“Bổn công chúa nào có hốt hoảng! Lam cô nương không nên ngậm máu phun người!” Nguyệt Thiên Linh cùng Lam U Niệm vốn có khúc mắc, hơn nữa nàng ta không thể nhìn nổi bộ dạng Lam U Niệm ưu tú hơn, hiện tại nhìn thấy nàng chất vất mình, hận không thể dùng trường tiên đánh chết nàng.
Lam U Niệm cũng không trả lời Nguyệt Thiên Linh, mà trở lại đứng cạnh Phong Dực Hiên, ánh mắt nam nhân này quá mức nóng bỏng, nếu nàng không trở lại bên cạnh sợ là hắn sẽ trực tiếp kết liễu Nguyệt Thiên Linh.
Kinh Vô An đứng cạnh nam tử bị áp giải, lên tiếng: “Hoàng thượng! Nam tử này tối hôm qua đã thả rắn vào doanh trướng của Nhị công chúa!”
Hắn vừa dứt lời rất nhiều người đều đoán được sự tình rắn độc lần này có liên can tới Thiên Linh công chúa, cũng không thoát khỏi quan hệ cùng Nguyệt Quốc. Sứ thần Nguyệt Quốc giận dữ nhìn nam tử bị áp giải kia, trước khi đến Phong Quốc bọn họ đã dặn dò phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không ngờ lại có người cản trở, lúc này sứ thần Nguyệt Quốc rất muốn một đao giết chết hắn.
“Người này là thị vệ Nguyệt Quốc!” Kinh Vô An chậm rãi nói: “Trùng hợp hơn nữa hắn còn là thị vệ riêng của Thiên Linh công chúa!”
Vừa nghe vậy mọi người còn có gì không hiểu, chuyện này mười phần do Thiên Linh công chúa làm, bọn họ cũng đã sớm biết được tính tình nàng ta, cho nên không chút hoài nghi.
“Thiên Linh công chúa, ngươi còn gì muốn giải thích?” Hoàng đế Phong Huyền lạnh lùng nhìn Nguyệt Thiên Linh, bất luận Nguyệt Thiên Linh ở Nguyệt Quốc được sủng ái cỡ nào, hiện tại nàng ta đang ở Phong Quốc, còn Phong Dĩ Sương là con gái của ông!
“Ta... bổn công chúa...” Nguyệt Thiên Linh đột nhiên chạy đến cạnh nam tử tát cho hắn một cái: “Nói, là ai sai khiến ngươi! Vì sao ngươi phải vu oan cho bổn công chúa!”
Nam tử không nói gì thêm, nếu có người tỉ mỉ quan sát liền biết không phải hắn không muốn nói mà là căn bản không thể nói, chỉ có thể bị thị vệ Phong Quốc áp giải không thể động cũng không thể nói.
“Thiên Linh công chúa đang trốn tránh trách nhiệm sao?” Kinh Vô An kéo Nguyệt Thiên Linh ra, ngay thẳng nói: “Một thị vệ nho nhỏ, còn là thị vệ riêng của Thiên Linh công chúa, không có chủ tử căn dặn hắn dám đi thả rắn độc vào lều công chúa nước khác sao? Hay là Thiên Linh công chúa cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc?”
Đột nhiên Nguyệt Thiên Linh không biết nên giải thích như thế nào, quả thật nàng ta không có làm tổn thương Phong Dĩ Sương, người nàng ta muốn hại là Hoa Mộc Khuynh, tại sao số rắn độc đó lại chạy đến doanh trướng của Phong Dĩ Sương?
“Thiên Linh công chúa, ngươi hãy cho trẫm một câu trả lời thoả đáng, hoặc là trẫm nhường hoàng đế Nguyệt Quốc các ngươi cho trẫm câu trả lời!” Phong Huyền thấy Nguyệt Thiên Linh đứng bên dưới không hề hối hận liền động sát tâm, tâm tư đế vương vốn khó dò, uy nghiêm đế vương lại là thứ không cho phép người khác khiêu khích.
