Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 19: Chương 19




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Qua một thời gian, rốt cuộc vết thương ở chân của Cố Nhược Ngu cũng khỏi hẳn, mà cuối cùng cô cũng được Tưởng tiên sinh phê chuẩn, bỏ hết hình phạt, vừa lúc chủ nhật còn có người đến hẹn, tụ hội bạn học đại học.

Thật ra đây chỉ là một cuộc gặp mặt nhỏ với bạn học, người tham gia là bốn người nữ sinh trong ký túc xá năm đó, nói về mấy người này, Cố Nhược Ngu thật đúng là thổn thức không thôi, có ba cô gái, cũng xinh đẹp như cô nhưng khác biệt về phong tình, cũng vĩ đại nhưng khác về phẩm chất riêng, cũng là bằng hữu tri tâm, nhưng lại là kẻ thù cạnh tranh, nói ngắn lại, các cô đều là vừa yêu vừa hận lẫn nhau, lần này hội bạn học ở ngoài mặt nói là lâu rồi không thấy xuất hiện, ai mà biết là có phải lại bắt đầu phát kèn chiến tranh hay không?

Tần Văn Văn đến phát thiếp mời bên trong có nói là cần dẫn theo người nhà tham gia, Cố Nhược Ngu nhìn thiệp mời tinh xảo trên tay nhíu mày, người nhà?

Nghĩ một lúc, cô cầm lấy điện thoại gọi cho Hứa Táp.

“A Ngu, lâu rồi không thấy, cậu lại chủ động gọi điện thoại cho tớ.” Giọng của trêu chọc Hứa Táp vang lên ở bên tai.

“Cậu xem thiệp mời của Tần Văn Văn chưa?”

“A, cậu nói cuộc gặp cuối tuần á? Nhìn thấy rồi, lâu như vậy chúng ta chưa gặp nhau.”

“Vì sao phải dẫn người nhà?”

“Việc này......” Hứa Táp cười đến có chút tà ác: “Cậu không biết ba tháng trước cậu ta đã cậu được một con rùa vàng sao? Rõ ràng là muốn khoe mà.”

“......” Tốt nghiệp vài năm, vì sao chỉ số thông minh của cô gái Tần Văn Văn kia vẫn cứ gấp như vậy?

“Cậu cũng đồng ý dẫn theo sao?”

Hứa Táp như là bất đắc dĩ cảm thán một tiếng: “Tớ có cái gì mà phải sợ, Trình Kiến Lâm các cậu cũng không phải chưa thấy qua, lão công Bạch Hạm các cậu cũng biết.”

Cố Nhược Ngu nghĩ một lúc, đúng vậy, Trình Kiến Lâm là sư huynh hơn các cô hai cấp, lúc lên năm ba đại học đã ở chung một chỗ với Hứa Táp, Bạch Hạm cũng là tốt nghiệp xong thì kết hôn, tuy lúc ấy cô nàng xuất ngoại, nhưng cũng thấy ảnh chụp được hôm hôn lễ, nhưng vẫn không có gì tin tức của Tần Văn Văn tiểu thư phong tình vạn chủng sức quyến rũ khôn cùng nhất trong các cô, xem ra lần này là câu được cá lớn, bằng không sao lại vội vàng gọi các cô ra khoe một phen chứ?

“A Ngu, bây giờ cậu vẫn đang độc thân sao?” Hứa Táp nghĩ đến cô không có bạn trai nên không thể ứng chiến.

“...... tớ đã kết hôn rồi.”

Quả nhiên, bên kia điện thoại hét lên một tiếng sấm: “Cậu đã kết hôn rồi? Vì sao không nói cho chúng tớ biết?”

Nói cho các cậu là tớ kết hôn liên nhân sao? Hay nói cho các cậu sau khi tôi bị từ hôn lại bị đổi đến trên tay anh trai của vị hôn phu trước? Cố Nhược Ngu bĩu môi, loại chuyện này sao cô có thể nói cho nhóm “Hảo tỷ muội” từ năm nhất đến năm bốn nghe chứ.

