Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 17: Chương 17: Hết cách




Mạc Thanh Đăng hướng tới chổ họ, để cho mọi người tất cả đều đứng lên, hết người này tới người nọ muốn bắt tay làm quen kết giao quan hệ

Màn chào hỏi vừa xong, Mạc Thanh Đăng mới nói

“Các cô chú đều có ý tốt với cụ Hùng, cứ việc yên tâm chờ tôi xem bệnh của ông ấy, chắc chắn là sẽ có cách trị”

Mọi người nghe xong ai cũng thở phào, đối với thiếu niên thiên tài này rất tin tưởng

“Nếu như cậu Thanh Đăng đã nói thế, người vô dụng trong tình thế này như chúng ta nên ngồi chờ thôi”

“Phải, phải!”

“Tất cả đều trong cậy vào cậu Thanh Đăng hết” viện trưởng Kim Thành cũng tương tự, mời được thiên tài đến chổ nhỏ nhoi của ông cũng chính là vinh dự.

Mạc Thanh Đăng được nhiều người khen ngợi cùng trông cậy, lập tức tự tin bước vào phòng bệnh

“Nếu như cậu Thanh Đăng có cách cứu được lão Hùng, tôi nhất định phải bắt quan hệ!” một người đàn ông trung niên ra quyết định, ông là Bành Thắng, thân hình béo ú, nhà mở một tiệm vàng, nổi tiếng nhất huyện với giá cắt cổ

Những người khác tuy không có nói ra nhưng trong lòng đều có suy nghĩ giống thế, bất quá có hai người là không phải vậy, người phụ nữ Lưu Linh và một ông lão ngồi ở cuối hàng ghế.

Thời gian chỉ mới vừa qua 10 phút mà lòng ai cũng cảm giác 1 giờ đã qua, sốt ruột nóng lòng họ muốn biết kết quả kiểm tra, thậm chí có người chịu không nổi muốn tìm khe hở trên cửa để nhìn lén, những người khác thấy hắn như một tên hề, âm thầm khẽ cuời

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, làm cho người nọ phản ứng không kịp xém chút nữa té nhào vào trong, cũng may người đi ra đỡ lấy hắn, chính là Mạc Thanh Đăng.

Có chút xấu hổ nói cảm ơn, không đợi hắn tránh ra những người khác cũng xúm lại hỏi

“Thế nào rồi? Tình trạng của lão Hùng cậu cứu được chứ?”

“Là ung thư phổi giai đoạn cuối phải không?”

“Có cách chữa được chứ?”

Người hỏi tấp nập khiến cho Mạc Thanh Đăng có chút khó chịu, hắn đến đây chỉ là nghe lời bố mà thôi, thật chắc không muốn ở cái thành phố nhỏ bé này, bất quá được những người này ngưỡng mộ, cũng như biết được sự lợi hại của hắn, Mạc Thanh Đanh trong lòng dâng lên kiêu ngạo, nhưng không bộc lộ ra ngoài, chỉ là tình trạng của cụ Hùng này ngoài dự đoán của hắn, Mạc Thanh Đăng cứ nghĩ là ông ta chỉ mới bước vào giai đoạn cuối, nếu là như vậy hắn có thể tiến hành phẫu thuật cứu được, nhưng mà đáng tiếc, số của ông ta đã tận

Nhìn thấy mọi người chờ hắn trả lời, Mạc Thanh Đăng biểu hiện ra sự thương tiếc, xấu hổ lắc đầu nói ra

“Bệnh của cụ Hùng đã đến giai đoạn không thể cứu chữa, bất quá nếu như ông ấy chỉ vừa bước qua giai đoạn cuối thì còn có thể, nhưng do lâu ngày không có cách trị, phổi của ông ấy đã hoàn toàn không cứu được”

Mạc Thanh Đăng lại nói tiếp

“Người nhà nên chuẩn bị hậu sự cho ông ấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”

Kinh ngạc, hoảng sợ cùng thất thần

Người vây quanh cũng không ngờ tới cả thiên tài cũng bó tay

“Hầy, cũng không thể trách cậu được, ung thư giai đoạn cuối mà” viện trưởng Kim Thành thở dài, mang theo vẻ tiếc nuối

“Đúng vậy, đây không phải do bác sĩ”

Bây giờ người thương tiếc thay cho cụ Hùng rất nhiều, một thời kiêu hùng anh dũng, lại sắp phải chết vì bệnh ung thư, ông rất được người ở huyện mến mộ, có thể một đời ông dành thời gian cứu trợ dân nghèo, hành hiệp trượng nghĩa.

“Mà phải rồi, sao tôi không thấy gia đình của ông ấy đến đây vậy?” đột nhiên có người nhận ra cất tiếng hỏi

“Ông ấy một đời đơn độc, không con không cái lấy đâu ra gia đình?” béo ú Bành Thắng giải thích

Bây giờ mọi người mới rõ, bất quá có người tốt đứng ra

“Hiện tại cũng không cứu được cụ Hùng, hay là chúng ta giúp làm hậu sự cho ông ấy đi”

“Phải! Tôi nguyện ý bỏ tiền ra làm lễ tang cho ông ấy” Bành Thắng cũng đưa bụng phệ ưỡn ra

Lập tức có người nối đuôi muốn đứng ra làm hậu sự, thể hiện chính mình mới là người tốt nhất, chỉ có riêng Mạc Thanh Đăng là nhếch mép cười, chuyện này hắn không rãnh quản.

Hắn đang định rời đi thì đột nhiên có tiếng vọng vang đến

“Người còn chưa chết, các người lo hậu sự cái gì?”

Theo hướng âm thanh phát ra, đồng loạt mọi người quay lại, thấy có ba bóng người đang đi đến phía này, người đi đầu là một ông lão tầm 70, phía sau là một chàng trai và cô gái đều khoảng 20, cùng là ba người giống như lúc Mạc Thanh Đăng đến, nhưng đối với người xung quanh thì ba người này lại có khí chất cùng khí thế khác biệt, kiêu ngạo, đáng sợ, và còn có cả áp lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.