Bên ngoài An Quốc Công phủ đầy ắp người đến xem náo nhiệt, hôm nay chính là ngày An Quốc Công phủ kết thân với Định Dương hầu, có thể coi là đại sự của kinh thành, Định Dương hầu phủ gả con gái thứ đã bỏ ra chín mươi chín rương của hồi môn, có thể thấy được sự coi trọng đối với người con gái thứ hai này, song việc này lại càng biểu thị thái độ của hai nhà.
“Chúc mừng Thế Tử gia lấy được *Như hoa mĩ quyến*”
(*Như hoa mĩ quyến* chỉ thân quyến đẹp như hoa, để hình dung cuộc hôn nhân vô cùng tốt đẹp)
“Thế Tử gia cùng Diệp nhị tiểu thư thực sự là trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp”
“Hôm nay động phòng hoa chúc, ngày mai công thành danh toại, xin chúc mừng Thế Tử gia.”
Từng câu từng câu nịnh bợ của những người xung quanh vang lên.
Tề Thế Triều từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chen chúc giữa dòng người đi tới Hỷ kiệu. Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, trên mặt Tề Thế Triều tràn đầy ý cười, lại được những người xung quanh chúc mừng nịnh bợ vài câu càng thêm *xuân phong đắc ý*, tình tình liền thu liễm không ít.
(gió xuân ấm áp rất hợp lòng người, để hình dung con người có được tình hình thuận lợi, làm việc được như ý muốn, sự nghiệp thành công)
“Thế tử gia, đến lúc vén rèm kiệu rồi.” Bà mối cười mhẹ nhàng nhìn Tề Thế Triều nói, An Quốc Công phủ đón dâu, Định Dương hầu gả con gái, tiền thưởng của cả hai bên đưa cho đều không ít, bà đương nhiên phải tận tâm tận lực lo liệu việc này cho thập toàn thập mĩ mới được.
Tề Thế Triều gật gật đầu, nhìn tấm rèm kiệu hoa, biết người ngồi bên trong là người con gái trong lòng mình, ý cười trên mặt càng tăng thêm, liền trực tiếp đi đến.
Diệp Thái Vi hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, nàng nắm chặt khăn tay, trên khuôn mặt được khăn hỉ che lại vừa vui mừng vừa hồi hộp, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa nàng sẽ được gả cho chàng, trở thành phu nhân thế tử.
Ngay lúc Tề Thế Triều chuẩn bị vén rèm, một giọng nữ nhẹ nhàng từ trong đám người truyền ra, “Đường đường là thế tử Quốc Công phủ lại trầm luân đến nước lấy một thứ nữ của hầu phủ, các ngươi cho rằng đây là một việc đáng mừng sao?”
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt tầm mắt của mọi người đều quay lại, nháy mắt một con đường từ trong đám người được mở ra, chỉ thấy một người con gái mặc một thân váy tím nhạt dài tiến lên phía trước, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt thản nhiên nhìn nam tử một thân áo bào hỷ phục phía trước.
Những người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc nhìn người con gái đột nhiên xuất hiện, người con gái này là ai lại dám đến bên ngoài An Quốc Công phủ gây chuyện, hôm nay là hôn sự của hai nhà An Quốc Công phủ với Định Dương hầu, nàng không sợ đắc tội với họ rồi phải nhận lấy hậu quả sao?
(nguyên văn吃不了兜着走chī bù liǎo dōu zhe zǒu : gây ra chuyện hoặc tạo ra hậu quả xấu phải tự gánh vác trách nhiệm. Đây vốn là một câu tục ngữ địa phương mang đến lời cảnh cáo, giọng điệu đe dọa hoặc là lời nói đùa)
Nhưng mà là ai lại vào ngày đại hỷ đến bắt lỗi đây? chẳng lẽ là khoản nợ phong lưu trước kia của thế tử gia?
Tề Thế Triều nhìn mĩ nhân đột nhiên xuất hiện phía trước, tuy là kinh ngạc với dung mạo vô cùng thanh nhã của người con gái này, nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian thưởng thức, hắn nhíu mày, lạnh lùng quát một tiếng,“To gan, ngươi là ai mà lại dám đến An Quốc Công phủ này ăn nói xằng bậy.”
Diệp Lăng Tịch liếc nhìn Tề Thế Triều, xem ra hắn không nhớ ra dáng vẻ của nàng rồi. Diệp Lăng Tịch của ngày trước đối với vị hôn phu này ấp ủ không ít huyễn tưởng, cũng may nàng sẽ mãi mãi không biết mình bị vị hôn phu cùng tỷ tỷ phản bội.
Nàng chợt cười, liếc nhìn đám đầy tớ đang xông đến, lạnh nhạt nói: “ Ta là ai không quan trọng, nhưng ta đang thay thế tử gia bày tỏ bất bình, người đính hôn với chàng là trưởng nữ của Diệp gia, nhưng hôm nay lại quang minh chính đại gả thứ nữ của Diệp gia, chẳng lẽ Tề thế tử không xứng lấy một trưởng nữ sao? cho nên chàng khẳng định đây không phải là Định Dương Hầu phủ đang làm nhục An Quốc Công phủ của chàng ư? hay là ở bên trong có nguyên nhân gì không để cho người ngoài được biết.”
Lời vừa nói ra trong nháy mắt xung quanh vang lên tiếng bàn tán, mọi người liền phát hiện cuộc hôn nhân này không được bình thường. Cũng chỉ có thể trách danh tiếng của Diệp tam tiểu thư quá xấu, Diệp nhị tiểu thư dịu dàng hiểu chuyện, lấy Diệp nhị tiểu thư tuyệt đối tốt hơn Diệp tam tiểu thư, cho lên mọi người mới không nghĩ đến thân phận trưởng nữ hay thứ nữ. Bây giờ nghĩ lại hôn sự này An Quốc Công phủ thật sự phải chịu thiệt rồi.
Trong kinh thành này trưởng nữ còn rất nhiều cho dù An Quốc Công phủ có hiu quạnh cũng không đến nỗi phải lấy một thứ nữ.
Tất cả mọi người đều đồng loạt mang nét mặt thâm sâu nhìn kiệu họa vẫn ở trước mặt Tề Thế Triều.