Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
"Niệm Nhi muội muội..." Đôi mắt hồ ly của Phong Hạ Kỳ tràn ngập lo lắng, đau lòng.
Hắn thật sự không ngờ một nam nhân như mình lại luân lạc tới mức phải để một tiểu muội muội bảo vệ, mà vị tiểu muội muội này lại chính là người mà hắn vẫn luôn muốn bảo vệ.
“Không sao!” Lam U Niệm xem vết thương của mình, nói: “Chúng ta mau chóng về đi!”
Mặc dù vết thương không sâu, nàng thật sự không cảm thấy đau đớn sao? Không, nàng là nữ tử đương nhiên cũng sợ đau nhưng nàng không thích để lộ sự yếu ớt của mình trước mặt người ngoài, hơn nữa mỗi lần độc phát còn đau đớn hơn gắp ngàn lần, chút vết thương này chẳng thấm vào đâu.
Phong Hạ Kỳ tuy đã từng nhìn thấy dáng vẻ lúc nàng độc phát, cũng biết loại đau đớn này sợ là người thường đau đến không muốn sống, bây giờ nhìn thấy nàng bị thương vì hắn, trong lòng rất không dễ chịu, vết thương còn chưa được xử lý nên hắn nhanh chóng lấy tín hiệu ra phóng, đạn tín hiệu này hắn chỉ dùng lúc tính mạng bị đe doạ, hiện tại vết thương của nàng vẫn đang chảy máu, hắn bắt buộc phải làm vậy.
Lam U Niệm nhìn thấy hành động của Phong Hạ Kỳ, lập tức cầm lấy tín hiệu: “Bây giờ không phải lúc để người ta chú ý, chúng ta cũng sắp đến Lam phủ, nhanh chóng trở về là được.” Lam U Niệm nói vậy còn có một lý do, bởi vì nếu Phong Hạ Kỳ phát tín hiệu, Phong Dực Hiên sẽ biết, nàng không muốn Phong Dực Hiên lo lắng, nếu không sợ là nam nhân này sẽ bỏ lại tất cả mà ở cạnh nàng.
Phong Hạ Kỳ cất lại đạn tín hiệu, hắn có thể nhìn ra lo lắng trong mắt nàng, Phong Hạ Kỳ cảm thấy rất an tâm vì đệ đệ mình tìm được nữ tử như vậy, thầm chúc phúc tình cảm của họ, nhưng trái tim hắn lại rất khổ sở.
Hai người không đi vào từ cửa chính Lam phủ, Lam U Niệm vừa bước vào U Niệm các liền nghe được giọng nói lo lắng của mọi người.
“Tiểu thư, người bị thương?” Lam Phong và đám người Trương Lâm lo lắng hỏi, Lam Phong cực kì đau lòng, bởi vì hôm nay Lam U Niệm ra ngoài không dẫn theo ám vệ, hoặc là nói những lúc ra ngoài nàng đều không thích dẫn ám vệ theo, nàng cho Lam Phong và mọi người thời gian riêng.
Lam U Niệm nhìn tay áo màu trắng nhuộm đẫm máu, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng thực chất chỉ là bị thương ngoài da.
"Vết thương nhỏ mà thôi!" Lam U Niệm không thèm để ý khoát khoát tay, sau đó nói với Lam Phong: "Ngươi và Lam Nhận dẫn người đưa Hạ Kỳ ca ca hồi phủ! Dọc đường chú ý một chút!" Lam U Niệm không thể xác định những người kia có để lại hậu chiêu hay không, cho nên để Lam Nhận đưa Phong Hạ Kỳ về phủ là tốt nhất.
Phong Hạ Kỳ thấy Lam U Niệm còn chưa băng bó vết thương, do dự nói: "Muội xử lí vết thương trước đi, nếu không ta không an tâm!" Tuy bề ngoài Phong Hạ Kỳ là người ôn nhuận, nhưng thật ra trong xương lại có vài phần giống Phong Dực Hiên, đều là người lương bạc, hắn quan tâm nàng như vậy là vì hắn thật sự đặt nàng trong lòng.
Lam U Niệm bắt đắc dĩ trở lại phòng, Phong Hạ Kỳ cũng vào cùng, Lam Khúc lấy ra thuốc trị thương do Quỷ Nhất đặc chế, cẩn thận thoa lên vết thương.
Nhìn thấy vết thương nàng tự cắt lúc độc phát từ từ hiện lên, bây giờ lại thêm vết thương mới, trong lòng Phong Hạ Kỳ cực kì chua chát, sau đó nhắm mắt lại, hắn sợ bản thân sẽ không nhịn được, không nhịn được cái gì chỉ có mình hắn hiểu rõ.
