Khóe miệng Chu Bắc Thành trùng xuống.
Anh biết mẹ chỉ muốn anh sống và làm việc theo kế hoạch của bà, nhưng bà chưa bao giờ muốn biết anh thật sự muốn điều gì.
- Bác Chu từng nói tài nguyên lâm nghiệp của nước ta có hạn, chỉ có khai thác gỗ, không trồng trọt bảo vệ rừng thì vài năm nữa sẽ thành núi non cằn cỗi. Chỉ khi nào đồi núi xanh tươi thì mới có thể sử dụng được vĩnh viễn đây cũng là lý tưởng và khát vọng cảu con. Mảnh đất mà bác hy sinh là một nơi tuyện vời.
Lục Văn Doanh phát hiện, là bà ta chưa đủ hiểu con trai mình. Bà ta cho rằng đó chỉ suy nghĩ nhất thời, nhưng lại không ngờ anh lại có chí hướng như vậy.
Nhưng nói dễ hơn làm? Đang định phản bác, nhưng môi mấp máy hai lần cuối cùng đành chịu thua. Tuổi trẻ mà, con nghé mới sinh không sợ hổ, đụng phải đầu tường mới biết quay đầu. Nếu lúc này bà ta lại nói quá nhiều ngược lại sẽ khiến anh bất mãn, khiến mối quan hệ giữa hai mẹ con lại càng căng thẳng.
Chu Bắc Vi nhìn thì giống như đang đọc sách, nhưng thực ra là đang dựng lỗ tai lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Cô lặng lẽ dựng ngón tay cái với anh trai mình.
Chu Bắc Thành mỉm cười với cô, hai anh em im lặng nhìn nhau cười.
Khi lên tàu, Hạ Mộng phát hiện ra mẹ và em gái Chu Bắc Thành ở khoang giường nằm.
Hạ Tiêu cảm thấy suy đoán của hắn đúng, nói nhỏ với Hạ Mộng:
- Chắc hẳn là lãnh đạo không nhỏ, nếu không không thể mua được vé giường nằm.
Hạ Mộng gật đầu đồng ý.
Bây giờ mua vé không dễ mua như sau này, hầu hết mọi người chỉ có thể mua được ghế cứng, còn vé giường nằm thì phải là một lãnh đạo cấp cao nào đó hoặc có mối quan hệ với tốt đơn vị thì mới mua được.
Thật ra từ lần đầu tiên Hạ Mộng gặp mẹ của Chu Bắc Thành trên tàu, cô đã cảm thấy khí chất của bà ta không giống người bình thường.
Chuyến tàu bắt đầu khởi hành từ nhà ga, nhưng trên tàu còn có rất nhiều chỗ trống.
Hai người dựa theo số của mình, nhanh chóng tìm được chỗ. Hạ Tiêu nhấc cái túi lên giá để đồ, Hạ Mộng mở cái túi đang cầm trong tay, lấy sách và hạt dưa ra, đặt lên bàn nhỏ.
Lúc này, đoàn tàu đi rất chậm, tàu sẽ dừng ở một số ga nhỏ, có lẽ là phải đến sáng mai mới tới được tỉnh lỵ.
Rất nhanh đến giờ ăn tối. Hạ Mộng và Hạ Tiêu đã ăn bánh bao dưa cải chua và thịt trước khi lên tàu vì vậy không quá đói. Nhưng nhìn những hành khách khác lần lượt đi ra ngoài ăn uống, cả hai cũng hớn hở đi theo.
Bây giờ vẫn còn khó khăn, lương khô mang theo cũng chỉ có bánh bột ngô cùng dưa chua, bánh hấp hoặc mì được coi là đồ ăn ngon. Vì vậy khi mà hai người họ lấy ra món bánh kếp hành lá và dưa chua xào, đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác ngồi cạnh lối đi.
Hạ Mộng vờ như không nhìn thấy những ánh mắt đó, nhanh chóng giải quyết bữa tối với anh mình. Sau khi ăn no thì thường dễ buồn ngủ, thêm tiếng tàu lại càng khiến người ta buồn ngủ hơn. Hạ Mộng dậy từ sáng sớm, ban ngày cũng không có thời gian ngủ, không thể tỉnh táo nổi, nhắm mắt lại gục trên bàn nhỏ, rất nhanh đã đi tìm Chu Công.
Hạ Tiêu tinh thần tỉnh táo, canh chừng bên cạnh cô, luôn chú ý xung quanh. Hắn thông thể cũng ngủ giống em gái được, toàn bộ tiền trên người, còn có em gái, nếu bị kẻ trộm lấy mất thì hai người biết làm sao.
Khi Hạ Mộng đang nửa mê nửa tỉnh, thì dường như cô lờ mờ nghe thấy giọng của anh hai cô đang nói chuyện với người khác, đó là giọng con gái. Cô liền tỉnh táo, sau đó thấy em gái của Chu Bắc Thành đang đứng trên lối đi.
