Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch

Chương 54: Chương 54: Thư Của Diệp Vẫn Thần.




Tiễn Lý Ngang Vũ đi, Lạc U lại một lần nữa nghiên cứu kịch bản mới.

Trong kịch bản này cũng có một hai nhân vật thích hợp với Diệp Vẫn Thần, nhưng Diệp Vẫn Thần vẫn còn đang huấn luyện ở trong bộ đội, Lạc U cũng chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.

Hơn nữa Diệp Vẫn Thần cũng không thích hợp đi trên con đường diễn suất này, Lạc U cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Buổi tối, lúc nhận được tin tức của Lý Ngang Vũ, cô Lạc liền đích thân gọi điện thoại nói chuyện nửa giờ với Lạc U, quyết định một chút chuyện về nhóm người mới và phát ngôn đại diện, nhất là vấn đề đầu tư.

Cô Lạc rất là hào phóng lấy ra ba chục triệu để đầu tư, phòng bán vé của đệ nhất công chúa đã vượt qua ba trăm triệu, ngược lại làm thành tiền vốn đầu tư mà nói tuyệt đối là kiếm lớn.

Hơn nữa danh tiếng lại vô cùng tốt, cô Lạc tin tưởng, một bộ phim hành động này cũng sẽ không để cho bà thất vọng.

Đầu tháng tám, lúc Lạc U từ bên ngoài trở về nhìn trong hòm thư lại phát hiện một phong thư, phần vị trí người gửi viết ba chữ Diệp Vẫn Thần.

Chẳng qua chỉ nhìn thấy cái tên như vậy, Lạc U lại không nhịn được cười.

Diệp Vẫn Thần từ khi đi vào quân đội lại giống như bị ngăn cách, các loại phương thức liên lạc đều không thể liên lạc được.

Cô còn muốn thông qua quan hệ của nhà mình để liên lạc một chút, nhưng không có nghĩ đến Diệp Vẫn Thần vậy mà lại viết rất nhiều thư cho cô trước, thư này, ngoại trừ thư tình cô vẫn là lần đầu tiên nhận được a.

Về phần tại sao trực giác của Lạc U lại không coi phong thư này là thư tình, vậy thì phải liên quan đến quan hệ kỳ lạ giữa hai người Lạc U và Diệp Vẫn Thần.

Chuyện đầu tiên Lạc U làm khi về đến nhà đó là xem thư, hai tờ giấy rất sạch sẽ, chữ được viết bằng bút máy, mực viết màu đen, kiểu chữ cứng cáp hữu lực, lộ ra một chút mùi vị cường thế.

Người đàn ông mâu thuẫn này, rõ ràng là rất mạnh mẽ, nhưng khi đứng ở trước mặt cô lại luôn luôn khúm núm ngay cả nói cũng không dám nói, Lạc U thì thầm một câu, liền bắt đầu đọc thư.

Tiểu U:

Không biết viết thư có phải là rất kỳ quái hay không, nếu như em không thích thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ không viết.

Anh rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ, từng ngày từng đêm không thấy được em, cũng làm cho anh có loại cảm giác trống rỗng, nếu như có thể, thật sự nghĩ buông tha tất cả để ở lại bên cạnh em, nhưng anh biết không có khả năng này, bởi vì chỉ có làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ mới có tư cách đứng ở bên cạnh em, anh không muốn vẫn luôn được em bảo vệ, mặc dù có chút tự đánh giá cao bản thân, nhưng anh vẫn muốn nói, anh thực sự chờ mong một ngày nào đó, anh có thể dùng năng lực của chính mình bảo vệ em, công chúa của anh.

Cuộc sống trong trại lính cũng không hề khổ cực, cường độ huấn luyện cũng có thể chịu được, các chiến hữu rất dễ thân cận, anh cũng có làm quen được mấy người bạn, mặc dù có thời gian anh sẽ hy vọng một chút tối tăm xa vời, trên thế giới này chỉ tồn tại có hai người em và anh, như vậy có phải hay không anh có thể có nhiều thời gian nhớ đến em hơn.