“Kết hôn rất vội vàng, không có gì hay để nói.” Cố Nhược Ngu noia hai câu có lệ đơn giản, mặc kệ Hứa Táp còn kêu to không thuận theo không buông tha, đã cúp điện thoại.

Dẫn người nhà? Chẳng lẽ thật sự phải dẫn theo Tưởng tiên sinh?

Nhớ đến vẻ mặt tú lơ khớ không chút lưu tình ở trong suối nước nóng với mấy nữ sinh muốn đến gần kia của anh, cô không khỏi đánh một cái rùng mình.

Lúc ăn cơm chiều Tưởng Trọng Lâm cảm thấy Cố Nhược Ngu có chút kỳ quái, một vẻ mặt muốn nói lại thôi, lần trước cô xuất hiện vẻ mặt như vậy là vết thương ở chân cô chưa tốt lại muốn ra đi dạo phố bị lời lẽ nghiêm khắc của anh từ chối, lần này lại có vấn đề gì đây?

“Có chuyện gì?”

“A?” Còn đang giao chiến với trời đất Cố Nhược Ngu nhất thời bị anh đột nhiên đặt câu hỏi dọa sợ, phản xạ có điều kiện đáp: “Không có chuyện gì?”

Không có chuyện gì mà em có thể có vẻ mặt như vậy, Tưởng Trọng Lâm âm thầm nghĩ đến, nhưng cô không muốn nói, anh cũng sẽ không tiếp tục hỏi.

Không phải bây giờ nên tiếp tục hỏi một chút “Có phải gặp phải vấn đề gì hay không?” như vậy sao? Để cho cô có thể thuận lợi tiếp tục, người này không hiếu kỳ thật sự khiến cho cô rất tức giận.

Cắn thìa nửa ngày, Cố Nhược Ngu vẫn quyết định nói ra: “Cuối tuần anh có rảnh không?”

Quả nhiên vẫn có việc: “Hẳn là có, sao vậy?”

“À......” Cố Nhược Ngu do dự nói: “Bạn đại học muốn gặp mặt, dẫn theo người nhà tham gia cuộc gặp kia.”

Người nhà? Nói anh sao?

Nghe thấy hai chữ này Tưởng Trọng Lâm có chút buồn cười, nhiều năm như vậy anh từng có rất nhiều xưng hô, thiếu gia Tưởng gia, người quản lý Tưởng thị, thương nhân, đủ loại xưng hô, còn cho đến bây giờ không được ai gọi là người nhà.

“Có thể.”

Cố Nhược Ngu “......” chỉ đơn giản như vậy đã đồng ý rồi, tôi vừa mới chuẩn bị một đống lời khuyên bảo, giờ phải nói thế nào?

Vì danh vọng người nhà này, cuộc gặp mặt bạn học này cũng đáng để đi, Tưởng Trọng Lâm nghĩ.

Đến ngày đi gặp mặt kia, Cố Nhược Ngu lại khó có được không ngủ nướng, mà sớm rời giường rửa mặt chải đầu, ở phòng để quần áo hồi lâu cũng không thấy người đi ra, kết quả chờ cô từ phòng để quần áo hưng phấn đi ra, trong tay còn cầm mấy bộ quần áo.

“Quyết định, hôm nay anh sẽ mặc bộ này!”

Tưởng Trọng Lâm nhìn kỹ, phát hiện quần áo cô cầm trên tay là đồ của anh: “......”

Anh dự cảm không ổn: “Vì sao bỗng nhiên chọn quần áo cho tôi?”

“Vì dìm chồng của các cậu ấy xuống!” Cố Nhược Ngu mặt không đổi sắc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“......” Quả nhiên, đây mới là logic của cô.

Cố Nhược Ngu lấy một bộ tây trang áo thun và quần tây màu xám nhạt, một bên đưa cho anh thúc giục anh mau thay, một bên giải thích lý do của mình: “Hứa Táp và Bạch Hạm chồng của cô ấy cũng lớn không khác chúng tôi mấy, bởi vậy chúng ta phải thành thục ổn trọng dìm bọn họ xuống, nhưng lại không thể quá mức cứng nhắc, về phần Tần Văn Văn thôi, tin tức không đủ, không có biện pháp phân tích.”

