Editor: Bộ Yến Tử
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Mùi rượu thơm lừng tràn ngập U Niệm các, đám người Trương Lâm đứng bên ngoài canh gác không cho bất luận kẻ nào tiến vào, người không biết còn tưởng rằng bên trong đang làm việc gì rất cơ mật, làm sao biết được bên trong U Niệm các một mảnh hoà thuận vui vẻ.
Trong thạch đình ở hoa viên U Niệm các, Lam U Niệm đang ngồi cùng Phong Dực Hiên, Kinh Vô An, Vũ Lưu Ly, Phong Hạ Kỳ và Quỷ Tam còn có Hà Sơ Dương nghe tin mà tới.
“Ái chà, rượu mà Niệm Nhi muội muội nhưỡng quả nhiên rất ngon, tiếc là Mặc Huyền lại không có phúc được thưởng thức, thật là đáng tiếc!” Hà Sơ Dương uống một ngụm rượu, một cỗ hương thơm thanh thuần lập tức tràn ra, mùi vị này đúng là rất tuyệt.
“Hiện tại trong lòng Mặc Huyền không có chuyện gì quan trọng hơn quận chúa cả. Thời gian này hai người bọn họ không thể ở cạnh nhau, bây giờ không biết đã đi tới đâu tâm sự rồi!” Phong Hạ Kỳ vừa cười vừa nói, hiện tại Lam Mặc Huyền ngoại trừ công vụ trong quân doanh thì chính là yêu đương.
“Nếu hắn đã có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Niệm Nhi muội muội sẽ không chừa rượu ngon cho hắn!” Vũ Lưu Ly cười trên nỗi đau của người khác, hôm nay chỉ có hai vò rượu thật sự không đủ để bọn họ uống.
“Nếu huynh ấy không tới thì không có rượu uống, chỉ có điều chẳng lẽ bây giờ ngươi không có ôn hương nhuyễn ngọc sao?” Lam U Niệm trêu ghẹo, bởi vì thương tích của Kinh Vô An vẫn chưa khỏi cho nên bây giờ hai ngươi cực kì thân mật.
“Khụ khụ…” Kinh Vô An và Vũ Lưu Ly đều ngượng ngùng ho khan, tuy hai người đã công khai quan hệ nhưng bị người ta trêu ghẹo vẫn có chút xấu hổ.
“Đây đâu phải ôn hương nhuyễn ngọc. Thân thể Kinh Vô An cũng không tính là mềm, tiểu sư muội muội nói có đúng hay không?” Quỷ Tam cũng gia nhập đội ngũ trêu ghẹo.
“Hoàn toàn chính xác!” Lam U Niệm cẩn thận quan sát Vũ Lưu Ly và Kinh Vô An, nhìn đến mức khiến hai người đều phải rùng mình, sau đó dưới ánh mắt bất mãn của Phong Dực Hiên mà quay lại nhìn hắn, nàng tò mò hỏi: “Chàng nói xem, bọn họ ai trên ai dưới?”
“Phụt!”
“Khụ!”
Lần này ngoại trừ Lam U Niệm, những người có mặt ở đây đều bị sặc, ngay cả Phong Dực Hiên cũng không ngoại lệ, bọn hắn không nghĩ Lam U Niệm sẽ thẳng thắng hỏi ra vấn đề xấu hổ như vậy.
Phong Dực Hiên tau nhã lau sạch vết rượu bên khoé miệng, sau đó nghiêm khắc trừng mắt nhìn Lam U Niệm, khẽ thở dài: “Ai dạy nàng mấy cái này?”
“Không có ai dạy ta hết.” Lam U Niệm không hiểu đáp, sau đó quay sang nhìn đám người Phong Hạ Kỳ, “Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết?”
“Hừm ------”
“Tiểu sư muội!” Quỷ Tam khó xử xoa xoa trán, đừng nhìn tiểu sư muội này của hắn bình thường vẫn là dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian, nhưng nếu như ở bên cạnh người khiến nàng an tâm, nàng sẽ mơ hồ biểu hiện như vậy, thực chất bên trong vẻ nghịch ngợm đó khiến người ta phát hiện một mặt rất đáng yêu.
“Tam ca, chẳng lẽ ca không muốn biết? Niệm Nhi chắc chắn ca ca là người muốn biết nhất!” Lam U Niệm lẽ lưỡi, nghịch ngợm nói.
Phong Dực Hiên ôm tiểu cô nương khả ái này vào ngực, không thèm nhìn tới vẻ mặt xấu hổ của Kinh Vô An và Vũ Lưu Ly, thì thầm bên tai nàng: “Bọn hắn ai trên ai dưới ta không biết, chỉ là sau này đến lượt chúng ta nàng sẽ biết…”
Lam U Niệm vô tội mở to mắt nhìn Phong Dực Hiên, gương mặt tức khắc đỏ bừng, thật sự không ngờ Phong Dực Hiên ngây thơ thuần khiết của nàng lại có thể nói ra mấy câu như vậy, rốt cuộc là ai đã làm hư nam nhân của nàng vậy?
