Dạo gần đây triều đình không yên, Phong Dực Hiên sau khi rời giường thì cùng Lam U Niệm dùng bữa sáng, sau đó về vương phủ.
“Chủ tử!” Ám Nhất đến thư phòng trình thư tín lên: “Là thư tín Y Cốc truyền đến!” Kể từ khi chủ tử biết Lam cô nương trúng kịch độc, Quỷ Y Tử trở lại Y Cốc, phủ Minh Vương không ngừng đưa thư tín đến Y Cốc, chủ tử không sợ làm phiền người khác hỏi thăm Quỷ Y Tử đã nghiên cứu ra thuốc giải chưa.
“Ừ!” Phong Dực Hiên đặt sổ con trong tay xuống, cầm lấy thư tín có ký hiệu của Y Cốc. Trước tiên nhìn thấy là chữ viết ngông cuồng của Quỷ Y Tử, mấy tờ mở đầu đều là mắng chửi hắn, không có gì hơn là trách hắn không có ý thức bậy bạ đính hôn cùng Niệm Niệm, còn chửi hắn đoạt mất Niệm Niệm, blah blah đều là mắng người, cũng không biết Quỷ Y Tử đã kìm nén bao lâu mới viết ra nhiều lời mắng người như vậy.
Phong Dực Hiên cũng biết chuyện này bản thân có chút nóng nảy, hắn thật sự rất muốn Niệm Niệm trở thành vương phi của mình, muốn cho mọi người đều biết tình cảm của bọn họ, hắn cũng biết Quỷ Y Tử rất thương Niệm Niệm, đó là sư phụ của nàng cũng là người nhà của nàng, Phong Dực Hiên cảm giác đúng là hắn có phần đuối lý.
Tiếp tục đọc, trong thư còn nhắc tới lần sau Niệm Niệm độc phát nhất định phải đưa nàng về Y Cốc cũng đemThiên Linh quả theo, hắn nhìn thấy có một tin tức rất tốt, trong thư có viết nếu như lần này phục dụng Thiên Linh quả, sau này thời điểm độc phát sẽ không đau khổ như trước, chỉ là sẽ rất suy yếu, như vậy có thể hiểu lúc bình thường Niệm Niệm đã phải chịu rất nhiều đau đớn, hắn không muốn nhìn thấy nàng đau khổ vì độc phát.
Những lần độc phát gần nhất hắn đều ở bên cạnh Niệm Niệm, chứng kiến nữ tử hắn muốn cưng chìu yêu thương đau đến mức sống không bằng chết hắn lại không làm được gì, trong khoảnh khác đó không chỉ muốn giết người còn muốn giết cả bản thân, trái tim như bị đao khoét loại đau đớn đó khiến hắn sống không bằng chết, hắn thà rằng bản thân chịu ngàn vạn đau đớn cũng không muốn nhìn thấy Niệm Niệm chịu thống khổ.
Thấy tâm tình chủ tử đã khá hơn, Ám Nhất cả gan hỏi: “Chủ tử, có phải độc trên người Lam cô nương có tiến triển?” Bình thường, chủ tử là người không lộ hỉ nộ, nhưng nếu gặp chuyện liên quan đến Lam cô nương chắc chắn chủ tử sẽ biến thành một nam tử bình thường.
Bình thường Phong Dực Hiên sẽ không nhiều lời cùng thuộc hạ, lần này lại đáp: “Ừ, có Thiên Linh quả sau này Niệm Niệm độc phát sẽ không còn thống khổ, nhưng sẽ rất suy yếu!” Phong Dực Hiên âm thầm cảm thấy may mắn, sau này Niệm Niệm có thể giảm bớt đau đớn, chỉ có điều hắn vẫn rất đau lòng vì nàng vẫn bị dày vò.
