Editor: Bộ Yến Tử
_________
“Hắn là ai?” Phong Dực Hiên nhìn nàng đứng dậy thắp nến, hết sức bất mãn việc nàng bảo vệ người này thậm chí còn bắt đầu nổi lên sát ý với người nọ.
Quỷ Ngũ mặc cẩm bào xanh ngọc, vạt áo tiêu sái tung bay theo bước chân, mặt mũi tuấn tú bất phàm nhưng vẫn còn chút non nớt đáng yêu khiến hắn như trẻ con, mở to mắt nhìn Phong Dực Hiên, ánh mắt đầy rẫy đề phòng, nam nhân này quá cường đại hơn nữa còn đứng trong khuê phòng tiểu sư muội, xem ra không phải là thị vệ, vậy hắn là ai?
“Ân nhân cứu mạng!” Lam U Niệm có thể cảm nhận rõ sát ý của Phong Dực Hiên với Ngũ ca, nếu như nàng còn không chịu giải thích rõ, căn bản không thể ngăn cản được hành động của hắn, nam nhân này rất cường đại, còn Ngũ ca lại vô cùng ham chơi như vậy quá nguy hiểm. Vả lại nàng không có nói dối, khi đó nàng rơi xuống núi bị vùi trong tuyết, là sư phụ và các sư huynh đã cứu nàng, không phải ân nhân cứu mạng thì là gì?
Phong Dực Hiên vừa nghe vậy sát ý đối với Quỷ Ngũ liền nhạt đi rất nhiều, chuyện khiến hắn hối hận nhất là lúc Niệm Niệm bần hàn không thể ở bên cạnh bảo vệ, giờ đây biết nam tử trước mặt đã từng cứu mạng nàng, dù thế nào hắn đều cảm kích, bởi vì có nam tử này nên Niệm Niệm của hắn vẫn còn đứng ở đây.
Quỷ Ngũ vốn còn muốn chất vấn Phong Dực Hiên là người phương nào, ở trong mắt sư huynh đệ bọn họ tiểu sư muội là người đơn thuần khả ái nhất, cho dù bọn họ đã nhiều lần thấy dáng vẻ giết người không chớp mắt của nàng, nhưng trái tim vẫn không hề thay đổi, cho nên Quỷ Ngũ cẩn thận đánh giá Phong Dực Hiên, tướng mạo còn anh tuấn hơn sư huynh đệ bọn họ, khí thế cũng cao hơn, vừa nghĩ vậy Quỷ Ngũ đã khẳng định Phong Dực Hiên là người nguy hiểm, vậy là càng thêm lo lắng cho tiểu sư muội.
“Sao huynh lại tới đây?” Ba người ngồi xuống ghế, nàng nhìn Quỷ Ngũ lạnh mặt nói, lúc nàng chuẩn bị về kinh đã nghĩ không muốn sư phụ cùng các sư huynh nhúng tay vào, bọn họ là người trong giang hồ hơn nữa vô cùng chán ghét tranh đấu triều đình, nàng cũng không hy vọng bọn họ bị cuốn vào. Bây giờ Tam ca đang ở kinh thành thì thôi đi, hiện tại Ngũ ca cũng tới, vậy chẳng phải nàng là người gây ra phiền phức cho mọi người sao?
“Quá nhàm chán, liền đến tìm tiểu... Niệm Nhi muội muội chơi!” Quỷ Ngũ cảm thấy rất nhàm chán, trong cốc chỉ có hắn cùng sư phụ, các sư huynh đều giúp Niệm Nhi xử lý chuyện ở Vô Tình các, còn sư phụ thì cả ngày chỉ biết đắm chìm nghiên cứu dược liệu điều chế thuốc giải độc cho Niệm Nhi muội muội, hắn ở một mình quá buồn muốn ra ngoài chơi nhưng sư phụ không cho, hắn chỉ còn cách lén chạy đến.
“Ngày mai trở về đi!” Lam U Niệm nhíu mày, Ngũ ca vốn hiếu động hơn nữa còn rất đơn thuần, bây giờ vây cánh hoàng hậu đã theo dõi Lam phủ hoặc là theo dõi nàng, nếu hiện tại Ngũ ca ở lại kinh thành với tính tình của hắn nhất định sẽ thường xuyên đi theo nàng, bảo vệ nàng như nhiều năm trước lúc nàng lang bạt giang hồ, khi đó Ngũ ca cũng bị những người đó để mắt tới, nàng không hy vọng Ngũ ca hoặc bất kỳ vị ca ca nào tiêm nhiễm những thứ kinh tởm này.