Tưởng Trọng Lâm bị xem như Barbie mà trang trí ở một bên dở khóc dở cười, nhưng vẫn thuận theo ý cô thay bộ quần áo kia.

Cố Nhược Ngu cẩn thận anh đeo đồng hồ nào, dùng dây lưng thế nào đều phải tự mình chọn lựa, đủ để thấy được trình độ cô để ý với lần tụ hội này. Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy cô như một bà quản gia nhỏ mang đến mang đi, đáy lòng có chút cao hứng, cũng sẽ theo cô đùa nghịch, đồng thời ở trong lòng anh cũng vô cùng hiếu kỳ là sap một nhóm bạn học có thể khiến cho Cố Nhược Ngu khẩn trương như thế.

Địa điểm các cô gặp mặt là một cửa hàng nhỏ lúc học đại học thường đi, không phải nơi cao cấp gì, nhưng thanh tịnh hiếm có, nữ chủ quán cũng biết các cô, ở đây cãi nhau ầm ĩ bốn năm, đã trở thành khách quen rồi.

Bởi vì cửa hàng nhỏ không có chỗ đỗ xe, Tưởng Trọng Lâm không thể không đi tìm chỗ đỗ xe, Cố Nhược Ngu đành phải tự mình đi vào trước.

Đẩy cửa vào chợt nghe thấy tiếng bàn luận viển vông ở bên trong.

“A Ngu đến đây!” Bạch Hạm kinh hỉ gọi, vừa từ trên ghế đứng lên, vừa chạy về phía cô.

Cố Nhược Ngu vừa thấy cô nàng mang thai còn dám chạy như bay như vậy, hồn bị dọa bay mất, vừa giang hai tay muốn ôm cô, Triệu Ngạn bên cạnh đã bị dọa chảy ra mồ hôi lạnh, cô vợ này, sau khi mang thai căn bản như không nhớ rõ việc này, cho rằng mình vẫn có bộ dáng bản lĩnh nhanh nhẹn năm đó.

“A Ngu đã lâu không thấy, vẫn không thay đổi nha?” Hứa Táp có vẻ dị thường bình tĩnh, mỉm cười giơ lên cái ly ý bảo với cô.

“A Ngu, nghe nói cậu đã kết hôn, sao cậu có thể không mời chúng tớ chứ? Không xem chúng tớ là bạn bè sao?” Bạch Hạm không vui chu miệng lên.

Cố Nhược Ngu chỉ có thể cười gượng ha ha, cuộc hôn nhân này thật sự không phải cái các cậu nghĩ đâu.

Còn chưa kịp đưa ra câu trả lời, chợt nghe thấy tiếng chuông đẩy cửa.

Tần Văn Văn vào sân vĩnh viễn đều xem trọng như vậy, váy dài quý phái, túi xách, trang sức thậm chí kính mát, trang điểm tinh xảo phối hợp với đôi môi đỏ mọng lửa cháy, nhưng không khiến cho người ta cảm thấy diễm tục, ngược lại có loại xinh đẹp kinh tâm.

Cô ta vào phòng thấy mọi người đã đến đông đủ, cười đến rất là sáng lạn: “A, đều đã đến rồi sao?”

Khóe miệng Bạch Hạm co rút: “Phong cách trang điểm vẫn như vậy.” Cô không muốn nhìn nhất chính à bộ dáng này của Tần Văn Văn, thoạt nhìn tốt nghiệp vài năm người này vẫn không thay đổi.

“Cũng không phải là đều đến sao? Cậu vẫn thích đi muộn như trước nha Văn Văn.” Hứa Táp ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, không chút để ý nói, sắc mặt của Trình Kiến Lâm bên cạnh đã xấu hổ nhìn mấy người phụ nữ ngươi tới ta đi đấu võ mồm này, tuy loại tình huống này từ khi hắn bắt đầu biết các nàng cũng đã diện kiến qua.