Lam U Niệm che đi gò má đỏ bừng, không vui nhìn Phong Dực Hiên, nàng vẫn luôn cho là mình đùa giỡn hắn không ngờ hôm nay lại bị người ta đùa giỡn, nàng không vui, rất không vui!
Phong Dực Hiên cũng nhìn ra nàng ngượng ngùng, hắn nghĩ có phải mình đã quá càn rỡ hay không, bất quá cũng chỉ khi ở bên cạnh Niệm Niệm hắn mới không thể tự chủ như thế.
Vì muốn bảo bối của mình vui vẻ, Phong Dực Hiên liền bắn ánh mắt hình viên đạn về phía hai người nọ: “Nói!”
Vũ Lưu Ly cực kì phẫn nộ nhìn Phong Dực Hiên, sao hắn lại kết giao với loại bằng hữu thấy sắc quên bạn này chứ, vì muốn Niệm Nhi muội muội vui vẻ mà chuyện đáng xấu hổ này hắn cũng dám hỏi. Vũ Lưu Ly nhìn Kinh Vô An, ý là muốn hắn nói, đừng hỏi hắn vì sao không phản kháng, bởi vì nếu ngươi dám phản kháng lập tức sẽ Phong Dực Hiên phán án tử.
Sắc mặt Kinh Vô An có chút tái nhợt, sau khi uống chút rượu khí sắc cũng khá lên nhiều, bất đắc dĩ nhìn Lam U Niệm nghịch ngợm trốn trong ngực Phong Dực Hiên, nói: “Còn chưa thử qua, tạm thời chưa biết!”
“Tiểu sư muội, chúng ta đánh cược đi!” Quỷ Tam e sợ thiên hạ không loạn nói: “Muội cược ai trên ai dưới. Nếu thua muội lại nhưỡng vài hũ rượu, nếu thắng do muội ra điều kiện.”
“Cược đi, ta cũng tham gia! Chúng ta chọn theo Quỷ Tam!” Phong Hạ Kỳ và Hà Sơ Dương cũng gia nhập.
Lam U Niệm nhìn Phong Dực Hiên, muốn để hắn cược, Phong Dực Hiên nhẹ gật đầu, đối với sự tin tưởng và ỷ lại của Niệm Niệm hắn cực kì hài lòng.
“Nếu như thua, lúc ca ca và Mộc Khuynh tỷ thành thân các ngươi phải đưa hai phần hồng bao!” Thật ra thì mọi người chỉ là chơi vui mà thôi, tiền đặt cược không quan trọng cho nên Lam U Niệm liền thuận miệng nói như vậy.
“Được.” Mọi người đều đáp ứng, hoàn toàn quên mất hai đương sự trong câu chuyện, hai người chỉ biết nhìn nhau nhún vai bất đắc dĩ, bằng hữu có thể tiếp nhận quan hệ của bọn hắn, cảm giác này thật tuyệt.
“Kinh Vô An ở trên.” Phong Dực Hiên trực tiếp cược, sau đó liền không để ý tới những người khác bắt đầu phẩm rượu.
Lam U Niệm vui vẻ nhìn hắn cười cười, nếu luận về võ công thì Vũ Lưu Ly rất lợi hại nhưng Kinh Vô An lại là hồ ly xấu bụng, mỗi lần đều gắt gao ăn sạch Vũ Lưu Ly, cho nên chuyện giường chiếu khẳng định cũng sẽ như vậy.
Quỷ Tam vỗ vỗ bả vai Vũ Lưu Ly, nói: “Lưu Ly, ngươi phải cố lên, nếu không bạc của ta…”
Vũ Lưu Ly trừng mắt nhìn Lam U Niệm một cái, dù chỉ mới trừng một cái đã bị Phong Dực Hiên phát hiện, hắn vội vã thu hồi ánh mắt, uỷ khuất nhìn Kinh Vô An, Kinh Vô An xấu xa cười, thật ra trong lòng đang bắt đầu nghĩ cách lôi Vũ Lưu Ly lên giường!
“Quỷ Tam ngươi quản lý Vô Tình các và Tiêu Kim các, còn sợ mất chút bạc lẻ này sao? Vô Tình công tử sẽ không keo kiệt vậy chứ?” Vũ Lưu Ly trêu ghẹo, thật sự hôm nay bọn hắn mới biết quan hệ giữa Niệm Nhi muội muội và Quỷ Tam, nhưng chưa bao giờ nghe nhắc tới Vô Tình công tử nên vẫn có chút tò mò.
“Một lượng bạc cũng là bạc, bản công tử đây sống rất tiết kiệm.” Quỷ Tam tự luyến nói.
“Chủ tử, Lam cô nương.” Ám Nhất xuất hiện trong U Niệm các: “Hôm nay Quỹ Ngũ đến Trân Vị các dùng bữa bị Tam công chúa Nguyệt Quốc dây dưa, bây giờ vẫn còn ở Trân Vị các.”
