Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 15: Chương 15




“Vì sao phải giành nhiều giải thưởng như vậy?” Tưởng Trọng Lâm nhìn ảnh chụp cô cầm hoa tươi mặc đồ học sĩ trên cái giá hỏi.

“Vì có quyền lựa chọn.”

Tưởng Trọng Lâm xoay người lại, vẻ mặt rất nghi ngờ.

Chỉ nghe Cố Nhược Ngu từ từ nói: “Tôi không giống với anh, anh là con trai, lại là người thừa kế chính, cái gì anh cũng đều có thể chọn trước, trong nhà của tôi có năm đứa nhỏ, ba gái, chỉ có là ưu tú nhất tôi mới có thể lựa chọn cuộc sống của mình, bằng không, anh nhìn chị hai của tôi đi, chị ấy từ nhỏ đã nghe theo ba, thục nữ, ngoan ngoãn, chỉ được nghe theo ba. Nhưng bây giờ thì sao, bản thân không có công việc, dựa vào nhà chồng và nhà mẹ đẻ, cho dù chồng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm chị ấy cũng không thể làm gì.”

Tưởng Trọng Lâm giật mình ngẩn ra, cho tới bây giờ chưa từng nghe Cố Nhược Ngu nói đến việc này. Như là mở ra máy hát, Cố Nhược Ngu dứt khoát nói hết một lần cho thống khoái.

“Vào đại học nào, học chuyên nghành gì, làm công việc gì, đều là bởi vì ba tôi cảm thấy tôi cũng đủ xuất sắc, có thể cho Cố gia mặt mũi, mang lại lợi ích, mới nguyện ý buông tay để cho tôi làm. Anh có biết vì sao lại chọn tôi hôn ước với nhà anh không?” Cố Nhược Ngu nhìn anh nói: “Bởi vì ba tôi cảm thấy tôi là đưa ra ngoài nhìn nhất.”

“Không đi tranh, thì vĩnh viễn không có quyền nói, đây là cách sinh tồn của tôi.” Cô nói rất bình thản.

Tưởng Trọng Lâm nhìn bộ dáng có chút tự giễu của cô, khó có thể tưởng tượng cô nương này đã bị anh hung hăng răn dạy sau đó khóc lớn kia, cho đến nay, anh nghĩ tất cả thiên kim tiểu thư đều giống nhau, cẩm y ngọc thực chiều chuộng nuôi lớn, ở an bài của cha mẹ gả vào hào môn, sau đó lại sống cuộc sống của phu nhân giàu có, có thể nói không có gì khó khắn, không thể tưởng được cô lại đi đến một đường như vậy.

“Anh thì sao? Anh vì cái gì mà phải cố gắng như vậy?” Cố Nhược Ngu hỏi ngược lại.

Vì sao phải cố gắng như vậy?

“Có thể là vì đạt được mục tiêu mà ba đã định đi.” Anh nhớ lại thời thiếu niên của mình, đại đa số thời gian là hoàn thành từng mục tiêu mà ba đã định ra, hy vọng ở trước mặt ba nhận được một ít tán thưởng và thời gian. Đáng tiếc là, người kia trừ bình thản gật đầu, thì không có cái khác, có lẽ ở trong lòng ba Tưởng chỉ có chuyện của sự nghiệp của ông mới là quan trọng nhất.

Trong lúc nhất thời câu chuyện trở nên có chút nặng nề, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy nói chuyện mất hứng này với cô rất không thích hợp, chuyển sang câu chuyện khác: “Phòng này em ở bao lâu rồi?”

“Sơ trung đã bắt đầu ở.” Cố Nhược Ngu nhìn quanh bốn phía: “Thế nào? Đẹp chứ?”

“Không nghĩ đến em thích loại hình này.” Tưởng Trọng Lâm ý tứ hơi trêu chọc chỉ ảnh tạp chí ngôi sao trên tường đã có chút ố vàng, đây là một nam người mẫu trước kia thích, trên áp phích còn có thể nhìn thấy dễ nhìn đường tam giác rõ ràng.

