên, chắc chắn hoàng hậu đã xem Lam phủ là cái đinh trong mắt.
“Tiểu thư ủng hộ Tứ vương gia sao?” Lam Vũ không hiểu hỏi, dù sao lấy thân phận của tiểu thư cũng không thích tham gia vào tranh đấu giữa cha con trong cung, nhưng hiện tại những chuyện tiểu thư làm dường như đã gia nhập vào đó.
“Mặc dù Phong Hạ Kỳ xảo trá nhiều kế, nhưng tâm tính vinh quang lỗi lạc, là một vị quân vương hiếm có, hơn nữa bây giờ ta đã là tiểu thư Lam phủ sao có thể phủi tay mặc kệ, vậy không chỉ sẽ hại ca ca, có lẽ còn có cả nhà ông ngoại!” Lam U Niệm không để ý nói, nàng không có tham luyến quyền lợi, nhưng nếu như có người dám chọc nàng và người nàng quan tâm, nhất định nàng sẽ đảo loạn triều đình.
“Vì sao tiểu thư không cho rằng người muốn tranh vị là Minh Vương?” Lam Vũ không hiểu tiếp tục hỏi, dù sao ở trong mắt các nàng dù là khí chất hay thủ đoạn Minh Vương đều cao hơn Tứ vương gia rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều quân công, nếu như Minh Vương tranh vị sẽ dễ dàng hơn một chút.
“Nam nhân như hắn căn bản rất chướng mắt ngôi vị hoàng đế, người khác cho rằng ngôi vị hoàng đế là địa vị chí cao vô thượng, nhưng cũng là biểu tượng cô đơn và mất đi tự do nhất!” Lam U Niệm vừa cười vừa nói, tính cách của nam nhân kia cũng sẽ không biết làm hoàng đế, tuy thích hợp nhưng cũng không thích hợp. Thích hợp là vì năng lực và thủ đoạn của hắn, không thích hợp là vì tích cách tùy ý làm bậy cùng thủ đoạn rất độc ác.
“Lúc nào tiểu thư cũng nhìn xa trong rộng hơn người khác, trên đời này có mấy ai có thể nhìn thấu triệt như tiểu thư đâu chứ?” Lam Khúc sùng bái nhìn tiểu thư nhà mình.
“Ha ha, thật ra đây đều là việc rất đơn giản, chỉ có điều thế nhân bị quyền lợi tiền tài che kín đôi mắt mà thôi!” Lam U Niệm không cho là đúng, dù nàng khát vọng năng lực mạnh mẽ nhưng không tham luyến những thứ này, như vậy mới có thể sống thoải mái.
“Tiểu thư, ngày mai Đại thiếu gia An phủ sẽ dẫn Lam Chi trở về!” Lam Khúc bẩm báo với Lam U Niệm tin tức Trương Lâm dò thăm được.
“Hả? Lam Chi còn chưa chết sao? Quả nhiên rất ương ngạnh, nếu đã như vậy. . .” Lam U Niệm chưa nói xong thì tiếng nói đã im bặt, giống như ngủ thiếp đi, nhưng Lam Vũ và Lam Khúc biết tiểu thư không có ngủ mà là đang suy tư.
Sáng hôm nay Lam phủ đã nhận được tin tức An Bình muốn dẫn Lam Chi về lại mặt, lẽ ra thiếp hầu không có đãi ngộ này, nhưng bây giờ An Bình muốn tất cả mọi người đều cho rằng Lam Chi rất được hắn ta yêu thích, nhưng thật là như thế sao?
Mặc dù Lam Kiến Quân biết hôm nay là ngày lại mặt của nữ nhi thứ hai, nhưng ông vẫn đi quân doanh xử lý việc quân như ngày thường, chỉ để Lam Mặc Huyền ở lại trong phủ xử lý công việc, nhưng ý nghĩ chân thực là sợ người An gia đến ức hiếp Lam U Niệm, hiện tại Lam Kiến Quân cực kỳ quan tâm đến nữ nhi.
