Kết thúc nụ hôn mãnh
liệt, hai trái tim như cùng hòa chung một nhịp, Phó Nghi Ân nép vào lồng ngực đang phập phồng hơi thở của anh. Hơi thở trùng trùng điệp điệp phả lên chóp mũi đỏ ửng của Phó Nghi Ân, cô thẹn thùng len lén ngước nhìn
gương mặt đẹp trai cách mặt mình chưa đầy một gang tay. Dường như hai
người đều có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, trái tim cô vẫn còn
rung rinh xúc động vì nụ hôn quá ư nồng nhiệt, cũng không kém phần dịu
dàng của anh. Bỗng chốc hai gò má nóng ran, cô ôm lấy mặt nũng nịu sà
vào lồng ngực ấm áp.
Trác Thiệu Ninh bình ổn hơi thở, vòng tay ôm siết lấy người con gái nhỏ nhắn, cằm anh tì lên đỉnh đầu cô. Hơi ấm
thân nhiệt của anh truyền sang cơ thể lành lạnh của cô, Phó Nghi Ân chớp chớp mi mắt, cảm giác có chút buồn ngủ.
Thấy người trong lòng không nói gì, anh khẽ thì thầm.
“Nghi Ân?”
“Ưm…” Phó Nghi Ân ưm một tiếng rất khẽ, hai tay dụi dụi mắt.
“Em sao vậy?”
“Thiệu Ninh, em buồn ngủ quá!” Cô cựa mình, tìm kiếm chỗ dựa êm ái trên vòm ngực rắn chắc của anh.
Trác Thiệu Ninh hốt hoảng nắm chặt hai bên bả vai cô lay nhẹ, sờ lên cái
trán nhẵn mịn nong nóng, sợ cô lại tiếp tục ngủ say giống mấy ngày hôm
trước.
“Không được! Em đừng ngủ!”
“Nhưng mà...”
Anh phủi cái gối nằm rồi đặt xuống đầu giường, kê dưới đầu cô. Phó Nghi Ân
mệt mỏi cụp mắt lại, cả người trở nên vô lực, ngay cả tay chân cũng
chẳng buồn động đậy. Trác Thiệu Ninh lại nâng đầu cô lên, đút cho cô
chút nước ấm rồi sờ lên bụng nhỏ phẳng lì của cô.
“Hay là ăn chút gì nhé?”
“Dạ”
Trác Thiệu Ninh gấp gáp bước xuống giường, cẩn thận đắp chăn mỏng lên người
cô, trước khi xoay lưng ra khỏi cửa không quên nghiêm túc dặn dò.
“Ngoan, ở đây chờ! Anh sẽ về liền”
“Em biết rồi! Em sẽ không ngủ nữa đâu”
Phó Nghi Ân lim dim mắt, mỉm cười đáp lời anh, xem ra lần này anh thật sự
bị dọa cho sợ hãi rồi! Cô vừa đau lòng vừa buồn cười nhìn bóng lưng cao
gầy của anh rời đi. Trong lòng dâng lên nỗi chua xót không nói nên lời,
hai người thân yêu quan trọng nhất là mẹ và Thiệu Ninh, kiếp này cô
không thể phụ họ, cũng không muốn họ vì cô mà đau lòng thêm nữa.
Vừa mới thoát khỏi trạng thái hôn mê, tinh thần của cô có hơi uể oải, hai
bên thái dương căng nhức khó chịu. Cơn choáng váng khiến đầu óc quay
cuồng, cô nghiêng người về hướng vách tường, vừa ôm lấy đầu vừa nhắm
nghiền mắt.
Một lát sau, cánh cửa khép hờ được lặng lẽ mở ra, Trác Thiệu Ninh bước từng bước khe khẽ để không làm người nằm trên giường kinh động. Anh đặt cặp
lồng i-nox lên bàn rồi ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt dạt dào niềm
yêu thương và cưng chiều dành cho người con gái đang ngủ say sưa, không
nỡ đánh thức cô dậy.
Kim đồng hồ tích tắc nhích qua từng giây,
chốc chốc Trác Thiệu Ninh lại ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, người
con gái ngủ say mê man, cô không hề biết từ lúc nào đã có một vòng tay
ấm áp ôm cô vào lòng.