Cố Nhược Ngu có chút xấu hổ, bị thấy gì đó ngây thơ như vậy, nhưng vẫn hùng hồn phản bác nói: “Nữ sinh nhỏ đều thích cái đó! Người ta rất đẹp trai, người còn có đường tam giác chứ.”

“Đường tam giác là cái gì?” Cho tới bây giờ Tưởng Trọng Lâm chưa từng nghe nói qua loại này.

“... ...” Sự khác nhau về thế hệ!

“Chính là hai đường ngang hông kia kìa.” Cố Nhược Ngu không nói gì chỉ vào áp phích giải thích nói.

Nói đến đường tam giác, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên nhìn thẳng vào Tưởng Trọng Lâm, người này đều thường ở phòng tập thể thao trong nhà rèn luyện, cũng không biết có luyện ra đường tam giác hay không, đáng tiếc, chưa từng thấy qua bộ dáng anh cởi trần.

Tưởng Trọng Lâm vừa thấy ánh mắt của Cố Nhược Ngu “Tò mò anh có đường tam giác hay không, không bằng cởi ra đi” cảm thấy da đầu căng thẳng, còn có cảm giác không hiểu bị đùa giỡn.

Anh làm bộ ho khan một tiếng: “Chỉ cần kiên trì rèn luyện, đàn ông vẫn dễ dàng luyện ra loại đường cong này.”

Kết quả, ánh mắt của Cố Nhược Ngu càng thêm có lực xuyên thấu.

Tưởng Trọng Lâm âm thầm vỗ trán: “Đã trễ thế này rồi, ngủ đi, ngày mai đường đi làm còn xa hơn từ nhà đi một chút, phải rời giường sớm.”

Sau đó lên giường, hai người mới phát hiện một vấn đề, dù sao đây là giường trước kia của Cố Nhược Ngu, hai người có thể nằm ngủ nhưng tuyệt đối không rộng bằng giường lớn ở phòng ngủ trong nhà, cứ như vậy, Tưởng Trọng Lâm gần như có thể cảm giác được tiếng hít thở phập phồng ở bên tai của Cố Nhược Ngu. Bởi vì Cố Nhược Ngu rất quen thuộc giường của mình, thoải mái không chịu được, cũng không để ý bên cạnh có thêm một người hay không, không bao lâu đã ngủ say, để lại Tưởng Trọng Lâm vô cùng thanh tỉnh.

Lúc nửa đêm, Tưởng Trọng Lâm thật vất vả mới ngủ được lại bị động tĩnh bên người đánh thức. Vừa nhìn, Cố Nhược Ngu đã đá văng chăn ra, toàn bộ lưng đều lộ ra bên ngoài, như vậy không cảm lạnh mới là lạ!

Không có biện pháp khác, anh đành phải khẽ kéo Cố Nhược Ngu sắp lăn xuống giường vào bên trong, sau đó đắp chăn cho cô một lần nữa, vừa nằm xuống, đã cảm thấy trong lòng ấm áp, Cố Nhược Ngu thuận thế theo nguồn nhiệt lăn vào trong lòng anh. Ngực mềm mại áo vào lồng ngực cứng rắn của anh, tóc còn tỏa ra mùi thơm của dầu gội, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy cả người mình đều nhanh chóng cứng ngắc.

Giữ vững ý tưởng “Dù sao cũng là vợ của mình, ôm cũng không có sao” này, Tưởng Trọng Lâm ôm cô gái nhỏ đang ngủ sát vào trong ngực một chút, cũng dần đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng tỉnh lại, Cố Nhược Ngu phát hiện mình lấy một loại tư thế bạch tuộc tám chân chui vào trong lòng người ta, xấu hổ ngẩng đầu ánh mắt hơi híp thành một đường nhỏ, phát hiện chủ nhân lồng ngực lại ngủ rất sâu, nếu như vậy......