“Được rồi!” Lam U Niệm nhìn cánh tay đã được băng bó cẩn thận, chỉnh lại quần áo căn bản không nhìn ra manh mối, hơn nữa kỹ thuật băng bó của Lam Khúc đúng là càng ngày càng tốt.
"Hạ Kỳ ca ca!" Thấy Phong Hạ Kỳ và Lam Nhận chuẩn bị rời đi, Lam U Niệm liền gọi lại…
"Ta biết!" Phong Hạ Kỳ dịu dàng cười an ủi: "Yên tâm, ta sẽ không nói cho A Hiên biết!"
"Cảm ơn!" Lam U Niệm không hy vọng Phong Dực Hiên biết việc mình bị thương, có lẽ đây chính là việc làm ngu ngốc của những người đang yêu, bởi vì không muốn đối phương lo lắng nên mới phải dấu diếm.
Một ngày mệt nhọc trôi qua lại còn phải đánh nhau cho nên sắc mặt Phong Hạ Kỳ có phần mệt mỏi, không rõ vì sao gương mặt vốn ôn nhuận nay lại có chút khó gần, Phong Hạ Kỳ nói: “Người nên nói cảm ơn là ta mới đúng. Được rồi, muội dưỡng thương cho tốt, ta về phủ đây!”
Lam U Niệm nhìn bóng lưng mệt mỏi và cô tịch của Phong Hạ Kỳ, không rõ vì sao khi trải qua lần ám sát lúc nãy hắn lại thành như vậy, với thân phận của hắn hẳn là đã quá quen với những lần ám sát này mới đúng, Lam U Niệm lắc đầu không hiểu, sau đó không muốn nghĩ nữa.
"Lam Vũ!" Lam U Niệm gọi Lam Vũ khi nàng đang vẩy hương liệu: "Chuẩn bị nước nóng ta muốn tắm rửa, đem bộ y phục này huỷ đi!"
Lam Khúc và Lam Vũ lập tức đi làm, hai nàng hiểu tiểu thư ưa sạch sẽ, hiện tại trời đã chạng vạng, vào thời gian này Minh Vương sẽ tới, cho nên hai người cũng biết tiểu thư muốn gạt Minh Vương.
Lam U Niệm ngâm mình trong nước nóng, vết thương ở cánh tay đã được Lam Khúc và Lam Vũ bảo vệ kĩ, bình thường hai người không hầu hạ Lam U Niệm tắm rửa nhưng chỉ cần nàng bị thương các nàng liền phát huy tác dụng của tỳ nữ.
"Lam Khúc, lúc Lam Nhận trở về để hắn điều tra xem là ai đứng phía sau ám sát lần này?" Trên gương mặt thanh lệ thoát tục của Lam U Niệm bao trùm một tầng băng lạnh, nàng không ngờ lại có người dám động thủ với Phong Hạ Kỳ, xem ra hẳn là người của phái hoàng hậu.
Sau khi thay y phục mới nàng liền để Lam Khúc chuẩn bị bữa tối, hôm nay lúc ở hành cung nàng vẫn chưa ăn gì, hiện tại có chút đói.
Lam U Niệm ngồi trong phòng chuẩn bị dùng bữa, thì thấy Phong Dực Hiên vội vàng đi vào phòng, nàng chuẩn bị hỏi sao hôm nay hắn đến sớm thế, liền bị hắn ôm vào lòng.
“Nàng có bị thương không?” Phong Dực Hiên lo lắng hỏi, sau khi hắn đi Quỷ Vực về liền nghe được tin Lam U Niệm và Phong Hạ Kỳ gặp ám sát nên lập tức chạy tới, trong lòng cực kì lo lắng, bây giờ nhìn thấy nữ tử bình yên vô sự ngồi đây trái tim hắn mới an ổn lại.
Phong Dực Hiên ôm nàng cẩn thận kiểm tra, nàng vội đè tay hắn lại, cười tươi trấn an.
“Không có!” Lam U Niệm cười vui vẻ, cảm giác được người khác đặc trong lòng thật sự rất tốt đẹp: “Sao chàng biết chúng ta bị ám sát?” Lam U Niệm biết thế lực của Phong Dực Hiên rất mạnh, tối thiểu không đơn giản chỉ là một vương gia như bề ngoài, nàng không hỏi đến, nàng biết nếu như mình hỏi hắn sẽ nói, nàng cho rằng mỗi người đều phải có không gian riêng.
Lam Khúc lấy thêm một bộ bát đũa cho Phong Dực Hiên, hắn ôm lấy nàng rồi bắt đầu gắp thức ăn, thản nhiên nói: “Chuyện lớn như vậy sao ta có thể không biết? Hơn nữa còn là chuyện liên quan tới nàng và hoàng huynh!”
