Thực ra đối với Lạc Linh em gái giữa chừng xuất hiện này Lạc Tử Hách rất
thương, tuy hai người cách nhau bốn tuổi, Lạc Tử Hách vẫn luôn là một
anh trai bình thường yêu thương Lạc Linh, chỉ là đứa trẻ Lạc gia đều rất độc lập, cảm tình cũng rất nội liễm, cho dù thương yêu cũng rất ít biểu hiện ra, cho nên cảm giác ấy cần phải dùng tâm để cảm nhận, có người có thể cảm nhận nhưng cũng có người không thể.
"Cũng được, mọi
người đều như vậy." Lạc Tử Hách học trường quân đội, cũng xem như là bù
lại tình cảnh ở giới quân nhân Lạc gia không có người nối nghiệp, mà Lạc Tử Hách làm người nghiêm cẩn cương nghị lại có năng lực, vẫn chưa tốt
nghiệp ngay bởi vì quân công nên được lên chức thượng úy. Tuy rằng không phải quan lớn, nhưng đối với học sinh mà nói vẫn rất ưu tú, thêm vào đó anh cũng sắp được thăng chức.
Lạc Linh đã quen thuộc với
thái độ lạnh nhạt của Lạc Tử Hách, vẫn cười vui vẻ nói: "Mới không phải, chỉ có anh Tử Hách lợi hại nhất."
"Đúng vậy đúng vậy, trong mắt
Lạc Linh chỉ có anh Tử Hách, đương nhiên là anh Tử Hách lợi hại nhất."
Một cô gái đồng dạng là chi thứ Lạc gia trêu ghẹo Lạc Linh, mọi người
nhất thời cười to, mọi người đều biết Lạc Linh rất sùng bái Lạc Tử Hách, nhưng không có người nghĩ đến cảm tình Lạc Linh với Lạc Tử Hách không
chỉ là đơn giản như vậy!
Lạc U lạnh lùng nhìn trò khôi hài này,
thực ra yêu có gì sai, trên thế giới này ai yêu ai cũng không phải là
vấn đề, thế nhưng phương thức yêu lại mắc sai lầm, hiện tại nhìn thấy
một Lạc Linh đơn thuần đáng yêu như vậy, ai lại nghĩ đến bởi vì không
chiếm được tình yêu của Lạc Tử Hách mà biến thành một cô gái tàn nhẫn ác độc, thật là buồn cười.
Lạc Tử Hách không phải người thích được
mọi người tâng bốc, đối với những lời nói khen ngợi của những người này
dù sao cũng không quá thích, nhìn thấy Lạc U vẫn yên tĩnh ngồi ở một
bên, thì quan tâm hỏi: "Tiểu U, về sau phải lái xe cẩn thận, bị thương
nghiêm trọng như vậy, mọi người đều sẽ đau lòng."
Trực hệ Lạc gia đời này chỉ có cô và Lạc Tử Hách, Lạc U chính là công chúa nhỏ của Lạc
gia, xinh đẹp, thông minh, ngoại trừ tính tình hơi không tốt, cái khác
đều làm cho người lớn yêu thích. Thêm vào đó cô là đứa nhỏ tính cách bá
đạo cường thế rất được người lớn yêu thích, dùng lời nói của mọi người
thì người Lạc gia nên có ngạo khí.
Lạc Tử Hách cũng rất thích cô
em gái Lạc U này, tuy rằng giống như anh thích Lạc Linh, nhưng cảm giác
với Lạc U lại càng thân cận hơn, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lạc Linh ghen tỵ Lạc U.
"Em biết, anh Tử Hách cũng vậy, sau này
lúc làm nhiệm vụ phải cẩn thận, không được quá liều mạng." Giọng điệu
Lạc U ôn hòa, quan hệ của cô và anh họ vẫn luôn rất tốt.
"Được,
anh biết rồi." Lạc Tử Hách cười cười ôn hòa, đường nét cương nghị nhu
hòa rất nhiều, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua Diệp Vẫn Thần, lộ ra một tia ám muội cùng một tia thỏa mãn, mà ánh mắt như thế không chỉ có một
mình Lạc Tử Hách, toàn bộ người Lạc gia cũng dùng ánh mắt này đối với
Lạc U và Diệp Vẫn Thần. Hai đứa nhỏ vô tư thanh mai trúc mã cái gì được
mọi người nhắc tới rất nhiều lần, làm Lạc U không biết làm sao, còn Diệp Vẫn Thần thì đỏ tai ngượng ngùng.
Lạc Linh tự nhiên cũng nhìn
thấy khung cảnh hài hòa này, trong ánh mắt ngây thơ hiện lên sự ghen tỵ, đôi khi sự tà ác không phải đột nhiên lại có, mà là chậm rãi bồi dưỡng
một sớm một chiều, cho đến khi có một ngày, hạt giống tà ác đó không còn cách nào kiềm chế, chui lên từ dưới đất sau đó khỏe mạnh trưởng thành!
