Xe của Trần Hoàng Nam đầu bên trong một cái hẻm có một cái đèn chiếu sáng, khi ba người đi đến trước hẻm anh không để hai cô đi vào hẻm mà vẫy tay cho bác tài chạy ra ngoài, dù sao hai cô cũng là con gái tốt nhất nên tránh những hiềm nghi khi cần thiết.
Dù anh nói hai cô về nhà mình nhưng cũng bởi vì anh lo lắng khách sạn không an toàn đối với con gái giống như hai cô nên mới yêu cầu như vậy.
Mà Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An lại không quá lo lắng về chuyện này, đối với hai cô Trần Hoàng Nam là một người tốt, cách anh đối sử với bọn họ rất dịu dàng nhưng cũng rất thận trọng, anh vẫn rõ ràng giới tính của hai bên khác nhau nên chưa bao giờ khiến các cô ngại ngùng hay xấu hổ gì cả, cũng bởi vì thời gian dài tiếp xúc với nhau mà hai cộ cũng dần tín nhiệm anh một cách kỳ lạ.
Chiếc xe đen nhỏ chậm rãi chạy đến trước mặt ba người, đây là một dòng xe hơi mini rất nhỏ gọn cũng cực kỳ đáng yêu, Mộng Y Băng vừa nhìn nó liền nhận ra nhãn hiệu, vì vậy cô cũng không quá nghi ngờ về gia thế của anh, dù sao khi ba người chơi cùng nhau anh cũng đã nói gia đình khá giả, tuy không quá giàu nhưng cuộc sống rất tốt, vì vậy hiện tại anh có một chiếc xe riêng cùng tài xế riêng cũng không quá ngạc nhiên.
Ngược lại, cô cùng Nguyễn My An lại không nói thật về gia thế của mình, chuyện này khiến hai cô cảm thấy áy náy, nhưng biết làm sao được, hai cô muốn dùng thực lực để đi đến đỉnh cao của ngành giải trí chứ không phải bởi vì gia thế mà không được mọi người công nhận.
Mộng Y Băng không thề biết không chỉ các cô giáu anh, mà chính anh cũng không nói thật với hai người, lúc đầu anh định giữ hình tượng gia đình nghèo khó, nhưng anh nghĩ nếu làm như vậy chẳng khác nào không thể chăm sóc cô vì vậy anh lại nhích thêm một chút để có thể danh chính ngôn thuận mua đồ ngon cho cô cũng như dùng xe hơi đưa đón cô, đúng là quá tuyệt dịu.
Mà lần này cũng thật may mắn, khi từ công ty trở lại trường học không biết linh cảm anh thế nào lại bảo tài xế đổi chiếc xe này, nếu không hiện tại không biết phải giải thích như thế nào khi cô thấy xe hơi sang trọng kia của anh.
“Mời hai người đẹp.” Trần Hoàng Nam kéo cửa xe ra sau đó nhìn hai cô trêu ghẹo.
Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An híp mắt cười rồi leo lên xe, anh đóng cửa xe lại rồi chạy lên ghế phụ mà ngồi xuống.
“Cậu chủ đi đâu ạ.” Bác tài xế thoáng nhìn hai cô qua gương chiếu hậu rồi hỏi người vừa lên xe.
“Đến chung cư gần đây của cháu.” Trần Hoàng Nam nói, cách nói của anh khiến bác tài xế kinh ngạc, nhưng ông ấy không làm ra thành động dị thường nên hai cô cũng không chú ý đến.
“Làm phiền bác ạ.” Hai cô nhìn bác tài xế đáp lại anh liền lễ phép nói.
Chiếc xe nhanh chóng chạy ra đường lớn, sau đó vụt vào màn đêm.
Mười hai giờ, thời gian tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lác đát vài chiếc xe chở hàng vẫn chạy trong đêm, một chiếc xe đen nhỏ chạy vụt trên đường khiến cho những tài xế phía xa chẳng thể nào xác định được rốt cuộc thứ gì mới chạy qua.
Từ trường học đến chung cư chỉ mất năm phút đi xe hơi, vì vậy chỉ trong chớp mắt chiếc xe đã dừng lại trước cổng chung cư.
Ba người bước xuống xe, Trần Hoàng Nam nói với bác tài xế rồi mới bước khỏi xe “Sáng mai mười giờ bác đến đón bọn cháu.”
