Tiếng sáo vang lên,
trong lòng Mục Diễm liền căng thẳng, lập tức nghĩ muốn xa phu ghìm ngựa
quay lại xem thử có chuyện gì, nhưng chỉ có hai mảnh môi động đậy, lời
vẫn chưa nói ra.
Mà thôi, có gì mà phải đa nghi.
Sau khi
đợi Mục Diễm bí mật trở về cung, hắn lập tức hạ lệnh cho Viêm Thành dẫn
người đến ngoại ô nhìn xem, sau đó liền tập trung chui vào núi tấu
chương nhỏ, tĩnh tâm phê duyệt tấu chương.
Chỉ thấy hắn
đang đọc một quyển tấu chương, hai hàng lông mày của Mục Diễm chau lại,
mi tâm nhăn thành một dấu vết thật sâu, ánh nến trong chao đèn lung lay
chiếu vào gò má của hắn, chợt sáng chợt tối.
Đúng lúc này, có một người cấp tốc đi đến, nói là đoàn người Đoan vương gặp phải thích
khách, Huyên quý tần bị thương đã dẫn tới hôn mê.
Mục Diễm nghe xong đập bàn, hỏi: "Nàng bị thương có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Bẩm bệ hạ, theo thuộc hạ nhìn thấy, nương nương cũng không nguy hiểm đến
tính mạng, thương thế cũng không nặng lắm, mong bệ hạ an tâm."
Lúc đó tiến vào y thấy được, một đoạn dài mũi tên lộ ra, cắm vào thịt cũng
không sâu lắm, chắc chắn sẽ không chết, ngược lại là Trầm tiểu vương
gia, trên người cậu có một mũi tên bị bẻ gảy đại khái còn bốn mũi tên,
hơn nữa trên thân thể vết thương vô số do đao kiếm gây ra, sợ là chắc
chắn đã bị trọng thương.
Trong Sùng Đức điện rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị, khiến người khác sinh lòng thấp thỏm.
Mục Diễm lại một lần nữa ngồi xuống, tay phải của hắn vô ý thức đặt trên
long án, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ, 'Đốc đốc' thanh âm rất nhỏ lại rất yếu
ớt: "Kể lại chuyện xảy ra."
Vì vậy người kia liền kể lại ngắn gọn những chuyện mà mình biết cho hắn nghe.
Sau khi nghe xong Mục Diễm tỉ mỉ nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này thực sự rất kì lạ, ai là người phái thích khách đến ám sát Đoan vương? Trong đầu
của hắn thoáng qua rất nhiều đáp án, từ từ tỉ mỉ chọn lựa, Mục Diễm cho
rằng khả năng lớn nhất là hoàng đế nước Ti Phó Dập, tiếp theo mới là
nước Yên.
Nhân số thích khách nhiều lên tới trăm người, dọn dẹp
hiện trường cũng tốn rất nhiều sức lực, xem ra kẻ đứng sau là muốn
chuyện này truyền đi, tốt nhất là truyền thật nhiều phiên bản đa dạng,
mới có thể làm cho nước Kỳ có ý đồ bịt kín việc ám sát Vương gia nắm
trọng binh của nước khác, rắp tâm sắp đặt tội danh hãm hại cho nước
Kỳ.
Qua chuyện này, một nhà Đoan vương tới nước Kỳ có thể không còn là bí mật nữa.
Tại Sùng Đức điện phê một núi tấu chương, trong lúc đó trong đầu không
ngừng xuất hiện hình ảnh của bé con đánh gãy tâm tư của hắn, lo lắng an
nguy của nàng, lo lắng an nguy hài tử trong bụng của nàng, cảm giác nóng ruột nóng gan lại khó nhịn như vậy, thế nhưng, hắn không thể đi, công
việc trong triều không thể trì hoãn, lâm triều không thể lỡ, hơn nữa. . .
Liếc mắt nhìn một sổ con, mi tâm Mục Diễm nhăn lại càng sâu.
Hơn nữa việc sụp cửa đập chiêu mộ lương thực giúp đỡ nhân dân gặp thiên tai càng thêm cấp bách.
Giống như tất cả đều tụ thành một chỗ, đập chứa nước đang tốt làm sao vô duyên vô cớ bị sụp đây?
Hai mắt Mục Diễm hiện lên tơ máu, trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi, hắn dùng nước lạnh rửa mặt đem đống nghi vấn lưu lại trong đầu, tự động thủ sửa
sang xong dáng vẻ, sau đó liền cất bước đi ra Sùng Đức điện, người phía
sau liền theo sát.
Ở Sùng Gia điện
Đảo mắt đã đến giờ
hoàng đế lâm triều, trong điện đã có một số đại thần phá lệ đến sớm đang đứng không biết nói gì, chỉ là bộ mặt đều ngưng trọng, trong lời nói
thường có hai chữ 'Tha phổ'*, xem ra vì chuyện sụp cửa đập gây ra lũ lụt mà lo lắng.
*tha phổ: cửa đập bị vỡ.
