Trùng Sinh Để Gặp Người

Chương 44: Chương 44: Sinh tồn ơi, ta tới đây (3)




Con thuyền nhanh chóng chạy trên mặt biển, sau khi người lái thuyền mở ra ba gian phòng nhỏ bên trong thân thuyền thì bọn họ bắt đầu dọn dẹp đồ của mình vào trong. Trên con thuyền chỉ có ba người con gái vì vậy ba người cùng ngủ chung một gian phòng, còn lại Châu Kỳ, Túc Nhan, Kỳ Anh, Vũ Phong, Lư Minh cùng trợ lý của Túc Nhan cùng ở trong một gian phòng, cuối cùng là gian dành cho bốn anh quay phim cùng vài người trợ giúp cho việc quay phim.

Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An cùng nhau xách hành lý vào phòng nhỏ của mình, trong gian phòng nhỏ chỉ có hai cái giường tầng, bởi vì ngủ ba người nên hai cô ngủ cùng nhau để một cái lại cho trợ lý của Châu Kỳ.

Theo như lời của Kỳ Anh nói bọn họ chỉ ở trên thuyền khoảng một ngày, sáng hôm sau liền có thể đến nơi dự tính, vì vậy chỉ cần cố gắng chen chúc nhau trong một đêm là được rồi, dù sao ba ngày sau đều ngủ bên trong lều, nằm trên túi ngủ.

Từ lúc máy quay được bật lên cho tới hiện tại thì mỗi diễn viên đều có một chiếc máy quay theo sau, khi lên thuyền hai cô nhắm mắt ngủ đều có người đứng bên cạnh quay lại, cho đến hiện tại hai anh quay phim cũng đứng trong phòng, tuy nhiên sau đó có một người đàn ông đi vào lấp một cái máy quay nhỏ, sau khi ông ta lấp xong thì hai anh quay phim cũng đi ra khỏi phòng, lúc này hai cô mới thoải mái mà thở phào một hơi.

“Sao mà quay chương trình khó khăn thế nhỉ.” Nguyễn My An lầm bầm “Máy quay luôn bám theo sau chúng ta, đúng là áp lực quá trời.”

“Ừ, thì đây là quay chương trình thực tế mà, chúng ta đi đâu cũng sẽ có máy quay quay lại đó, không chút cắt ghép nào đâu.” Mộng Y Băng nhún vai nói.

Hai cô mặc dù biết trong phòng có máy quay nhưng khi nói chuyện với nhau cả hai đều nói một cách cực kỳ thoải mái, dù sao đối với bọn họ chỉ cần không có người khác thì máy quay hay sao đều mặc kệ.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì.” Nguyễn My An ngáp một cái thật dài rồi úp mặt xuống gối nói.

“Chắc là hoạt động tự do rồi, miễn là chưa đến nơi mà chương trình quyết định thì khách mời muốn làm gì thì làm.” Mộng Y Băng cũng nằm xuống bên cạnh nói, dù sao hai cô cũng chỉ là diễn viên mới, không cần thiết phải làm gì cả, chỉ cần vui vẻ chơi đùa trong chương trình này là tốt rồi.

“Vậy tớ ngủ nhé, dù sao cũng chẳng biết làm gì.” Nguyễn MY An lật người lại, hai mắt mơ màng.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng cửa của gian phòng bọn họ vang lên, sau đó cánh cửa được mở ra, cô gái trợ lý của Châu Kỳ đi vào, sau khi thấy hai cô, cô ấy liền gật đầu giới thiệu.

“Xin chào, tôi là Mỹ Mỹ là trợ lý của thầy Châu.”

“Chào chị, em là Mộng Y Băng.”

“Em là Nguyễn My An ạ, hân hạnh được gặp chị.”

Hai cô ngồi dậy sau đó mỉm cười nói, tuy Mỹ Mỹ không phải là người trợ lý lúc trước hai cô quen biết trong bộ phim trước đó, nhưng hai cô cảm thấy cô ấy rất thân hiện, vì vậy khi nói chuyện với cô ấy cũng bất giác nói nhiều hơn bình thường.

Trong phòng có thêm một người khiến hai cô từ bỏ ý định ngủ cho hết ngày, mà cả ba người tụm lại bất đầu nói chuyện trên trời dưới đất cực kỳ hăng say, dù sao là con gái với nhau bọn họ có rất nhiều thứ để nói, không những vậy hai cô còn đem thêm đồ ăn vặt cùng với bộ bài để giải trí.

Dù sao hiện tại cũng chỉ có ba người cùng một máy quay bọn họ cứ tự do bung xả thui, dù sao hai cô cũng chẳng có hình tượng gì trên màn ảnh để mà giấu diếm cả.

Trong khi ba cô vui đùa với nhau trong phòng thì thời gian nhanh chóng trôi qua, cánh cửa phòng lại một lần nữa gõ vang, nhưng lần này người bên ngoài không mở cửa ra giống như Mỹ Mỹ mà bởi vì khác giới tính nên anh ta chỉ lớn tiếng nói vào trong.

“Mọi người nhanh chóng ra ngoài dùng bữa, ngài Kỳ Anh cảm thấy mọi người nên dùng cơm cùng nhau.”

“À, đã trễ thế này rồi sao.” Nghe đến ăn cơm, Nguyễn My An liền không khỏi cảm thán, bất tri bất giác ba cô đã cùng nhau vuio đùa cả mấy tiếng đồng hồ rồi, bởi vì là trên thuyền nên thời gian dùng cơm sẽ là hai giờ.