“Vâng cậu chủ.” Bác ấy đáp lời rồi chạy xe mất hụt.
“Căn hộ tớ mua trong chung cư này nằm ở tầng 20.” Trần Hoàng Nam dẫn đầu vào trong, bởi vì hiện tại đã quá tối, bên trong chung cư vắng vẻ không một bóng người, đèn điện bên trong cũng đã được tắt bớt, chỉ chừa lại đèn đi đến thang máy mà thôi.
Bảo vệ nhìn thấy ba người đi vào liền gật đầu chào sau đó tiếp tục đi kiểm tra.
Trần Hoàng Nam bấm nút thang máy, bởi vì hiện tại không có ai sử dụng nên thang máy rất nhanh đã chạy xuống, ba người bước vào trong, anh bấm số tầng sau đó cầm thẻ phòng ra quẹt lên kiểm tra, sau khi xác nhận thẻ phòng đã đúng số tầng thang máy liền chậm rãi đóng lại.
Không khí xung quanh ba người rất thoải mái, dù không có ai nói câu nào nhưng cũng không quá ngột ngạt, giống như ba người đã quen với việc ở cạnh nhau như thế này.
Ting.
Thang máy nhanh chóng đến tầng hai mười, cánh cửa mở ra, ánh sáng bên trong thang máy chiếu ra hành lang chỉ có một ánh đèn mờ mịt.
Trần Hoàng Nam dẫn theo hai cô đi đến trước cửa phòng của mình rồi dùng thẻ phòng mở cửa ra.
“Hai người vào đi.” Anh với tay bật đèn nhà khách lên sau đó né người sang bên mời hai người vào, hành động của anh cực kỳ lịch hiệp nhưng bởi vì rộng kiếng che đi hết biểu cảm trên mặt nên không khiến người khác cảm giác được chút nào.
“Cảm ơn.” Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An mở giày rồi đi vào nhà.
“Hai người cứ tự nhiên nhé, đừng ngại.” Trần Hoang Nam đóng cửa lại rồi nói với hai cô, anh đi vào nhà bếp lấy ba chai nước suối rồi để lên bàn “Bởi vì tôi không đến đây thường xuyên nên trong tủ lạnh chỉ có nước suối chai cùng nước ngọt mà thôi.”
“Không sao, cảm ơn anh.” Mộng Y Băng mỉm cười cằm chai nước lên.
“Tớ đối bụng quá rồi, nhà anh có gì ăn không ạ.” Nguyễn My An nhìn chằm chằm chai nước suối sau đó yếu ớt nhìn anh rồi nhỏ giọng nói, tiếng nói của cô ấy vừa dứt thì vài tiếng ọt ọt phát ra từ bụng cô ấy giống như phụ họa theo mà vàng lên.
Trần Hoàng Nam thấy cô ấy như vậy liền buồng cười không thôi, anh cũng biết không chỉ cô ấy đói bụng mà cô cũng đang rất đói, vì vậy trước khi đến nơi anh đã nhờ dì giúp việc ở căn hộ bên cạnh bỏ chút thức ăn vào trong tủ lạnh giúp anh, vì vậy anh gật đầu nói.
“Có, còn chút thức ăn bên trong, hai người có thể nhìn xem một chút.”
Mộng Y Băng nghe vậy liền đứng khỏi ghế rồi mỉm cười nhìn anh “Vậy em xuống bếp nấu chút gì ăn, cảm ơn anh đã chiu đãi.”
“Không có gì.” Trần Hoàng Nam lắc đầu cười nói.
Mộng Y Băng cũng không tiếp tục nói lời khách sáo nữa mà đi xuống bếp, Nguyễn My An cũng nhanh chóng đuổi theo, dù sao nhiều tay thì làm sẽ nhanh hơn.
Anh nhìn hai cô đi vào nhà bếp liền ngồi xuống ghế sau đó lấy di động từ trong túi quần ra bắt đầu xử lý công việc còn dang dở của mình trước đó.
Mộng Y Băng đi xuống bếp liền mở tủ lạnh ra nhìn một chút, đúng như những gì Trần Hoàng Nam nói, trong tủ lạnh toàn thức uổng đóng chai, còn có vài quả trứng gà, cùng vài quả cà chua, có cả hành tay, cô lại mở ngăn đá ra không ngờ bên trong lại có thịt đông lạnh, tuy không quá nhiều nhưng cũng đủ để bọn họ ăn.