Ngoại ô tại Trạch
viên nơi ở của một nhà của Đoan vương, thi thể lung tung trước cổng lớn
đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là trên đất vẫn còn có vết máu rất khó để
xóa hết, đổ nước vào vẫn còn có dấu vết, động tĩnh đêm qua không lớn
không nhỏ, tính toán nơi xa xôi như vậy cũng không có mấy ngồi nhà tồn
tại nhưng chỉ sợ ít nhiều người cũng nhìn thấy chuyện xảy ra đêm qua
cùng kết quả, chuyện xảy ra này có thể trở thành đề tài bàn luận mới
nhất của bách tính kinh thành.
Bên trong nhà, Dương ngự y đang ở
bên giường vì tiểu vương gia đang hôn mê băng bó vết thương, trán của
ông đã có một tầng mồ hôi dày, làm việc đã liên tục hai canh giờ nhưng
vẫn chưa kết thúc.
Bên giường là một người có khuôn mặt nghiêm túc đứng bên cạnh, vì Dương ngự y không ngừng dùng vãi trắng lau đi mồ hôi.
Đêm qua, vốn Dương ngự y đã sớm đi vào giấc ngủ, đột nhiên có mười hai ảnh
vệ tự đưa ra bài tử của hoàng đế nói Huyên quý tần bị thương, chờ ông
dẫn đệ tử giống như bị xách đến trạch viện, liền bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Trong viện ngoài viện không biết có bao nhiêu thi thể của người chết, tuy rằng lúc này là đêm khuya, nhưng ánh trăng âm
trầm chiếu vào vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Này, tại kinh thành làm sao lại có chuyện này xảy ra? Nương nương trong cung làm sao lại chạy đến đây?
Trong đầu là hoàng loạt nghi vấn, nhưng không cho ông suy nghĩ kĩ liền bị kéo vào phòng, liền nhìn thấy Huyên quý tần nương nương nữa ngất nữa ngủ
nằm lì ở trên giường, mái tóc đen mượt trở nên lộn xộn.
Dương ngự y vội quỳ gối chỗ chân đạp giường, mở rương y dược bậc người bắt đầu
làm việc, trước ông vặn mày bắt mạch xát định bào thai trong bụng của
Trầm Cẩn Huyên không đáng lo ngại, sau đó mới bắt đầu kiểm tra vết
thương bị trúng tên.
Mũi tên từ sau vai bắn vào, vết thương không sâu, rút mũi tên ra là được, nhưng mà khi cắt quần áo định rút ra thì
phát hiện mũi tên cong thành lưỡi câu, trán Dương ngự y lập tức toát mồ
hôi lạnh, ông lấy trong rương y dược một bình trắng, rắc rất nhiều bột
phấn trong miệng vết thương, lại sai người đem một mãnh vải nhét vào
miệng Trầm Cẩn Huyên, lúc này mới bắt đầu rút tên.
Tên có lưỡi câu, nguyên lai miệng vết thương nhỏ sau khi rút ra lại thành một lỗ thủng, máu liền ứa ra.
Trầm Cẩn Huyên vì đau mà tỉnh lại đau dẫn đến hôn mê, mặc dù thuốc gây tê
làm cho không cảm nhận được gì, cũng may cung tiến vào trong thịt không
sâu, nhanh chóng xử lí vết thương sau lưng, Dương ngự y liền đại công
cáo thành, kết quả một tiếng "Tốt" vừa dứt lời, liền lại bị một người
xách vào căn phòng cách vách, này vừa nhìn, nhưng làm cho Dương ngự y bị dọa giật mình.
Khuôn mặt tái nhợt của Đoan vương phi đắp chăn cho Trầm Cẩn Huyên, cũng vội vàng đi theo, lại bị người ngăn ở ngoài phòng.
Thương thế của Trầm tiểu vương gia rất nặng, Đoan vương không cho bà vào xem.
Đoan vương phi hít sâu mấy hơi, nước mắt tại trong hốc mắt vòng rồi lại vòng cuối cùng đổ rào rào hạ xuống, bàn tay dài nhỏ của bà dính chặt vào
cánh cửa đang đóng kia, khóc không dứt.
Trong phòng, sau khi xách Dương ngự y vào, Đoan vương nghe dược tiếng khóc liền đi ra ôm thê tử
vào lòng an ủi, nghĩ muốn nói những lời an ủi nhưng miệng lại không nói
được lời nào.
Đoan vương phi hướng trong lòng trượng phu khóc một lát thì đẩy người vào phòng; "Mau vào đi. . . Cùng, cùng con trai."
Đoan vương theo lời, xoay người vào phòng.
Dương ngự y tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người của Trầm tiểu vương gia,
nghiêm trọng nhất là vết đao chém trước ngực và vết thương bị mũi tên
bắt vào, vết đao kia theo ngực trái đến sườn eo, quả thực muốn chém
người thành một nửa, may là, vết thương cũng không tính sâu, không thì
nội tạng đã bị tổn thương rồi, Dương ngự y xem vết thương bị trúng tên,
bốn muỗi tên và một mũi tên bị bẻ gãy đều ở trên ngực, sâu cạn không
rõ, chỉ cần tiến thêm một chút thì dễ dàng mất mạng.