Chồng Bạch Hạm hiển nhiên là không biết nội tình, có chút kinh ngạc nhìn loại tình huống này, ước chừng là không thể tưởng thượng được bạn bè đại học ôn chuyện còn có thể phát ra khói thuốc súng.

Nhưng thật ra Tần Văn Văn không chịu ảnh hưởng chút nào, huống hồ ban đầu ở trong ký túc xá loại lời nói này cô đã nghe rất nhiều, làm sao sẽ để ý chứ, cô đưa tay tháo kính xuống, cười dài giới thiệu nói: “Đây là chồng tớ, Hà Hi Văn.”

Cô ta vừa nói xong, ba cô gái khác cũng chú ý đến người đàn ông đứng ở phía sau cô nàng.

Người đàn ông kia chủ động đứng dậy: “Rất vui khi biết các cô.”

Cố Nhược Ngu đánh giá người đàn ông trước mặt này, dáng người cũng coi như cao lớn, diện mạo cũng được cho là tuấn tú lịch sự, cũng không biết là đang làm việc gì.

Sau đó Tần Văn Văn lại giới thiệu mọi người một lần, sau đó ngồi xuống.

“A Ngu, người nhà của cậu đâu?” Tần Văn Văn tò mò hỏi: “Không phải sợ bị thấy nên trốn rồi chứ?”

“Ở đây không có chỗ đỗ xe, anh ấy đi đỗ xe rồi.” Cố Nhược Ngu nhìn thấy vẻ mặt của cô nàng muốn nhìn trò hay cũng lười giải thích.

Nghe thấy Cố Nhược Ngu nói như vậy, Tần Văn Văn vuốt tóc, nhìn như không chút để ý nói: “May mắn hôm nay là dẫn lái xe đến, bằng không chúng tớ cũng sẽ tìm không thấy chỗ đỗ xe.” Cô quay đầu nhìn Hà Hi Văn làm nũng nói.

Hà Hi Văn yêu thương cười.

Cố Nhược Ngu bị nổi một tầng da gà, Bạch Hạm cũng là dáng vẻ không nói gì biểu, Hứa Táp đã sớm thấy nên coi như không có gì.

Tiếp theo là đàn ông nói chuyện với đàn ông, phụ nữ nói chuyện với phụ nữ, cũng coi như không khí vui vẻ.

Bạch Hạm đang nhiệt tình giảng giải vấn đề mang thai, cửa quán lại được mở ra một lần nữa.

Tưởng Trọng Lâm đến.

Cho tới bây giờ Cố Nhược Ngu không cảm thấy Tưởng Trọng Lâm giống vương tử, từ vương tử này rất hư ảo, rất trẻ con, hơn nữa khiến người khác đều gọi Tưởng Thúc Dương là vương tử nên cô lại càng không thích từ vương tử này, Tưởng Trọng Lâm đã từng tuổi này rồi mà làm vương tử thì cũng lớn một chút, làm quốc vương cũng không khác lắm.

Đúng vậy, quốc vương.

Trầm ổn khí phách, có được quyền quyết sách tối cao, tất cả đều nắm giữ trong tay, khác với vương tử ngây ngô không biết, là một bảo kiếm đã được lịch lãm, bộc lộ tài năng.

Tưởng Trọng Lâm đắm chìm trong ánh mặt trời xuất hiện đã cho Cố Nhược Ngu cảm giác như vậy, tuy vẫn là khuôn mặt kia, nhưng bây giờ cô rất muốn ôm eo anh một cái.

Không đợi Cố Nhược Ngu phục hồi tinh thần lại giới thiệu, anh ở trong kinh ngạc của mọi người đi qua, gật đầu ý bảo nói: “Xin chào, tôi là chồng của Cố Nhược Ngu, Tưởng Trọng Lâm.”

Chuyện càng kinh khủng còn ở mặt sau, chỉ thấy chồng của Tần Văn Văn bỗng nhiên trở nên kích động đứng lên đi qua, vươn tay: “Tưởng tổng, không nghĩ đến ở trong này có thể nhìn thấy anh.”

Tưởng Trọng Lâm sửng sốt, cũng lễ phép bắt tay đáp lại nói: “Hà quản lí, thật khéo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.