Bùi Dực ngang nhiên ôm Tô Tử Bảo ra ngoài trước con mắt kinh ngạc của mọi người.
Tống Anh Kiệt không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hỏi dò: “Tam thiếu, đi đâu vậy?”
Bùi Dực thấp giọng nói, “Cục dân chính.”
Tống Anh Kiệt kinh ngạc, liền nghe thấy có người tiếp tục nói, “Bữa tiệc tối nay, vẫn tiến hành như thường lệ, thông báo cho mọi người, đừng có để cho mọi người hiểu lầm vợ của Bùi Dực tôi thật sự nhảy xuống biển.”
“Được!” Tống Anh Kiệt mặc dù không vui, nhưng mà vẫn lập tức nhận lời.
Đợi đến lúc lấy được giấy đăng ký kết hôn từ cục dân chính xong, Tô Tử Bảo nhìn cuốn sổ đỏ, trong mắt xẹt qua một tia buồn bã.
Kiếp trước, bố mẹ vẫn luôn cô sớm có thể kết hôn, nhưng mà cô lại vì Hạ Thừa Diệp, mà ngay đến cả chuyện tình cảm của mình cũng giấu cha mẹ.
Từ một cô gái trẻ trở thành một người phụ nữ, cô đã từng vô số lần tưởng tượng ra viễn cảnh mình gả cho Hạ Thừa Diệp, vô số lần tưởng tượng ra rằng tên của mình sẽ điền vào quyển sổ hộ khẩu của anh, nhưng mà cô đợi tám năm, bỏ lỡ mất khoảng thời gian quý giá nhất của một người con gái, cuối cùng lại đợi được tin anh cùng người con gái khác đính hôn, thứ cô đợi được lại chính là cả nhà cô bị chôn vùi trong biển lửa.
Bố mẹ, con xin lỗi, bây giờ, cuối cùng con cũng kết hôn rồi. Nếu như bố mẹ ở trên trời có linh thiêng, mong hai người hãy bảo vệ cho con, con nhất định sẽ tự tay giết chết tên bỉ ổi như Hạ Thừa Diệp!
“Không phải là cô đòi lấy được tờ giấy đăng ký kết hôn này sao, sao bây giờ lấy được rồi, sắc mặt lại khó coi như vậy?” Bùi Dực nhíu mày.
Tô Tử Bảo che giấu sự sắc bén trong đáy mắt, nở nụ cười ngọt ngào, “Đương nhiên là không phải rồi, em chỉ đang nghĩ là em kết hôn rồi, nhưng mà ông lại không nhìn thấy được, nhất thời liền có chút thổn thức thôi. À, đúng rồi, Bùi thiếu, chúng ta bây giờ về nhà phải không?”
“Tiếp tục hôn lễ.”