Nàng vẫn còn nhớ hai năm trước mình trúng mai phục, là Ngũ ca ngốc này bảo vệ mình tránh được phục kích của môn phái khác, nhưng sau đó hắn lại bị hãm hại, điều đó làm cho nàng hối hận không thôi.
“Ta không về! Ta có thể bảo vệ muội!” Quỷ Ngũ đau lòng nói, đây là lần đầu tiên tiểu sư muội nói chuyện với hắn như vậy, dù hắn biết tiểu sư muội muốn tốt cho mình nhưng vẫn rất khổ sở, hắn thật sự rất muốn ra ngoài chơi.
“Không cần nói nữa, huynh trở về đi, trở về ngay lập tức!” Lam U Niệm cắn môi nói, bao năm qua đều là sư phụ sư huynh quan tâm bảo vệ nàng, hiện tại nàng cũng muốn bảo vệ họ, mà không phải gây phiền phức cho họ.
“Hừ!” Quỷ Ngũ tức giận nhìn Lam U Niệm sau đó bay ra khỏi các.
Lam U Niệm nhíu mày nhìn Quỷ Ngũ rời đi, trong mắt chợt lóe thương tâm, dù Phong Dực Hiên cực kì không thích Niệm Niệm lo lắng cho người khác nhưng khi thấy nàng không vui vẫn rất không nỡ, khẽ khàng nắm lấy tay nhỏ của nàng dịu dàng nói: “Hắn vẫn chưa đi, còn ở trong U Niệm các!”
“Ta biết!” Lam U Niệm cũng có thể cảm giác Ngũ ca chưa đi, hoặc là nói mỗi lần hai người họ cãi nhau Ngũ ca đều như một đứa con nít.
“Nàng đang lo lắng vây cánh của hoàng hậu?” Phong Dực Hiên càng ngày càng hiểu rõ Lam U Niệm, hơn nữa hắn hiểu Niệm Niệm rất coi trọng ân nhân cứu mạng này, hắn sẽ đối đãi như Lam Mặc Huyền, tuy trong lòng rất ghen tị nhưng nếu như muốn trị nam tử này vẫn nên tìm chỗ mà Niệm Niệm không thấy.
“Vào lúc tính mạng ta đang thoi thóp thì họ đã cứu ta, cho ta cuộc sống mới, ta không hy vọng bọn họ bị thương!” Trong lúc vô tình Lam U Niệm đã bắt đầu tín nhiệm Phong Dực Hiên, coi hắn như tâm phúc của mình, cho nên mới nói ra lời tận đáy lòng.
“Nàng nghỉ ngơi đi, những chuyện khác cứ giao cho ta?” Phong Dực Hiên lại chuẩn bị ôm Lam U Niệm, nàng trừng mắt nhìn hắn, bỗng dưng bị trừng hắn không chỉ không có mất hứng, ngược lại cảm thấy ánh mắt nàng trừng người đặc biệt đáng yêu, chỉ muốn tới hôn một cái.
Lam U Niệm nhìn kỹ Phong Dực Hiên, thấy hắn nói là thật, hoặc là hắn đã có biện pháp, nếu như nàng đi tìm Ngũ ca khẳng định bọn họ lại mâu thuẫn lần nữa, mặc dù không tổn hại tình cảm huynh muội nhưng nhất định sẽ khiến Ngũ ca đau lòng thật lâu, cách tốt nhất vẫn nên để Phong Dực Hiên đi.
Nhìn nàng ngoan ngoãn nằm lên giường, Phong Dực Hiên mới đi ra ngoài, tìm được nơi Quỷ Ngũ đang trốn, hai người vì không muốn ầm ĩ đến Lam U Niệm nên rời khỏi Lam phủ.
“Ngươi cách xa Niệm Nhi muội muội một chút!” Quỷ Ngũ bắt đầu ra tay, hắn thật sự lo cho tiểu sư muội, sợ nam nhân này sẽ thương tổn đến nàng.
Ánh mắt Phong Dực Hiên lóe lên, cuối cùng thì hắn cũng có cơ hội trừng trị nam tử này, vừa rồi Niệm Niệm bảo vệ hắn ta như vậy hắn đã muốn động thủ, bây giờ nam tử này cho hắn lý do tốt thế này, coi như Niệm Niệm biết thì người động thủ trước cũng không phải hắn.
Phong Dực Hiên dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận Quỷ Ngũ bắt được tay hắn, sau đó đánh một quyền vào ngực, bụng, nơi nào đau nhất hắn sẽ đánh ở đó, vả lại hắn không hề hạ tử thủ, cũng không dùng toàn lực, cho nên trên người Quỷ Ngũ chỉ bị chút đau đớn ngoài da mà không ảnh hưởng đến tính mạng, đây cũng là vì ơn cứu mạng của hắn ta với Niệm Niệm, nếu không dựa vào việc nam tử này khiến Niệm Niệm không vui đã vô cùng đáng chết!
