Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
“Hôm nay các vị ái khanh tới đây tham gia đại hội săn bắn, nhất định phải đại thắng trở về!” Hoàng đế Phong Huyền bưng chung rượu lên, nói.
Mọi người đồng loạt đứng lên, cúi người bưng rượu trên bàn uống cạn: “Chúng thần sẽ cố gắng hết sức!”
***
Kế đó sẽ do Lộ công công tuyên bố quy tắc săn bắn năm nay, không thể không nói ở phương diện này Phong Quốc cũng thật tiến bộ, lúc săn bắn nữ tử cũng có thể tham gia, mỗi đội bốn người, ba nam một nữ, trong thời gian quy định đội nào săn được nhiều con mồi nhất sẽ là đội chiến thắng.
Nữ tử Phong Quốc biết cưỡi ngựa tương đối nhiều, nhưng bất quá chỉ là hình thức mà thôi, người biết săn bắn rất ít, hiện tại có cơ hội để trổ tài hơn nữa còn có thể ở cạnh các vị vương gia, cho nên rất nhiều nữ tử nao nao chạy đi báo danh.
Cũng có rất nhiều nam tử mời nữ tử mình ngưỡng mộ lập thành một đội, Lam U Niệm biết mình sẽ chung đội với Phong Dực Hiên cho nên không hề lo lắng việc chia đội, mặc dù có rất nhiều nam tử muốn mời nàng chỉ là khi nhìn thấy Lam Kiến Quân trừng to mắt doạ nạt liền không ai dám tuỳ tiện bước tới. Thật ra thì Lam Kiến Quân rất không thích đám tiểu tử đánh chủ ý lên người nữ nhi của mình, ngay cả Phong Dực Hiên ông cũng không thích, tuy ông rất thưởng thức hắn nhưng không có nghĩa ông cho phép hắn có tâm làm loạn với nữ nhi nhà mình, Lam Kiến Quân cực kì phản đối, chẳng qua ông biết mình không có tư cách quản chuyện của nàng, hơn nữa ông cũng nhìn ra nàng thật lòng thích Minh Vương, dù biết ông cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Không biết Lam cô nương có bằng lòng cùng đội với bản thái tử hay không?” Hoa Hưu Nghi đi đến bên cạnh Lam U Niệm, cười nói.
Rất nhiều nữ tử ở đây lập tức ghi hận Lam U Niệm, bởi vì bọn họ đều muốn cùng đội với Hoa Hưu Nghi nhưng đều bị hắn từ chối, hiện tại vị thái tử Hoa Quốc này lại đến mời Lam U Niệm gia nhập, bọn họ đều âm thầm mắng nàng là tiện nhân! Chỉ là không ai dám nói ra, chỗ dựa của người ta vừa lớn vừa nhiều người sáng suốt sẽ không dám trêu chọc.
Lam U Niệm chuẩn bị cự tuyệt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ấy lại vang lên.
“Nàng cùng đội với bản vương!” Phong Dực Hiên đi đến cạnh Lam U Niệm, sắc bén nhìn Hoa Hưu Nghi, cảm giác lạnh lẽo ấy khiến người ta cảm thấy trái tim như rơi vào hầm băng, khí thế nặng trĩu như núi.
Hoa Hưu Nghi cũng không phải người thường, dưới khí thế đè nén của Phong Dực Hiên lại không hề cảm thấy khó chịu, nụ cười trên môi càng thêm tà tứ: “Minh Vương nói vậy không hợp lý, chuyện này vẫn nên để Lam cô nương tự mình trả lời đi.”
Thật ra thì trong lòng Hoa Hưu Nghi rất rõ tình cảm của Lam U Niệm và Phong Dực Hiên, cũng bởi vì vậy mà cảm thấy buồn cười, trên đời này làm gì có tình cảm chân thành tha thiết, mặc dù Lam U Niệm có chút bất đồng nhưng sẽ không ngoại lệ. Hoa Hưu Nghi âm thầm hy vọng, Lam U Niệm là người xảo trá, từ đó hắn có thể dùng nàng đả kích Phong Dực Hiên, cũng hy vọng nàng khác với những cô nương khác, là một nữ tử trọng tình trọng nghĩa, cảm giác của hắn lúc này cực kỳ mâu thuẫn.
“Tiểu nữ đương nhiên…” Tất cả mọi người đều nín thở nghe nàng trả lời, đa phần đều cảm thấy Lam U Niệm sẽ chọn Hoa Hưu Nghi, bởi vì khí tràng trên người Phong Dực Hiên quá mức khủng bố, lại thêm những tin đồn kinh khủng kia càng khiến chúng nữ tử tránh xa: “Cùng đội với Minh Vương.” Lam U Niệm nghịch ngợm đáp.