Xe ngựa An phủ dừng lại trước cửa Lam phủ, An di nương lo lắng chờ ở cửa nhìn xe ngựa An phủ, kể từ khi nhị nữ nhi tới An phủ, bà ta nghĩ trăm phương nghìn kế thăm dò chút tin tức xem xem nữ nhi sống có tốt không, nhưng An di nương không nghĩ tới bà ta không thể dò la được tin tức gần đây của nữ nhi ở nhà mẹ đẻ, bởi vì không biết rõ cho nên An di nương càng thêm lo lắng, lúc này nhận được tin tức nữ nhi về nhà, có thể nói bà ta thở phào nhẹ nhõm.
Lam Chi mặc một bộ váy ngắn hồng phấn được An Bình đỡ xuống xe ngựa, nhìn thấy chỉ có một mình mẫu thân đứng ở cửa Lam phủ chờ đợi, trong lòng nàng ta vô cùng chua xót, nước mắt trong hốc mắt tràn lan, nàng ta nghe thấy âm thanh uy hiếp của An Bình vang lên bên tai: “Đàng hoàng một chút cho bổn thiếu gia, cười cho ta!”
Sau nhiều ngày bị hành hạ nên Lam Chi rất sợ An Bình, nghe thấy giọng điệu uy hiếp của hắn ta nước mắt sắp rơi xuống lại bị nàng ta kìn nén thu vào, sau đó mỉm cười dịu dàng, dường như cuộc sống rất hạnh phúc.
Lúc này trong lòng An Bình vô cùng bực bội, kể từ khi biết bệnh của mình có thể trị được hắn ta liền nghĩ cách để Vô Tình y quán cho hắn ta thuốc chữa trị, nhưng căn bản Vô Tình y quán không để ý tới hắn ta không nói, hắn ta cũng không có năng lực để lay động Vô Tình y quán, cuối cùng trong khi đang tra tấn Lam Chi mới biết được An di nương từng đến Vô Tình y quán xin thuốc, hơn nữa còn dùng phương thuốc kia chữa hết cho Lam Chi. Lúc này đã cùng đường cho nên An Bình dẫn Lam Chi về Lam phủ, muốn An di nương cũng chính là cô của mình đi Vô Tình y quán xin thuốc.
“Mẫu thân.” Trong giọng nói của Lam Chi mang theo chút kích động, tuy nàng ta đã trải qua hành hạ nhiều ngày cũng biết căn bản không thể tin cậy mẫu thân, nhưng khi nhìn thấy mẫu thân nàng ta vẫn rất muốn khóc.
“Mẫu thân.” An Bình ngoan ngoãn đi theo Lam Chi cũng gọi An di nương một tiếng, bây giờ hắn ta còn muốn dựa vào An di nương xin thuốc, cho nên khó tránh khỏi có chút ngoan ngoãn.
“Trở về là tốt rồi, đi, vào thôi!” An di nương kéo tay Lam Chi vào Lam phủ, đi vào đại sảnh thì phát hiện Lam Mặc Huyền ngồi ở trên cùng, tiếp đến là Lam U Niệm, sau đó là Lam Ngân và Lam Nhã, chờ sau khi đám người An Bình đi vào chào hỏi thì ngồi ở phía dưới cùng.
Lam U Niệm nhìn thấy Lam Chi ngồi ở chỗ kia đã không còn chút kiêu căng nào, chẳng qua chỉ hơn mười ngày không thấy, nàng ta đã gầy hơn rất nhiều, sắc mặt tiều tụy cho dù có dùng phấn son cũng che không được, hơn nữa nhìn Lam Chi ngồi xuống cũng nhíu mày, Lam U Niệm có thể khẳng định trên người nàng ta có rất nhiều vết thương.
“An đại công tử hôm nay đến Lam phủ không biết ở lại vài ngày hay là trở về ngay hôm nay?” Lam Mặc Huyền trực tiếp hỏi, cũng không bởi vì An Bình cưới Lam Chi mà thay đổi quan hệ giữa hai phủ.
“Lần này cùng Chi Nhi về thăm nhà mẹ đẻ, đương nhiên ở mấy ngày!” Nói đùa à, hắn ta còn phải lấy cho bằng được thuốc, sao có thể rời đi?
