“Hai người kiếm chỗ ngồi đi, anh sẽ chờ món cho.” Trần Hoàng Nam nhìn hai cô rồi nói, ánh mắt của những người xung quanh luôn nhìn chằm chằm về phía cô khiến anh cực kỳ không vui.
“Được ạ.” Mộng Y Băng cùng không kỳ kèo mà đồng ý sau đó nắm tay kéo Nguyễn My An cùng đi kiếm chỗ ngồi.
Cô cũng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía này, rõ ràng bên trong những ánh mắt đó có rất nhiều ý tứ, tuy cô không ngại khi phải đối diện với những ánh mắt như vậy nhưng cô cũng không muốn làm một con khí đứng yên ở đó mặc người chỉ trỏ.
Mộng Y Băng kéo Nguyễn My An đến một cái bàn nằm bên trong tường, ở hai phía trước sau đều có hai bồn cây khá to vừa đủ để che chắn cho hai cô, chỉ có những người ngồi đối diện hoặc méo qua một bên mới có thể nhìn thấy bàn ở chỗ này.
Hai cô ngồi xuống rồi thở phào một hơi, tuy loáng thoáng vẫn có người nhìn sang nhưng hầu như tất cả đã thu hồi hết ánh mắt.
“Sao bọn họ lại nhìn chúng ta như vậy.” Nguyễn My An khó hiểu hỏi.
“Có lẽ việc của nhóm người kia đã lan ra khắp trường rồi.” Mộng Y Băng bình tĩnh lấy điện thoại ra sau đó lên trang web của trường để xem tin tức.
Hiện tại mạng xã hội cực kỳ phổ biến vì vậy khắp nơi đều có những trang web riêng, trường học của bọn họ cũng vậy, trang web của trường được lập ra nhằm mục đích để giáo viên cùng học sinh giao lưu hoặc học hỏi lẫn nhau trao dồi kiến thức, nhưng nó cũng là một nơi đăng những tin đồn có bên trong trường học.
Nếu như muốn biết thông tin gì bên trong trường thì chỉ cần lên web mà xem.
Nguyễn My An nghe cô nói vậy cũng ngộ ra, hèn gì lúc nãy khi nhóm Phạm Vy chặn đường có nói những chuyện thật khó hiểu, rõ ràng bọn họ chưa từng để lộ gia cảnh của mình thì làm sao có thể ỷ thế hiếp bức người khác được, đúng là quá khó hiểu.
“Không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra nhỉ.” . Googl