“Bùi Thiếu, Tô Tử Bảo, ở đây!” Tống Anh Kiệt hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.
Bạn đồng hành của anh ta là Bùi Thi Thi đang mặc một bộ váy công chúa, ngọt ngào động lòng người.
“Thật hâm mộ nha, Diêu Liên Y vậy mà lại có thể có được giải thưởng Kim Âm.” Bùi Thi Thi tự đáy lòng cảm thán.
Tô Tử Bảo vỗ vỗ bờ vai của cô, “Tiềm chất của cô tốt hơn cô ta, chỉ là thiếu sót rèn luyện, về sau nỗ lực một chút, nhất định có thể vượt qua cô ta.”
“Ừ! Tôi sẽ cố gắng nỗ lực!” Bùi Thi Thi nghiêm túc gật đầu.
Tô Tử Bảo quét mắt xung quanh bữa tiệc, có không ít người nổi tiếng trong giới truyền thông trong nước cũng đến, vừa vặn lúc này cũng là lúc mà ca khúc mới của Bùi Thi Thi lên bảng xếp hạng, mượn địa bàn của bọn họ đánh bóng tên tuổi cho Bùi Thi Thi, đủ cho Diêu Liên Y bực mình rồi chứ?
“Thi Thi, cô là người mới, Diêu Liên Y là tiền bối, tiền bối lấy được giải thưởng, hát một bài hát chúc mừng đi, hợp tình hợp lý.” Tô Tử Bảo nhìn qua Diêu Liên Y, bên môi nổi lên một nụ cười, “Cô có thể hát một bài trước mặt nhiều người như vậy được không?”
Bùi Dực nếu như mở miệng, Hạ Thừa Diệp sẽ không muốn đắc tội Bùi gia, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Bọn họ xem ra, chỉ là hát một bài mà thôi, không sao hết.
Mà Tô Tử Bảo mượn cơ hội này, để cho Bùi Thi Thi lộ mặt trước những người có tiếng trong giới truyền thông. Những người này đều là hướng về việc Diêu Liên Y đạt được giải thưởng mà đến, bình thường muốn mời cũng không mời được.
Bùi Thi Thi khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ căng thẳng, “Cái này... Có lẽ là không được đâu, tôi vẫn chưa hát live bao giờ.”
Cô mới vừa thích ứng được việc hát trong phòng thu, hiện tại bảo cô hát live, vẫn có chút làm khó cho cô.
“Ha ha ha, đây chính là cơ hội tuyệt vời, Tô Tử Bảo à, cô gian trá như vậy, Hạ Thừa Diệp nếu đáp ứng, khẳng định sẽ hối hận.” Tống Anh Kiệt nhịn không được cười ha ha, ở một bên giật dây nói, “Thi Thi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Nhìn xem những ông lớn trong giới truyền thông kia, nếu không phải là giải thưởng lớn của quốc tế thì sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu, không nói quá chứ, chỉ cần tùy tiện nhắc đến cô một câu trong bảng tin, chụp cho cô một tấm ảnh, vậy thì đã có thể lộ mặt trước khán giả của toàn quốc rồi.”
Tô Tử Bảo nhìn về phía cô, đôi mắt sáng ngời, “Đừng sợ, có tôi ở cùng cô. Bên kia con có một cái Piano, tôi đệm nhạc cho cô.”
“Được, có chị dâu ở cùng, thì em liền cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Sự căng thẳng trên gương mặt của Bùi Thi Thi dần dần biến mất, nhắm mắt lại tự động viên mình nói, “Đợi lát nữa đến lúc hát, tôi sẽ coi đây như phòng thu âm, tất cả mọi người đều không tồn tại. Chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm chắc cơ hội lần này!”
Cô cũng biết đây là cơ hội hiếm có, nếu như bây giờ bỏ lỡ, về sau không biết đến bao giờ mới có thể có được một cơ hội tốt đến như vậy nữa.