Đau đớn trên bụng khiến cả người Kiều Tuyên run rẩy, cậu mờ mịt nhìn người muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
Mơ hồ nghe hắn nói:
Đường Nham yêu mày như vậy, nhất định rất nhớ mày, hay là mày xuống dưới với anh ta đi!!
Hừ! Đường Nham đã chết rồi mà còn giấu mày kỹ thế, tao phái nhiều người như vậy lại không tìm được mày! Chẳng qua tự mày lại tìm tới cửa!
Kiều Tuyên, muốn trách thì trách Đường Nham, là anh ta ép tao!
…
Những câu còn lại Kiều Tuyên không nghe rõ, đau nhức trên bụng khiến tinh thần cậu mơ hồ, cả người bắt đầu rét run, mơ mơ màng màng lại thấy Đường Nham vẻ mặt táo bạo quát to về phía cậu, “Kiều Tuyên, em sống là người của anh, chết là quỷ của anh! Em cho rằng chết là có thể thoát khỏi anh sao? Nằm mơ! Nằm mơ cũng không được!” sau đó bá đạo ôm cậu.
Kiều Tuyên nở nụ cười, có chút đắc ý, Đường Nham lại nổi giận vì cậu! Hừ, cậu hận anh, nên liền chọc tức anh! Nhìn anh nổi trận lôi đình, nhìn anh phẫn nộ táo bạo, cố chấp chịu đựng đấm tay giơ lên của anh, Kiều Tuyên không sợ anh, mặc dù bên ngoài đều loan truyền rằng đại thiếu gia nhà họ Đường thủ đoạn âm ngoan, không ai dám trêu chọc, nhưng Kiều Tuyên lại không sợ anh!
Kiều Tuyên muốn nói: Khốn nạn, anh đi chết đi, để tôi một mình, không quản lý tôi được nữa!
Nhưng đến bên miệng lại hô câu: “Đau… Đường Nham… Em đau…”
Sau đó quay lại ôm bàn tay để xuống của Đường Nham.
Sau khi Đường Nham chết ba tháng, Kiều Tuyên gạt vệ sĩ Đường Nham sắp xếp một mình về nước, sau một ngày thì thi thể được vệ sĩ phát hiện trong nhà ở trước đây của cậu và Đường Nham.
Bọn vệ sĩ dựa theo yêu cầu trước đây của Đường Nham, đem tro cốt của hai người cùng hợp táng, sau đó truy xét hung thủ.
…
Đau, bụng đau không ngớt, cả người đau đớn khiến Kiều Tuyên mở mắt ra, ánh sáng mờ ảo khiến cậu không biết cậu đang ở đâu.
Cậu nhớ rằng cậu đến mộ Đường Nham, sau đó Đường Mục đến tìm cậu, cậu và Đường Mục đến chỗ cậu và Đường Nham ở chung, Đường Mục nói Đường Nham có để đồ lại cho cậu. Kết quả quay người lại đâm cậu một dao, sau đó…
Kiều Tuyên nằm trên một cái giường, giơ tay lên sờ ngực một cái. Trống không — cơ thể trần trụi khiến cậu biết rõ chỗ chạm lên không có vết thương, hơn nữa dường như đau đớn trên người bắt nguồn từ chỗ khiến người ta lúng túng phía sau kia!
Chăn dưới người cũng đồng thời nhắc nhở Kiều Tuyên đây là phòng ngủ cậu không thể quen thuộc hơn nữa kia, cậu từng bị Đường Nham nhốt ở chỗ này ba năm, không có chuyện làm, mỗi một mảnh gạch gạch men trong này cậu đều có thể phân biệt được.
Kiều Tuyên vô cùng kinh ngạc! Đây là xảy ra chuyện gì?
Mắt thích ứng với tối mờ, Kiều Tuyên chuyển động đầu mới phát hiện chỗ cửa sổ kéo rèm ra hiện ra một điểm lúc sáng lúc tối.
Hô hấp Kiều Tuyên hơi chậm lại, một loại cảm giác quỷ dị xông lên đầu, nơi bởi vì Đường Nham mà trống rỗng bỗng nhiên nhảy lên thật nhanh, cậu gần như run rẩy nhìn về phía kia.
Nếu đó là Đường Nham*, hiện tại nhất định anh đang nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sắc bén giống như thợ săn.(*chỗ này trong raw là Kiều Tuyên, mình nghĩ chắc do tác giả nhầm)
“Đường… Đường Nham?”
Biết rõ Đường Nham đã chết, nhưng trực giác lại nói cho cậu biết đó chính là Đường Nham! Quỷ hồn của Đường Nham đã trở về?
Cảm giác đầu tiên của Kiều Tuyên không phải sợ, mà là kích động!
Giọng nói Kiều Tuyên trong tối mờ lộ ra trống trải xa xôi.
Thân hình bên cửa sổ dừng một chút, đứng dậy, dập tắt tàn thuốc, bóng đen cao lớn đi về phía giường, dừng lại bên cạnh giường.
—–••••••—–
Camellia W:vì cái chương hai chưa tới 1k chữ nữa nên hôm qua tui không đăng, hôm nay đăng gộp với chương chương 3 luôn. Tự nhiên độc lại thấy tội anh Nham dễ sợ, lo cho người ta đủ đường mà tình cảm còn bị người ta xem thường, phải kiếp trước em Tuyên không về nước mà sống như cuộc sống anh Nham sắp đặt sẵn thì chắc ẻm cũng không chết sớm thế!