Mộng Y Băng chạy đến chỗ Nguyễn My An đang ngồi, cô ngồi kế bên cô ấy rồi chậm rãi nhìn kịch bản, dù sao kiếp trước cô cũng chỉ biết sơ qua mà thôi, hoàn toàn không quá hiểu về kịch bản này.
Không những vậy, kịch bản của kiếp này cũng đã bị chỉnh sửa qua có thể khác hoàn toàn với kiếp trước rồi, dù cho diễn xuất của cô có tốt cở nào nhưng nếu không tham khảo kịch bản thì cũng chẳng thể diễ tốt được.
“Y Băng, bà tự tin không.” Nguyễn My An nhìn cô đọc xong kịch bản sau đó gắp nó lại thì mới nhỏ giọng hỏi.
“Đừng căng thẳng, cố gắng hết sức là tốt rồi.” Mộng Y Băng mỉm cười nói “Bà chắc chắn sẽ diễn tốt mà, cứ phát huy như bình thường là được.”
“Đung vậy, chúng ta cần phải cố gắng mới được.” Nguyễn My An gật mạnh đầu nói.
Trong lúc hai cô đang nói chuyện thì đạo diễn đang ngồi trước màn hình hô lớn “Y Băng.”
“Tôi đi nhé.” Mộng Y Băng vội vàng đứng dậy nói.
“Cố lên.” Nguyễn My An cổ vũ.
Mộng Y Băng gật đầu rồi chạy đến chỗ đạo diễn Mạnh Úc.
“Mọi người đã đọc xong kịch bản chưa.” Mạnh Úc hỏi trên tay cầm một cái loa nhỏ cầm tay “Đây là cảnh quay của cả bốn người, chúng ta sẽ quay cảnh xuất hiện nam chính trước rồi mới quay lại quay cảnh trong hẻm nhỏ.”
“Vậng ạ.” Bống người nhanh chóng gật đầu hô.
Đạo diễn Mạnh Úc nghe vậy liền phất tay để bọn họ vào vị trí của mình “Tất cả chuẩn bị.”
“Action.”
Mộng Y Băng vừa nghe đạo diễn hô liền nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bây giờ cô chính là Văn Kiều.
Đây là cảnh quay sau khi Văn kiều sợ hãi chạy ra khỏi hẻm nhỏ, mà phía sau cô là hai chàng trai lưu mạnh say xỉn, bởi vì đã xỉn đến không biết gì nên khi thấy mỹ nhân cả hai chàng trai liền không muốn để cô chạy thoát mà chạy theo, dù sao bọn họ là lưu manh không cần phải suy nghĩ chuyện này có sai hay không, chỉ theo bản năng mà đuổi theo.
Văn Kiều chỉ là một nữ sinh ốm yếu gầy gò, sức lực làm sao có thể bằng thanh niên trai tráng, cô chỉ chạy được một chút tốc độ liền giảm xuống rất nhiều, mà phía sau cô hai tên lưu mạnh đã chạy sát lại cô, một người trong số họ vươn tay đẩy nhẹ cô về phía trước, ý định khiến cô ngã nhẹ xuống để cô không tiếp tục chạy nữa.
Lúc chạy Văn Kiều hoàn toàn không nhìn phía trước, dù trước mặt cô có một thùng xốp cô cũng không hề biết vì vậy khi bị đẩy về trước, hai chân đang chạy của cô loạn choạng mà vấp phải thùng xốp mềnh mà ngã mạnh xuống đất.
Trong kịch bản là như vậy, nhưng khi Mộng Y Băng vấp phải thùng xốp liền cảm thấy cơn đau thực sự ập đến, lúc này đây cô mới cảm thấy chuyện này hoàn toàn không đúng, đáng lẽ thùng xốp chỉ là một thùng xốp mềm không có gì cả mà thôi, làm sao có thể khiến chân cô đau đớn như vậy.
