Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 2: Chương 2: Không gian




Trước mặt Hạ Mộng không phải là phòng bệnh viện, mà là trung tâm thương mại năm tầng, nơi cô bị tai nạn!

Hạ Mộng khiếp sợ trợn mắt há miệng thở dốc, tim đập thình thịch, cô ngồi bệt xuống đất, cắn thật mạnh vào tay mình, nỗi đau quá rõ ràng. Hạ Mộng ôm chặt trái tim, lúc sau mới bình tĩnh lại một chút. Nhìn mọi thứ trước mắt, cô cảm thấy thật lạ lẫm, sau đó là khó có thể tin. Đây là bàn tay vàng trong truyền thuyết sao? Vì một tai nạn cô lại nhận được bàn tay vàng?

Khi xuyên đến thế giới tương lai kia, cô không ngừng học tập kiến thức, tiếp nhận nhiều mọi thứ, lại còn xem qua không ít tiểu thuyết. Từ lâu cô đã hâm mộ nhân vật trong truyện có bàn tay vàng khi trùng sinh, cô hay nghĩ rằng thật may mắn nếu nó tồn tại trong cuộc sống, nhưng thật đáng tiếc nó chưa bao giờ thành hiện thực. Thật không ngờ, lần này cô lại nhận được một bất ngờ lớn, may mắn vẫn chưa bỏ qua cô! Hạ Mộng không dám ở lâu vì ruốt cuộc, viện bệnh không phải là nhà. Một người sống tự dưng biến mất trong phòng, nếu bị phát hiện thì thật không tốt chút nào, có khi bị đưa đi làm nghiên cứu cũng nên.

Hạ Mộng nhanh chóng suy nghĩ muốn đi ra ngoài, cô phát hiện mình đã ở trong phòng bệnh, cô vui vẻ như muốn nhảy lên, cắn cắn môi dưới kiềm chế xúc động trào dâng. Lấy tờ báo làm thí nghiệm, sau khi đưa nó vào không gian rồi lấy một cách dễ dàng, cô nấp vào chỗ khuất trong căn phòng, thử đi vào lại một lần nữa, sau khi ra vào vài lần, Hạ Mộng hoàn toàn yên tâm, cô bắt đầu đi vòng quanh trung tâm thương mại thuộc về mình. Trung tâm thương mại này có 5 tầng, tầng 1 bán mỹ phẩm, đồ trang sức, đồng hồ và giày dép, tầng 2 là quần áo nữ, tầng 3 là quần áo nam, tầng 4 là tầng thể thao và giải trí, tầng 5 là cửa hàng quần áo trẻ em, có siêu thị với rất nhiều sản phẩm đủ chủng loại, dù mỗi thứ chỉ một ít nhưng trong những năm 1960 thiếu thốn đủ thứ thì những thứ này cũng có thể giúp cô và gia đình có một cuộc sống hạnh phúc và đủ đầy.

Những quần áo không hợp với thời đại này Hạ Mộng sẽ không lấy ra, nhưng một số đồ ăn vẫn có thể sử dụng sau khi chia nhỏ gói lại, hoặc có thể bán lấy tiền. Trên đó còn có vàng và những thứ tương tự tiền cứng, cô có thể tìm nhẫn kiểu cũ đổi nó thành tiền. Hạ Mộng không quên nhắc nhở bản thân nên cẩn thận mọi thứ không được quá lộ liễu, sau đó lại cảm khái không thôi, không gian là cái may mắn cỡ nào nhưng cô lại không có cách nào chia sẻ ngay với gia đình, cũng khó chịu lắm. Vì sự an toàn, cô chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng, cẩn thận từng bước.

Trở lại giường, Hạ Mộng cảm thấy khắp người khó chịu, cô muốn đánh răng rửa mặt, sửa soạn lại bản thân một chút, mặc dù trong không gian có phòng vệ sinh, nhưng cô không thể mạo hiểm sử dụng nó lúc này, ai biết được lúc nào anh hai cô về, nếu chẳng may bị phát hiện thì hỏng.

Hạ Mộng tìm thấy chiếc áo khoác bông màu đỏ của cô trên bàn cạnh giường, khoác vào rồi bước ra khỏi phòng. Trong hành lang im lặng, Hạ Mộng nhìn xung quanh, không có ai, thị lực của cô không tồi, vừa nhìn liền thấy được thẻ gỗ WC từ rất xa phía cuối hành lang. Chống tay men theo bức tường xanh lốm đốm, cô chậm rãi bước đi. Đi ngang qua một số phòng bệnh cô thấy bệnh nhân và người nhà họ ở trong đó, ngay khi Hạ Mộng đi ngang qua phòng bệnh có hai giường, cô nhìn qua liền thấy một ông lão mái tóc hoa râm, khuôn mặt nhân hậu, ông đặt tờ báo xuống và mỉm cười với cô. Hạ Mộng hơi ngạc nhiên, cô và ông lão ấy không biết nhau, cô lịch sự cười đáp lại.  