Bọn họ đều cảm thấy bất ngờ, Phong Dực Hiên lại cực kì vui vẻ, còn Hoa Hưu Nghi lại rất không được tự nhiên nắm chặt ống tay áo: “Nếu Lam cô nương đã chọn cùng đội với Minh Vương, bản thái tử sẽ không làm khó người khác!”
Hoa Hưu Nghi xoay người trở lại chỗ ngồi, dường như cũng không vì bị người từ chối mà bất mãn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt hắn chợt loé qua chút cô đơn.
Lam Nhã thấy Lam U Niệm không thèm nể mặt Hoa Hưu Nghi, trong lòng lập tức nghĩ ra một kế, dạo gần đây ở Lam phủ nàng ta vẫn luôn cẩn trọng mọi thứ, hiện tại đã không còn thân phận thứ nữ Lam phủ, nàng vẫn muốn tìm một cây đại thụ để leo lên, người mà nàng ta nhắm tới ban đầu chính là Tứ vương gia, nhưng mà nàng ta biết Tứ vương gia có quan hệ rất tốt với con tiện nhân Lam U Niệm cho nên nàng ta sẽ không có cơ hội. Sau đó nàng ta lại nghĩ tới Nhị vương gia Phong Thiếu Sở cũng chính là biểu ca của nàng ta, chỉ là bây giờ hoàng hậu lại không để ý tới người chất nữ này, còn mạnh miệng khẳng định người mà Nhị vương gia cần là một nữ tử có thân phận có thể hỗ trợ hắn củng cố lực lượng, mà nàng ta lại chỉ có thể là thiếp, cho nên Lam Nhã từ bỏ.
Bây giờ nàng ta đã tìm được người thích hợp, người đó tướng mạo tốt lại còn là thái tử, càng khiến nàng ta mừng rỡ chính là Lam U Niệm lại không hề nể mặt Hoa thái tử, nếu nàng ta có thể lọt vào mắt hắn, sau này nhất định Hoa thái tử sẽ báo thù thay nàng, Lam Nhã ác độc nghĩ.
“Hoa Quốc thái tử, tiểu nữ có thể chung đội với thái tử không?” Lam Nhã e lệ đến trước mặt Hoa Hưu Nghi hỏi, hôm nay nàng ta mặc kỵ trang hồng phấn, thẹn thùng ngẩng đầu lên nhìn Hoa Hưu Nghi, dung mạo thanh lệ dịu dàng như muội muội nhà bên.
Rất nhiều nữ tử đều cảm thấy khinh thường cách làm của Lam Nhã, hiện tại nàng ta đã không còn là tiểu thư Lam phủ, thân mẫu lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế, đám người từng nịnh nọt nàng ta bây giờ lại âm thầm cười nhạo, mắng nhiếc, bây giờ bọn họ thấy nàng ta tự tin bước ra, đều trợn mắt phỉ nhổ.
Hoa Hưu Nghi đưa ngón trỏ ra nâng cầm Lam Nhã lên, động tác như thế càng làm cho nàng ta xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, càng như thế nàng ta lại càng muốn có được nam nhân này. Sao Hoa Hưu Nghi có thể không nhìn ra sự giả tạo của Lam Nhã, chỉ là hắn vẫn tiếp tục trêu chọc: “Đây là mỹ nhân nhà ai?”
Lam Nhã âm thầm mừng rỡ vì được Hoa Hưu Nghi coi trọng, chẳng qua bây giờ nàng ta lại không dám nói mình là người không danh không phận, cho nên nũng nịu nói: “Tiểu nữ là Đại tiểu thư Lam phủ.”
Hoa Hưu Nghi vừa nghe lập tức cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ nữ nhân này lại là người trong phủ của Lam U Niệm, hắn chuyển tầm mắt về phía Lam U Niệm đang nhàn nhã ngồi ở kia, sau đó lại quay sang nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Lam Nhã, càng so sánh hắn lại càng thấy Lam U Niệm rất thú vị.
Hoa Hưu Nghi không hề tỏ ý ghét bỏ, cười nói: “Nếu mỹ nhân đã nói vậy, đương nhiên bản thái tử sẽ không để mỹ nhân thương tâm!” Đám người lúc nãy còn miệt thị khinh khi giờ phút này đều cực kì hâm mộ Lam Nhã vì được Hoa Hưu Nghi ưu ái, chỉ là lại không nhìn thấy lúc Hoa Hưu Nghi thu tay lập tức lấy khăn ra lau thật kĩ.
“Tạ ơn Hoa Quốc thái tử.” Lam Nhã vui vẻ thi lễ, vậy là đã thành công bước đầu tiên, nàng ta nhìn về phía Lam U Niệm, trong lòng mặc niệm, ‘Lam U Niệm, ngươi chờ đó, sau này ta nhất định sẽ khiến ngươi phải quỳ gối cầu xin ta!’
Bên này Lam Nhã làm gì Lam U Niệm cũng không quan tâm, bởi vì hiện tại nàng đang muốn đến chuồng ngựa chọn ngựa, ngựa của nàng không thể mang tới bãi săn, mà nàng lại là người kỹ tính cho nên rất chướng mắt những con ngựa kia.