Tuy cơn đau ập đến một cách không kịp đề phòng nhưng một diễn viên gạo cội như Mộng Y Băng làm sao có thể khiến vai diễn của mình sai sót được, vì vậy cô cố chịu đau để mình không kêu ra tiếng sau đó giống như trong kịch bản mà ngã mạnh xuống đất.
Sau khi ngã mạnh xuống Văn Kiều liền cắn chặt môi để mình không kêu ra tiếng sau đó hai tay vùng vẫy muốn tiếp tục đứng dậy chạy đi, nhưng hai chân cô bởi vì trật khớp mà không thể động dậy, cả người cô hoàn toàn không thể nhấc lên được.
“Ai, tiểu mỹ nhân bị thương rồi.”
“Làm sao đây, để hai anh trai giúp đỡ cho nhé.”
Hai chàng trai lưu manh cười một cách đê tiện sau đó giơ tay muốn chạm vào người cô.
Lúc này đây Văn Kiều hoàn toàn tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, cô nằm trên mặt nóng ẩm mà tâm lại như đóng băng, thật lạnh lẽo.
“Dừng tay.” Châu Kỳ trong vai An Thành từ xa chạy lại hô.
“Cut.” Đạo diễn Mạnh Úc hài lòng hô. Đam Mỹ Hay
Mà những người bên trong đoàn phim cũng hoàn toàn ngơ ngác nhìn Mộng Y Băng diễn mà không khỏi xúc động, quá chân thật, cảm xúc thật sự quá chân thật rồi, cái ngã đó cũng thật sự rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra đây là diễn nữa.
Nguyễn My An hào hứng chạy lại chỗ Mộng Y Băng vẫn đang ngồi dậy mà hô “Oa, bà diễn hay quá, thật sự rất hay.”
Châu Kỳ cũng không nhịn được mà đi lại khen ngợi “Em diễn rất tốt.”
“Cảm ơn ạ.” Mộng Y Băng chịu đựng cơn đau ở chân mà gật đầu đáp lại anh ta.
“Y Băng, sao bà không đứng dậy.” Nguyễn My An nhìn Mộng Y Băng cứ ngồi im mà không đứng lên liền khó hiểu hỏi.
Châu Kỳ lúc này cũng chú ý đến mồ hôi bất thường đang trào ra trên trán của cô, anh ta câu mày hỏi “Cô sao vậy.” Hỏi xong anh ta muốn đưa tay ra để nâng cô dậy.
Nhưng đúng lúc này Bari câu mày chạy lại quát “Đừng đụng vào cô ấy.”
Tiếng quát này của anh khiến cả đoàn phim kinh ngạc nhìn sang.
Đạo diễn Mạnh Úc cũng khó hiểu đi lại hỏi, tâm trạng vui vẻ của ông cũng nhanh chóng tụt xuống “Chuyện gì vậy.”
“Gọi cấp cứu đi, chân của cô ấy bị thương rồi.” Bari đi lại thùng xốp bên cạnh Mộng Y Băng sau đó châu mày nói, tay của anh ta cũng không rãnh gỗi mà móc vài cục đá to bên trong thùng xốp ra.
“Đá dựng cảnh, sao nó lại ở trong đó.” Nhìn thấy mấy tảng đá một nhân viên chuẩn bịu đạo cụ không khỏi kinh ngạc bật hốt.
Lúc này đây mọi người trong đoàn phim còn gì là không hiểu nữa, bên trong đoàn phim này có một người muốn hãm hại Mộng Y Băng, muốn cô quay hỏng cảnh quay khai máy này khiến cho đạo diễn thất vọng về cô, nhưng ai mà ngờ được cho dù chịu đau đớn như thế nào thì cô vẫn hoàn mỹ quay xong cảnh phim.