Lam U Niệm mở miệng thưởng thức thức ăn Phong Dực Hiên đưa tới, chờ khi nuốt xuống mới lên tiếng: “Xem ra sau này chàng phải phái nhiều nhân thủ ở cạnh Hạ Kỳ ca ca một chút!”
“Được.” Phong Dực Hiên ăn sạch những món mà Lam U Niệm không thích ăn, bình thản nói tiếp: “Đã bố trí xong, bất quá mấy thứ này cũng là một khảo nghiệm, nếu khư khư cho người bảo vệ, sau này hắn làm sao ngồi lên vị trí kia?”
Mặc dù năng lực Phong Dực Hiên giỏi hơn Phong Hạ Kỳ, cũng âm thầm giúp đỡ hắn nhưng Phong Dực Hiên sẽ không bảo vệ Phong Hạ Kỳ, nếu hắn đã muốn đưa Phong Hạ Kỳ lên vị trí kia, cũng sẽ không để ca ca mình quá mức yếu ớt, vả lại trước nay Phong Hạ Kỳ đều không phải người kém cỏi, nếu không lúc Phong Dực Hiên chinh chiến bên ngoài hắn vẫn có thể sống tốt ở kinh thành, còn thành lập được vây cánh, trở thành cái đinh trong mắt hoàng hậu.
Dùng xong bữa tối hai người chuẩn bị nghỉ ngơi, tối nào Phong Dực Hiên cũng ở lại nơi này, vì vậy không có trở về vương phủ dùng hồ tắm xa xỉ của hắn, trực tiếp dùng thùng tắm của Lam U Niệm. Sau khi nàng lên giường nghỉ ngơi, Phong Dực Hiên ra sau bình phong tắm rửa.
Chờ sau khi Phong Dực Hiên tắm xong, Lam U Niệm đã ngủ, hắn nhìn nàng, gương mặt nhỏ trắng như mỡ đông, mi mắt như được phủ một tấm lụa mỏng, dịu dàng tinh tế. Lông mi vểnh lên khẽ phe phẩy, sống mũi cao thẳng, môi đỏ thẫm như hoa anh túc.
Phong Dực Hiên có chút luyên tiếc lên giường nghỉ ngơi, nằm xuống bên cạnh ôm nàng vào ngực, lúc này hắn mới thoải mái thở dài, cảm giác lo lắng cả ngày cuối cùng cũng bình ổn.
Ngửi được hương vị đặc biệt và nhiệt độ quen thuộc kia, Lam U Niệm trút bỏ mọi phòng bị, an ổn chìm vào giấc ngủ, cũng bởi vì ngủ say cho nên vết thương trên cánh tay bị nàng lơ đãng, mũi Phong Dực Hiên cực kì nhạy bén cho nên hắn ngửi được mùi vị tanh nhạt của máu, hắn ngẩn ra, đầu tiên hắn cho rằng nguyệt sự của nàng đã đến, nhưng hắn nhớ rõ hiện tại không phải.
Nhớ tới ám sát hôm nay, liền ngồi bật dậy, cẩn thận vén tay áo lên, quả nhiên bên dưới đã được băng bó cẩn thận.
Bị hắn lăn qua lăn lại như vậy, Lam U Niệm cũng bị đánh thức, khi nhìn thấy Phong Dực Hiên đang nhìn chằm chằm vết thương trên tay mình, nàng biết không thể tiếp tục gạt hắn.
Ánh mắt hắn chậm rãi tối dần, ánh mắt nóng bỏng như mặt trời ban trưa, mãnh liệt mà sáng chói, nhìn vết thương trên tay nàng không nói một lời, sau đó nghiêng người hôn lên vết thương.
“Xin lỗi, ta không thể bảo vệ tốt cho nàng.” Phong Dực Hiên áy náy nói, hắn thà rằng bản thân bị thương nặng cũng không muốn Niệm Niệm chịu chút tổn thương nào.
“Hiên, chuyện này không thể trách chàng, chàng đừng tự trách!” Lam U Niệm an ủi, sau đó lập tức chuyển đề tài: “Ngủ sớm chút đi, đại hội ngày mai còn phải đến bãi săn đấy.”
Sao hắn có thể không nhìn ra nàng không muốn hắn tự trách, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Niệm Niệm, Phong Dực Hiên mỉm cười hôn lên mắt nàng, lưu luyến nói: “Được!” Sau đó cẩn thận tránh vết thương của nàng, lần nữa ôm nàng vào lòng.
Thấy Phong Dực Hiên trân trọng mình như vậy, nụ cười trên mặt sáng rực loá mắt, tươi sáng đến mức mặt trời cũng phải ủ rũ trốn đi.
- -- ------ ------ ---------
Hoa anh túc: