Tô Tử Bảo nghiến răng kêu ken két, nặng tình, bạn đại học. Ha ha ha, thì ra người đời xem bọn họ là mối quan hệ như vậy.
Hạ Thừa Diệp, không ngờ cái chết của tôi, còn để cho anh lên diễn một màn tình sâu nghĩa nặng. Ngay đến cả cái chết của tôi cũng bị anh lấy ra làm trò.
Anh đợi đấy, trùng sinh đời này, chính tay tôi phải giết anh!
“Cạch!”
Tống Anh Kiệt dừng xe ở bờ biển, phóng viên đang ngồi xổm chờ đợi lập tức xông tới. Các loại máy ảnh, ánh đèn flash chụp liên tục khiến người ta hoa mắt.
“Bùi thiếu, hôm nay Tô Tử Bảo nhảy xuống biển... Ôi! Rơi xuống biển là một tin tức lớn, nhìn nhiều phóng viên đang chầu chực ở đây như vậy, chắc chắn là đang chờ hai người.” Tống Anh Kiệt chỉ phóng viên ở bên ngoài.
Chuyện thông gia của hai nhà Bùi Tô vốn là chuyện lớn, càng huống hồ hôm nay lại xảy ra chuyện nhảy xuống biển
Bùi Dực khẽ cau mày, sau đó lông mày lại giãn ra, anh mặc một bộ tây phục trông ưu nhã như một vị hoàng tử, sau khi mở cửa bên trái ra, xuống xe liền giúp Tô Tử Bảo mở cửa xe, động tác ưu nhã giống như một vị quý tộc trong tòa lâu đài của thời trung cổ ở Châu Âu, anh nhẹ nhàng đưa tay trái ra.
Tô Tử Bảo quét mắt nhìn đám đông nghịt ở phía bên ngoài, hít sâu một hơi, trên mặt đem theo một nụ cười, đem bàn tay trắng nõn thon dài đặt vào trong lòng bàn tay của Bùi Dực.
Anh nắm chặt lấy cô, bước ra khỏi xe, chỉ một động tác đơn giản như vậy, vậy mà lại tốn biết bao nhiêu cuộn phim.
“Bùi thiếu, nghe nói vị hôn của anh là Tô Thiếu Bảo thà rằng nhảy xuống biển chứ cũng không chịu lấy anh, điều này có phải là sự thật không?”
“Tô tiểu thư, nghe nói cô bị ép về nước để kết hôn, nghe nói cô đã sớm có dự định, thà chết chứ không chịu gả cho Bùi thiếu, có phải là cô không thích cái danh tiếng là đệ nhất công tử Hải Thành của Bùi thiếu không?”
“Bùi thiếu, bây giờ thấy hai người cùng xuất hiện, có phải là vì sự hợp tác làm ăn của hai nhà Bùi Tô, bất đắc dĩ nên mới lại phải đi cùng nhau?”
“Tô tiểu thư, nghe nói bạn trai của cô là một người đàn ông nghèo khổ, xin hỏi có phải vì yêu, cho nên cô mới chọn anh ấy chứ không phải là chọn một người vừa đẹp trai vừa có tiền như Bùi thiếu không?”
Một đám phóng viên vây chặt lấy hai người, mặc dù xung quanh có bảo vệ, nhưng mà cũng không thể chặn nổi sự nhiệt tình của bọn họ, hơn nữa câu hỏi còn vô cùng sắc bén, xảo quyệt.
Tô Tử Bảo bây giờ chỉ mừng vì kiếp trước đã không nói sai điều gì đó trước mặt đám phóng viên này, bằng không muốn biến trắng thành đen quả thật là quá khó.
“Yên lặng một chút!” Bùi Dực liếc đám người, thấp giọng, “Tôi chỉ nói một lần.”
Câu nói này, nhất thời khiến cho hiện trường náo loạn trong chớp mắt trở nên yên lặng.