Lam Mặc Huyền cực kỳ không thích trong nhà mình có người An phủ, cho nên đang chuẩn bị nói gì đó để An Bình rời đi, nhưng không nghĩ tới muội muội ngồi dưới hắn lại nháy nháy mắt với hắn, chớp mắt Lam Mặc Huyền đã hiểu nhất định muội muội mình có ý nghĩ gì đó, nói: “Nếu vậy thì, Lam Bá, ông dẫn bọn họ tới tiểu viện lúc trước của nhị muội muội đi!”
Lam Mặc Huyền nói xong cùng Lam U Niệm rời khỏi đó, không có chút ý nghĩ muốn hàn huyên nào, khiến An Bình trừng mắt nhìn Lam Chi một cái, Lam Chi biết sau này khi trở về nhà nhất định An Bình sẽ trút giận lên người mình, hiện tại trên người nàng ta có rất nhiều vết thương nằm rải rác khắp cơ thể.
An di nương dẫn An Bình và Lam Chi trở lại tiểu viện của mình, An Bình trực tiếp mở miệng: “Kính xin mẫu thân cứu Bình Nhi!”
An di nương không hiểu nhìn nhị nữ nhi, rõ là không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Lam Chi nhìn ra nghi hoặc của mẫu thân, giải thích: “Mẫu thân, biểu ca mắc bệnh giống con, đến Vô Tình y quán cũng không có xin được thuốc, cho nên đặc biệt trở về Lam phủ nhờ mẫu thân giúp chúng con!”
“Cái này. . .” An di nương do dự, bà ta còn nhớ rất rõ lần trước sau khi nhận được thuốc quản sự Vô Tình y quán đã từng nói, bản thân chỉ cầu được thuốc một lần, nếu lần sau lại đến xin thuốc phải để mạng lại đền bù. Lúc trước bà ta cũng không có nghĩ nhiều chỉ muốn nữ nhi mình gả vào An phủ nên đã đáp ứng, không nghĩ tới...
“Cô không muốn sao?” An Bình âm trầm nói, từ mẫu thân biến thành cô, có thể thấy hắn ta đã bắt đầu tức giận.
Làm sao mà An di nương có thể không nghe được ý của An Bình, cho nên không có giấu giếm nói ra chuyện này với hai người bọn họ, nào ngờ sau khi An di nương giải thích, An Bình vẫn không từ bỏ: “Cô à, hiện tại hy vọng duy nhất của Bình Nhi nằm trên người cô, chẳng lẽ cô không muốn cứu Bình Nhi sao?”
“Bình Nhi, không phải cô không muốn cứu ngươi, mà là cô cũng hết cách!” Dù An di nương yêu thương nữ nhi, dù trước đây bà ta cũng là người An phủ, nhưng bà ta rất quý trọng tính mạng của mình.
Bọn họ nói thật lâu, An di nương cũng không đáp ứng giúp An Bình đi xin thuốc.
“Tiện nhân!” Vừa về tới phòng, An Bình đã đánh Lam Chi một bạt tay: “Mẫu thân ngươi lại miễn cưỡng không chịu giúp ta trị bệnh, nếu không phải do ngươi tại sao ta lại bị bệnh này, ngươi nói, ngươi nói đi!” An Bình cầm lấy đồ trên bàn đập lên người Lam Chi, bị đập nàng ta có đau cũng không dám rên ra tiếng, bởi vì nàng ta biết nếu như bị người ta phát hiện kết cục của bản thân sẽ càng thêm thảm.
“Biểu ca, biểu ca tha cho ta đi, chuyện này không liên quan đến ta mà!” Lam Chi nằm trên mặt đất cầu xin An Bình.
“Chuyện không liên quan tới ngươi? A, ta nói cho ngươi biết, ta không dễ chịu ngươi cũng đừng nghĩ sẽ được sống khá giả.” An Bình lại kéo Lam Chi dậy ấn trên bàn trang điểm, vỗ lên gò má nàng ta nói: “Nhanh chóng trang điểm lại cho ta, ta cho ngươi biết dù dùng cách gì ngươi cũng phải khiến mẫu thân đồng ý đi xin thuốc cho ta, chỉ cần mẫu thân ngươi xin được thuốc, sau này ta sẽ không hành hạ ngươi nữa, còn có thể nâng ngươi lên làm tiểu thiếp!”