Nguyệt Thiên Linh nhìn thấy ánh mắt trách cứ của mọi người, ngay cả sứ thần Nguyệt Quốc cũng không ai lên tiếng giúp mình, nàng ta lắc đầu bất lực giải thích: “Không phải bổn công chúa làm, thật sự không phải bổn công chúa làm!”
“Thiên Linh công chúa còn không chịu thừa nhận?” Kinh Vô An thấy Nguyệt Thiên Linh gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt, lập tức mất kiên nhẫn: “Thiên Linh công chúa quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người đâu đưa phạm nhân lên!”
Lập tức có người áp giải một tỳ nữ đến...
“Tiểu Đào?” Nguyệt Thiên Linh thấy tỳ nữ bị giải đến, người này tên Tiểu Đào, là tỳ nữ thiếp thân của Nguyệt Thiên Linh, chuyện này người Nguyệt Quốc đều biết, hơn nữa tỳ nữ này rất được Nguyệt Thiên Linh yêu thích, cho nên lần này tới Phong Quốc nàng ta mới có thể dẫn Tiểu Đào theo.
Tiểu Đào cũng không có nịnh nọt Nguyệt Thiên Linh như bình thường, ánh mắt vô cùng mịt mờ nhìn thoáng qua Nguyệt Bạch Liên, khi nhìn thấy Nguyệt Bạch Liên gật đầu, Tiểu Đào cắn chặt răng, được ăn cả ngã về không quỳ xuống.
“Đây là ai?” Hoàng đế Phong Huyền hỏi.
“Hồi hoàng thượng, nô tỳ Tiểu Đào, là tỳ nữ thiếp thân của Thiên Linh công chúa!” Tiểu Đào run rẩy hồi đáp.
“Tiểu Đào, ngươi đem sự tình mình biết nói hết ra đi!” Kinh Vô An nói, sau đó lui về vị trí, chuyện kế tiếp không cần hắn xử lý, lần này Thiên Linh công chúa đã không thể nào ngụy biện, nhưng mà... Kinh Vô An có chút nghi hoặc chuyển ánh mắt đến trên người Nguyệt Bạch Liên.
“Lần này Nhị công chúa quý quốc bị độc rắn cắn là do Thiên Linh công chúa làm!” Tiểu Đào kiên định quỳ trên mặt đất dập đầu nói, lời vừa thốt ra tất cả mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ, toàn bộ đều bộc lộ chán ghét tâm tư độc ác của Nguyệt Thiên Linh.
“Ngươi đang nói cái gì?” Nguyệt Thiên Linh rút trường tiên ra, chuẩn bị trực tiếp giết Tiểu Đào. Nàng ta không ngờ người đầu tiên đứng ra vu oan mình không phải ai khác, lại là tỳ nữ theo mình nhiều năm.
“Chát!” Nguyệt Bạch Liên hung hăng tát Nguyệt Thiên Linh một cái, trong mắt không có chút đồng tình mà chỉ toàn là chán ghét và hận ý.
“Ngươi!” Nguyệt Thiên Linh không thể tin được nhìn Nguyệt Bạch Liên, cực kì bất ngờ vì Nguyệt Bạch Liên ở trước mặt nhiều người dám ra tay đánh mình, người Nguyệt Quốc cũng không có ai đứng ra giúp đỡ.
“Chát!” Nguyệt Bạch Liên lại tiếp tục vung tát, sau đó nói: “Uổng cho ngươi là công chúa Nguyệt Quốc, thật không ngờ ngươi lại hoang đường như thế, nếu phụ hoàng đã không có ở đây, thân là hoàng tỷ ta cũng nên giáo huấn lại ngươi!”
Nguyệt Thiên Linh vừa mới bị đánh còn không kịp có phản ứng, bây giờ mới lấy lại ý thức chuẩn bị đánh trả, lại bị sứ thần Nguyệt Quốc ngăn cản, Nguyệt Thiên Linh trừng mắt nhìn sứ thần: “Các ngươi muốn tạo phản sao? Các ngươi không nhìn rõ bản công chúa là ai!”