Nhìn lông mày chủ tử nhíu lại, Ám Nhất âm thầm suy tư hồi lâu mới lên tiếng an ủi: “Chủ tử chớ lo lắng, y thuật của Quỷ Y Tử có thể nói là thiên hạ đệ nhất, hơn nữa độc trên người Lam cô nương đã nghiên cứu được một nửa, nhất định có thể giải hết kịch độc!”
Phong Dực Hiên ngước mắt nhìn Ám Nhất người đã theo mình từ nhỏ, người bên cạnh đều không giỏi nói chuyện, bọn họ không chỉ cùng hắn chinh chiến sa trường còn phải xử lý sự vụ ở Quỷ Vực, bởi vì đi theo hắn quá lâu trên người cũng là khí thế lạnh như băng, người bên cạnh từ lúc nào đã thay đổi trở nên thoải mái rồi? Là từ sau khi Niệm Niệm xuất hiện, Niệm Niệm, ánh mắt Phong Dực Hiên nóng lên, Niệm Niệm chính là tiểu phúc tinh của hắn.
“Nhanh chóng xử lý sự vụ gần đây, sau đó bản vương cùng Niệm Niệm quay về Y Cốc!” Phong Dực Hiên dặn dò, trong cảm nhận của hắn không có chuyện gì quan trọng hơn Niệm Niệm.
“Rõ!” Ám Nhất cũng biết địa vị của Lam cô nương trong lòng chủ tử ra sao, e là còn quan trọng hơn cả tánh mạng. Bởi vì lần trước Lam cô nương cùng Tứ vương gia hồi phủ bị thương chủ tử cực kỳ đau lòng, vậy mà lúc hồi phủ cầm kiếm làm tay mình bị thương, bọn họ đều cực kỳ bất ngờ và khiếp sợ. Chủ tử đang oán hận bản thân không có bảo vệ tốt Lam cô nương, cho nên muốn cùng nàng chịu đau, tình cảm như vậy trên đời này ai có thể so sánh?
Phong Dực Hiên đề bút hồi âm, nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ tới nàng, vừa sáng đã phải tách ra, hắn cảm thấy cực kì nhung nhớ, rất muốn biến nàng thành nhỏ xíu đặt ở trong ngực thời thời khắc khắc mang theo bên mình.
Người mà Phong Dực Hiên đang tưởng niệm, hiện tại đang đến hành cung.
Lam U Niệm dẫn Lam Vũ và Lam Khúc vào hành cung tìm Nguyệt Bạch Liên, chuyện tối hôm qua nghe được nàng phải báo với Bạch Liên, vả lại nàng cũng có chuyện muốn hỏi. Hiện tại nàng còn một thân phận khác, Minh Vương phi, cho nên nàng tuỳ tiện đến tìm Nguyệt Bạch Liên cũng không hề thu hút sự chú ý của người khác.
“Niệm Nhi!” Nguyệt Bạch Liên cho tất cả thị vệ cùng nha hoàn lui ra, không ngờ chủ tử lại đến thăm mình, hiện tại nàng là công chúa, Nguyệt Bạch Liên còn tưởng rằng sau này nàng và chủ tử không có cơ hội gặp riêng.
“Gần đây có tốt không?” Lam U Niệm biết kỳ thật lúc Nguyệt Bạch Liên trở lại Nguyệt Quốc đã làm rất nhiều chuyện, trả thù những người làm tổn thương nàng, người duy nhất đào thoát là Nguyệt Thiên Linh hiện tại cũng thành bộ dạng kia, e là sau này sống còn khổ hơn cả chết.
“Ừ, vô cùng tốt, nhưng rất nhớ khoảng thời gian ở Tiêu Kim các!” Nguyệt Bạch Liên cười nhạt, có lẽ hiện thời nàng khôi phục thân phận công chúa, thị vệ nha hoàn bên cạnh vô số, quần áo đến tay cơm tới há mồm, nàng lại cảm thấy trái tim trống rỗng, nàng nhớ thời gian đứng sau lưng chủ tử ở Tiêu Kim các, nhớ từng ngày chủ tử đến, nhớ cuộc sống làm bạn với đàn hát, cuộc sống như vậy khiến nàng thường xuyên hồi tưởng.
