Ngược lại Bạch Lăng Tuyết lại cười dịu dàng đứng dậy, quả nhiên là tự nhiên phóng khoáng, quả nhiên là người phong độ đệ nhất Hải Thành.
“Em ba và vợ đã đến rồi à, mau vào ngồi đi.”
Bùi Dực bên môi nhếch lên một nụ cười nhạt, “Chị dâu đừng khách khí, người trong nhà cả. Anh hai đâu rồi chị dâu?”
“Anh hai cậu dẫn theo Hạ Thừa Diệp của Hạ gia đi tìm bố nói chút chuyện làm ăn, bọn họ bây giờ vẫn đang ở trên phòng sách ở trên lầu đấy.” Bạch Lăng Tuyết cười nói, “Không phải là cậu không biết, Kỳ Thành anh ấy rất bận rộn, ngay đến cả hôm nay cũng không được rảnh rỗi. Chị ngược lại lại rất hâm mộ em dâu, có thể có em ba ở bên cạnh những lúc thế này.”
Tô Tử Bảo trong lòng lặng lẽ phun ra một câu, không phải là cô muốn nói là người đàn ông của cô bận rộn, còn người đàn ông của tôi vô công rỗi nghề rất nhàn nhã sao?
Đại gia tộc đấu đá nhau, thật sự là từ lúc bước vào cánh cửa này đã bắt đầu rồi. Đây cũng là lý do khiến Tô Tử Bảo không thích, cũng không phải chỉ là một buổi gặp của người trong nhà bình thường, ăn một bữa cơm bình thường mà cũng chịu đủ những đả kích ngấm ngầm.
May mà Tô Tử Bảo của bây giờ, nếu là Tô Tử Bảo của trước kia, sớm đã bị chơi chết rồi, không biết là sẽ xấu hổ thế nào, sẽ bị chê cười bao nhiêu.
“Đúng vậy, đàn ông của nhà này, đúng là rất khiến cho người ta phải hâm mộ. Chị dâu đừng hâm mộ em, em cũng ngại khen Bùi Dực. Chị hai bây giờ đã gả cho anh hai, nếu chưa gả còn có thể tự do lựa chọn thật tốt, nếu không chọn tùy tiện, thì hiện tại hối hận cũng không kịp.” Tô Tử Bảo cười nhẹ, đáp trả một cách tỉnh bơ.
Bạch Lăng Tuyết sắc mặt lập tức khó coi như nuốt phải một con ruồi vậy, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Cái gì mà không kịp để chọn lại, cái gì mà gả tùy tiện thì hối hận cũng không kịp chứ, ý của tôi rõ ràng là đang khoe chồng tôi tốt hơn Bùi Dực, cô nghe không hiểu sao?
Lại vẫn chẳng biết xấu hổ mà dương dương đắc ý, cho rằng ai thật sự hâm mộ cô chứ!
“Đồ ngu, không hề nghe ra, là chị dâu đang khen anh hai sao? Thật đúng là gặp dương dương tự đắc.” Bùi Dĩnh Vũ khinh thường nhìn Tô Tử Bảo, “Cô như vậy, thì đúng là chỉ có chú ba mới muốn thôi.”
Bùi Dĩnh Vũ trước kia còn có quan hệ rất tốt với Bùi Dực. Bùi Dực cũng vì anh ta mà lăn lộn không ít, nhưng mà quan hệ của anh với Bùi Kỳ Thành còn tốt hơn, Bùi Kỳ Thành cùng Bùi Dực trên mặt là anh em thân thiết, thực ra... Tô Tử Bảo đoạn thời gian trước cũng đã được lĩnh giáo qua rồi.
Bởi vậy Bùi Dĩnh Vũ lại càng đứng về phía Bùi Kỳ Thành.
Bùi Dực cũng không so đo, ngón trỏ cong lên búng vào sau ót Tô Tử Bảo, vui vẻ, “Không sao. Em ngu ngốc cũng được, dù sao thì anh cũng mù mà.”