“Trẫm thấy là Thiên Linh công chúa ngươi đang muốn phản nghịch!” Hoàng đế giận quát lớn: “Hiện tại ngươi đang đứng trên quốc gia của trẫm, ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hoàng thất Nguyệt Quốc ngươi không có dạy ngươi cái gì là lễ nghi giáo dưỡng sao?”
Đế vương nổi giận tất cả mọi người đều cúi đầu, huống chi là Nguyệt Thiên Linh sớm đã bị doạ sợ nói không nên lời, mặc dù nàng ta cũng từng quá đáng trước mặt phụ hoàng nhưng lại không hề cảm giác được khí thế đó trên người phụ hoàng, hiện tại liền bị khí thế trên người Phong Huyền đè nén.
“Trẫm hỏi ngươi, tại sao lại muốn làm hại con gái trẫm?” Nếu muốn xử phạt Nguyệt Thiên Linh phải có lí do cặn kẽ, vốn là các nước đã nhìn nhau như hổ đói, không ngờ Nguyệt Thiên Linh lại khiến Nguyệt Quốc mất hết mặt mũi.
Nguyệt Thiên Linh bị doạ không nói nên lời, Tiểu Đào quỳ ở đó lại lên tiếng: “Là Nhị công chúa quý quốc đã từng châm chọc Thiên Linh công chúa, Thiên Linh công chúa ghi hận trong lòng, cho nên phái thị vệ thả rắn độc vào doanh trướng của Nhị công chúa quý quốc!”
Nguyệt Thiên Linh biết rõ bản thân đã không thể nào giải thích, chẳng lẽ muốn nàng lên tiếng thừa nhận số rắn độc đó vốn định thả vào lều của Hoa Mộc Khuynh? Đến lúc đó bản thân lại không thoát khỏi liên can, bởi vì tất cả chứng cứ đều chỉ về phía nàng, quả thật nàng ta không hiểu vì sao Tiểu Đào lại phản bội mình, tại sao lại nói dối.
“Thiên Linh công chúa này cũng quá độc ác đi, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!” Một số đại thần Phong Quốc cảm thán.
“Lá gan của Thiên Linh công chúa cũng lớn thật, dám ở chỗ này độc hại công chúa nước ta, đúng là không để Phong Quốc chúng ta vào mắt!” Một số võ tướng Phong Quốc tức giận nói.
“Nguyệt Quốc có vị công chúa như vậy thực là bất hạnh!” Sứ thần các quốc gia khác có chút hả hê nói.
Thái y chữa trị cho Nhị công chúa Phong Dĩ Sương đến trước mặt hoàng đế hành lễ: “Hoàng thượng! Tính mạng của Nhị công chúa đã không sao, nhưng vì độc phát quá lâu, sau này thân thể sẽ cực kì suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn mới phải!”
Hoàng đế gật đầu: “Ừ. Để Thái Y viện đưa tới đồ tốt bồi bổ thân thể cho Sương Nhi, lui xuống chăm sóc Nhị công chúa đi!”
Nguyệt Thiên Linh nghe mọi người bàn tán linh tinh đột nhiên quỳ rạp xuống đất, lúc này nàng ta đã quên bản thân là ai, quên mục đích lần này đến Phong Quốc, việc nàng ta quỳ càng khiến mọi người xem thường, càng làm cho Nguyệt Quốc hận không thể xông lên giết chết nàng ta.
“Người đâu, đưa Thiên Linh công chúa về hành cung, không được phép ra khỏi phòng nửa bước!” Hoàng đế hạ lệnh, sau đó nói với Lộ công công: “Viết thư cho hoàng đế Nguyệt Quốc, để hắn phái người đến đón Thiên Linh công chúa về, Phong Quốc ta không dung được loại người này!”
Nguyệt Thiên Linh tùy ý thị vệ đỡ mình rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nàng không chịu bất cứ trừng phạt nào là được. Chỉ là nàng ta lại không biết, đây mới là khởi đầu ác mộng, lúc thư của Phong Huyền truyền tới tay phụ hoàng nàng cũng là lúc thể diện hoàng đế Nguyệt Quốc mất sạch, khẳng định Nguyệt Quốc sẽ nhanh chóng đón Nguyệt Thiên Linh trở về, chẳng qua nàng ta đã phạm phải sai lầm chắn hẳn Nguyệt Quốc phải đưa tới không ít kì trân dị bảo mới có thể đón người về.
