Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 12: Chương 12: Công bố




Trầm Cẩn Huyên hoàn toàn bị lời nói của mình làm cho nhập tâm, nàng rơi vào tự trách thấu xương, tưởng niệm trong lòng khó mà kiềm chế, nàng đem đầu vùi vào eo của Mục Diễm khóc không có điểm dừng.

Mục Diễm nhíu mày, trên người nàng dần dần truyền ra khí tức bi thương tự trách, đồng thời càng ngày càng đậm, đối với lời nói của nàng, hắn vốn không tin, lý do như vậy không khỏi quá mức gượng ép, nhưng là nàng lại khóc rất thê thảm, phảng phất, phản phất như là nàng đã mất đi người nhà của mình vậy, tiếng thấp nghẹn ngào truyền vào lỗ tai hắn, khiến trái tim hắn không khỏi co lại, nhẹ đau một chút.

"Ngoan, đừng khóc, trẫm. . . Đáp ứng nàng."

Nàng vẫn khóc, giống như không nghe được lời hắn nói, Mục Diễm nghe tiếng khóc của nàng, nhìn nàng vừa kéo lui thân thể, có chút bận tâm.

Thân thể nàng nhỏ như vậy, hiện tại vùi trong ngực hắn khóc không thở được, hắn thật là lo lắng.

Mục Diễm đem hai tay vòng qua nách nàng, hơi dùng sức, liền đem bé con đang khóc xách lên, để cho nàng ngồi trên đùi mình, lúc này mới ôn nhu tiếp tục dỗ nàng: "Huyên nhi, nghe lời, đừng khóc."

Cảm giác hôn mê thình lình đêm Trầm Cẩn Huyên dọa giật mình, bản nay đưa tay bám vào vai Mục Diễm, trong mắt nàng còn có những giọt lệ trong suốt, nàng chớp mắt nhẹ giọng gọi:" Bệ hạ..."

Mắt đầy nước mắt đáng thương nhìn hắn, cặp mắt hoa đào trời sinh mang theo một chút men say, bị nước gột rữa sáng sủa không ngớt, phản phất thuần túy giống như một viên hắc bảo thạch, thẳng làm cho hai mắt người nhìn trở nên mê màng

Tuy rằng khóc rất chật vật, nhưng chất vật này làm cho người ta trìu mến, Mục Diễm bị thanh âm hàm chứa tiếng khóc gọi ' Bệ hạ' tâm lập tức mềm, hắn không khỏi cảm thấy tiểu nhân nhi trước mặt là khắc tinh của hắn, tâm hoàng đế vững như bàn thạch cư nhiên chỉ vì một câu khẽ gọi của nàng mà mềm lòng, bởi vì nàng khóc mà đáp ứng điều kiện vốn dĩ không nên hứa hẹn, nàng không phải tới khắc hắn, thì tới đây để làm gì?

Mục Diễm nghĩ như thế, giơ tay lên vì nàng chà lau nước mắt, hắn không biết đối với nàng tốt, ôn nhu, nàng trong lòng tự trách áy náy lại càng nhiều, cảm xúc này không ngừng bành trướng, làm cho hắn lau nước mắt của nàng không ngừng. Nàng tiếp tục khóc, nhào vào trong ngực hắn, đem mặt vùi vào cổ hắn khóc, có nước mắt chảy vào cổ áo của hắn, hắn cảm giác được, chợt nghe nàng nói: "Bệ hạ, ngài đối với nô tì thật tốt, nô tì thật vui vẻ, thật vui vẻ. . ."

Nội tâm Trầm Cẩn Huyên thật lòng phát ra một trận mừng rỡ

"Ngốc."

Mục Diễm nghe vậy bật cười, theo môi mỏng ở không trung phung ra một chữ, sau đó giơ tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, giúp nàng thuận khí.

"Nô tì ngốc, cũng chỉ ngốc với bệ hạ thôi"

Trầm Cẩn Huyên rốt cục ngẩng đầu lên, bản thân lung tung cầm tay áo lau khô nước mắt, sau đó lại lấy ống tay áo lau cổ áo Mục Diễm, nàng giống như là đang cọ nước mũi vậy.