Cô nhìn xong liền đem hết những thứ có thể nấu bỏ ra ngoài, sau đó để Nguyễn My An bỏ thịt đông vào lò vi sóng để rã đông, còn cà chua cùng hành lá thì rửa sơ.
Sau khi giao việc cho cô ấy, cô liền lục những ngăn tủ bếp tìm gia vị cùng với mì gói, hiện tại cũng tối cô cũng không muốn chờ cơm chín, mì gói là thức ăn vừa ngon miệng vừa nhanh chóng nhất rất thích hợp để ăn đêm giống hiện tại.
Lục tung cả nhà bếp cuối cùng cô cũng tìm được vài gói mì, nhãn hiệu của loại mì này rất lạ, kiếp trước cô chưa từng ăn bao giờ, cũng không xoắn xuýt lâu cô liền đun nước luộc mì.
Cả Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An đã có khoản thời gian tự lập của riêng mình vì vậy đối với những món ăn đơn giản không thể nào làm khó được cả hai, tuy không biết hợp khẩu vị của Trần Hoàng Nam không nhưng đối với hai cô không có vấn đề gì cả, không những thế đối với cô thì nó càng thêm dễ dàng, bởi vì có vài chuyện trong quá khứ khiến cô trở nên thích nấu ăn cũng như tự làm bữa cơm cho chính mình nên đối với tay nghề nấu nướng cô khá là tự tin.
Thời gian từng chút trôi qua, mùi thơm từ trong nhà bếp nhanh chóng lan ra, hai cô rất nhanh đã làm xong món ăn, Nguyễn My An chờ cô bỏ vào hai dĩa rồi bưng lên phòng khách, mà cô cũng bưng một dĩa giống vậy mà đi theo sau.
Trần Hoàng Nm nghe thấy tiếng tắt bếp liền nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi quần, sau đó ngước mắt nhìn dĩa mì sao cực kỳ thơm ngon đang được bưng ra, anh không ngờ hai cô cũng làm luôn cho mình vì vậy cực kỳ kinh ngạc mà đơ người.
“Anh Nam của anh nè.” Nguyễn My An không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh nên chỉ để đĩa mì trước mặt anh rồi qua một góc để đĩa mì mình xuống, cô ấy tinh ý chừa chỗ ngồi bên cạnh anh cho Mộng Y Băng.
Trần Hoàng Nam sau khi thấy hành động này của cô liền cực kỳ thâm ý mà nhìn qua sau đó nhận được cái chớp mắt đầy tinh nghịch của cô ấy, anh không ngờ một người nhìn như ngu ngơ thế này lại tinh ý hơn một người nhìn như thông mình.
Anh không ngờ rằng tình ý của mình lại bị cô ấy phát hiện, nhưng thật may mắn người bạn thân như cô ấy lại ủng hộ anh theo đuổi cô, điều này thật sự quá tuyệt vời, anh thở phào một hơi sau đó mỉm cười với cô ấy.
Lúc này Mộng Y Băng cũng đi ra, cô không thề để ý chỗ ngồi, thấy hai người đều đã ngồi xuống liền không chút suy nghĩ mà ngồi vào ghế bên cạnh anh.
“Trong tủ lạnh chỉ có vài món thế này, anh Nam dùng tạm nhé.” Cô nhìn anh cười nói, đây là lần đầu tiên cô nấu cho một người chỉ mới quen không bao lâu ăn khiến cô cũng thấy khá ngại ngùng.
“Là do anh không mua đồ bỏ vào, cảm ơn em chia thêm phần cho anh.” Trần Hoàng Nam cười đáp lại.
“Chuyện nên làm ạ, ăn đi ạ kẻo nguội.” Mộng Y Băng ra hiệu để anh mau chóng đọng đũa, cô cũng không tiếp tục nói nữa mà bắt đầu gắp mì lên rồi đưa vào miệng.
Ba người yên lặng mà ăn mì, Trần Hoàng Nam thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô đầy dịu dàng, nhưng cô lại không nhận ra chỉ chú tâm ăn mì trên tay mà thôi.