Quỷ Tam chuẩn bị đứng lên đi đến Trân Vị các, trong các sư huynh đệ thì Quỷ Ngũ đơn thuần nhất, võ công cũng yếu nhất, người khiến bọn họ lo lắng nhất ngoại trừ tiểu sư muội còn có Quỷ Ngũ.
“Tam ca đừng gấp, để ta và Hiên đi xem!” Dù sao cũng là công chúa Nguyệt Quốc sẽ ảnh hưởng đến triều đình, Quỷ Tam ra mặt có chút không ổn.
“Ừm, vậy cũng được, các ngươi đi đi!” Quỷ Tam cũng biết bản lĩnh của Lam U Niệm, hơn nữa còn có Phong Dực Hiên ở đây, bọn họ sẽ không để Quỷ Ngũ bị thua thiệt, đám người Phong Hạ Kỳ lại càng không cần lo lắng, dù sao thì Phong Dực Hiên tự mình xuất mã, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thoả.
Chờ khi Phong Dực Hiên và Lam U Niệm đến Trân Vị các liền phát hiện Quỷ Ngũ và một nữ tử đang ở đại sảnh, nghe Ám Nhất nói đó là Tam công chúa Nguyệt Quốc, xem ra sứ thần các nước đã bắt đầu tới Phong Quốc, không ngờ vị công chúa này lại không đi cùng nghi trượng (1).
(1) Nghi trượng: hay còn gọi là đồ nghi trượng (vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa. Hoặc đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài.
“Tránh ra.” Quỷ Ngũ lạnh mặt nhìn công chúa Nguyệt Quốc Nguyệt Thiên Linh nói.
Quỷ Ngũ hôm nay mặc y phục trắng, không nhiễm trần thế phảng phất như một gốc bạch liên, đặc biệt là đôi mắt to ngập nước kia sáng chói như nhật nguyệt, da dẻ của hắn cũng đã trở nên trắng trẻo nhờ vào số dược thiện Quỷ Nhất cố ý để lại, linh khí trong thiên địa này dường như đều tập trung đến trên người thiếu niên, khiến người ta say mê không thể kiềm chế.
Công chúa Nguyệt Quốc Nguyệt Thiên Linh đứng trước mặt Quỷ Ngũ mặc một bộ y phục sắc vàng thêu Phượng Hoàng, váy sa hồng phấn uốn lượn lê trên mặt đất, tay áo viền một ít sợi bông, trên tóc cài một đoá hoa Mẫu Đơn, vừa nhìn cũng là một nữ tử mỹ lệ nhưng thần sắc kiêu căng hống hách đó lại khiến người ta vô cùng chán ghét.
Bây giờ Quỷ Ngũ đang rèn luyện ở Minh quân, suy cho cùng hắn cũng không phải thành viên chính thức của Minh quân, lúc rãnh sẽ được ra ngoài chơi, hôm nay hắn muốn đến Trân Vị các lấy chút đồ ăn đưa đến quân doanh để bọn họ nếm thử, không ngờ vừa bước vào tửu lâu đã bị nữ tử này quấn lấy, hắn nhìn cô ta liền biết đây không phải tiểu thư nhà tầm thường, nếu tuỳ tiện giết chết sợ là sẽ mang đến phiền phức cho Niệm Nhi muội muội, cho nên mới dây dưa đến hiện tại.
“Bản công chúa muốn ngươi làm nô tài của ta!” Nguyệt Thiên Linh cao cao tại thượng nói, nét cao cao tại thượng của nàng ta hoàn toàn khác biệt với Bạch Liên, Bạch Liên là người cao ngạo trong xương còn nàng ta là người xấc xược, coi trời bằng vung.
“Khẩu khí thật lớn!” Lam U Niệm đứng trên lầu ba giận dữ nói, nhưng vẫn không có ra mặt giải quyết, tiếp tục quan sát.
Phong Dực Hiên nhìn xuống quan sát tình huống bên dưới, sau đó nói: “Niệm Niệm đừng nóng giận, nếu nàng không thích giết ả là được.”
Lam U Niệm nhìn hắn xem là đùa hay thật, quả thật khi làm chuyện gì nam nhân này đều suy nghĩ cho nàng, ngay cả quốc gia đều bị hắn ném ra phía sau, trước tiên không phải nghĩ cách hoà hợp quan hệ ngoại giao hai nước mà cố kị tâm tình của mình.
Lam U Niệm hận không thể thời thời khắc khắc ôm lấy Phong Dực Hiên, nộ khí vừa rồi trong nháy mắt tiêu tán.
“Không sao, tiếp tục quan sát!” Lam U Niệm mỉm cười, Phong Dực Hiên nhìn nàng mấy lần xác nhận nàng không còn tức giận mới thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn Niệm Niệm nổi giận, dù sao thì tức giận cũng làm tổn thương tới thân thể, hắn hi vọng Niệm Niệm sẽ luôn vui vẻ.