Tô Tử Bảo ưu nhã hướng về phía anh ta làm một động tác mời ngồi, nói, “Album bán hạ tôi xem qua rồi, đây là làm riêng cho Lạc Băng Uyển đúng không? Một vài ca khúc cũng không tệ lắm, nhưng mà phải thay đổi một số thứ. Tôi định sau khi gặp mặt Lạc Băng Uyển, chuẩn bị vài ca khúc cho cô ấy ghi âm. Đây là những ca khúc mà tôi giữ lại sau khi tuyển chọn, những thứ khác cứ giữ lại làm dự bị đã.”
Hà Đào tiếp nhận cặp văn kiện, Tô Tử Bảo dường như sàng lọc mất một nửa ca khúc, nhưng mà ánh mắt của cô cũng làm cho Hà Đào rất kinh ngạc. Với tư cách là trưởng phòng phòng âm nhạc, khả năng âm nhạc của Hà Đào cũng được rèn luyện hàng ngày, những ca khúc được giữ lại này, trên cơ bản anh cũng cảm thấy rất được.
“Album này tháng sau là phát hành rồi, hiện tại còn chưa trọn được ai hát chính, cái này có phải là quá nực cười rồi không?” Hà Đào chần chờ nói. Tạm thời đổi người hát, hơn nữa vị đại tiểu thư này muốn đi đâu làm nhạc cho Lạc Băng Uyển là một chuyện, có thể chọn ra người hát chính một cách tốt nhất không, lại là một chuyện.
Tô Tử Bảo cười nói, “Nửa tháng, tôi sẽ đưa ra ca khúc. Trưởng phòng Hà yên tâm.”
Hai người tao đổi một ít công việc cụ thể liên quan đến album, có thể là do Tô Tử Bảo buổi sáng quá uy vũ khí phách, cũng có thể là anh chờ nửa tháng sau cô lấy được lời nhạc rồi tính, cũng không hề phản đối, rất phối hợp.
Một buổi sáng, Tô Tử Bảo đã lần lượt gặp mặt hết các nhân viên cấp cao của công ty truyền thông Đế Tước, cũng đã đem sự vận hành của công ty hiểu đến rõ ràng minh bạch. Mãi cho đến lúc đọc đến Tống Anh Kiệt cho cô một nghệ sỹ mới lúc này cô mới sững sờ, tại sao Lạc Băng Uyển lại ra nước ngoài nghỉ phép rồi?
Gọi điện thoại cho Tống Anh Kiệt, Tô Tử Bảo nói, “Có thể sắp xếp để tôi gặp mặt Lạc Băng Uyển được không?”
“Cái này tôi không làm chủ được. Bùi thiếu cho cô ấy nghỉ nửa tháng, hiện tại cô ấy đang ở nước ngoài.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Tống Anh Kiệt, “Nhưng mà nếu như tổng giám sát của chúng ta đã mời, tôi bây giờ có thể gọi điện thoại cho người đại diện của cô ấy ở bên kia. Về phần cô ấy có trở về hay không, tôi cũng không dám sai khiến vị đại tiểu thư này, cô vẫn phải đi hỏi Bùi thiếu.”
Tô Tử Bảo khách khí nói, “Cảm ơn.”
Tống Anh Kiệt cúp điện thoại, nhìn qua Bùi Dực ngồi bên cạnh cười nhạo nói, “Bùi thiếu, cô vợ nhỏ của cậu muốn hẹn gặp mặt tình địch. Cậu nói xem tôi nên giúp cô ta hẹn, hay là giúp cô ấy hẹn đây?”
Bùi Dực lười nhác vùi vào trong ghế sa lon bằng da thạt, giương mắt nhìn anh ta, “Nói linh tinh gì thế.”
Tống Anh Kiệt bám gọi điện thoại, cùng chị Kim nói rõ tình huống, chỉ nghe thấy bên trong Lạc Băng Uyển không biết nói những gì, chị Kim liền tố khổ nói: “Tống thiếu, Băng Uyển nói cơ thể cô ấy không thoải mái, muốn kéo dài thời gian nghỉ ngơi, trong hai tháng sẽ không quay về. Mong anh chuyển lời với Bùi thiếu.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tống Anh Kiệt buông tay, “Bùi thiếu, một núi không thể chứa hai cọp, mới nói Tô Tử Bảo đến Đế Tước, Lạc Băng Uyển liền không trở lại. Làm sao bây giờ? Tô Tử Bảo bây giờ đang làm album 《 bán hạ 》, Lạc Băng Uyển nếu không về thì phí công rồi.”
Lạc Băng Uyển không về, trong phòng nghệ sỹ cũng chẳng có ai khả dĩ. Không có cô ấy thì chẳng làm được gì, Tô Tử Bảo phải làm sao bây giờ?
“Cô ấy không muốn trở về, thì tùy.” Bùi Dực thản nhiên nói, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, không biết suy nghĩ cái gì.