Ám Nhất đúng lúc dắt một con tuấn mã đen tuyền đến trước mặt Lam U Niệm, cung kính nói: “Lam cô nương, đây là ngựa do đích thân chủ tử chọn, cũng là ngựa chủ tử hay cưỡi, Truy Phong!”
Lam U Niệm cẩn thận quan sát con ngựa trước mắt, mỗi bộ phận trên cơ thể đều rất hoàn mỹ, từng tấc da tấc thịt đều tràn ngập lực lượng, khiến người ta vừa nhìn đã thấy nhu hoà, hoàn mỹ. Nhìn thấy người trước mắt không phải chủ nhân của nó, nó liền kiêu ngạo ngẩng đầu, lay động lông bờm xinh đẹp.
Thấy con ngựa này linh tính như thế, nàng hài lòng mỉm cười, nụ cười kia khiến ánh mắt trời cũng trở nên bừng sáng, đốt hồng từng đám mây trắng cực lớn, to điểm cho nàng, xinh đẹp mỹ lệ như phượng hoàng lửa.
Người xung quanh không hiểu vì sao nàng lại cười, ngựa mà Minh Vương cưỡi bọn họ biết rất rõ, chính là ngàn dặm khó tìm, không chỉ có thể ngày đi ngàn dặm, quan trọng hơn hết là con ngựa này thập phần nhận chủ, nếu người khác dám cưỡi lên lưng nó, nhất định tính tình nó sẽ trở nên táo bạo, khiến người đó bị thương! Vả lại, Minh Vương chưa từng để người khác cưỡi nó, cho nên bây giờ khi nhìn thấy Phong Dực Hiên đưa con ngựa này cho Lam U Niệm, đều cho rằng hắn đang làm khó nàng, bọn họ đều cảm thấy luyến tiếc vì một tuyệt sắc nữ tử như nàng lại chọc tới Minh Vương.
Lam U Niệm lại không nghĩ như vậy, nàng biết hắn tốt với mình, nếu không sao lại để nàng cưỡi ngựa của hắn.
Từ lúc vừa bắt đầu nhìn thấy nàng hắn cũng không có đưa Truy Phong cho nàng cưỡi, không phải hắn không biết ngoại trừ hắn thì không ai cưỡi được Truy Phong, nhưng hắn hiểu nàng, nàng rất thích chinh phục thất liệt mã như vậy, đương nhiên không phải hắn bỏ mặc tất cả, nếu Niệm Niệm không thể chế phục được Truy Phong, hắn sẽ giúp nàng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lam U Niệm lưu loát lên ngựa, làn váy và mái tóc dài tung bay trong gió nhìn thật oai hùng, hắc mã và mỹ nhân bạch y tạo thành một bức hoạ cực kì xinh đẹp!
Nàng vừa ngồi vững, Truy Phong liền trở nên nóng nảy. Nâng cao bốn vó, bờm dài tung bay, muốn hất nàng khỏi người nó, mọi người đều giật mình kinh hô, ngay cả Lam Kiến Quân cũng hoảng sợ chuẩn bị tiến lên ứng cứu.
Lam U Niệm vẫn gắt gao kéo chặt bờm Truy Phong không buông, một người một ngựa cứ dây dưa như vậy, Truy Phong cứ như hải yến chao lượn trong bão táp. Ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng hí kia kinh động tất cả người người ở bãi săn, dù Truy Phong cáu kỉnh thế nào Lam U Niệm vẫn thản nhiên ứng phó.
Qua rất lâu Truy Phong đã hơi mệt, hơn nữa nó còn ngửi được hương vị của Phong Dực Hiên trên người nàng, vì vậy cũng có phần ngoan ngoãn hơn, Lam U Niệm nhìn vào đôi mắt đen láy của nó, kề sát vào tai nó thì thầm: “Ngoan!”
Một người một ngựa nhìn nhau hồi lâu, quả nhiên Truy Phong liền trở nên ngoan ngoãn. Nó xoã bờm, dưới sự điều khiển của Lam U Niệm, bốn chân nhanh chóng lao vụt đi. Nó cảm thấy Lam U Niệm cưỡi nó cũng giống như chủ nhân, vì vậy càng chạy càng kiêu ngạo, mặc kệ phía trước có bao nhiêu ngựa, nó cũng vút qua.
Phong Dực Hiên thấy nàng có thể chinh phục được thất liệt mã này lập tức cảm thấy kiêu ngạo, trực tiếp đoạt lấy ngựa của Phong Hạ Kỳ đuổi theo.
“Ơ… này!” Phong Hạ Kỳ trợn mắt lên nhìn đệ đệ, thật chẳng hiểu làm sao hắn lại có một đệ đệ như vậy, không hề đặt vị ca ca này trong lòng.