Nàng rốt cục dừng khóc, hắn nhất thời cảm thấy một trận yên tâm, thấy nàng như thế, nói dễ nghe một chút là không câu nệ tiểu tiết, nói khó nghe một điểm là động tác thô lỗ, Mục Diễm ách nhiên thất tiếu, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng ý tứ dung túng, hắn tùy ý cho nàng lau áo hắn

Hiện tại, nàng ở trong mắt hắn, thấy thế nào đều là đáng yêu, như thế nào sẽ cảm thấy thô lỗ đây?

**. . . **

Khi ánh tà dương cuối cùng bị màng đêm cắn nuốt, Vĩnh Yên cung phái người đến nói Hoàng Hậu nương nương mời Hàn quý nhân

Thu Đường cung cách Vĩnh Yên cung một khoảng, Hàn Quý nhân phẩm cấp thấp, không có liễn kiệu, chỉ phải đi bộ tới, thừa dịp, nàng ta liền hỏi chuyện tiểu thái giám truyền lời:" Không biết Hoàng hậu nương nương có chuyện gì quan trọng?"

Tiểu thái giám đối với nàng ta cuối người, cũng không tỉ mỉ trả lời, lời nói chỉ lấy lệ:" Bẩm nương nương, nô tài không biết."

Hàn Quý nhân không được sủng cũng không phải là chuyện nữa ngày một ngày, bị lời nói lạnh nhạt sớm đã thành thói quen, khi ở nhà thì chịu, thời gian tiến cung cũng cần phải nhẫn, nhưng nàng hôm nay đã là nữ nhân của hoàng đế bệ hạ, vô luận cao thấp vẫn là chủ tử, nào có nô tài nói chuyện với chủ tử như vậy?

Nàng ta trong lòng bốc lửa, lại nhẫn nại không phát tác, cũng không nói gì, dù sao thái giám này là trong cung của hoàng hậu nương nương

Ánh lửa của lồng đèn đem bóng người chiếu rất lâu, nửa chiếu tại trên bức tường hoàng cung, Hàn quý nhân nhìn cái bóng của mình, nghĩ lại lúc ban đêm lời cung nữ thiếp thân nói với nàng ta, trong lòng đột nhiên liền thấy khẩn trương.

Nhưng nghĩ lại Sở Vi kia hiếu thảo dường như rất rõ ràng, liền tự an ủi mình, dần dần lại yên tâm đứng lên, nhưng là mơ hồ, ở sâu trong nội tâm lại có cái gì đó co rúm lại, sự sợ hãi, toàn bộ điều bị nàng ta đè ép lại.

"Nương nương, đến rồi, ngài mau vào đi thôi." Thẳng đến khi cung nữ thấy Hàn Quý nhân đi đến cửa cung Vĩnh Yên vẫn bất động, liền ra nhắc nhở.

Hàn quý nhân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, thẳng thẳng lưng lưng, nhấc chân đi vào Vĩnh Yên cung.

Bên trong chánh điện của Vĩnh Yên cung, Trầm Cẩn Huyên viền mắt vẫn còn có chút ửng hồng như đang chờ người, chờ rất lâu. Mà Sở Vi, nàng ta suy yếu quỳ gối tại Ương điện, dáng vẻ đó, Hàn Quý nhân chỉ liếc một cái, sau đó nghiêm túc hành lễ đối với hoàng đế và hoàng hậu, ngay tại lúc này, Sở Vi đang quỳ rạp dưới đất đột nhiên bạo phát, nàng ta vẻ mặt dữ tợn đánh về phía Hàn quý nhân --

Hàn quý nhân nhất thời không kịp chuẩn bị, bị nàng ta đánh vừa vặn, hai người nhất thời té trên mặt đất, tẩm cung của hoàng hậu chỗ nào cũng trãi thảm thật dày, chắc hẳn té cũng không đau, lúc này đã thấy hai tay Sở Vi thoáng qua trong không trung ở cần cổ Hàn quý nhân nắm lấy bóp xuống, trên tay liều mạng dùng sức --

"Vì sao, vì sao! Ngươi tại sao muốn làm như vậy, ta đều dựa theo lời nói của ngươi mà làm, ta không có phản bội ngươi, tại Cực hình ti bị dằn vặt thế nào ta cũng không có đem ngươi khai ra, nhưng vì sao ngươi, đến cùng tại sao muốn giết bọn họ?!!"

