“ Xin chào, tôi là Tang Dư Ninh, xin hỏi ai vậy?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ trong trẻo, giữa lễ phép còn mang theo một tia nghi
hoặc.
Lạc U có chút ấm ức. Trong điện thoại của cô lưu số đối
phương, đối phương như thế nào lại không biết cô là ai chứ, quả thực là
rất xem thường người khác!
Tuy rằng Lạc U không muốn thừa nhận,
nhưng trên thực tế trong giới của những người có thân phận giống cô có
một số người không muốn làm bạn với cô. Dường như đối với cô có chút coi thường, hoặc có thể nói là bài xích cô. Ai bảo cô ngày trước luôn có bộ dáng không thèm để ý người khác đây.
“Tôi là Lạc U, bây giờ cô có rảnh không, tôi muốn cùng cô nói chuyện.” Lạc U cũng không thích nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng.
Đối phương trầm mặc một lát, tựa hồ rất kinh ngạc việc Lạc U đột nhiên gọi
điện đến, nhưng rất nhanh có chút khéo léo nói: “ Lạc đại tiểu thư đã
mời, Dư Ninh nào dám không có thời gian chứ.”
“Tang tiểu thư nói
đùa, không biết mấy giờ thì được?” Lạc U rất khiêm tốn, tư thái cực kì
thong thả hiếm thấy. Cô không hề giả vờ khiêm tốn, mà ngược lại đối với
Tang Dư Ninh thật tình kính nể.
Tang gia là thế gia thương
nghiệp, Tang Dư Ninh là đứa con gái duy nhất, nhưng năm cô ấy mười hai
tuổi thì cha mẹ gặp phải chuyện ngoài ý muốn qua đời, cả Tang gia trừ
người ngoài, liền chỉ có mỗi Tang Dư Ninh trở thành người kế thừa.
Tang Dư Ninh chỉ mới mười hai tuổi ở đỉnh cao của áp lực, dưới tình thế
không ai coi trọng, tiếp nhận tập đoàn Thiên Hữu của Tang gia, rồi sau
đó dưới sự trợ giúp và dạy bảo của ông nội, từng bước một trở thành chủ
nhân chân chính của tập đoàn Thiên Hữu. Hiện nay Tang Dư Ninh mười sáu
tuổi, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn đạt tới đỉnh cao trong trí nhớ của Lạc U, nhưng ở giới thương mại đã có chút danh tiếng, được rất nhiều người
xưng là thiên tài nhi đồng.
Đời trước Lạc U biết Tang Dư Ninh, nhưng cũng
không đem Tang Dư Ninh để ở trong lòng. Có câu nói tập đoàn thương
nghiệp dù có lớn đến đâu cũng không bằng người cầm quyền, độ cao của Lạc gia làm cho cô căn bản là không thèm để ý đến sự tồn tại của Tang Dư
Ninh, tất nhiên sẽ không có cái gì cùng phát sinh cả. Nhưng đời này, Lạc U quyết định tạo ra vương quốc của mình, kinh doanh là một trong số đó, mà sau khi nghiêm túc suy nghĩ, thiên tài kinh doanh Tang Dư Ninh liền
trở thành đối tượng hợp tác thích hợp nhất của cô.
“Lạc tiểu thư
không cần khách khí, tôi lúc nào cũng có thời gian, nếu Lạc tiểu thư
đồng ý, bây giờ cũng không có vấn đề gì.” Vô gian bất thương(*), thương
nhân phải biết khôn khéo, Tang Dư Ninh là một thương nhân thành công,
bất kể trong lòng cô đánh giá Lạc U như thế nào, nhưng khi đối mặt Lạc
U, cô càng phải cẩn thận hơn. Lạc gia sau lưng Lạc U, có lẽ chỉ cần một
câu đã đủ để phá hủy tập đoàn cô khổ sở chống đỡ.
(*) vô gian bất thương: không gian trá không phải là thương nhân
Từ giờ tới giờ cơm tối còn nhiều thời gian, Lạc U suy nghĩ rồi quyết định
mời bữa tối, sau khi về nhà rửa mặt chải đầu một phen nghỉ ngơi một lúc, liền đổi quần áo đi tới chỗ hẹn.
Bởi vì là bữa tối, Lạc U liền
quyết định ăn tại một nhà hàng ẩm thực Hàn, cô rất thích ăn bánh gạo cay và cơm cuộn, lâu rồi chưa được ăn, lúc này có cơ hội cũng không khách
khí. .
Các
phòng của nhà hàng ẩm thực Hàn trang trí rất cách điệu, toàn bộ đều
trang trí bằng gỗ khiến cho người ta rất có cảm tình. Là nhà hàng ẩm
thực Hàn số một số hai của thành phố Bắc Kinh, Lạc U đã tới nhiều lần,
vừa đi vào cửa vẻ mặt tha thiết của quản lý đã đi ra đón.
“Lạc
tiểu thư, hoan nghênh quang lâm(*), lâu rồi cô không đến, nhà hàng mới
có mấy món mới, cô muốn nếm thử trước không?” Quét thẻ là hiện tượng phổ biến sau này, trong quan niệm của mọi người lại nhiều hơn từ -- quét
mặt! Mà gương mặt của Lạc U rất nhiều nơi cao cấp ở thành phố Bắc Kinh
đã quen thuộc, Lạc gia tiểu công chúa, người nhận ra không hề dám tiếp
đón chậm trễ.