Dương ngự y
kiểm tra hoàn tất, thần trí hoảng hốt giảm xuống không ngớt, nhanh chóng nói ra mấy vị thuốc: "Mau đi lấy thuốc, sau đó nấu ra hai chén bưng
tới."
Viêm Thành nháy mắt ra dấu cho thủ hạ của hắn, người kia lập tức đi ra ngoài.
Từ trong hòm thuốc, Dương ngự y lấy ra hộp nhỏ đựng nhân sâm, lấy ra hai
miếng nhét vào trong miệng đóng chặt của Trầm tiểu vương gia, mũi tên
lấy ra trễ sẽ tiếp tục dẫn đến nguy hiểm, trước hết lấy chỉ khâu lại vết thương bị đao chém kia, hơn nữa vết thương này lại gần trái tim, muốn
đạt được, phải tránh khỏi chỗ thương đó, phải dùng đến đao, chỉ là Dương ngự y không ngờ tới ngoại trừ Huyên Quý tần còn có một vị bị thương
càng nghiêm trọng hơn, cho nên lúc nãy dùng thuốc tê cho Huyên quý tần
ông cũng không tiết kiệm.
Lần này thì xong, không có thuốc tê không biết có đau đến chết không nữa?
Mồ hôi trên trán của Dương ngự y lại chảy ra, trái tim đập một trận do dự.
Đoan vương đứng bên cạnh vừa nghe xong, ý muốn giết người đều có, ông nhanh
chóng khom lưng đến bên tai tiểu nhi tử nói: "Tiểu Hiên, vì nương con,
nhất định phải qua khỏi!" Nói xong viền mắt đã ửng đỏ, quanh quẩn ở mũi
là mùi máu của con ông, Đoan vương khẽ cắn môi, rồi hướng Dương ngự y
nói, "Bắt đầu đi."
Tiêu độc cho công cụ, Dương ngự y kêu bốn
người đè lại cánh tay của Trầm tiểu vương gia, mười hai ám vệ trong
phòng trong đó có hai người điểm nhẹ ngón chân đi tới giường đè cánh tay đè chân của Trầm tiểu vương gia.
Dương ngự y thấy đã đến lúc, xát định nhân sâm đã ngậm vào, liền động thủ bắt đầu.
Lúc này bắt đầu, cho đến hừng đồng mới kết thúc.
Bốn mũi tên đều bị rút ra, dưới đệm là vết mau và mồ hôi lạnh của Trầm tiểu vương gia, mùi máu tươi tràn ngập trong phòng, bị hạ nhân bưng một chậu máu lại một chậu, chén thuốc bị chia làm bốn lần rót vào miệng của Trầm tiểu vương gia, hiện tại còn lại nữa chén, nhân sâm cũng thay đổi hai
lần, sợ hơi thở của cậu sẽ tắt.
Lúc này Dương ngự y mới
bắt đầu khâu lại vết thương trên người Trầm tiểu vương gia, tác dụng của thuốc tê đã không còn, bây giờ cũng không còn thuốc tê, chỉ có thể cắn
răng mà chịu.
Trầm tiểu vương gia cũng không nhớ rõ mấy lần bị
tỉnh vì đau, mỗi lần đều là nổi đau sắp ngất, bên tai cậu là câu nói
kia, là thanh âm của cha cậu, căn bản không nghe rõ, nhưng lại luôn quấn lấy tai, quấn tại đầu, cậu nghĩ muốn nghe rõ, nhưng không có chút sức
lực nào để tìm tòi nghiên cứu.
Sợi chỉ theo da thịt xuyên qua, cả người Trầm tiểu vương gia giật một cái, không bị khống chế liền dãy
dụa, liền bị bốn người tiến tới áp chế, đệm chăm dưới thân bị mồ hôi
lạnh của cậu thấm ướt.
Cuối cùng mũi châm kết thúc, Dương ngự y đưa tay cầm kéo nhỏ cắt chỉ.
Đau đớn ồ ạt nện xuống, bóng tối ập tới, lần thứ hai Trầm tiểu vương gia rơi vào hôn mê.
Hai tay Dương ngự y dính máu đầm đìa, rửa tay xong, thở dài một hơi, cũng
cảm thấy cả người đều mỏi mệt: "Tốt tốt, cuối cùng cũng tốt."
Tảng đá nặng trong lòng Đoan vương cũng hạ xuống, ông ngẩng đầu, lại giơ tay lên che mắt, hít một hơi thật sâu.
Đoan vương phi ở bên ngoài nghe được đầu gối liền mềm nhũn, muốn ngã xuống,
người thị vệ lúc đầu không cho bà vào phòng kia đỡ lấy bà, môi bà động
động, tiếng 'Cảm ơn' kia không nói nên lời, chỉ là dùng ánh mắt cảm
kích, lảo đảo vào phòng, cùng Đoan vương ôm nhau an ủi.