Cơm ở trại lính rất khó ăn, không có tay nghề tốt như thím Ngọc và chị Chu, nhưng anh cảm thấy mình cao hơn một chút, chỉ là làn da bị phơi nắng nên đen, không biết em có ghét bỏ hay không. (Ở chỗ này, Diệp Vẫn Thần vẽ một khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc thảm thiết đơn giản, làm cho Lạc U xem cảm thấy buồn cười) (shizuka: Chỗ này mình giữ nguyên văn câu nói kia của tác giả ạ, không phải tự thêm vào đâu a).

Tiểu U, gần đây em sống có tốt không? Anh nghĩ nhất định là rất tốt, em thông minh như vậy, lại lợi hại như vậy, sẽ không phải là không tốt, chỉ là không nên quá cực khổ, nhìn em khổ cực, anh sẽ đau lòng.

Anh đây là lần đầu tiên viết thư a, cũng không biết viết cái gì cho tốt, chiến hữu rất xấu, nói là viết thư cho bạn gái đều phải viết thơ, anh suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được, em có thể chê anh quá ngu ngốc hay không, nhưng mà cuối cùng anh cũng thử viết vài câu, nếu như em không thích thì nói anh để đổi.

Tưởng niệm nguyên lai là như vậy vị đạo,

Nhẹ nhàng, nhàn nhạt, đau thương cô đơn,

Đầy đầu đều là ngươi bóng dáng của,

Toát ra, xoay tròn, chân thật mộng ảo,

Nếu như khả dĩ,

Ta thực sự tưởng buông tha tất cả,

Nếu như có thể,

Ta chỉ tưởng dừng lại ở bên cạnh ngươi,

Nhìn ngươi cười,

Cảm thụ được độc thuộc về của ngươi sáng lạn dữ xa hoa,

Đó là một hồi hoa lệ mộng,

Chỉ có ngươi...

(shizuka: Vì thực sự không biết dịch thơ của Thần ca thành thơ hay có vần nên mình sẽ giữ nguyên gốc bài thơ và dịch đúng nghĩa bên dưới đây a...nếu nàng nào có thơ hay có thể làm bài thơ này cho Thần ca rồi cmt cho mình để mình đổi lại nha.

Dịch thơ:

Tưởng niệm thì ra là có mùi vị như vậy,

Nhẹ nhàng, nhàn nhạt, đau thương cô đơn,

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của em,

Nhún nhảy, xoay tròn, chân thật lại mộng ảo

Nếu như có thể,

Anh thật sự nghĩ buông tha tất cả,

Nếu như có thể,

Anh chỉ nghĩ dừng lại ở bên cạnh em,

Nhìn em cười,

Cảm nhận sự rực rỡ và xa hoa chỉ thuộc về em,

Đó là một giấc mộng hoa lệ,

Chỉ có em...)

Xem xong thư, Lạc U nhất thời thất thần, trong thư mỗi một chữ mỗi một câu nói dường như đều lộ ra sự nhớ nhung cùng lưu luyến của Diệp Vẫn Thần đối với mình.

Sự kiên trì của anh, anh ngốc nghếch, anh có tình cảm sâu đậm với mình, chân thành chất phác chấp nhất kiên nghị, không thể không làm cho Lạc U rung động.

”Di? Chỉ là như thế nào lại không có một câu thích đâu.”

Lạc U suy nghĩ một chút đột nhiên nghi ngờ lẩm bẩm, trong giọng nói dường như còn có một chút bất mãn.

Nhưng mà suy nghĩ lại một chút, lại tự cười nhạo bản thân, tâm tư của cô thế nào lại giống như là một tiểu cô nương, ngày cả loại chuyện này cũng đều xoi mói.

Đầu tháng tám, bắt đầu làm phát ngôn đại diện của MM, sáng sớm Lý Ngang Vũ liền tới đón Lạc U, mà đi cùng Lạc U còn có Tào Viêm Hi và Tiếu Tiêu.

Tào Viêm Hi thông thạo các loại phương tiện giao thông, đó là lý do mà thân phận của hắn bây giờ là tài xế riêng của Lạc U, mà Tiếu Tiêu lại đảm nhiệm chức trợ lý còn trống, quả thật trở thành người hầu nhỏ của Lạc U.

Lý Ngang Vũ đối với nhiều ra hai người thiếu niên thật ra thì có chút tò mò.