“A - - đau, đau, dừng tay!” Quỷ Ngũ gào lên, hắn không nghĩ đến nam tử này lại có thân thủ tốt vậy, mình căn bản không phải đối thủ.
Phong Dực Hiên cũng không muốn mạng Quỷ Ngũ, cho nên liền ngừng tay, nhìn hắn bất thiện: “Ngươi khiến Niệm Niệm đau lòng!”
Quỷ Ngũ cũng biết mình làm không đúng, cúi đầu xuống bất an nói: “Ta đi xin lỗi, nàng sẽ tha thứ cho ta!”
“Nàng muốn ngươi rời kinh là vì tốt cho ngươi!” Phong Dực Hiên cảm thấy kể từ gặp Lam U Niệm, hắn lại có thể nói nhiều như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Sao Quỷ Ngũ lại không biết? Bọn họ đều biết rõ thân phận của tiểu sư muội, tiểu sư muội muốn làm gì bọn họ đều đoán được, nhưng cho dù bọn họ chán ghét tranh đấu triều đình cũng sẽ vì tiểu sư muội mà không để ý, đây là tiểu sư muội của bọn họ, nếu như ngay cả bọn họ cũng không giúp nàng bảo vệ nàng thì ai sẽ tới chăm sóc nàng đây?
“Ngươi là ai?” Quỷ Ngũ nhìn nam nhân trước mặt, có vẻ nam nhân này rất thân với tiểu sư muội hơn nữa còn rất tốt với nàng.
“Phong Dực Hiên!” Phong Dực Hiên nhìn nam tử từ đâu nhảy ra này, rất không hiểu tại sao Niệm Niệm lại có quan hệ không tệ với hắn ta, nếu như không phải thấy hắn ta không có ý nghĩ không an phận với Niệm Niệm hắn đã sớm giết chết, vừa thấy đã phiền lòng!
“Ngươi là chiến thần Phong Dực Hiên?” Quỷ Ngũ như muốn nhảy dựng lên, vui vẻ hỏi: “Ngươi chính là Minh vương Phong Dực Hiên anh dũng thiện chiến trên chiến trường đó sao?”
Không thể trách Quỷ Ngũ có chút kích động, mấy năm qua hắn vẫn theo nàng ra ngoài du lãm, nghe rất nhiều chuyện về chiến thần Phong Dực Hiên, ở trong lòng Quỷ Ngũ lại có một phần tình kết về nam tử anh hùng, hắn vẫn luôn bội phục Phong Dực Hiên tuổi còn trẻ đã chinh chiến sa trường anh dũng giết địch, hắn từng nói, nếu như có cơ hội hắn nhất định đến doanh trại của Phong Dực Hiên cảm thụ sĩ khí dồi dào trong quân, đi theo Phong Dực Hiên lên chiến trường giết địch, nhưng mà hắn không nghĩ tới hôm nay cuối cùng cũng gặp được Phong Dực Hiên, trong tình huống thế này.
“Ừ!” Phong Dực Hiên thấy thái độ Quỷ Ngũ thay đổi rõ ràng nội tâm cùng thấy ghét ghê gớm, nam tử quái gở như vậy nhất định sẽ mang đến nhiều phiền phức cho nàng.
“Ta có thể làm thủ hạ của ngươi không?” Quỷ Ngũ cảm thấy quyền lực của Minh Vương rất lớn, tiểu sư muội không cho hắn ở lại kinh thành nhưng hắn lại không muốn về, nếu đã như vậy chi bằng tới làm việc cho Minh Vương, vừa có thể hoàn thành tâm nguyện từ trước của mình, vừa có thể ở lại kinh thành bảo vệ tiểu sư muội, thật tốt.
Phong Dực Hiên khẽ suy tư, kỳ thật thủ hạ của hắn đều phải lựa chọn kĩ lưỡng, mặc dù nam tử này đáng yêu như hài tử, nhưng thông tuệ trong mắt lại không thể khinh thường, hơn nữa người này còn là ân nhân cứu mạng của Niệm Niệm, nếu là ân nhân cứu mạng nàng cũng chính là ân nhân cứu mạng hắn, Niệm Niệm thiếu hắn sẽ trả, vậy sau này Niệm Niệm sẽ không còn liên quan tới người này nữa.
“Được!” Phong Dực Hiên gật đầu, Quỷ Ngũ hưng phấn không thôi, hắn nào biết bước chân vào quân doanh của Phong Dực Hiên căn bản chính là sống không bằng chết, khi đó Quỷ Ngũ đã bị huấn luyện đến sắp khóc, hắn nghĩ mình vẫn nên sùng bái Phong Dực Hiên trong lặng lẽ là hơn.