Khi đến gần nhà vệ sinh, trên trán Hạ Mộng đã rịn ra một tầng mồ hôi. Sau khi cô đã giải quyết xong vấn đề cá nhân thì chân cũng đã tê rần vì ngồi xổm. Khi quay về, cô đi ngang qua phòng của ông lão tóc hoa râm ấy, thấy bên trong có một bóng người cao lớn, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng người đàn ông, nhưng như vậy cũng có thể khiến người ta đoán được người này rất ưa nhìn.

Đối phương tựa hồ như có cảm giác liền quay đầu lại. Chỉ một hành động ngẫu nhiên như vậy làm Hạ Mộng có thể thấy rõ diện mạo của anh ta, làn da trắng nhợt nhạt, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng vừa phải, cằm quả táo. Đừng nói là này thập niên 60 này, cho dù là tới tương lai cũng là rất khó có thể gặp kiểu đàn ông cực phẩm thế này, Hạ Mộng cũng được coi là người trong thời đại bùng nổ công nghệ thông tin, cô đã từng nhìn thấy nhiều diễn viên minh tinh rất nhiều người đẹp, cho nên tương đối có sức miễn dịch. Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt.

Ông lão đang thu dọn đồ đạc nhìn thấy Hạ Mộng đi ngang qua cửa, ông đi tới cửa phòng bệnh, hướng về phía bóng dáng cô mà gọi:

- Cô bé.

Hạ Mộng nghe được thanh âm liền quay đầu lại, chỉ chỉ chính mình nói:

- Ông gọi cháu?

- Ừ ừ..

Ông lão cười hòa ái dễ gần, vẫy vẫy cô:

- Cô bé, tới đây!.

Hạ Mộng không hiểu vấn đề gì liền đi qua.

- Ta muốn xuất viện, những tờ báo này tặng cho anh cô bé.

- Vậy cháu cảm ơn ông.

Hạ Mộng sững sờ, chẳng trách lúc trước nhìn ông lão nhìn cô cười, đoán chừng phòng bệnh kia của cô có tờ báo cũng là lão nhân gia.

Ông lão cười xua tay:

- Không cần khách khí, lúc trước là anh cô giúp ta, khi đó ngươi còn hôn mê chưa tỉnh, lần sau đi trượt băng cần phải cẩn thận hơn một chút.

Hạ Mộng có chút bối rối, mặt có chút hồng. Chờ Hạ Mộng rời cầm mấy tờ báo rời đi, ông lão nhìn cháu trai đang một tay đút túi quần, vẻ mặt mang theo ý vị:

- Nhắc mới nhớ, đơn vị công tác của cô gái nhỏ này là nơi sang năm cháu sẽ đến..

Chu Bắc Thành ngược lại cảm ngoài ý muốn hơi hơi nhướng mày:

- Vậy sao, ông ở viện cũng không quên tìm hiểu tình huống của người khác.

Ông lão cười lắc đầu:

- Không có biện pháp, thói quen là thói quen.

Hạ Mộng về tới phòng bệnh không lâu, Hạ Tiêu đã vội vàng trở lại.

- Chờ lâu lắm đúng không?

- Không lâu ạ.

Hạ Mộng chỉ vào một tờ báo trên bàn đầu:

- Anh hai, có một ông lão nói ông ấy sắp xuất viện, ông ấy đưa tất cả những thứ này cho em.

- Ông lão xuất viện rồi?

Hạ Tiêu thở dài:

- Cũng đúng, đến lúc xuất viện rồi. Ngày mai là giao thừa rồi.

Hạ Mộng tò mò hỏi:

- Anh hai, anh nói gì vậy?

Hạ Tiêu hoàn hồn cười nói:

- Không có gì, chỉ là làm mấy việc vặt giúp ông lão thôi, ông lão hay nói nhưng cũng là người khá tốt..

Hạ Mộng cười nói:

- Em biết.

- Em gái nhanh ăn đi, còn nóng đó.

Hạ Tiêu mua không chỉ là cháo gạo kê mà có một dưa chua cắt thành sợi mỏng. Hạ Mộng ăn một vài thìa cháo kê, trong bụng thấy ấm hẳn nên.

Ngoài hành lang có tiếng động. Hạ Mộng nghe thấy liền giật mình, buông muỗng nhỏ, thanh âm khó nén kích động chờ mong hỏi:

- Để anh đi xem.

Hạ Tiêu đứng dậy còn chưa đi tới thì có một người đẩy cửa vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.