“Thân phận hiện giờ của ngươi không thể quay lại, tiếp tục nhìn về phía trước đừng quay đầu!” Lam U Niệm khuyên lơn, nàng biết Bạch Liên là một nữ tử rất tốt, cho nên mới cứu nàng ấy, nàng hi vọng hai người có thể trở thành hảo bằng hữu, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, chuyện lại thành ra như vậy.
“Ừ, ta biết!” Nguyệt Bạch Liên thê lương nở nụ cười, nàng đều hiểu, nàng cũng có thể khẳng định bản thân có thể buông bỏ chuyện này, nàng còn phải chúc phúc cho Lam U Niệm, yêu không phải là chiếm hữu mà là bảo vệ.
“Đúng rồi! Thiên Linh quả là lương dược hoàng đế Nguyệt Quốc coi trọng, ngươi làm cách nào lấy ra?” Ngay từ đầu nàng chỉ sợ Bạch Liên làm chuyện gì ngu ngốc, sau khi nhìn thấy Bạch Liên nàng cũng không có nghĩ nhiều, nhưng hiện thời cầm Thiên Linh quả trong tay nàng lại cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc.
Nguyệt Bạch Liên cúi đầu xuống tránh đôi mắt sáng long lanh của Lam U Niệm, lần này nàng trở về đến chỗ phụ hoàng muốn Thiên Linh quả phụ hoàng căn bản không đồng ý, nàng cũng biết kết là sẽ là như thế nhưng nàng cũng lấy ra vật phụ hoàng vẫn luôn tìm, chính là thế lực mẫu phi để lại cho nàng. Mẫu phi từng là nữ tử tiếng tăm lừng lẫy ở Nguyệt Quốc, nắm trong tay tài phú Nguyệt Quốc, đáng tiếc mẫu phi lại yêu người bạc tình nhất thế gian, cam nguyện tiến cung trở thành phi tử, cuối cùng còn bị những nữ nhân đó sát hại.
Nàng biết rõ những người tham gia sát hại mẫu phi có cả phụ hoàng, bởi vì phụ hoàng vẫn luôn muốn mẫu phi lặng lẽ đưa thế lực trong tay cho ông ta, sau nhiều lần thỉnh cầu mà không được liền trơ mắt nhìn đám nữ nhân đó tổn thương mẫu phi thậm chí hại nàng chết thảm.
Còn nàng thì bị đám huynh đệ tỷ muội bức hại không thể không xuất công trốn chạy, may mà gặp được chủ tử mới tránh được cái chết. Nàng từng nghĩ rằng dù có thế nào bản thân cũng không quay trở lại chỗ kia, chỉ có điều không ngờ chủ tử trúng độc cần dùng tới Thiên Linh quả, cho nên nàng không chùn bước lập tức trở về, trở về nơi nàng căm hận nhất.
Nhiều năm sống ở Tiêu Kim các không phải ở không, nàng học được thủ đoạn và mưu kế, lặng lẽ từng bước diệt trừ từng người đã hại chết mẫu phi, có lẽ phụ hoàng đã phát giác được là nàng làm nhưng lại không có chứng cớ xác thực.
Thiên Linh quả là lương dược của hoàng thất Nguyệt Quốc, ngay từ đầu khi nàng đến chỗ phụ hoàng đòi lấy đã bị ông ta khiển trách, sau khi nàng giao ra thế lực mẫu phi lưu lại phụ hoàng mới cho nàng, kỳ thật Nguyệt hoàng cũng không biết trải qua nhiều năm thế lực đó đã không còn lợi ích gì, đáng tiếc ông ta quá tham lam dù có nói cũng sẽ không tin, phụ hoàng còn muốn nàng trở thành công chúa hoà thân, chỉ có như vậy ông ta mới đồng ý đưa Thiên Linh quả.
