Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai

Chương 14: Chương 14




Kiều Tuyên cho rằng vấn đề trên người cậu cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ cần có Đường Nham, những người khác đối với cậu mà nói căn bản không quan trọng, hơn nữa hiện tại cậu không cần đi học, lại càng không cần giao tiếp với người khác.

Cậu và Đường Nham hai kiếp đều yêu nhau cả đời, dính Đường Nham hai mươi bốn giờ cậu còn chê ít, nào có thời gian phản ứng người khác.

Mặc dù cậu phản đối nhiều lần, khóc lóc om sòm ăn vạ, ngay cả một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng suýt chút dùng vẫn bị Đường Nham vác đến bệnh viện.

Lần này Đường Nham đã hạ quyết tâm muốn đưa Kiều Tuyên vào bệnh viện kiểm tra cẩn thận một lần, lần trước đã bị cậu chơi xấu quậy qua mới có thể đến giờ mới phát hiện bất thường của cậu.

Sự chiếm hữu của Đường Nham với Kiều Tuyên không phải là giả, nghe thấy Kiều Tuyên nói chỉ ở trước mặt anh mới bình thường cũng không phải là không vui vẻ, nhưng anh sẽ không lấy thân thể của Kiều Tuyên ra đùa giỡn, anh muốn một Kiều Tuyên khỏe khỏe mạnh mạnh bên cạnh anh cả đời.

Vì vậy, y tá nhỏ ở bệnh viện nhìn thấy một tiểu soái ca nửa người trên bên ngoài, chân lại câu trong xe, hai tay níu cửa xe sống chết không chịu buông lỏng, trong miệng vừa mắng vừa kêu gào: “Đường Nham khốn kiếp, ông không đi! Anh đừng túm tôi! Tôi biết là chiếm được sẽ không quý trọng, lúc nãy lừa ông xuống giường, xuống giường rồi liền trở mặt! Anh là một tên đàn ông bạc tình! Nam cặn bã! Ông đã nói rõ ràng với anh! Anh lại kéo ông đi, có tin ông để cả thế giới này đều biết trên mông anh có một vết bớt màu đỏ hay không!”

Bị người xung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn, mặt Đường Nham đen cả rồi, “Đi xuống!”

“Không xuống!”

Đường Nham hít sâu một hơi, không khách sáo với Kiều Tuyên ăn vạ nữa, nạy đầu ngón tay cậu ra, khẽ khom lưng, khiêng người lên vai bước vào trong bệnh viện.

Kiều Tuyên móc trên vai Đường Nham vừa đập vừa mắng, biết lần này không thể nào chạy thoát rồi, không thể không chịu thua, “Đường Nham, tư thế này làm em khó chịu.”

Đường Nham dừng bước lại, đặt cậu xuống, Kiều Tuyên lại ôm lấy cổ anh lập tức nhảy lên người anh, chân quấn lên hông anh giống như đứa trẻ. Đường Nham theo bản năng đỡ mông cậu không để cậu ngã xuống.

“Đường Nham, anh không thương em nữa!” Kiều Tuyên dẩu môi, chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Đường Nham đấu tranh lần cuối.

Đường Nham đã không quan tâm với kích động trên mặt y tá nhỏ bên cạnh và tránh né chán ghét của mấy người đối diện là có ý gì rồi, thanh danh của anh đã bị tiểu xấu xa này làm mất sạch!

Kiều Tuyên cố ý bỉu môi giả bộ đáng thương cắn lên miệng anh một cái, “Ngoan, ở đây là đại sảnh đông người, về nhà em sẽ “yêu” em thật nhiều!” Mặc kệ ánh mắt mọi người xung quanh, trực tiếp ôm Kiều Tuyên đi vào trong.

Vì vậy, y tá nhỏ đã sắp kích động đến ngất đi liền thấy được tiểu soái ca bị đại soái ca dùng một tư thế xấu hổ (có quý trọng) ôm ở hành lang bệnh viện, tiểu soái ca ôm bả vai đại soái ca nép vào trong cổ anh, khi đến gần còn nghe một trận oán giận giống như tủi thân nũng nịu: “Anh không thương em nữa! Nhất định là anh không thương em nữa! Hu hu hu! Tối nay em muốn chia giường với anh!”

Khi y tá nhỏ vẫn còn đang duỗi tai dài muốn nghe nhiều chuyện táo bạo hơn thì đã thấy bọn họ dùng dáng vẻ quen thuộc lõi dời, phó viện trưởng hiếp yếu sợ cường nổi danh đã cười giống như hoa cúc chạy nhanh về phía đại soái ca, đưa tay nửa ngày, đáng tiếc hai tay đại soái ca đều đặt dưới mông tiểu soái ca, gật đầu với ông ta, phó viện trưởng luôn thích ra vẻ vênh váo lần này lại “gần gũi thân thiện với mọi người”, tay vừa chuyển đã biến thành chỉ đường cho đại soái ca, hoa cúc trên mặt đã sắp nứt ra.