Cô dùng mặt cọ vào áo ngủ của Tưởng Trọng Lâm, lại ngủ tiếp.

Cuối cùng, Tưởng boss luôn tôn trọng thời gian nhất lại đến muộn nửa giờ ở trong ánh mắt nghi hoặc của phòng thư ký và Alex.

... ...

Sắp đến lễ quốc khánh, Cố Nhược Ngu vốn chính là yêu thích chuẩn bị đi nơi nào nghỉ phép thì bị Tưởng Trọng Lâm báo cho biết một tin sấm sét giữa trời quang, vào quốc khánh mọi người phải hồi hương tế tổ.

Cố Nhược Ngu trợn mắt há hốc mồm, đây cũng không phải tiết thanh minh được không! Nhà ai sẽ chọn ngày quốc khánh để nghỉ tế tổ vậy?

Theo Tưởng Trọng Lâm giải thích, lúc này là quyết định của ba Tưởng, lý do không lắm rõ ràng, nhưng mỗi một năm bọn họ đều đi theo ba trở lại từ đường của Tưởng thị ở trấn Thanh Giang, vài năm này thân thể của ba Tưởng càng ngày càng sa sút, bởi vậy sẽ không thể theo chân bọn họ đi, trọng trách chủ trì nghi thức tế tổ sẽ rơi xuống người Tưởng Trọng Lâm.

Cố Nhược Ngu hiếu kỳ nói: “Sao không phải là anh trai anh chứ?”

Tưởng Trọng Lâm trầm mặc một chút, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng mở miệng nói: “Anh cả của tôi không phải là con ruột của ba.”

“... ...!” Hào môn bí sử! Đây là phản ứng đầu tiên của cô.

Cố Nhược Ngu vừa mới còn đắm chìm ở trong không khí thương cảm không thể đi nghỉ phép, bỗng nhiên bị bí mật lớn như vậy đập trúng, nháy mắt đã quên hờn giận ở phía trước rồi.

Tưởng Trọng Lâm nhìn ánh mắt tràn đầy tò mò của Cố Nhược Ngu, bên trong chói lọi viết mấy chữ to “Thật tốt, nói cho tôi biết!”, đáy lòng bất đắc dĩ, nhưng nếu cô đã gả vào Tưởng gia, coi như là người trong nhà rồi, việc này vẫn nên để chính anh tự mình nói cho cô biết thì tốt hơn, miễn cho về sau ở bên ngoài nghe người khác đồn đãi lung tung.

“Lúc mẹ tôi gả cho ba tôi thì đã mang thai.” Tưởng Trọng Lâm nhớ lại tin tức mình ngẫu nhiên nghe được khi ba mẹ cãi nhau trước đây: “Trước kia bà có một người bạn trai, nhưng bị ông ngoại tôi khiến cho chia tay, ép bà gả cho ba, khi đó ba cũng cần lấy một người vợ có bối cảnh, bởi vậy đã đáp ứng, không nghĩ đến lúc đấy mẹ tôi đã mang thai.”

Cố Nhược Ngu hoàn toàn không nói gì, cô nghĩ đến loại chuyện này sẽ chỉ diễn ở bên trong phim truyền hình, không nghĩ đến lại có ví dụ rõ ràng, quả nhiên nguồn gốc của nghệ thuật là từ cuộc sống.

“Vậy ba anh có biết không?” Cố Nhược Ngu yếu ớt hỏi, đây là làm ba trong ngày cưới trong truyền thuyết!

“Ban đầu không biết.” Tưởng Trọng Lâm nhớ đến anh cả cả ngày nhốt mình trong phòng làm việc kia, sau đó lại bị ba điều ra nước ngoài: “Nhưng sau đó đã biết.”