“Phu nhân, nhị tiểu thư đến!” Thu Nhi nói với An di nương.
An di nương nhìn Đại nữ nhi ngồi bên cạnh, thở dài nói: “Để cho nàng vào đi!” Nói như thế nào thì cũng là thịt trên người mình, An di nương vẫn có vài phân thương yêu.
“Mẫu thân!” Lam Chi vừa vào đã nhìn thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ mình, nhưng hiện tại nàng ta lại không có làm nũng cùng mẫu thân và tỷ tỷ.
“Chi Nhi, con có ý gì?” An di nương đỡ Lam Chi dậy, thương yêu lau nước mắt cho nàng ta.
“Mẫu thân, người giúp biểu ca đi!” Lam Chi khẩn cầu, An di nương vừa nghe nữ nhi cầu xin thì buông lỏng tay, không để ý tới nàng ta nữa.
“Nhị muội muội, tại sao muội có thể hồ đồ như vậy, muội muốn mẫu thân giúp biểu ca, vậy muội có biết mẫu thân sẽ mất mạng không, Vô Tình các là nơi nào chẳng lẽ muội không biết?” Lam Nhã cứng rắn dạy dỗ Lam Chi, khi Lam Chi nghe được tỷ tỷ ruột của mình không chút để ý tình cảm tỷ muội, đột nhiên căm hận!
“Hồ đồ? Ha ha, bây giờ tỷ tỷ lại nói muội như vậy, quả nhiên người đi trà lạnh, muội muội ta còn chưa có đi đâu!” Lam Chi cười nhạo.
“Chi Nhi, sao con có thể nói chuyện với tỷ tỷ mình như thế!” An di nương cũng giận dữ mắng mỏ Lam Chi, hiện tại bà ta dồn toàn bộ tâm sức lên trên người Đại nữ nhi và nhi tử.
Lam Chi không phản bác, cởi bỏ quần áo trên người, khi An di nương và Lam Nhã nhìn thấy trên làn da đã từng được bảo dưỡng trắng mềm có từng dấu từng dấu vết xanh tím, còn có một số vết thương vì không kịp chữa trị bắt đầu mưng mủ thối rữa, chỉ trong thời gian ngắn không gặp Lam Chi đã gầy như que củi, bấy giờ An di nương mới nhìn kỹ phát hiện dấy vết bị đánh trên mặt Lam Chi.
“Tại sao có thể như vậy? Ai làm!” Cho dù trong lòng đã có kết quả, nhưng An di nương vẫn hỏi.
“Còn có thể là ai, đương nhiên là biểu ca, mẫu thân, nếu như người không giúp biểu ca xin thuốc, biểu ca sẽ đánh chết con!” Lam Chi nước mắt nước mũi giàn giụa khẩn cầu.
Vừa rồi còn đau lòng đến cực điểm đột nhiên An di nương nín lặng, có chút do dự nói: “Chi Nhi, không phải mẫu thân không muốn giúp con, mà là mẫu thân bất lực, nếu không, mẫu thân đi cầu xin phụ thân để ông ấy nói Bình Nhi đối xử với con thật tốt!”
Lam Chi nhìn mẫu thân dối trá và tỷ tỷ như không nhìn thấy gì, trong lòng vô cùng đau đớn, nàng ta cố ý để mẫu thân nhìn thấy vết thương trên người mình chính là hy vọng mẫu thân và tỷ tỷ đồng tình, đi xin thuốc đến cứu nàng ta, nhưng không nghĩ tới bình thường mẫu thân và tỷ tỷ nói thật dễ nghe lại không thèm để ý đến sống chết của nàng ta, chỉ để ý đến vinh hoa phú quý và an nguy của bản thân.
Lam Chi cầm lấy cây kéo trên bàn đâm lên người Lam Nhã, không phải các nàng không để ý nàng ta sao, nàng ta không sống yên ổn các nàng cũng đừng mong sống, hơn nữa không phải mẫu thân để ý Đại tỷ tỷ sao, nàng ta sẽ hủy hoại Đại tỷ tỷ, chẳng phải Đại tỷ tỷ ôm mộng đẹp muốn làm vương phi sao, nàng sẽ sẽ khiến giấc mộng đẹp đó biến mất!
“A - - “