Nguyệt Thiên Linh phạm sai, dù có trở lại Nguyệt Quốc, nghênh đón nàng không phải sự che chở của hoàng đế, mà là sự khinh bỉ chán ghét của con dân Nguyệt Quốc cùng trách phạt của hoàng đế!
Nguyệt Thiên Linh ngồi yên trong lều, bên ngoài có rất nhiều thị vệ canh gác, nàng ta bị giam lỏng, hơn nữa không có ai đến hầu hạ, sau đó được đưa về hành cung, đột nhiên có một nữ tử bước vào, Nguyệt Thiên Linh ngước mắt lên nhìn, trợn trừng hai mắt quát lớn: “Nguyệt Bạch Liên, ngươi đến xem trò cười của bổn công chúa sao?”
“Không, bổn công chúa là tới thăm ngươi.” Nguyệt Bạch Liên ngồi ở trước mặt Nguyệt Thiên Linh, mỉm cười nhìn Nguyệt Thiên Linh đã từng cao cao tại thượng trước mặt mình: “Không uổng công bổn công chúa góp một phần sức!”
“Là ngươi!” Nguyệt Thiên Linh giãy giụa đứng lên chuẩn bị đánh Nguyệt Bạch Liên, lại phát hiện toàn thân vô lực: “Ngươi đã làm gì ta, Nguyệt Bạch Liên, ngươi dám!”
“Có gì mà bổn công chúa không dám?” Nguyệt Bạch Liên dìu Nguyệt Thiên Linh lên trên giường, trò chuyện như tỷ muội tình thâm: “Đừng sợ, bổn công chúa chỉ cho ngươi dùng chút Nhuyễn Cân Tán mà thôi! À đúng rồi, tỳ nữ Tiểu Đào bên cạnh ngươi bị xử tử rồi, tình cảnh thật tàn nhẫn!”
“Tại sao ngươi phải làm vậy? Làm vậy có lợi ích gì cho ngươi? Nguyệt Bạch Liên, ngươi thật nhẫn tâm!” Nguyệt Thiên Linh gào thét.
“Tại sao ư? Nguyệt Thiên Linh, ngươi lại dám hỏi ta tại sao lại làm như vậy?” Nguyệt Bạch Liên lau nước mắt nhìn Nguyệt Thiên Linh: “Năm đó ngươi tàn nhẫn sát hại một tỳ nữ thiếp thân của ta, một tỳ nữ khác bị ngươi mua chuộc, đứng ra chỉ chứng ta, khiến ta bị đuổi giết trôi dạt bên ngoài nhiều năm, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”
“Ngươi, ngươi biết hết rồi?” Nguyệt Thiên Linh vốn tưởng rằng chuyện năm đó Nguyệt Bạch Liên căn bản không hề hay biết.
“Sao ta lại không biết? Cho nên hôm nay ta cũng muốn ngươi cảm nhận một chút. Có phải rất khó chịu không?” Nguyệt Bạch Liên hỏi, tựa hồ là đang hỏi Nguyệt Thiên Linh, cũng đang hỏi mình.
“Nguyệt Bạch Liên, ta sẽ nói với phụ hoàng! Phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nguyệt Thiên Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ tiếp tục tin tưởng ngươi sao? Ngươi đã khiến Nguyệt Quốc mất hết mặt mũi, ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ tha cho ngươi?” Nguyệt Bạch Liên đứng dậy từ từ đi ra ngoài: “Phụ hoàng làm gì có tình cảm cha con? Những ngày tiếp theo sẽ càng thú vị, cứ hưởng thụ thật tốt đi!”
Trong tương lai cuộc sống của Nguyệt Thiên Linh cực kì thống khổ, nàng ta nhớ rõ âm thanh cùng bóng dáng chậm rãi đi xa của Nguyệt Bạch Liên, ác mộng của nàng ta bắt đầu, dần dần bước chân vào con đường tử vong…