Mà độc ác nhất là hãm hại cô ngay cảnh quay té ngã này, dù cho bên trong thùng xốp chỉ là đá đạo cụ nhưng nó vẫn rất cứng, một khi không có chuẩn bị mà vấp phải nó thì chắc chắn chân của người vấp sẽ bị trật, thậm trí là chấn thương chân.
“Ai có thể ác như vậy.” Một cô gái nhân viên trong đoàn nghỉ đến đây không khỏi bịn lại miệng mà hốt, chuyện này thật sự quá ác.
Trong lúc mọi người đang hoang mang thì xe cấp cứu được trợ lý của Châu Kỳ gọi cũng đến, hai bác sĩ cùng một y tá nhanh chóng đi vào, bọn họ đuổi hết nhóm người vây xung quanh Mộng Y Băng ra rồi vòng quanh cô bắt đầu xem xét chữa trị.
Nếu như vết thương ở chân nhẹ thì bọn họ có thể trị luôn ở đây, nhưng nếu quá nặng thì bất buộc phải đến bệnh viện chụp x quang cũng như kiểm tra toàn diện hơn.
Trong khi Mộng Y Băng được chữa trị thỉ đạo diễn Mạnh Úc đã tập hợp tất cả mọi người trong trường quay lại.
Mà cũng trong lúc này một nhóm người đang cực kỳ lo lắng sợ mình bị phát hiện, nhưng bọn họ không thể không đi lại tập hợp với những người khác, vì vậy hộ cố tỏ ra bình tĩnh mà đứng trong nhóm người.
“Chắc mọi người cũng biết chuyện gì vừa xảy ra rồi nhỉ.” Mạnh Úc lạnh lẽo nói, ông không ngờ trong đoàn phim của mình xảy ra chuyện này, có lẽ ông trở nên quá dễ dàng nên khiến người khác không sợ hãi ông nữa “Tôi không muốn đoàn phim xảy ra vấn đề một chút nào, nhưng có lẽ tôi quá dễ dàng nên chẳng còn ai sợ hãi tôi nữa.”
“Cậu Quang, việc chuẩn bị đạo cụ là nhiệm vụ của cậu nhỉ, cậu có gì muốn nói không.”
Người được gọi là cậu Quang nghe thấy ông nhắc tên mình liền lo lắng sợ hãi biện bạch “Tôi thật sự không có bỏ gì vào cả, sau khi kiểm tra chắc chắn trong thùng xốp không có gì tôi mới rời khỏi.”
“Không đúng.” Cậu ta đang nói nữa chừng thì trực nhớ ra một chuyện “Khi tôi rời đi có nhìn thấy một nhóm người đứng ở gần đó.”
“Cậu có nhớ là ai không.” Mạnh Úc hỏi.
Cậu Quang gật đầu rồi chỉ nhóm người của học viện “Chính là bọn họ.”
“Anh đây là ý gì.” Một người trong nhóm học viện trừng mắt tức giận nói.
“Cậu đây là có tật giật mình à.” Cậu Quang cũng tức giận nói “Tôi chỉ nói nhìn thấy mấy người ở gần đó mà thôi.”
“Anh nói vậy không phải là muốn nói chúng tôi làm đó sao.”
“Cách anh nói đã là chỉ về phía chúng tôi rồi.”
“Chính anh làm sai mà lại đổ thừa cho người khác, đúng là không biết xấu hổ.”
Nhóm người học viện sừng sộ nói, bọn họ liên tục nói khiến cậu Quang tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng cậu ta lại không biết phải nói gì.
Trong lúc này Bari liền lên tiếng “Tôi có bằng chứng là mấy người làm, tin không.” Anh ta vừa nói vừa giơ máy ảnh lên trước mắt nhóm người học viện.
Lúc này đây nhóm người học viện liền không biết phản bác như thế nào chỉ có thể im bật, vẻ mặt đầy tức giận cũng mang chút xấu hổ, bởi vì lúc này đây tất cả ánh mắt của đoàn phim đều tập trung về phía bọn họ.