Chu Bắc Vi vội vàng nói:
- Xin lỗi, em đánh thức chị rồi ạ?
Hạ Mộng có ấn tượng tốt với cô gái này, vội vàng lắc đầu cười:
- Không phải, cũng nghỉ đủ rồi. Ngồi trên xe có cảm thấy nhàm chán không?
Chu Bắc Vi như tìm được liên minh, hai mắt sáng lên:
- Vâng, đặc biệt nhàm chán. Mẹ em ngủ rồi, em lại chán quá, nên muốn chạy qua nói chuyện với chị.
Thật ra nếu không phải mẹ cô ngủ rồi thì cô cũng không dám đến.
Hạ Mộng nhiệt tình chào hỏi rồi ngồi ở bên cạnh cô, cười hỏi:
- Còn chưa biết em tên gì?
- Em tên là Chu Bắc Vi. Chị có thể gọi em là Bắc Vi, mọi người đều gọi em như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp của Chu Bắc Vi đảo quanh người đồng nghiệp của anh trai mình, cô gái này rất xinh đẹp, lại tinh tế, trên người cô gái này có mùi hương rất dễ chịu.
Hạ Mộng cảm thấy nhà Chu Bắc Thành thật biết đặt tên, đều rất dễ nghe:
- Được rồi, vậy chị cũng gọi em là Bắc Vi. Em còn đi học sao?
- Vâng, bây giờ em học trung học học năm thứ ba rồi.
Chu Bắc Vi nói xong, nghĩ đến Hạ Mộng bị kẻ mạo danh thay thế, cô vội vàng đổi chủ đề:
- Chị ơi, chị dùng gì mà thơm quá.
Trong không gian trung tâm mua sắm của Hạ Mộng có rất nhiều loại sản phẩm chăm sóc da, cô đã cố tình chọn một loại có mùi dịu nhẹ không quá rõ ràng.
- Chị vừa lau bằng sáp thơm..
Hạ Mộng khịt khịt mũi,
- Trên người em cũng thơm quá, lau cái gì vậy?
Chu Bắc Vi che miệng cười nhẹ:
- Kỳ thực em trộm dùng của mẹ.
- Nó rất thơm.
Hạ Mộng rất cảm kích Chu Bắc Thành, mặt khác cô cũng rất có cảm tình với em gái của anh và ông ngoại anh, sau khi trò chuyện một lúc, cô phát hiện cô ấy có tính cách vui vẻ, tươi sáng, liền thoải mái nói chuyện phiếm ra.
Hạ Tiêu ở bên cạnh thỉnh thoảng chen vào vài câu.
Kết quả là bọn họ càng nói càng có nhiều chuyện, Chu Bắc Vi thậm chí còn quên để ý thời gian. Cho đến khi Lục Văn Doanh đi đến chỗ ngồi của họ, ba người mới đột ngột dừng nói chuyện với nhau.
Chu Bắc Vi lo lắng Hạ Mộng sẽ bị mẹ khinh thường, làm ra chuyện không hay, lại để anh trai biết chuyện thì xong đời, cô vội đứng lên trước và nói:
- Mẹ, mẹ tỉnh lại rồi ạ. Con tình cờ ra đây, chúng ta mau quay lại thôi.”
Lục Văn Doanh biết suy nghĩ của con gái mình, nên cũng không muốn phá hỏng.
Bà ta cười nhạt nói:
- Đồng chí Hạ, cảm ơn vì đã nói chuyện với Bắc Vi nhà tôi, đã gây phiền phức cho cô rồi.
Hạ Mộng nhận ra mặc dù đối phương đang nói cảm ơn, nhưng trong giọng điệu và ánh mắt lại không phải vậy, cô cố nén khó chịu trong lòng cười khẽ:
- Không có gì bác gái, bác không cần phải cảm ơn.
Sau khi hai mẹ con rời đi, Hạ Tiêu nhìn về phía em gái:
- Tại sao nhìn mẹ Chu Bắc Thành lại có chút không thích em? Em làm chuyện gì không phải sao?
Hạ Mộng cũng cảm thấy mơ hồ, mặc dù cô và mẹ của Chu Bắc Thành đã gặp nhau vài lần, nhưng cô thật sự không biết mình làm ra chuyện gì không phải. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Em cũng muốn biết lý do có phải là vì anh Chu đã cứu em không? Các bà mẹ thường không muốn con mình mạo hiểm.
Hạ Tiêu xoa cằm:
- Cũng có thể.
Hạ Mộng nhìn màn đêm mênh mông ngoài cửa sổ, hình ảnh ngày đó hiện lên trước mắt, đặc biệt là sự xuất hiện của Chu Bắc Thành đánh kẻ xấu, như khắc sâu trong suy nghĩ của cô.