Cố Nhược Ngu không cần nghe xong cũng có thể đoán ra mặt sau của chuyện xưa, như vậy hôn nhân ước chừng cũng là tra tấn lẫn nhau mà thôi, bởi vậy sau đó mẹ Tưởng ở lúc anh rất nhỏ đã uất ức thành bệnh rồi qua đời.

Ngay lúc cô thổn thức không thôi với chuyện xưa của Tưởng gia, Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên nhắc nhở nói: “Lần này Thúc Dương cũng đi, còn có một ít bàng chi thân thích, bởi vậy sẽ có vẻ nhiều người.”

Lúc nghe đến hai chữ “Thúc Dương”, sắc mặt của Cố Nhược Ngu không có gì bất ngờ xảy ra trầm xuống, đúng vậy, sao tế tổ có thể thiếu anh ta chứ? Nhưng cứ nghĩ đến phải chạm mặt với hắn, trong lòng đã phiền chán không chịu được. Tưởng Trọng Lâm cũng nhìn ra mất hứng của cô: “Không liên quan, chúng ta chỉ là phải tiến hành nghi thức tế tổ ở từ đường với nhau, sau đó mọi người có thể đều tự tách ra, bên kia Thanh Giang có một suối nước nóng không tệ, đến lúc đó tôi dẫn em đi.” Ý tứ nói gần nói xa lại có chút dỗ cô.

Điều này khiến cho Cố Nhược Ngu cảm thấy có chút khác thường, nhưng anh có thể nói như vậy trong lòng cô cũng thập phần cao hứng, dù sao anh không dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô.

Trên thực tế ngay từ đầu Tưởng Trọng Lâm cảm thấy rất có thể là bởi vì chuyện Thúc Dương từ hôn khiến cho Cố Nhược Ngu thẹn quá thành giận, hoặc là vì yêu sinh hận, nhưng tiếp xúc một đoạn thời gian, Cố Nhược Ngu vui buồn là cảm xúc phải trái, chán ghét và thích đều không giả vờ, điều này khiến cho anh cảm giác được Cố Nhược Ngu là thật sự xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà chán ghét Thúc Dương. Nhưng đây cũng là chỗ khiến cho anh thấy kỳ quái, ở trường học Thúc Dương luôn được hoan nghênh nhất là nữ sinh, nó có năng lực gì khiến Cố Nhược Ngu chán ghét chứ?

Bởi vì Thanh Giang cách bản thị ước chừng bốn giờ đi xe, chưa đến sáu giờ Cố Nhược Ngu đã bị Tưởng Trọng Lâm đánh thức, cô cụp mắt, như một du hồn mặc quần áo rửa mặt ăn cơm, lúc ăn cháo thiếu chút nữa cắm đầu vào trong bát, dì giúp việc ở một bên cũng không nhịn được che miệng cười trộm, Tưởng Trọng Lâm thấy một màn như vậy vừa buồn cười vừa tức giận.

Rốt cuộc kéo người mơ màng nào đó lên xe, lúc này Tưởng Trọng Lâm mới chuyển động xe, xe ô tô tiến về phía trấn Thanh Giang.

Lúc ra cửa còn chìm trong bóng đêm, sau khi đến đích trời đã sáng rồi, Cố Nhược Ngu cũng từ trong ngủ mơ không thoải mái tỉnh táo lại, khóe miệng còn chảy ra chất lỏng trong suốt khả nghi.

Đây thật sự không trách cô! Đeo đai an toàn dựa vào lưng ghế dựa ngủ đầu chỉ có nghiêng sang một bên, cứ như vậy chất lỏng nào đó cũng rất có khả năng không mời tự đến.

Cố Nhược Ngu thừa dịp Tưởng Trọng Lâm còn chưa phát hiện ra, rút khăn giấy trên ra lau khóe miệng, vừa thấy ngoài cửa sổ mới phát hiện mình đã ở trấn Thanh Giang rồi.

“Đến nơi rồi, xuống xe đi.” Tưởng Trọng Lâm đưa tay, thay cô mở đai an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.