Lời nói phẫn hận đến xương tủy vang vọng trong phòng, mỗi chữ đều run run, nàng ta nói cực nhanh, rõ ràng hô hấp đều không thông thuận, nhưng khí lực nàng ta lại rất lớn, Hàn Quý nhân giãy dụa đều không ra, thẳng bị nàng ta bóp cổ đến ánh mắt trợn trắng, nhưng nàng ta rõ ràng đã thương tích đầy mình tại sao lại có khí lực lớn như vậy.( chỗ này ta chém)

Sở Vi thật đau, toàn thân nàng ta đều đau, ngón chân móng tay của nàng ta đều bị rút, mười ngón tay bị đâm đến nỗi đếm không đếm hết nhưng lỗ kim nhỏ, lưng của nàng ta bị vô số vết roi đánh, ngực nàng ta bị đốt đến đỏ bừng, nàng ta sống không bằng chết, muốn chết cũng không thể, nàng ta kém một chút nữa đã giết Uyển dung hoa cùng đại hoàng tử , nhưng mà thân thể lại đau, nàng ta đã ngu dại hại chết Kết Hoa là một người vô tội, chỉ vì nàng ta muốn bảo vệ bảy người kia, cũng không sánh bằng đau lòng, nàng ta hiện tại thực sự thực sự thật đau a!

Sở Vi chảy nước mắt, trong mắt đều là hận ý.

Trầm Cẩn Huyên bỗng nhiên bị kích thích, nước mắt nhanh chóng tràn ra viền mắt, theo hai gò mà như ngọc của nàng không tiếng động mà chảy xuống, nàng ở trong lòng nhẹ nhàng hô hoán gọi: Sở Vi...

Ở trên người Sở Vi nàng thấy được mình ở kiếp trước, tuy rằng hai người bọn họ tính chất đều rất bất động, thậm chí căn bản cũng không giống một phần nhỏ, nhưng các nàng cũng vì người mình yêu mà bản thân nguyện bỏ ra toàn bộ, không tiếc vứt bỏ đạo đức của mình, không tiếc tay nhiễm máu tươi người vô tội, không tiếc tự tay giết chết người đối với bản thân mình tốt nhất...

Nàng khóc vô thanh vô tức, Mục Diễm trong lòng lơ đãng trong một chút bùng lên, chợt cảm thấy đau lòng.

Vẻ mặt trên mặt nàng giống như bị nghiền nát, hắn trong nháy mắt thấy được sự sâu sắc tuyệt vọng của nàng đối với thế giới này, sẽ chết đi, hắn bị ý nghĩ của bản thân dọa giật mình, liền muốn đi tới bên cạnh nàng, đem nàng ôm vào trong ngực hắn, vào lúc này hắn nghĩ muốn cảm thụ hô hấp của nàng, tiếng tim đập của nàng, nhiệt độ cơ thể của nàng!

Nhưng đó chỉ là ý ‎nghĩ của hắn mà thôi.

" Đem nàng ta bắt lại."Mắt thấy Hàn Quý nhân‎ sắp bị bóp chết, hoàng đế ngồi trên địa vị cao ung dung xuất khẩu

Dưới này hai tiểu thái giám sợ hãi nhanh chóng tiến lên kéo Sở Vi trên người Hàn quý nhân xuống, lại e sợ Sở Vi một lần nữa nhào qua chọc bệ hạ tức giận, bọn họ không giám buông tay, vẫn nắm lấy cánh tay của nàng ta.

Quần áo trên người Sở Vi không tính là dày, hai tiểu thái giám đều biết cái gì dính trên tay, khí lực không khỏi lặng lẽ chùn xuống

Hôm nay khí lực Sở Vi cũng không có sức mà dùng lại, nàng ta biết Hàn Quý nhân nhất định sẽ chết, liền tính không tự tay giết chết nàng ta nhưng nhất định sẽ chết, nghĩ như thế cũng không đem hận ý trong lòng nàng được giảm bớt, nhưng Sở Vi bây giờ khí lực trên người một chút đều không có, chỉ có thể bị người ta giữ.