Nàng không hề suy nghĩ liền đồng ý, đối với nàng mà nói gả cho ai cũng vậy, nếu đã là vậy thì để ý làm gì? Có lẽ đối với người khác trở thành hoà thân công chúa là vinh quang tối cao nhưng nàng lại hiểu rất rõ, công chúa Nguyệt Quốc không ai nguyện ý hoà thân, bởi vì Nguyệt Quốc đã sớm rục rịch, nếu hai nước khai chiến công chúa hoà thân tất sẽ trở thành mâu thuẫn triều đình, đừng nói là vinh hoa phú quý ngay cả sống e là không dễ.
“Ta đồng ý hòa thân, nên phụ hoàng mới đưa Thiên Linh quả cho ta!” Nguyệt Bạch Liên nửa thật nửa đùa nói, nàng không muốn nói dối nhưng cũng không muốn để Lam U Niệm đau lòng, là do nàng tự nguyện, nàng không hy vọng Lam U Niệm sẽ vì chuyện này mà áy náy.
“Ôi…!” Lam U Niệm thở dài, sao nàng có thể không nhìn ra sự tình không đơn giản? Hiện tại có được Thiên Linh quả, mọi chuyện đã không thể vãn hồi, sau này nàng vẫn sẽ che chở cho Bạch Liên.
“Ngươi đã chọn được nhân tuyển hoà thân chưa?” Lam U Niệm hỏi, nữ tử như Bạch Liên rất thích hợp làm thê tử, hơn nữa nàng cũng nhìn ra có rất nhiều nam tử muốn cưới Bạch Liên, nàng hy vọng Bạch Liên sẽ không miễn cưỡng bản thân.
Nguyệt Bạch Liên cẩn thận suy tư, sau đó lắc đầu: “Bây giờ vẫm chưa có nhân tuyển, chuyện này không vội, ta sẽ ở Phong Quốc một thời gian, sau đó sẽ lựa chọn gả cho ai!”
Nguyệt Bạch Liên đứng dậy pha trà cho Lam U Niệm, tình cảnh này không khác gì lúc ở Tiêu Kim các.
“Bạch Liên!” Lam U Niệm tiếp nhận chén trà, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi không muốn gả ta sẽ có cách xử lý chu toàn, mọi việc chớ để mình uỷ khuất, nói thế nào thì ngươi cũng là người của Vô Tình các, không thể để người khác ức hiếp?”
Hai mắt Nguyệt Bạch Liên đỏ lên, chủ tử chưa từng thay đổi nàng vẫn luôn che chở người nhà, chỉ có người như chủ tử mới đáng để nàng yêu, cho dù nàng là nữ Nguyệt Bạch Liên cũng chưa từng hối hận.
“Ta biết, người sau lưng ta là Vô Tình công tử, ai dám khi dễ ta?” Nguyệt Bạch Liên qua quýt lau hai mắt, nàng chán ghét bộ dạng mềm yếu này của mình, nàng hy vọng mình có thể thay đổi trở thành người không gì địch nổi, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Trong lòng Lam U Niệm có chút khổ sở nhưng nàng cũng không thể làm gì Nguyệt Bạch Liên, phần tình cảm này nàng không có cách nào báo đáp, bởi vì trong lòng nàng chỉ có thể dung nạp một mình Phong Dực Hiên, không thể có thêm người khác.
“Mấy ngày nữa tại tiệc tiễn biệt ngươi phải cẩn thận!” Đôi mắt Lam U Niệm chợt lóe qua một đạo ám mang.
“Sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Nguyệt Bạch Liên cũng biết sở dĩ Lam U Niệm nói như vậy khẳng định là có chứng cớ.
Lam U Niệm cùng Nguyệt Bạch Liên nói tới tiệc tiễn biệt hôm đó, hai người thương nghị đến trưa, Lam U Niệm mới nhớ nếu mình còn ở lại quá lâu e là Phong Dực Hiên sẽ ghen, vì vậy liền cáo biệt dẫn Lam Vũ Lam Khúc rời khỏi hành cung.