(*) quang lâm: đến chơi cho thêm phần long trọng
“Khách tôi mời đã đến chưa?” Lạc U một bên hỏi một bên theo quản lý đi tới phòng tốt đã đặt.
“Đã đến, Tang tiểu thư đang ở phòng chờ cô.”
Lạc U gật gật đầu không nói thêm gì nữa, quản lý cũng biết nhìn sắc mặt, chỉ thận trọng dẫn đường.
Lúc Lạc U bước vào phòng, Tang Dư Ninh đang uống trà, nhìn thấy Lạc U tiến
vào, liền đứng lên, mặt mang theo tươi cười nói :“ Lạc tiểu thư, cô càng ngày càng đẹp, không hổ là U công chúa được hoan nghênh nhất. Sau khi
xem phim của cô, tôi cũng trở thành fan của cô đấy.”
“A? Tang
tiểu thư cũng xem đệ nhất công chúa?” Lạc U một bên vừa nói vừa làm động tác mời ngồi, sau đó khoanh chân ngồi ở trên cái đệm, cô không thích
ngồi chồm hỗm, đơn giản đó chính là tra tấn chính mình.
“Đương
nhiên, hiện tại đang lưu hành một câu như này, nói là cô gái nào mà
không xem đệ nhất công chúa chính là cô gái không muốn làm công chúa. Ha ha. Tuy rằng tôi không được làm công chúa, nhưng nhìn lúc nào cũng
thích, diễn xuất của Lạc tiểu thư cũng thật hay, lừa tôi không ít nước
mắt đâu đấy.” Tang Dư Ninh thực khéo nói, thanh âm ôn nhu làm cho người
nghe cũng rất thoải mái.
Lạc U cười một tiếng, thật ra cô không
thể nào tin được Tang Dư Ninh sẽ khóc. Cô gái này tuy rằng thoạt nhìn có chút nhu nhược, nhưng trong xương cốt lại chính là một anh hùng sắt đá, nếu không tương lai sao có thể trở thành nữ vương kinh doanh được chứ.
“Tang tiểu thư gọi tôi Lạc U là được, luôn tiểu thư đến tiểu thư đi quá mức
không được tự nhiên. Nếu cô không ngại, tôi liền gọi cô một tiếng Dư
Ninh, dư nhân an bình(*), tên thật hay.” Nếu nói thanh âm của Tang Dư
Ninh là ôn nhu, như vậy thanh âm của Lạc U là trong trẻo nhưng lạnh lùng , chỉ là giữa trong trẻo nhưng lạnh lùng này cũng mang theo một chút ôn hòa tùy ý, đương nhiên không thể bỏ qua sự ưu nhã.
(*) dư nhân an bình: cho người bình an
Tang Dư Ninh ngẩn người, tuy rằng rất nhanh phản ứng lại cười nói đương
nhiên được, nhưng đáy mắt lại nhiều hơn một chút nghi hoặc cùng ngưng
trọng. Lạc U khiêm tốn cùng cô tiếp xúc rốt cuộc là vì cái gì?
Nghi hoặc như vậy từ sau khi Lạc U ngắt điện thoại luôn luôn tồn tại trong
lòng bồi hồi, nhưng không nghĩ ra đáp án được. Người cầu cô làm việc có
rất nhiều, nhưng cô không hề cảm thấy Lạc U có việc gì cần cô hỗ trợ.
Người muốn giúp Lạc U làm việc có rất nhiều, tại sao Lạc U cần đến tìm
cô, nhưng nếu không phải làm việc thì bởi vì gì?
Tang Dư Ninh không nghĩ ra, nhưng cũng không trực tiếp hỏi, chỉ có thể cùng Lạc U nói chuyện phiếm.
Gọi món ăn, mang đồ ăn lên, ăn cơm, hai cô gái vị thành niên đều chỉ uống
nước trái cây. Trong thời gian hơn một tiếng, hai người từ trường học
cho tới quần áo và trang sức, từ điện ảnh cho tới du lịch, chỉ là không
hề nói đến chuyện chính.
Nghi hoặc của Tang Dư Ninh càng ngày
càng tăng, trong lòng cũng càng ngày càng bực mình. Cô từ sau khi theo
ông nội học chuyện kinh doanh, liền hiểu được tài năng bình tĩnh tỉnh
táo làm nên chuyện lớn. Cô cũng luôn luôn tự nhận tự chủ và kiên nhẫn
của chính mình đều vô cùng tốt. Nhưng là giờ này khắc này kiên nhẫn của
cô hiển nhiên vẫn còn có chút không đủ dùng, chí ít đối lập với bộ dáng
lạnh nhạt như cũ của Lạc U. Tang Dư Ninh không rõ Lạc U rốt cuộc là có ý tứ gì, lại có vẻ có chút mạnh mẽ đứng lên.
Mà Lạc U tự nhiên sẽ
không bỏ qua biến hóa của Tang Dư Ninh, trên mặt cũng không khỏi lộ ra ý cười nhẹ. Cô gái mười sáu tuổi có tính cách trầm ổn giống như này đã
rất khó có được, hơn nữa trải qua một phen nói chuyện với nhau, cô coi
như là chính diện hiểu biết Tang Dư Ninh một lần nữa. Mà đủ loại biểu
hiện của Tang Dư Ninh, hiển nhiên làm cho cô rất vừa lòng.