Người đè nặng trên người đã bị bắt, Hàn Quý nhân chật vật vội vả lui người lại mãnh liệt ho khan. nàng ta cũng chảy lệ, bất quá chỉ là phản ứng của cơ thể sắp chết mà thôi, nàng ta ở trong lòng nghĩ đến: Không xong!

Nàng ta điều chỉnh thân thể, liền muốn hướng tới chỗ Mục Diễm muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại khụ khụ không ngừng, thẳng đến khi Mục Diễm người luôn trầm mặt ngồi bên cạnh Lưu hoàng hậu bỗng nhiên mở miệng phân phó xuống phía dưới:" Đem miệng Hàn quý nhân chặn lại."

Hoàng đế thấy phía dưới rốt cuộc đã yên tĩnh, hắn dùng dư quang liếc mắt đến chỗ Trầm Cẩn Huyên, thấy nàng chỉ ngốc lăng nhìn Sở Vi, cũng không có khóc nữa, liền mệnh lệnh cho Sở Vi đem chuyện từ đầu đế cuối tỉ mỉ nói một lần.

Chuyện xảy ra nữa tháng trước là như thế này --

Sở Vi nguyên là tiểu cung nữ chẳng mấy thu hút trong cung Hàn Tiệp dư, Hàn tiệp dư tính tình tuy có chút tiểu thư, thế nhưng lại rất hoạt bát tùy ý, cũng không có tính mười phần nghiêm khắc của chủ tử, cũng bình thường sẽ không khắc khe, Sở Vi rất thích tính tình của nàng.

Cho đến một đêm, vốn nàng ta đã đi vào giấc ngủ thì đột nhiên đau bụng, liền đi nhà xí, khi trở về phòng thì thấy gian phòng của Hàn Tiệp dư nương nương bỗng nhiên ánh nến sáng lên, nàng ta không nhịn được hiếu kì, cho rằng nương nương khả năng đã có chuyện, ma xui quỷ khiến nàng ta đi đến, chợt nghe đến bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, nàng ta ngừng một hồi thì phát hiện Hàn quý nhân đang khuyên nhủ Hàn Tiệp dư!

Chuyện này liên quan đến hoàng tự, nàng ta thực sự bị dọa giật mình, che miệng lại đứng ở bên cửa sổ tiếp tục nghe trộm, trong lòng suy nghĩ ngày mai nhất định phải đem chuyện này nói cho Viêm An công công.

Nhưng vào lúc này, lại nghe được bên trong Hàn quý nhân quát lớn một tiếng: "Ai!"

Nguyên lai ánh nến đem bóng Sở Vi chiếu vào cửa sổ, rất rõ ràng, nàng ta nghĩ muốn chạy, nhưng là đã không kịp, Hàn quý nhân đã nhanh chân bước ra ngoài đem nàng ta bắt được, kỳ quái là nàng ta cũng không có bị xử lý, vài ngày tiếp theo nàng ta sống trong sự sợ hãi, nhưng chẳng có chuyện gì phát sinh, khi đó nàng ta may mắn cho rằng chỉ cần mình không đem chuyện này nói ra, Hàn quý nhân luôn luôn hiền lành dịu dàng sẽ bỏ qua cho nàng ta, nhưng vào một ngày, nàng ta bỗng nhiên bị Hàn quý nhân gọi vào phòng, cũng bắt đầu từ ngày đó, cuộc đời của nàng ta thay đổi long trời lỡ đất.

Hàn quý nhân đột nhiên lấy tính mạng của người nhà uy hiếp nàng ta, muốn nàng ta không chỉ cần phải bảo mật chuyện đó, mà còn muốn nàng ta mấy ngày qua hãy ngoan ngoãn y theo lời của Hàn Tiệp dư đi Trường Xuân cung hầu hạ, đồng thời mỗi ngày sau khi đi về từ Trường Xuân cung phải bẩm báo tin tức lại cho nàng ta( Hàn quý nhân)

Cũng vào lúc này Sở Vi mới biết được, nguyên lai mấy ngày nay sóng yên biển lặng đều là dấu hiệu của cơn bão sắp tới, Hàn quý nhân chỉ là thừa dịp này để điều tra ra nhược điểm của nàng ta, sau đó thì tìm ra được người nhà của nàng ta.

