Vừa về đến nhà, Tô Tử Bảo liền vội vàng mở laptop, nhìn tài liệu mà Lê Hàn gửi tới, thứ mà cô tra được cũng chỉ là những thứ cơ bản, dựa vào cái này thì cũng chỉ có thể viết rất sơ sài. Nếu như có thể biết được một chút tư liệu thực tế thì tốt quá.
“Vợ, em xem gì đấy? meco? Lại giúp Lê Hàn điều tra tư liệu?” Giọng nói của Bùi Dực truyền đến từ phía sau lưng.
Tô Tử Bảo thở dài, “Không phải. Đây là chủ đề luận văn của em, nếu như không vượt qua được bài kiểm tra, thì sang năm lại phải thi lại. Cái meco này cũng thật là biến thái, lợi hại như vậy, vậy mà lại chẳng tra ra được tư liệu gì. Cũng không biết Ngụy giáo sư có gì bất thường, cứ muốn bọn em phải viết về chủ đề này. Nếu như trượt thì phải làm sao bây giờ?”
“Luận văn?” Bùi Dực khẽ nhíu mày, đôi mắt thâm sâu.
Tô Tử Bảo gật đầu, “Đúng vậy. Bùi Dực, anh có quan hệ tốt như vậy với Bùi Hàn Văn, anh nói xem, em có thể tìm anh ta để anh ta giúp em liên hệ với người trong nội bộ meco không, để giúp em hoàn thành luận văn này. Em không muốn bị trượt, không muốn thi lại.”
“Vậy ngày mai đến Dương Thành.” Bùi Dực nói. Bùi Hàn Văn bình thường đều ở Dương Thành, công ty cũng ở bên đó, chỉ là thường xuyên đến Hải Thành.
Tô Tử Bảo gật đầu, “Ừm, tiện thể cũng nên đi xem xem Gia Hân bọn họ quay phim thế nào rồi, đã một tuần lễ rồi, mỗi lần có tin về đều là tất cả mọi thứ đều bình thường, đây là lần đầu tiên Gia Hân xa nhà, em có chút lo lắng cho nó.”
Vì luận văn, Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực sáng sớm đã đi đến Cao Thành, xem bên phía kịch tổ, mọi thứ đều bình thường. Tô Gia Hân thích ứng rất tốt, cô cảm thấy ở trong kịch tổ còn thú vị hơn ở nhà nhiều. Lại đến công ty của Bùi Hàn Văn, vừa hay Mục Tư người phụ trách một phần công ty văn hóa Thời Quang trước lúc thu mua của tập đoàn meco đang tuần tra ở đây, cô vô cùng thuận lợi hẹn được nửa giờ đồng hồ để nói chuyện, Tô Tử Bảo cũng cảm thấy mình thuận lợi đến mức có chút khó tin.
Mà Tô Tử Bảo không biết là, buổi tối một ngày trước khi bọn họ tới, Mục Tư sau khi nhận được tin nhắn khẩn, mới cố ý qua.
“A lô, lão đại, tổng bộ đặc biệt điều tôi nửa đêm từ nước M bay về, chính là vì nói chuyện nửa giờ đồng hồ cùng một người phụ nữ? Rút cuộc là ai mà thần thông quảng đại như vậy, vậy mà lại có lối riêng với meco của chúng ta.” Mục Tư ngáp, “Tôi còn tưởng là gặp người nào quan trọng, thì ra chỉ là vì cô ấy sợ trượt môn nên cần tìm tư liệu sống.”
Thật đúng là kỳ lạ, bao nhiêu nhà xí nghiệp quan lớn đều không gặp được Mục Tư, kết quả bây giờ anh nửa đêm phải ngồi máy bay vội vàng bay về chỉ vì để cho một người phụ nữ không bị trượt môn.
Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó, hai người lại nói thêm vài câu, Mục Tư cúp điện thoại, đặt vé máy bay để tối nay bay về nước M.