Bệnh viện này có cổ phần Đường thị, bệnh viện vô cùng coi trọng đại cổ đông Đường Nham này, biết Kiều Tuyên không thích nhiều người, Đường Nham cũng không để người khác theo, chỉ để lại phó viện trưởng Chu Hướng Viễn dẫn đường.

Chu Hướng Viễn ngoài bốn mươi đã lên làm phó viện trưởng, ngoại trừ năng lực và mạng giao thiệp cũng có một bộ tùy mặt gửi lời, thấy dường như Đường Nham cũng không muốn mở miệng nên không nhiều lời, chỉ yên tĩnh làm một người dẫn đường, ngay cả Đường Nham cả đường ôm Kiều Tuyên cũng cũng chưa từng biểu hiện ra một chút khác thường.

Tâm trạng Kiều Tuyên không thể nói là tốt, cậu có một loại bài xích với bệnh viện, rầu rĩ nép vào cổ Đường Nham, đơn giản cái gì cũng không quan tâm.

Đương nhiên Đường Nham biết tâm trạng Kiều Tuyên không tốt, anh cũng không phải không có bác sĩ tư nhân, nếu như không phải để Kiều Tuyên làm kiểm tra toàn diện một lần, cần dùng thiết bị ở bệnh viện, anh cũng sẽ không đưa Kiều Tuyên đến bệnh viện. Ánh mắt nhiều người ở đây hỗn loạn, thật sự không quá thích hợp với tình trạng hiện giờ của Kiều Tuyên.

Đường Nham châm chước cũng đau lòng Kiều Tuyên nên toàn bộ quá trình đều thuận theo cậu, Kiều Tuyên giống như koala treo trên người anh, dọc đường cũng không phải không có ánh mắt khác thường nhưng Đường Nham đều làm như không nhìn thấy. Lúc bác sĩ hỏi Kiều Tuyên cũng không hé một lời, nép vào người Đường Nham coi bác sĩ thành người trong suốt, Đường Nham vẻ mặt tự nhiên đối diện với sắc mặt xấu hổ của bác sĩ, trả lời thay cậu, vấn đề thật sự không biết sẽ moi ra từ miệng của của Kiều Tuyên, ngay trước mặt bác sĩ và y tá cũng không e dè, dịu dàng dụ dỗ Kiều Tuyên mở miệng, sau đó nói lại với bác sĩ.

Khi rút máu Đường Nham ôm Kiều Tuyên, một tay ấn đầu cậu vào trong lòng, tay kia cầm cánh tay rút máu của cậu, khi máu đỏ tươi theo ống tiêm rút ra ngoài từ cánh tay tái nhợt của Kiều Tuyên thì Đường Nham cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, dịu dàng nói: “Đừng sợ, sẽ xong ngay.”

Kiều Tuyên nép vào trong ngực anh gặm lung tung một trận, trong miệng phát ra một chuỗi oán giận rất yếu ớt, “Đau quá đau quá đau quá đau quá!”

Vị trí cậu gặm vừa khéo là xương quai xanh của Đường Nham, nữ y tá rút máu gần mười năm thấy cảnh không nên nhìn, tay run một cái, còn tưởng là “người bạn nhỏ” bị rút máu này cũng sẽ đau đến nhảy dựng lên, Kiều Tuyên vẫn đang kêu đau đột nhiên lại im lặng, khéo léo vùi trong lòng Đường Nham không lộn xộn nữa. Lời xin lỗi đã đến mép của nữ y tá không nói được ra miệng, nhưng lại nhìn Kiều Tuyên thêm vài lần.

Từ đầu đến đuôi, từ trong ra ngoài, kiểm tra hơn hai mươi hạng mục đến trưa, khi Đường Nham nhận được bản báo cáo mới chính thức thở phào một cái, ngoại trừ hơi thiếu dinh dưỡng ra, thân thể Kiều Tuyên không có vấn đề gì to lớn, tình trạng sức khỏe cũng đạt tới tốt, trình độ bình thường của người châu Á.

“Đã sớm nói em rất khỏe rồi, không nên dày vò như vậy!” Kiều Tuyên nép vào trên lưng Đường Nham bất mãn cắn lỗ tai của anh, “Hại em bị rút nhiều máu như vậy! Anh phải bù lại cho em!”

“Được. Kiểm tra xong một hạng mục cuối cùng sẽ dẫn em đi ăn một bữa tiệc hải sản lớn!” Đường Nham thu hồi bản báo cáo, chào tạm biệt bác sĩ, vỗ lên mông Đường Nham, trực tiếp cõng cậu đứng dậy, trong vẻ mặt vặn vẹo của bác sĩ cõng Kiều Tuyên rời khỏi.

Bác sĩ cũng đáng thương, năm sáu chục tuổi sắp về hưu rồi còn có thể gặp được người “không coi ai ra gì”, không biết xấu hổ không biết hổ thẹn như vậy, kề tai thì thầm phê bình trước mặt ông, còn là hai người nam! Thế giới này đã méo mó đến dạng gì rồi!