“An An mau sức kem chóng nắng vào, giờ này lên thuyền sẽ nắng lắm đấy.” Mộng Y Băng đưa cho cô ấy một tuýt kem chống nắng “Chị cũng thoa đi.” Rồi cô lại đưa cho Mỹ Mỹ một tuýt.

Trước khi đi cô đã che kem chóng nắng cùng nước hoa, nước tẩy trang vào rất nhiều bình chiết hoặc tuýt nhỏ, bởi vì tính cách hậu đậu của Nguyễn My An nên cô không an tâm chỉ đem mỗi thứ một cái, nếu như cô ấy bỏ quên hoặc quăng mất thì cả hai cô đều tiêu tùng, để tránh trường hợp xấu nhất nên cô không ngại cực nhọc mà chia cho thật nhiều thành những phần nhỏ như thế này.

Mỹ Mỹ thấy cô đưa qua định từ chối, dù sao cô ấy cũng chỉ là trợ lý mà thôi không cần thiết phải ra giữ gìn làn da giống như hai cô, nhưng cô lại không đồng ý mà trực tiếp nhét vào tay cô ấy.

“Chúng ta là con gái cần phải biết chăm sóc cho chính bản thân mình.” Mộng Y Băng mỉm cười nói “Chị cứ dùng đi ạ, em đem theo nhiều lắm.”

“Vậy chị cảm ơn em nhé.” Mỹ Mỹ cuối cùng đành nhận lấy sau đó bắt đầu thoa lên da.

Mộng Y Băng thoa đều lên da xong liền nhìn sang Nguyễn My An, cô không an tâm lắm, chỉ sợ cô ấy thấy phiền mà bắt đầu xoa loạn xạ lên da, nên cô nhanh chóng nhìn chằm chằm cô ấy để cô ấy biết điều mà chậm rãi thoa đều hết kem.

Sau khi ba người thoa xong kem chống nắng liền đi ra ngoài phòng, người khi nãy thông báo cho bọn họ là một trong hai anh quay phim của hai cô, lúc này họ vẫn đứng bên ngoài phòng chở hai cô ra ngoài để tiếp tục công việc, nhìn thấy bọn họ hai cô liền lễ phép gật đầu rồi mới đi lên trên thân thuyền, Mỹ Mỹ không thể xuất hiện trong máy quay vào lúc này nên cô ấy đi ở phía sau cùng.

Lúc này Kỳ Anh, Châu Kỳ cùng Túc Nhan, Vũ Phong cùng Lư Minh đều đã ngồi vào bàn, bàn này là một cái bàn xếp được đặt ở giữa thuyền, mà bọn họ đều phải ngồi bẹp trên thuyền chứ không phải ngồi trên ghế để ăn, vì vậy khi ba người đến hai cô đến liền nhìn thấy khuôn mặt đầy mất tự nhiên của bọn họ.

Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An lại cảm thấy chẳng sao cả, hai cô đi lại chào hỏi ba người rồi trực tiếp ngồi xuống một cách đầy tự nhiên mà chẳng có chút ngại ngùng nào, dù sao là những thanh niên nhà giàu nhưng phản nghịch hai cô có cái gì mà chưa thử qua, ngoại trừ những thứ phạm pháp là hai cô chẳng dám thử mà thôi, chứ ngồi dưới đất ăn uống, hay tụm lại trên một cái bàn châu đầu ghé tai vào nhau thì có là gì.

Nhìn hai cô như thế năm người đàn ông trên bàn liền cảm thấy thật mất thể diện, con gái nhà người ta còn không có ý kiến gì, đường đường là đàn ông con trai bọn họ sao có thể có ý kiến được, dù sao hiện tại trên thuyền khó khăn, dù có muốn về phòng ăn thì không gian cũng rất chật chội, Kỳ Anh tuy không thích bu lại cạnh nhau thế này, nhưng anh ta vẫn có thể bình tĩnh tiếp thu được tuy nhiên hai chàng công tử trong giới nghệ sĩ này lại không làm được, tuy nhiên cả hai đều sợ mất mặt trước nhiều người nên chỉ có thể cắn răng mà nhịn xuống cơn buồn bực trong lòng không nói ra hay phản ứng thái quá, không những hai anh phải nhẫn nhịn mà hai anh chàng doanh nhân càng phải cố gắng không bắt bẻ sự tù túng này, từ khi hai người trở nên có tiếng tâm trong giới kinh doanh thì bọn họ luôn ăn uống trong những nhà hàng sang trọng, làm sao mà có thể chịu cảnh chen chúc như thế này, phòng ngủ đã thế bây giờ đến lúc ăn cũng vậy, sao mà chịu nổi đây.

Thức ăn được đưa lên, đây là đồ ăn được đem sẵn trước khi lên thuyền, cho dù đây có là thuyền đánh cá đi nữa thì bọn họ cũng sẽ chẳng tốn thêm thời gian để dừng lại bắt cá mà ăn, vì vậy đạo diễn đã chuẩn bị đủ cho bữa ăn ngày hôm nay, tuy không phải đồ nóng hôi hổi nhưng hương vị cũng khá được, tốt hơn là nhịn đói cả ngày, dù sao trên thuyền cũng không còn thức ăn nào khác cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.