Tào Viêm Hi và Lạc U cùng tuổi, Tiếu Tiêu cũng chỉ lớn hơn so với Lạc U một tuổi, hơn nữa thêm một Lạc U, làm cho Lý Ngang Vũ có loại cảm giác mình ở là người trông trẻ , hơn nữa những đứa trẻ này vẫn là tổ chức thành một đoàn thể.

Lạc U cũng không giải thích gì nhiều, mà là để cho ba người bọn họ tự mình làm quen với nhau đi.

Rất nhiều thời điểm tuổi tác chẳng qua cũng chỉ là một chữ số đơn giản, Tào Viêm Hi và Tiếu Tiêu coi như là nhỏ đi chăng nữa, nhưng về mặt vũ lực mà nói, cho dù có bảy hay tám Lý Ngang Vũ cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ.

Thời điểm mấy người đến phòng chụp ảnh tất cả đều đã được sắp xếp chuẩn bị xong.

Đơn giản trao đổi vài câu Lạc U liền vào phòng hóa trang, sau đó thay một bộ lại một bộ quần áo, quay chụp một đống ảnh chụp lớn.

Màu hồng là tình cảm thiếu nữ chân thành, mơ mộng ngọt ngào.

Màu trắng thuần là từ trong tấm lòng của thiếu nữ mà ra, hồn nhiên sạch sẽ.

Màu tối và đen là thiếu nữ mị hoặc, phản bội lạnh lùng.

Màu tím nhạt là thiếu nữ ưu nhã, cao quý và thần bí.

Lạc U cũng không biết được bản thân thay đổi bao nhiêu bộ quần áo, nhưng mỗi một bộ quần áo cô đều dùng sự hiểu biết của mình để thể hiện ra các loại phong tình khác nhau.

Một bộ quần áo thể hiện ra một Lạc U, như vậy mười bộ quần áo liền thể hiện ra là mười Lạc U khác nhau, làm cho tất cả mọi người ở stadio đều mở to hai mắt nhìn, tấm tắc khen kỳ diệu.

”Mọi người nói muốn thuận lợi ở trong giới giải trí, nhất định phải có hậu trường, nhưng từ lúc thấy cháu, chú lại phát hiện một nhân tố càng quan trọng hơn.”

Đạo diễn phụ trách quay chụp trong lúc nghỉ ngơi rất là hưng phấn quay sang nói với Lạc U.

Lạc U cười cười không có tiếp lời, người bình thường lúc này hẳn là sẽ thể hiện sự hiếu kỳ, nhưng cô không có, cũng may nụ cười của cô cũng cho đối phương bậc thang để nói tiếp.

Đối với loại người không có làm bộ bên ngoài này, đạo diễn quay chụp ở trong lòng rất là rầu rĩ thì thầm một câu, đứa nhỏ này thế nào một điểm đều không giống như là của một đứa bé a!

”Thiên phú! Diễn viên diễn suất rất giỏi có rất nhiều, nhưng điều này cũng không có nghĩa là thiên phú của bọn họ tốt, bởi vì bọn họ đều phải dựa theo kịch bản để diễn, nhưng hôm nay quay chụp cũng không có kịch bản, thậm chí đặc trưng của những bộ quần áo này chú cũng không có nói với cháu, nhưng cháu gần như là ở trong nháy mắt liền có thể tìm được ý tứ mà mỗi bộ quần áo muốn biểu đạt, đây tuyệt đối là một loại thiên phú khó mà có được, chú dám khẳng định, chỉ bằng vào trực giác như vậy của cháu, đến lăn lộn ở giới thời thượng cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

”Ha hả, có lẽ a.”

Đối mặt với đánh giá khen tặng cao như vậy, Lạc U cũng chỉ cười thản nhiên.

Xuất thân của cô tạo cho cô ánh mắt, đối với việc sự hiểu rõ đối với mốt trang phục hoặc là châu báu, kiếp trước có thể nói cô ở cấp đại sư như thế nào sẽ đánh giá chụp ảnh đơn giản trong giới trang sức a.

Kiếp trước cô thậm chí tự mình thiết kế không ít mốt trang phục và châu báu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lạc U sáng lên, đối với kế hoạch kiếm tiền của mình, dường như lại nghĩ ra một ý tưởng hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.