Vẻ mặt bác sĩ già vô cùng đau đớn, vừa lắc đầu vừa nhìn cửa đã không còn người thở dài: “Thói đời ngày nay, thói đời ngày nay mà!”

Kiều Tuyên ghé lên lưng Đường Nham trong lòng lại có chút bồn chồn, cậu luôn có thấy hơi hốt hoảng. Quả nhiên, khi Đường Nham cõng cậu đến một phòng tư vấn tâm lý thì trong lòng cậu hồi hộp một cái.

“Đường Nham anh khốn nạn! Anh coi em là bệnh nhân tâm thần hả!” Kiều Tuyên từ trên lưng anh giãy dụa, muốn nhảy xuống chạy ra ngoài, chưa chạy được hai bước đã bị Đường Nham kéo lại.

“Đừng nói nhảm! Bệnh tâm thần cái gì! Chỉ là tới xem một chút, ít nhất cũng phải biết cuối cùng tình trạng của em là xảy ra chuyện gì, có giải quyết được hay không.” Đường Nham ôm Kiều Tuyên đang vùng vằng vào ngực, kề trán của cậu, thấp giọng nói: “Kiều Tuyên, anh yêu em, đừng khiến anh lo lắng.”

Kiều Tuyên cúi đầu không nói lời nào, dùng hành động chứng tỏ cậu từ chối, nếu như kiểm tra cơ thể cậu còn có thể chấp nhận được, kiểm tra tâm lý lại tuyệt đối chống lại, thứ này, quá kỳ quái, cũng quá không thể khống chế.

Cuối cùng vẫn là Đường Nham chịu thua trước, nhéo mặt cậu một cái, thở dài, cười nói: “Được rồi, không kiểm tra nữa, càng ngày càng biết giả bộ đáng thương!”

Kiều Tuyên vừa nghe thấy không cần kiểm tra lập tức nở nụ cười, nhảy lên người Đường Nham, “Đi mau đi mau! Em muốn đi ăn tiệc lớn!”

Đường Nham bất đắc dĩ cắn khóe miệng cười toe toét của cậu một cái, “Mặc dù không kiểm tra, nhưng phải hỏi rõ như bây giờ có ảnh hưởng gì đến em hay không.”

“Khốn nạn! Anh gạt em!”

“Ngoan, đừng quậy, chỉ là hỏi một chút, chỉ cần không ảnh hưởng đến thân thể em chúng ta lập tức đi ngay.” Không để ý Kiều Tuyên giãy dụa, ôm cậu đi vào phòng tư vấn tâm lý.

Đường Nham quay người lại đã nhìn thấy một người con trai cả thân quần áo bình thường đang dán vào cửa phòng tư vấn tâm lý vẻ mặt hứng thú nhìn bọn họ, có lẽ là không ngờ rằng bọn họ đột nhiên xoay lại, động tác trốn đi mới làm được phân nửa đã bị bắt hiện ra nguyên hình.

“Chuyện này… Tôi nghe có tiếng động bên ngoài nên ra xem thử. Mới ra tới, thật sự không nhìn thấy gì cả! Được rồi, hai người muốn tới tư vấn tâm lý hả, vào đi vào đi, đừng khách sáo!” Nói xong, dẫn đầu đi vào, thật sự là nhanh chóng, tay chân linh hoạt!

Đường Nham dừng một chút, vẫn ôm Kiều Tuyên đi vào.

Trong phòng tư vấn chỉ có một người con trai đó, Đường Nham nhíu mày lại, chỉ thấy người con trai đã thu hồi không đứng đắn lúc nãy, trên khuôn mặt thanh tú ôn hòa mang theo nụ cười khéo léo, từ trên ghế sô pha đứng lên.

“Chào hai vị, tôi là Từ Dịch, ông chủ của phòng tư vấn này, chuyên gia tư vấn tâm lý cao cấp, rất vui có thể phục vụ cho hai vị.”

Từ Dịch đưa tay ra, thấy Đường Nham không đưa tay cũng không có ý muốn chìa tay nữa, cánh tay vừa chuyển, chỉ hướng sô pha đối diện của hắn, “Mời ngồi.” Trên mặt lộ vẻ cười, một mảnh thong dong, thậm chí còn có một chút ưu nhã.

Đường Nham ôm Kiều Tuyên ngồi xuống ghế sô pha, sống lâu trên thương trường, trong lòng đã vô thức phân tích người đối diện, tao nhã, lịch sự khéo léo, nếu như không phải vừa rồi, khuôn mặt kia vẫn rất có tính lừa dối.

Từ Dịch lại biểu hiện tự nhiên phóng khoáng, còn rót cho hai người bọn họ hai ly nước, đặt cái gạt tàn gần chỗ bọn họ, cười nói: “Chỗ này của tôi có thể hút thuốc, khách của tôi phải duy trì thoải mái.”

Đường Nham lắc đầu, “Không cần, cảm ơn.”

Kiều Tuyên chỉ sau khi tiến vào phòng mới liếc mắt nhìn Từ Dịch một cái, liền nép vào lòng Đường Nham không lộ đầu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.