Trác Thiệu Ninh mỉm cúi thấp đầu hôn lên
trán mịn màng của cô, mỉm cười nới rộng vòng tay, điều chỉnh tư thế
thích hợp rồi siết chặt thân thể mềm mại vào lòng. Trên môi anh nở một
nụ cười mãn nguyện, hi vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Không còn có cảm giác bị sương lạnh quấn lấy da thịt, không còn vẻ thấp thỏm, sợ hãi khi chạy khỏi bóng tối đáng sợ kia. Hơi ấm từ cơ thể anh truyền
sang mang đến sự êm ái dễ chịu vô cùng, trong vô thức cô vươn tay ôm
ngang hông anh, giống như một chú chim nhỏ tìm được cái tổ ấm áp sau
những ngày dài sải cánh trên bầu trời rộng lớn.
…
Giấc ngủ kéo dài đến khi mặt trời xuống bóng, tia nắng yếu ớt chiếu vào tấm rèm
dày bên cửa sổ, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của đối phương. Trác Thiệu Ninh đã tỉnh từ lâu, anh mãi ngắm vẻ ngây ngô trên gương mặt người yêu mà quên mất thì giờ. Đột nhiên, anh
chăm chú nhìn vào rèm mi cô khẽ động đậy, một ý nghĩ chợt xoẹt qua ngang đầu, anh cúi thấp đầu khiến chóp mũi khẽ cọ vào mũi cô.
Rèm mi
của Phó Nghi Ân động đậy liên tục, gương mặt trắng nõn dần chuyển biến,
hơi thở dồn nén trở nên phập phồng. Khoảng cách kề cận thân mật, anh
biết cô đã tỉnh bèn muốn trêu chọc một chút, để xem cô có thể kiên trì
được bao lâu.
…
“Nghi Ân?” Anh thử lên tiếng, khẽ thổi hơi nóng vào má cô, lồng ngực bắt đầu gấp gáp loạn nhịp. Bị cả thân thể cao ngất đè lên, tuy giả vờ nhắm mắt nhưng Phó Nghi Ân vẫn cảm nhận được
bóng đen đang phủ lên người mình. Cảm giác ngứa ngáy, tê tê dại dại
truyền khắp mọi ngóc ngách, cô mềm nhũn như con chi chi, tim thình thịch đập loạn.
“Nghi Ân?” Âm thanh du dương như tiếng đàn thì thầm
bên tai. Phó Nghi Ân thầm mắng mình không có tiền đồ, mỗi khi nghe anh
dịu dàng gọi tên, cô hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Rốt
cuộc, cô chấp nhận đầu hàng, mở choàng mắt, nhìn thân hình cao lớn đổ
sập xuống người mình, gương mặt điển trai kề sát, ánh mắt anh đang nồng
nàn chiếu thẳng vào cô. Chỉ trong tích tắc, đôi môi anh ép xuống chiếm
lấy hơi thở cùng đôi môi non mịn của cô.
Cả thân thể Phó Nghi Ân
mềm như nước, đong đưa theo nụ hôn trúc trắc mãnh liệt. Hàm răng trắng
nõn bị cạy ra, đầu lưỡi nóng ấm luồn vào quấn chặt lưỡi cô.
Phó
Nghi Ân nhắm mắt lại, hai tay không tự chủ được ôm lấy cổ anh, Trác
Thiệu Ninh nặng nề thở dốc, trúc trắc mút lấy cánh môi anh đào sưng đỏ.
Dường như, nụ hôn chưa đủ để lột tả nỗi nhớ nhung, nỗi khao khát cháy
bỏng đang thiêu đốt từng mớ tế bào trong người anh. Trác Thiệu Ninh khàn giọng than khẽ, lưu luyến rời khỏi hương vị ngọt ngào.
“Dậy rồi à?”
Phó Nghi Ân dụi mắt mơ màng, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ trông thật thê
thảm. Cô thật sự muốn cắn anh một ngụm cho hả giận.
“Sao vậy?”
Anh vừa hỏi han, ngón tay vừa mơn trớn trên khóe môi cô, ánh mắt chất chứa
sự thâm tình, cưng chiều vô hạn chỉ dành cho một mình cô. Phó Nghi Ân
thẹn thùng đẩy anh ra, đúng lúc này âm thanh ọc ọc dưới bụng réo lên, cô xấu hổ xoay mặt đi hướng khác.