Giao thừa Lạc gia thật sự rất náo nhiệt, liên hoan lớn mấy chục người, cùng
nhau ăn sủi cảo xem tối xuân, ông cố Lạc gia cho mỗi người con cháu Lạc
gia chưa kết hôn một bao tiền lì xì lớn, chính là cô út Lạc gia cũng có. Làm ông cố Lạc gia không tránh khỏi nhắc tới vài câu, nói đứa trẻ hiện
tại không khiến người ta bớt lo, lớn tuổi như vậy cũng không lập gia
đình, để lão già như ông không nỡ nhắm mắt. Cô út vừa cảm thấy không
biết làm sao vừa cảm thấy buồn cười, rồi nói nếu như có thể để ông nội
bất tử, cô cả đời đều không kết hôn. Lão thái gia tức giận trợn tròn đôi mắt, một phòng người đều nở nụ cười trêu ghẹo.
Mùng một đại niên Lạc gia tiếp đón ban ngày, quan hệ thân thích hơi xa, các loại quan hệ
với các thành viên dòng chính Lạc gia, đến cửa sau, đến tặng lễ, đến lập quan hệ, các nhân viên đều xếp hàng trên đường, từ thủ trưởng trung
ương quốc gia đến thị trưởng thành phố chủ tịch tỉnh, toàn bộ có thể
nhìn thấy ở đây. Có điều đa phần đối tượng những người này gặp không
giống nhau, cấp bậc cao chính là tới gặp ông cố Lạc gia hoặc là ông nội
lạc và bà nội lạc, cấp bậc thấp thì tới gặp bác Lạc U hoặc là cha Lạc U, tóm lại là phân loại đa dạng.
Lạc U đứng trước cửa sổ phòng mình nhìn, luôn có loại cảm giác trông thấy diễn viên quần chúng diễn viên
thi tuyển, không nhịn được cười nhạt.
"Tiểu U, ăn xoài đi, em thích nó mà." Diệp Vẫn Thần bưng đĩa xoài đã được cắt gọt đưa đến trước mặt Lạc U, sủng nịch nói.
Lạc U quay đầu lại nhìn về phía Diệp Vẫn Thần, lại nhìn đĩa xoài đã cắt,
trêu ghẹo nói: "Tôi để anh tới nhà tôi làm khách mới, không phải người
giúp việc, anh hầu hạ tôi như vậy, tôi sẽ suy nghĩ trả tiền lương cho
anh."
Mặc dù lời nói Lạc U là vậy, nhưng động tác lại không khách khí như thế, cầm lấy hoa quả rồi bắt đầu ăn.
"Không cần giao tiền lương, em bị thương, tôi phải chăm sóc em." Đối lập với
lời nói đùa của Lạc U, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần nghiêm túc rất nhiều.
Lạc U hơi bất đắc dĩ, cô sao lại quên tính cách chất phát của người đàn ông này đây, nói đùa với người đàn ông này, cũng là một loại bi thương.
"Một tế bào hài hước anh sao cũng không có chứ?" Lạc U oán giận nói, tuy
rằng bản thân cô không phải người hài hước, nhưng cùng một khối gỗ ngốc
giao lưu, cô cũng sẽ thành ngốc luôn đó.
Diệp Vẫn Thần hơi cúi đầu, dáng vẻ hơi chật vật, suy nghĩ một lát mới nói: "Tôi sẽ đi học."
Lạc U phản xạ hỏi: "Đi học gì?" Lạc U cảm giác qua chút thời gian nào đó
đều sẽ không theo kịp dòng suy nghĩ của Diệp Vẫn Thần, bởi vì phương
hướng suy nghĩ của hai người hơi chênh lệch.
"Hài hước."
"... Tôi cảm thấy anh không cần đi học, bởi vì lời nói bây giờ của anh rất
hài hước." Lạc U nháy mắt một cái, thực sự không nói gì được với người
đàn ông này, trước đây cô làm sao lại không cảm thấy người đàn ông này
chất phát đến mức độ này đây?
Lạc U rất thật lòng suy nghĩ, tuy
rằng trước đều cùng Diệp Vẫn Thần ở chung, nhưng trên thực tế không có
giao lưu gì. Diệp Vẫn Thần xem như là một người hầu nghe lời, cô nói cái gì, Diệp Vẫn Thần làm cái đó, cũng không cần Diệp Vẫn Thần đáp lại gì.
Cho nên hiện tại khi cô để tâm giao lưu cùng Diệp Vẫn Thần, lại đột
nhiên phát hiện, hoá ra Diệp Vẫn Thần là một người như vậy.
Chẳng qua nói Diệp Vẫn Thần đúng là đầu gỗ thiệt là oan uổng hắn. Trong lòng
Lạc U rõ ràng, Diệp Vẫn Thần không phải chất phác hoặc không hiểu được
hài hước chỉ ở trước mặt cô. Mọi cử động đều chăm chú như thế, mỗi câu
nói với cô, người đàn ông này đều duy trì thái độ vô cùng thật lòng, mà
chính sự chăm chú đó làm cho Diệp Vẫn Thần có vẻ chất phác.
Nghĩ
tới đây, trong lòng Lạc U đột nhiên nhiều thêm một loại cảm giác chát,
tại sao người đàn ông này lại làm cô kích động không thể không thương
tiếc hắn đây!