“Ám Nhất, dẫn hắn đi quân doanh!” Phong Dực Hiên phân phó.
Ám Nhất bước ra từ bóng tối, đồng tình nhìn Quỷ Ngũ, chỉ sợ đây là người đầu tiên tham gia quân doanh của chủ tử bằng việc đi cửa sau, nhưng vừa rồi nhìn dáng vẻ thân thiết của nam tử này với Lam cô nương, Ám Nhất khẳng định cuộc sống sau này của Quỷ Ngũ nhất định sẽ khổ sở, không nên trêu chọc nam nhân hay ghen, lại còn là nam nhân hay ghen có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Hiện tại Quỷ Ngũ nào biết được suy nghĩ của Ám Nhất, hâm mộ nhìn Ám Nhất, luận y thuật cùng võ công hắn là người kém nhất trong số các sư huynh đệ, ngay cả tiểu sư muội cũng mạnh hơn hắn nhiều, sau này có thể rèn luyện tốt, để xem bọn họ còn dám xem thường hắn không.
Phong Dực Hiên thấy đã giải quyết được việc phiền phức liền rời đi trở lại U Niệm các, Quỷ Ngũ có chút mê mang nghĩ hình như hắn đã quên mất cái gì đó, bất quá nghĩ tới mình có thể vào Minh quân tiếng tăm lừng lẫy nên cái gì cũng quên sạch.
Lam U Niệm vẫn chưa ngủ, cho nên khi Phong Dực Hiên vừa tiến vào phòng liền ngồi dậy, trong lòng Phong Dực Hiên càng bức bối, Niệm Niệm thực quan tâm nam tử đó.
“Hắn đến Minh quân làm thủ hạ của ta!” Phong Dực Hiên đắp kín mền cho nàng, nói rõ nơi Quỷ Ngũ sẽ đến.
“Minh quân?” Lam U Niệm lẩm bẩm, Minh quân là nhánh quân tinh nhuệ nhất của Minh vương Phong Dực Hiên, đội quân này đã khiến các quốc gia khác có ý định vây đánh Phong quốc phải khiếp vía, bởi vì nó chưa bao giờ bại trận, nàng từng nghe Ngũ ca nói chờ sau này có cơ hội nhất định phải tham gia đội quân này, không nghĩ tới hiện tại giấc mơ đã trở thành sự thật.
Để Quỷ Ngũ gia nhập Minh quân là một biện pháp tốt, vừa có thể rèn luyện tích cách và khí lực của hắn, cũng tránh cho hắn bị quấn vào việc giao du với kẻ xấu, hơn nữa còn được thỏa mãn nguyện vọng.
“Đa tạ!” Lam U Niệm nhẹ nhàng nói với Phong Dực Hiên đang nằm bên cạnh.
“Ừ, vậy sau này ta có thể ở lại đây ngủ có đúng không?” Phong Dực Hiên vội vàng giành lấy phúc lợi của mình, hắn không muốn ở chỗ không có Niệm Niệm, cho dù không thể ngủ chung vậy nhìn thôi cũng được, vả lại dù gì sau này nàng cũng sẽ là vương phi của hắn, từ bây giờ hắn phải trong chừng thật kĩ không cho phép bất cứ nam tử nào nửa đêm đến nhìn trộm nàng.
Lam U Niệm sững sờ, nàng vốn nên cự tuyệt lời thỉnh cầu của Phong Dực Hiên nhưng không biết vì sao có chút ít ngượng ngùng nói: “Ngủ trên giường nhỏ?”
“Ừ, giường nhỏ rất tốt!” Phong Dực Hiên không quan tâm, đừng nói ngủ giường nhỏ coi như ngủ trên nốc giường cũng được.
“Ta bảo ngươi đi ngươi không được phép trở lại?” Lam U Niệm không xác định hỏi lại, dù sao thì nàng...
“Được, ta sẽ nghe lời!” Phong Dực Hiên đáng thương nói, bộ dáng kia quả thực khiến nàng có chút không đành lòng, thiếu chút nữa nói rằng tùy ngươi, may là nàng không bị mỹ nam kế của hắn dụ dỗ.
“Tốt!” Lam U Niệm nói xong lập tức nhắm mắt lại không nhìn hắn, hắn quá đẹp, đây là gương mặt tuấn tú nhất từ khi nàng trùng sinh gặp được, cao cao tại thượng như thiên nhân.
Trong khuê phòng xinh đẹp, mặc dù mỗi người ngủ một nơi, thế nhưng dưới ánh trăng không khí ấm áp đó khiến người khác không nỡ lòng phá vỡ.