Sở Vi là một hài tử phi thường hiếu thuận, nàng ta chính là vì người nhà mới vào cung, nàng ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể hàm chứa nước mắt mà đáp ứng.

Vì người nhà của nàng ta, nàng ta đã làm một chuyện tình khiến cho bản thân mình đều bị phỉ nhổ

"Tiệp dư nương nương cũng là bị Hàn quý nhân đầu độc bất tỉnh đầu óc." Sở Vi lúc này còn giả thích một chút.

" Hàn quý nhân nói nếu như Hoàng Hậu nương nương vẫn không có thai, thời gian dài như vậy hài tử kia ( Hài tử của Hàn tiệp dư, vì lúc đó hàn tiệp dư và hàn quý nhân đang mưu tính giết chết đại hoàng tử con của Uyển tần) nhất định sẽ được lập làm thái tử, như thế, Hàn tiệp dư nhất định sẽ trở thành thái hậu" Sở Vi nói đến chỗ này, Lưu Hoàng hậu đang ngồi trên địa vị cao kia siết chặt nắm tay, mắt sắc như đao quét qua miệng đang bị nhét vải của Hàn quý nhân, thẳng đến khi thân thể Hàn quý nhân run lên.

" Lúc đầu, việc nguy hiểm này Tiệp dư nương nương không hề đáp ứng, cơ hồ là kiên quyết cự tuyệt, nàng ấy không muốn bẩm báo với hoàng đế, vì Hàn quý nhân là thân muội muội, nhưng Hàn Tiệp dư đến cùng vẫn không chịu được mỗi ngày Hàn quý nhân đều đến nhắc tới, giống như thôi miên vậy, thời gian lâu, nàng ấy cứ như vậy đáp ứng."

Cuối cùng Sở Vi cực kì mệt mỏi, nàng ta càng nói thanh âm càng nhẹ, thế nhưng tốt xấu đều đem mọi chuyện tỉ mỉ kể lại một lần.

Về phần cung nữ Kết Hoa có chút đầu óc ngu dại kia, hoàn toàn là vì Sở Vi theo bảo năng muốn bảo toàn tính mạng mà nói bậy, lại không nghĩ đến lại hại nàng một mạng, nàng ta hối hận vô cùng

Mắt nhìn thấy chuyện mình làm từng cái bị công bố ra. Hàn quý nhân sợ run cầm cập, nàng ta không nghĩ chuyện sẽ bại lộ lại cực kì đơn giản như vậy, nàng ta muốn nói, nhưng không thể nào nói được.

Ở Thu đường cung biết chuyện của nàng ta chỉ là mấy người cung nhân, nàng ta nhưng lại không đem chuyện này phong tỏa

Không có biện pháp, chi tiết quyết định thành bại.

Mục Diễm cuối cùng lạnh giọng hạ lệnh: "Đem độc phụ này đưa đi cực hình ti, trong vòng một năm không được giải thoát!"

Cực hình ti.

Người trong cung đều sợ địa phương này, người nào nếu tiến vào, thì từ đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Cực hình ti có nhiều loại hình cụ đủ bày đầy ba gian phòng, dằn vặt tay chân người ta có một trăm loại, bên trong người hành hình trải quan huấn luyện tỉ mỉ, bọn họ sẽ dùng hình cụ, sẽ liên tiếp không ngừng dùng thủ đoạn để dằn vặt phạm nhân, hơn nữa còn biến đối đa dạng không lặp lại tái diễn. Bọn họ luôn nắm chắc thỏa đáng, đã khiến nhiều phạm nhân nếm bao nhiêu là khổ, rồi lại hết lần này đến lần khác giữ lại nửa cái mạng, như thế ngày qua ngày, liên tục mà quay lại, lại thực sự làm cho người ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.