Truyền thông Đế Tước, văn phòng của tổng thanh tra.
Tô Tử Bảo lật xem bản báo cáo trong tay, tổng thanh tra quản lý tài vụ tạm thời Hứa Phàm đang báo cáo tình hình thu chi tháng trước, “Hết hạn tháng này, lợi nhuận của Đế Tước đã tăng 12% so với tháng trước, đợi đến cuối tháng sau, dự tính có thể tăng tới 20%.”
Cũng chính là, cô hiện tại đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần tháng sau lấy được bảng báo cáo, thì sẽ có thể đến tìm bố để đòi khoản đầu tư 5 nghìn vạn.
Sau đó có thể đao to búa lớn mà tiến hành rồi.
“Chuẩn bị trước một chút, album của Thi Thi tiêu thụ vô cùng tốt, để trưởng phòng âm nhạc đi thu thập một ít ca khúc phù hợp, hiện tại Thi Thi có chút danh tiếng rồi, có lẽ cũng có không ít các tác giả gửi bài hát công ty truyền thông Đế Tước rồi chứ?” Tô Tử Bảo hỏi. Chuyên môn của cô không phải là người sáng tác ca khúc, không thể cứ sáng tác mãi cho Bùi Thi Thi hát được, cô cũng không lợi hại đến như vậy, thỉnh thoảng có thể sáng tác một hai bài hát là đã không tồi rồi.
Trợ lý Phạm Ngôn đưa qua một sấp văn kiện, “Có không ít, trưởng phòng Hà sàng lọc tuyển chọn đi một tí, đây là tư liệu.”
Trước kia truyền thông Đế Tước không có ca sĩ nào quá nổi tiếng, lại không thể đưa ra mức giá cao, đương nhiên là không thể mua được những ca khúc tốt.
Nhưng mà hiện tại sắp có năm nghìn vạn đầu tư, Tô Tử Bảo cũng đỡ lo lắng. Đang lật xem, đột nhiên điện thoại vang lên, Tô Tử Bảo sắc mặt liền thay đổi, đối với Phạm Ngôn nói: “Thi Thi bị thương rồi, sắp xếp xe cho tôi, lập tức đến bệnh viện nhân dân đệ nhất Hải Thành.”
Vội vàng đi đến bệnh viện, đã nhìn thấy ở bên ngoài có một đống truyền thông phóng viên. Kì quái, Bùi Thi Thi bây giờ chỉ mới có chút danh tiếng, bị thương sao có thể thu hút nhiều báo chí truyền thông đến đây như vậy được?
Theo biển thông báo đi đến phòng bệnh, Tô Tử Bảo trông thấy Bùi Thi Thi ngồi ở trên giường bệnh, cánh tay đeo băng, thoạt nhìn sắc mặt vẫn ổn.
Ngược lại là Tống Anh Kiệt, nằm ở trên giường, chân cột thạch cao, một cánh tay cũng treo lên.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Tử Bảo trông thấy hai người, hỏi, “Có bị thương nghiêm trọng không?”
Bùi Thi Thi vành mắt đỏ lên, “Chị ba, em không sao, cánh tay cũng chỉ là trầy da, anh kiệt bị thương khá nặng, đùi và cánh tay đều gãy rồi.”
“Tô tổng giám sát, đây thật đúng là tai bay vạ gió, đang yên đang lành Diêu Liên Y kia liền đụng vào Thi Thi của chúng ta một cái, Thi Thi liền từ trên sân khấu ngã xuống. Cũng may Tống tổng giám sát cũng ở bên cạnh, cho nên kịp thời ngăn lại ở bên dưới Thi Thi, bằng không người gãy xương phải là Thi Thi rồi.” Thái Thể tức giận nói, “Cái cô Diêu Liên Y kia, còn hết lần này tới lần khác nói là Thi Thi tự đụng vào, quả thực là vô sỉ!”
Tống Anh Kiệt dùng cánh tay vẫn còn lành lặn vẫy vẫy, “Tôi vẫn khỏe, dưỡng bệnh vài ngày là ổn thôi. Vẫn may là không phải chà mặt xuống đất, nếu không thì tôi mất việc mất.”
“Anh Kiệt, cho dù anh có ngã vỡ mặt, anh cũng sẽ không đuổi việc anh đâu.” Bùi Thi Thi vội vàng nói, “Thật đấy, anh ba không phải là người như vậy.”
Tống Anh Kiệt cười nói, “Ha ha, cô nha đầu kia, ý của tôi là, tôi dựa vào mặt để ăn cơm đấy. Mặt chà xuống đất, thì sẽ thất nghiệp mất.”
Trông thấy Tống Anh Kiệt còn có thể nói đùa như vậy được, Tô Tử Bảo thoáng nhẹ nhàng thở ra.